DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Song Kiếm
Chương 188: Phá Toái càng đau hơn

“Đầu có thể lìa, máu có thể chảy, đừng nói là Thập Vạn Đại Sơn, ngay cả điện Diêm vương chúng ta cũng có thể đồng tâm hiệp lực mà xông vào một phen.” Ý chí Phá Toái cực kỳ vững chắc, hắn nện nắm đấm lên trên mặt bàn...

Tinh Tinh đứng lên: “Ta đi trước đây, bái bai!”

“Ta cũng đi đây.” Huy Hoàng.

“Tản đi, không cần thiết phải hùa theo người điên.” Đường Hoa.

“Ây, ây...” Phá Toái vội vàng dang tay ra ngăn: “Các ngươi có phải huynh đệ của ta không đó, mất nghĩa khí quá vậy?”

Đường Hoa trả lời: “Là huynh đệ nên bọn ta mới không PK ngươi đó. Ngươi vì một nữ nhân mà nhất quyết phải thí mấy cái mạng cùi của bọn ca đây... Ngươi có biết là hiện giờ luyện cấp khổ cực lắm không? Đây là đi đến doanh địa tập trung của BOSS cấp 60+ đó, không phải đi du lịch dạo phố gì đâu. Đánh một con Cùng Kỳ, nếu dựa theo đội hình hiện tại thì ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ mới có thể giết chết được. Càng khỏi nói tới chuyện người ta có trợ thủ, còn là trợ thủ cấp BOSS nữa. Rồi lại còn có thể chạy trốn, la lối cầu viện... Nếu chúng rống được một tiếng, vậy cả trăm con BOSS sẽ chạy tới rượt người chơi... Ngày mai lên trang đầu mặt báo ngay à.”

“Gia Tử ca.” Phá Toái nhìn Đường Hoa một cách thâm tình.

Quàng Khăn Đỏ phụ họa: “Gia Tử, không thì ngươi cứ giúp hắn chút đi, ta nghĩ ngươi nhất định có cách mà.”

“Ừm... Cách thì không phải là không có, có điều hậu quả ngươi phải tự chịu đó.”

“Không thành vấn đề, ngồi ngồi!” Phá Toái kéo mấy người vào chỗ, rồi hô: “Tiểu nhị, cho một bình Louis 3000.”

“Louis có 3000?”

“Phiên bản đặc biệt quý giá dành cho hoàng gia.”

“Ta mới chỉ nghe nói đến Đoạt Mạng 3000 thôi hà.”

* * * * * *

Rượu thì đã uống rồi, quả thật là không tệ. Phá Toái nhìn Đường Hoa ngậm cây tăm xỉa răng mà nắm chặt nắm đấm lại. Đại ca, đang uống rượu đó, chứ có phải ăn thịt đâu? Lại nói, trong trò chơi cần thiết phải xỉa răng à? Nhưng lúc cầu người thì không thể làm xằng được, Phá Toái bèn ân cần rót trà cho Đường Hoa: “Gia Tử ca.”

“Tiểu Phá à...” Đường Hoa vừa xỉa răng lại vừa nói: “Ngươi phải xuyên qua cái mặt ngoài mà xem thẳng vào bản chất.”

“Là ý gì?”

Tinh Tinh ngồi ở bên cạnh nghiến răng: “Giả thần giả quỷ, ngươi nói cho mau coi nào.”

“Thực ra bản chất của chuyện này chẳng phải là ngươi muốn đánh cược lớn hay nhỏ đó sao? Cần gì phải khăng khăng đi Thập Vạn Đại Sơn chứ?”

Phá Toái ngẫm nghĩ một lát, xong mờ mịt lắc đầu, nói: “Không hiểu.”

“Chờ ta một chút!” Đường Hoa chạy ra ngoài.

* * * * * *

Còn chưa chờ Phá Toái kịp hoài nghi xem Đường Hoa có phải đã trốn mất rồi hay không thì Đường Hoa đã về đến nơi. Hắn ném một quyển tập trong tay lên mặt bàn: “Cầm đi.”

“Oa...” Phá Toái cầm lấy quyển tập này nhìn thử, thấy trên có viết ba chữ to: Nhiếp Hồn khúc. Tức thì hắn cung kính nhìn Đường Hoa như thể nhìn một thiên thần ngay. Nhân tài tối cần thiết cho thế kỷ ba mươi mốt là phải như thế nào? Chính là dạng thanh niên đầy tiềm năng như Đường Hoa đấy.

“Không phải chứ?” Bọn Tinh Tinh kinh hãi cực kỳ, bèn nhận lấy quyển tập đó quan sát, không sai, đúng là cầm phổ, trên trang đầu có viết ba chữ to: Nhiếp Hồn khúc. Lật qua trang thứ nhất thì có chữ tiểu triện chú giải: khúc này chỉ có tại Ma giới, kí tên Trọng Lâu. Chữ là chữ đẹp, phổ là phổ thật. Tinh Tinh, Huy Hoàng với cả Quàng Khăn Đỏ thật không còn biết phải nói gì nữa cả.

“Đừng có kích động.” Đường Hoa lấy một tờ giấy ra, dán cái ‘Pặc’ lên trên bìa của quyển Nhiếp Hồn khúc, trên đó toàn là chữ Tây cả: “Cái này gọi là trộm long chuyển phụng. Ta đã tìm một ông chủ tiệm tạp hóa, hỏi mua một bản cầm phổ, ông ta bèn bán cho ta. Sau đó ta lại tìm một tiên sinh viết thư hộ ở đầu đường, nhờ viết giùm mấy chữ, tiếp đó lại đến cửa hiệu may vá nhờ khâu lại thành quyển, thế là Nhiếp Hồn khúc xuất hiện đấy.”

“Gào!” Phá Toái nhảy lên trên mặt bàn, lửa giận bừng bừng thiêu đốt toàn thân.

“Tên này... Lúc nào cũng nóng nảy vậy đấy. Ngồi xuống, nếu không ta bỏ của chạy lấy người à.”

Phá Toái tức khắc nhảy xuống bàn ngay, rồi rót trà cho Đường Hoa: “Gia Tử ca, trong đó có huyền cơ gì hay không?”

“Quyển tập này chính là một đạo cụ, một đạo cụ khiến cho nàng phải nói thẳng. Đối với nàng mà nói, quyển tập này là thật hay giả rất quan trọng, nhưng đối với ngươi thì nó thật hay giả chẳng ăn nhằm gì cả. Ngươi cứ hỏi thẳng nàng, nếu như bắt nàng phải lựa chọn, vậy nàng muốn chọn ngươi hay là quyển tập này.”

“Nếu là chọn quyển tập thì sao? Vậy chẳng phải sẽ bị vạch trần ngay à?”

“Ây Phá Toái, ngươi tỉnh giùm đi! Người ta đã đặt ngươi vào vị trí như thế, người còn tơ tưởng được sao? Ngươi không phải là nhạc sĩ, cho dù nàng có cảm động vì ngươi đối xử tốt với nàng, nhưng nếu một ngày kia nàng gặp một nhạc sĩ có tài thì sao, ngươi nghĩ xem sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Lại nói, ngươi còn có thể đổ vạ lên đầu ta mà, cứ nói là ta đã lừa ngươi, ngươi đã phải bỏ mấy ngàn kim ra mua lại từ ta là được. Vì huynh đệ, ta có thể tự đâm mình hai đao.”

“Vậy nếu chọn ta thì sao?”

“Nếu đã xác định ngươi là con mọt trong lòng nàng, vậy ngươi lợi dụng lúc hai người đang cảm động, thuận tay đốt quyển tập này đi là được rồi. Nàng tuy sẽ đau lòng, nhưng ta nghĩ nàng cũng không nhanh chóng ngăn kịp đâu. Sau đó ngươi cứ vỗ ngực nói: yên tâm, Nhiếp Hồn khúc chẳng qua chỉ là chứng nhân cho tình yêu của chúng ta mà thôi, huynh đã hỏi thăm được trọn bộ Ma khúc đều ở trong Thập Vạn Đại Sơn rồi. Vì muội, hiện giờ huynh sẽ bắt đầu bế quan nửa năm. Nửa năm, chỉ cần nửa năm thôi, huynh sẽ đem khúc nhạc tuyệt diệu nhất trên đời này hiến dâng cho người huynh yêu nhất, cũng là người yêu huynh nhất.”

“A...” Tinh Tinh giật mình: “Vậy bất kể Nhược Hân có chọn như thế nào, Phá Toái cũng đều có thể bắt đầu một kiếp sống của cao thủ cả. Gia Tử.”

“Có!”

“Ngươi thực là quá vô sỉ, quá đê tiện rồi. Cái loại biện pháp ba tệ này mà ngươi cũng có thể nói ra được nữa, ta đại biểu cho toàn thể nữ giới từng bị nam giới lừa gạt tỏ vẻ khinh bỉ ngươi.”

“Khinh bỉ thì cứ khinh bỉ đi!” Đường Hoa uống một ngụm trà, nói: “Ta đã nói rằng vì huynh đệ ta có thể tự đâm hai đao mà. Phá Toái, ngươi cảm thấy làm vậy có được không?”

Phá Toái nắm lấy quyển tập, hỏi mọi người một cách không chắc chắn lắm: “Các ngươi nói xem?”

Tinh Tinh nói: “Nếu lá gan của ngươi có thể lớn hơn một chút, vậy dựa theo logic mà nói, ắt hẳn không có vấn đề gì.”

Huy Hoàng lắc đầu: “Nào giờ ta thấy ý kiến mà Gia Tử đưa ra đều có thể sử dụng được hết, chỉ có điều là có phần phiêu mà thôi, vì có hậu quả gì cũng không phải nằm trong chừng mực mà người bình thường có khả năng phỏng đoán được, ngay cả bản thân hắn.”

“Hắn thuộc loại đạo hữu chết thì kệ, miễn bần đạo không chết đó mà.” Quàng Khăn Đỏ nhỏ giọng bổ sung một câu, trời có bao nhiêu lớn thì Đường Hoa sẽ dám đâm cho thủng một lỗ lớn bấy nhiêu. Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng có trông mong rằng hắn đâm xong rồi thì sẽ tự đi tu bổ.

“Không, không!” Đường Hoa lắc lắc ngón tay: “Cái này không phải là cầm phổ bình thường.”

“Vậy là sao?”

“Đây là hành khúc kết hôn, cho dù kết quả có tồi tệ hơn đi nữa... Vậy Phá Toái ngươi cứ nhất quyết nghiến răng quỳ xuống cầu hôn nàng, thế là chẳng còn cái vấn đề gì nữa cả. Tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị thêm một cái nhẫn kim cương lớn, để tránh phát sinh sự việc ngoài ý muốn.”

“Kế này lại khá là được đấy.” Huy Hoàng gật đầu: “Phá Toái, làm đi. Là chết hay là sống, cứ cho nàng dứt khoát một lần.”

“Ừ ừ, làm thôi.” Phá Toái hít sâu một hơi.

“Bọn ta ủng hộ ngươi.”

“Tốt lắm, ta đã hẹn Nhược Hân cùng qua ăn cơm rồi. Lát nữa ta sẽ...”

Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh: “Phá Toái ca, ngài không phải định cầu hôn nàng ngay trước mặt bọn ta đó chứ?”

“Có phải là huynh đệ hay không?”

“Cái này... Huynh đệ là huynh đệ, chỉ là ta sợ vạn nhất có xảy ra chuyện gì, ngươi trở mặt tìm ta gây chuyện là không hay chút nào đâu.”

Tinh Tinh đứng bên cạnh chõ vào: “Sợ cái gì, Phá Toái có đánh lại ngươi đâu.”

“Cũng phải.” Đường Hoa ngẫm lại: “Ta bổ sung thêm một phương án nữa, lát nữa nếu việc không thành, ta sẽ làm thịt cả ngươi lẫn bà xã ngươi một lượt. Như vậy cừu hận sẽ đổ lên đầu ta, cũng không đến nỗi phá hư cảm tình của vợ chồng các ngươi.”

Quàng Khăn Đỏ giơ tay: “Ta bổ sung thêm chút chi tiết...” Tâm huyết của nàng đang dâng trào, cảm giác khi lần đầu làm chuyện xấu thật hay, khá là kích thích...

* * * * * *

“Gia Tử, Huy Hoàng,Tinh Tinh, chào mọi người, lâu rồi không gặp.” Nhược Hân vừa bước vào cửa là đã chào hỏi ngay: “Vị này là?”

“Quàng Khăn Đỏ.” Quàng Khăn Đỏ đưa tay ra, hai người nữ cùng nhau bắt tay.

“Xin chào, xin chào! Mời ngồi, mọi người ngồi nào.”

* * * * * *

“Khụ!” Cổ họng Đường Hoa bị rượu làm nghẹn, bèn ho lên một tiếng.

Phá Toái ngửa cổ dốc cạn chén rượu Dương Hà lớn trước mặt, rồi hít sâu một hơi lấy một quyển tập từ trong túi ra: “Nhược Hân.”

“Vâng?”

“Gia Tử đã tìm được Nhiếp Hồn khúc trong bộ Ma khúc rồi đây, huynh...”

“Cho muội xem với.” Ánh mắt Nhược Hân sáng lên, nhanh chóng chụp vào quyển tập.

Tên đầu heo này, hỏng việc mất. Đường Hoa mắt sáng não nhanh thân thể khỏe bèn cướp trước một bước, chộp lấy quyển tập, rồi lau đợt mồ hôi lạnh: “Nhược Hân, thực ra thứ này một người bạn kia của ta cũng muốn lấy, đương nhiên chỉ là bạn bình thường thôi, nàng biết đánh đàn, có điều lại không theo đuổi âm nhạc, mà là theo đuổi lực sát thương. Dựa theo đạo lý mà nói thì không thể làm phí hoài ngọc tốt được... Các ngươi nói xem có phải hay không?”

“Ừ ừ!” Mấy người khác cùng gật đầu như điên.

“Nhưng mà... Ta nói thẳng vậy. Phá Toái là bạn bè sinh tử với ta, nếu là chị dâu cần nó, vậy không có vấn đề, Đông Phương Gia Tử ta vì vợ của bạn có thể tự đâm mình hai đao. Như thế ta cũng có thể ăn nói được với người bạn kia. Nhưng mà...”

“À!” Nhược Hân hiểu rồi: “Ý ngươi là quan hệ giữa ta với Phá Toái khiến cho ngươi rất khó xử đúng không?”

“Đúng, đúng!” Toàn bộ mọi người cùng nhau đầu, ngay cả Phá Toái nữa, khẩn trương mà.

“Nếu mọi người đã nói vậy thì...” Nhược Hân dường như đã hiểu rất rõ mọi chuyện, bèn mỉm cười, nói: “Ta cũng biết mọi người đều rất quan tâm Phá Toái, đặc biệt là Gia Tử và Huy Hoàng, các ngươi đều là bạn tốt của Phá Toái cả. Ta nói thẳng ra vậy... Quyển tập này chỉ sợ ta không thể lấy được.”

“Vì sao?” Phá Toái suýt nữa đã nhảy dựng lên.

“Phá Toái, con người huynh rất tốt, đối xử với ta cũng tốt nữa. Nhưng huynh không hiểu rằng đối với một nữ nhân thì không nên hoàn toàn chiều theo nàng. Huynh muốn ta thích huynh, vậy huynh cũng phải có chút cá tính gì đó riêng mình chứ. Huynh nghĩ lại mấy tháng nay xem, trừ loại hình hoạt động lớn bang hội bắt buộc tham gia, huynh còn có lúc nào dành riêng cho mình sao? Chẳng hạn như khi đám Gia Tử đi Quỷ giới đấy, ta biết huynh rất muốn đi, ta hy vọng biết mấy rằng huynh sẽ nói với ta là huynh muốn đi, chứ không phải nói với ta rằng huynh không thích đi, vì thích ở bên cạnh ta hơn. Còn lần hội nghị ở Bồng Lai lúc đó nữa, ta cũng rất hy vọng rằng huynh sẽ đi, nhưng không ngờ huynh vẫn cứ nói rằng huynh phải ở bên cạnh ta... Đúng, ta rất cảm động vì huynh đã hy sinh cho ta. Nhưng huynh phải biết rằng, cái ta cần không phải là một con chó biết nghe lời, mà là một nam tử hán có bạn bè của mình, có tính cách của mình, có chủ kiến của mình, có hứng thú của mình, có nguyên tắc của mình. Huynh xem Gia Tử đi, hắn tuy có phần hư hỏng thật đấy, nhưng đó cũng là tính cách của hắn. Huy Hoàng, làm người thì dũng cảm, hơn nữa phẩm đức lại tốt, đây cũng là tính cách của hắn. Huynh thì sao? Tính cách của huynh ở đâu? Tiếp xúc với nhau đã lâu vậy rồi, trừ nghe người ta nói, còn thì ta không biết được huynh là một người thế nào cả. Thậm chí ta cũng không biết huynh thích ăn cái gì, thích làm cái gì nữa. Ta không sợ huynh là một kẻ xấu, ta muốn hiểu về huynh, nhưng hết thảy mọi chuyện huynh lại cứ lấy ta làm trung tâm. Cái ta cần không phải là một người bảo mẫu, huynh có rõ chưa? Ta không cần một người nam nhân mà khi ta làm sai rồi lại vẫn cứ khăng khăng bảo là lỗi của bản thân.”

“...” Trầm mặc, một sự trầm mặc như đã chết hết rồi vậy. Mấy người bọn Đường Hoa cùng toát mồ hôi hột: Đại tỷ à, lời này tỷ cũng nên chờ bọn ta đi rồi mới nói chứ. Giờ xấu hổ biết mấy. Nhưng không thể phủ nhận được rằng những lời Nhược Hân nói là đúng thật, những nam nhân trăm phần trăm nghe lời sẽ khiến một số nữ nhân nào đó thích, nhưng phần lớn nữ giới đã trải qua nền giáo dục cao đẳng sẽ không thích có một người bầu bạn như thế.

“Phá Toái, ta rất cảm kích. Huynh là người tốt, nên mấy tháng nay ta luôn cho huynh cơ hội, cũng luôn muốn cho bản thân ta cơ hội để thuyết phục chính mình. Nhưng... Ta thật sự không làm được. Xin lỗi... Ta đi đây, hẹn gặp lại mọi người. Với lại... Đừng tìm ta nữa, huynh hẳn nên tìm lại chính mình đi.”

* * * * * *

Cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng, Đường Hoa than một hơi, rồi cầm lấy quyển tập ngâm nga: “Kết hôn đi, chơi dại đi, về sau kiếm tiền có tới hai người xài. Ly hôn đi, chơi dại đi, về sau làm tình phải móc tiền ra trả...”

“Ngươi đừng có chế hành khúc kết hôn thành cái thể loại đáng kinh tởm như vậy được không?” Tinh Tinh thở phì phì giật lấy quyển tập lật ra hai trang, rồi nói với vẻ thờ ơ: “Nhược Hân nói rất có lý đấy. Ta cũng không thích chồng của ta sau này giống một bà bảo mẫu.”

“Cũng giống như chuyện hiện giờ có rất nhiều nam nhân hy vọng vợ của mình có việc làm vậy.” Huy Hoàng nói thêm vào: “Không phải là vì mấy đồng tiền, mà là hy vọng vợ của mình cũng có cá tính riêng, chứ không phải là một thiếu phụ rập khuôn chỉ biết chăm con, mỗi ngày trừ việc đánh mạt chược với tán gẫu tán dóc ra chỉ còn là hầu hạ chồng mình.”

“...” Phá Toái vẫn cứ ngẩn người nhìn về phía cửa.

“Giờ làm sao?” Đường Hoa tổ đội với mấy người, hỏi.

“Ta không biết.” Tinh Tinh nói trong kênh đội ngũ: “Gia Tử, chẳng phải ngươi luôn sáng dạ đó sao?”

“Cho ta xin đi, ta chỉ mới quen có một lần hà, hơn nữa lúc đó giữa hai người không có cảm giác gì với nhau cả, chỉ vì dưới tình trạng bức bách của trường học cho nên mới quen nhau thôi. Nói thực, phút thứ hai sau khi chia tay là ta đã không có vấn đề gì nữa rồi, nên làm gì nghĩ ra cách nào được.”

“Thôi kệ vậy!” Huy Hoàng thở dài, hô: “Tiểu nhị, tính tiền.”

Tiểu nhị tiến vào: “Cảm ơn, bốn trăm hai mươi kim.”

“Đệt.” Huy Hoàng chửi tục một câu, hỏi: “Không lầm chớ?”

Tiểu nhị: “Không có, Louis 3000 là loại rượu đặc hiệu của bổn điếm mà, một bình ba trăm kim.”

Đường Hoa nói: “Tiểu nhị, nói với ông chủ các ngươi là không nên gọi nó là Louis 3000 nữa.”

“Vậy gọi là cái gì?”

“Gọi là Cảm Giác Đau Lòng hoặc trực tiếp gọi Lấy Mạng Ngươi 3000 luôn đi.”

Huy Hoàng liếc mắt nhìn qua Phá Toái đang ngẩn người đằng kia, bèn vừa móc ngân phiếu ra vừa nói: “Ta hoài nghi một cách sâu sắc rằng hắn vì quỵt tiền mà giả ngu đấy.”

Tinh Tinh huơ huơ tay trước mặt Phá Toái, xong quay đầu lại khẳng định: “Là ngu thật đó.”

“Coi bộ tháng này phải gặm bánh màn thầu lớn nhà Côn Lôn rồi.” Huy Hoàng lại thở dài, nợ ngoài còn chưa có trả xong đó, vậy mà giờ lại bị chém cho một dao rồi, đau lắm mà!

Tinh Tinh ngó qua Phá Toái, hỏi: “Hiện giờ có một vấn đề, ai lưu lại trông chừng hắn?”

“Đơn giản!” Đường Hoa gọi một đống điện chớp ra, tạc cho Phá Toái chết rồi phủi phủi tay, nói: “Âm phủ có phần mát mẻ, thích hợp để thanh tỉnh đầu óc. Trong binh pháp, đây được gọi là đặt vào nơi chết rồi mới có sống.” Hiện giờ điều Phá Toái cần nhất là được tự suy ngẫm một mình, cho nên không còn nơi nào thích hợp hơn âm phủ cả.

“Gia Tử đi đâu?” Huy Hoàng hỏi.

“Đại Tuyết Sơn, lên cấp 60.”

Quàng Khăn Đỏ vội hỏi: “Chẳng phải ngươi nói sẽ hỗ trợ Vũ Văn Thác bắt nội gian phương Tây sao?”

“Mỹ nữ, chuyện cứu vớt Trái Đất vẫn nên để cho siêu nhân đi làm đi, chúng ta không nên cướp chén cơm của hắn.” Đường Hoa hỏi: “Huy Hoàng, đi cùng không?”

Huy Hoàng đau khổ nói: “Ta phải kiếm tiền.” Kiếm đá đổi tiền nơi Sơn Hải giới, đã kiếm đến ói vài lần rồi. Nhưng mà dù có ói đi nữa, cũng phải kiếm tiếp...

Tinh Tinh giơ tay báo danh: “Ta đi.”

Phớt lờ. Đường Hoa quay sang hỏi Quàng Khăn Đỏ: “Ngươi đi không?”

“Không, vì Mặc Tinh nói ngày mốt là sinh nhật của nàng rồi, nên lúc đó sẽ tổ chức một bữa tiệc nướng.”

“Đậu xanh rau má, sinh nhật mà không mời ta. Cùng lắm không giết nam nhân của nàng chứ gì.” Đường Hoa nghiến răng, chín mươi chín phần trăm là vì mình với Sát Phá Lang ghét nhìn mặt nhau nên mới không mời mình đó mà. Hừ, ông đây đi núi tuyết làm tiệc nướng!

Tinh Tinh lại lần nữa giơ tay: “Ta đi Đại Tuyết Sơn, ta đi.”

“...” Phớt lờ tập 2, đứng lên.

“Chê ta cấp thấp...” Tinh Tinh thút thít.

“Được rồi, đi thôi.” Đường Hoa bất đắc dĩ nói. Coi bộ Huy Hoàng đang có ý định làm công tác tư tưởng với mình kìa, thôi thì đáp ứng đi vậy.

Tinh Tinh cao hứng nhảy bật lên: “Ya, được ăn chực kinh nghiệm rồi.”

* * * * * *

Mục tiêu: Đại Tuyết Sơn, bay được hơn một tiếng đồng hồ, Đường Hoa nhận được một tin nhắn: “Cám ơn!” Người gửi tin là Phá Toái.

Đường Hoa tiện tay trả lời: “Khách khí!”

Huy Hoàng rất nhanh đã nhắn: “Phá Toái đang luyện cấp với ta nơi Sơn Hải giới.”

“Đòi lại tiền cơm, đặc biệt là Lấy Mạng Ngươi 3000.”

“Ai...”

* * * * * *

Tị Phong cốc, nơi Đường Hoa độ kiếp lúc trước. Hiện giờ đám tiểu quái cấp 20 ~ 30 bên ngoài đã không còn được Đường Hoa để vào trong mắt nữa rồi. So cấp bậc, cao hơn ngươi gần gấp đôi, so kỹ năng, cao hơn ngươi vài cái đầu. So đê tiện, một cái ngón tay là có thể đè chết ngươi. Quái ở phần giữa khoảng cấp 30 ~ 50. Quái khu trung tâm thì là 50 ~ 65. Cho nên khu vực trung tâm chính là đích đến của Đường Hoa, nhưng khi đi ngang qua Tị Phong cốc, không thể không ghé thăm một chút được...

“À! Hóa ra đây là nơi ngươi với Sương Vũ tỷ quen biết nhau đấy.”

“Nha đầu, ngươi nói mất tự nhiên quá, đừng có làm cho mập mờ như vậy chớ.”

“Sao thế? Ngươi chê người ta từng có chồng à? Không còn trong trắng nữa à?”

“Ngươi nghĩ ta giống mấy cái thứ người đi đến nhà trẻ để tìm vợ đấy phỏng? Trong với chả trắng. Ta với Sương Vũ là bạn bè, đừng có đánh lạc sang phương hướng kia, nếu không lần đi này của chúng ta sẽ không vui vẻ đâu.”

“Thực ra ta rất là hiếu kỳ đấy. Trong đám bạn bè của ngươi có rất nhiều người nữ không tệ mà. Thi Thi này, Mặc Tinh này, rồi Quàng Khăn Đỏ nữa.”

“Ngươi có thôi đi không?” Đường Hoa nhìn quanh quẩn, không có bóng dáng của Chu Yếm, quả thật là đã bị đày đến Sơn Hải giới rồi, hắn bèn phất tay: “Xuất phát!”

* * * * * *

Đại Tuyết Sơn thời tiết ác liệt, các loại quái tinh anh đều biết nhờ vào ưu thế địa lợi mà phục kích người chơi. Số người chơi đến đây luyện cấp tuy không nhiều, nhưng đều là những kẻ thân thủ nhanh nhẹn, có sở trường trong tay cả. Đường Hoa vừa đánh vừa xâm nhập dần vào trung tâm, phát hiện những người này đều rất ít đi theo nhóm, nhóm nhiều nhất cũng chừng ba người mà thôi. Phần lớn đều đi đơn cả. Có một bộ phận là cao thủ có tên trên bảng, người nào mình hoặc Tinh Tinh quen thì sẽ đi sang chào hỏi một tiếng. Có một bộ phận là cao thủ không có tên trên bảng, nhưng thân thủ lại tuyệt đối có thể được liệt vào top 50. Không phải ai cũng thích phô trương. Thực ra Đường Hoa cho rằng bản thân mình cũng không thích phô trương, nhưng khổ một cái là một kẻ nổi bật như mình thì muốn không phô trương cũng không được đó chứ.

Tới khu trong, bọn quái như tuyết ưng đã giảm bớt rồi, mà đám cung thủ lại nhiều lên. Thâm nhập vào thêm một ít nữa, thấy tất cả đều là quái cung thủ cả. Đường Hoa với Tinh Tinh đều hiểu, hiện giờ đã vào sâu trong sào huyệt quái vật rồi, rất khó chắc chắn là lúc nào sẽ đụng phải BOSS.

Có bà thầy bói Tinh Tinh này, chuyện lạc đường là không có khả năng. Nhưng hai người bọn Đường Hoa cũng vẫn cứ dừng lại bước đi, đám quái vật chưa đến cấp 50 này đã mang đến áp lực thật lớn cho bọn hắn rồi. Địch nhân quần cư quần công, mà mình lại phải mang theo một đứa con ghẻ, hơn nữa càng vào bên trong bọn cung thủ lại càng đê tiện hơn, với lại kẻ cầm đầu của chúng cũng đã dần dần xuất hiện BOSS nhỏ rồi, chẳng hạn như Thập Ngũ Đương Gia Của Trại Cung hoặc tương tự như thế. Những tên BOSS nhỏ này không những biết bay, đánh ác, mà còn biết cả bỏ trốn nữa. Bất cẩn một cái là chúng chui vào trong đất tuyết ngay, cơ bản là khỏi tìm nữa làm gì.

“Cấp 45 đã ép chúng ta lắm rồi.”

“Ừ!” Đường Hoa gật đầu, cấm địa đúng là cấm địa, khá là khó khăn đấy. Tuy vì hắn cao hơn đám quái ở đây tới mười cấp, nên mức kinh nghiệm đạt được sẽ bị trừ đi số phần trăm tương ứng, nhưng không thể phủ nhận rằng tốc độ tăng kinh nghiệm nơi này phải nhanh hơn so với Sơn Hải giới rất nhiều lần. May mà mình không bị Phá Toái dụ dỗ đến Thập Vạn Đại Sơn...

“Ngươi còn nhớ trên đường quay lại của chúng ta có mấy gian nhà gỗ không? Chi bằng chúng ta lấy nó làm mục tiêu, áp dụng phương pháp định vị đánh quái để chúng qua chịu chết đi. Hơn nữa ta còn có thể bố trí trận pháp kỳ môn độn giáp ở chỗ đó để tăng cường lực công kích, lực phòng ngự và cách loại thuộc tính khác nữa.”

“Ơ? Ngươi cũng thông minh đó chứ.”

Tinh Tinh trả lời, rất chi là bất mãn: “Ta vẫn luôn thông minh mà, chỉ là ngươi không phát hiện ra thôi.”

“Đi! Định vị đánh quái đi.”

Đọc truyện chữ Full