DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Song Kiếm
Chương 234: Đèn thần

Đường Hoa đưa cho Huy Hoàng một lon đồ uống: “Hình như lão bà nhà ngươi đang đánh nhau với Phá Toái đó.”

“...” Huy Hoàng đau đầu lắm, hiện giờ hiện trường đang hỗn loạn ghê luôn. Đầu mục, Song Sư, Nhất Kiếm, toàn thể đều xoắn vào với nhau cả. Mà đầu dây mối nhợ là mình với Đường Hoa thì lại đang ở một bên xem náo nhiệt đây này.

“Thực ra cũng thú vị lắm đó chứ.” Đường Hoa khen: “Chỉ là đám đầu mục này cũng mất đạo đức quá đi, người Song Sư cũng chặt, mà người Nhất Kiếm chúng cũng chém luôn.”

“Gia Tử, hiện giờ không phải là lúc để nói mát thế này, nên suy nghĩ xem làm sao để khiến bọn họ dừng tay trước đi.”

“Ngươi kêu đến cổ họng cũng rát luôn rồi, mà người ta cũng còn chlưa thèm nghe đó, ta thì làm được gì?” Đường Hoa nằm ườn ra trên phi kiếm: “Dù sao thì lão bà ta với Thư Sinh cũng sắp đến rồi, chúng ta không xông vào cái đám nước đục đó làm chi. Trong khi đang đánh lộn mà bị người ta chém chết thì còn oan hơn oan Thị Mầu nữa là. Dù sao thì ta cũng không đi đâu, trong trăm người này có ít nhất ba phần ta thấy không thuận mắt, đừng để tới lúc bị gạt xong mà còn chưa biết à.”

“...” Huy Hoàng.

“Nếu không thì ngươi với lão bà nhà ngươi cùng hợp tác chặt Phá Toái đi?”

“Ta đâu thể nào không biết xấu hổ mà hạ thủ chứ.” Huy Hoàng cười khổ: “Bên Song Sư ta cũng có nhiều người quen lắm.”

“Vậy thì cứ xem trò vui đi thôi.”

* * * * * *

Thư Sinh với Sương Vũ đã đến rồi. Đầu tiên hai người xem lại chiến cuộc, ba bên đang đánh nhau đến quên cả đất trời, không phân thắng bại nổi. Thư Sinh là nam nhân, có phong độ, cho nên hắn quát lên trước: “Dừng tay!”

Vẫn phải nói, Thư Sinh quả thật là rất được lòng người, chỉ quát một câu thôi là đã khiến quần hùng Nhất Kiếm chậm lại động tác trong tay hết. Song Sư thấy Sương Vũ đến rồi, mà bên Nhất Kiếm người ta cũng đã dừng tay, nên cũng không quá đáng mà tiếp tục đánh nữa, thế là cũng ngừng lại.

Nhưng mà... Ai, thế giới này có biết bao nhiêu là chuyện xấu xuất phát từ hai chữ ‘nhưng mà’ này đấy. Nhưng mà chúng ta vẫn phải nói ‘nhưng mà’ thôi. Tuy người chơi hai bên đều đã ngừng tay rồi, nhưng mà phải biết rằng đối tượng họ đang bao vây lại chính là bầy đầu mục nhỏ mà ngay cả ba người chơi nhị kiếp cũng không chống nổi đấy, cho dù ngươi có phớt lờ người ta đi nữa, thì người ta cũng chẳng thèm phớt lờ ngươi đâu.

“A!” Một tiếng kêu thảm vang lên, bốn rồng một kiếm khách cùng nhất tề hạ thủ, khiến một anh bạn kia bên Nhất Kiếm biến thành ánh trắng. Sau đó chúng lại nhằm tiếp về phía một người chơi Song Sư kia ở gần với chúng nhất.

Người chơi Song Sư này phản ứng rất là nhanh, thấy tình hình thế này tuy kinh hãi cực kỳ, nhưng vẫn quát lên: “Kinh Đào Hải Lãng!” Sau đó xuất một chiêu kiếm nộ ra, đồng thời cũng lập tức thối lui đến bên người đồng bọn liền, đám đồng bọn này theo bản năng tạo thành một thế trận bảo vệ cho kẻ đã dính giá trị cừu hận ấy.

Nhưng không ngờ rằng sau khi chiêu kiếm nộ này được xuất ra, tuy có làm chậm lại bước tiến của năm tên đầu mục nhỏ này thật, nhưng cũng có một bộ phận trong đó bất cẩn làm sao đánh trúng vào một anh bạn kia thuộc bang Nhất Kiếm. Anh bạn này thuộc dạng thích liều mạng cùi, vừa mới trải qua trận đánh vào Đông ra Tây hồi nãy đã không còn lại bao nhiêu máu nữa, thế là bất cẩn không kịp phòng bị đã bị chiêu kiếm nộ ấy đưa về làng.

“Ta đệt!” Bạn của đứa bé xui xẻo này tức khắc khó chịu ngay. Đánh từ đầu đến giờ mọi người đều luôn nhẹ tay, vẫn chưa mất mạng người nào, nhưng hiện giờ người Song Sư lại thừa dịp huynh đệ của mình ít máu đột nhiên xuất thủ, thật là đại tiện có thể nhịn chớ tiểu tiện nhịn không xong mà, thế là tên này bèn mắng một tiếng rồi bắt đầu tấn công ngay. Đồng thời còn hô hào nữa: “Chém chết tên súc sinh này đi.”

“Chém đi, ai sợ ai chớ, đậu xanh sợ rau má à?” Song Sư cũng có người cao máu, vừa nghe thấy câu nói khó nghe như thế, bèn lao qua oánh liền.

Thư Sinh vội vàng kêu lên: “...”

Nhưng hắn còn chưa kịp kêu thì đã thấy một kỹ năng phạm vi lớn của một tên ma kiếm khách đang bắn tới phía hắn và Sương Vũ. Nói thì chậm mà sự thì nhanh, Thư Sinh chỉ cảm thấy trước mắt có bóng tối trùm kín, khi sáng trở lại thì đã ở trong điện Diêm vương mất rồi. Theo địa điểm xuất hiện mà suy đoán thì mình không phải bị BOSS xử lý đâu...

Đường Hoa ôm eo của Sương Vũ, ôn nhu hỏi: “Lão bà, lão công yêu thương của muội xuất hiện đúng lúc chứ?”

“Đúng lúc thì là đúng lúc thật, nhưng huynh lại xử lý luôn cả Thư Sinh người ta rồi kìa.” Sương Vũ thở dài: “Muội thực hoài nghi huynh là gian tế của ma vương lắm đó.”

“Vì cứu muội, đừng nói là giết một tên thư sinh, cho dù là mười thư sinh, huynh cũng tuyệt đối không do dự.”

“Hay quá!” Sương Vũ đẩy Đường Hoa ra: “Bây giờ huynh bình ổn cái hiện trường này giùm cho muội coi nào.”

“Cả muội lẫn Thư Sinh xuất mã mà cũng không thành đấy...” Đường Hoa ngượng ngùng nói: “Huynh thì ăn uống cái gì.”

“Bớt làm trò mèo đi, muội còn không biết gần đây huynh thấy nhàm chán nên thích xem trò tam quốc hỗn chiến này đấy à?”

“Há há há, kẻ biết ta, chẳng ai ngoài lão bà cả.” Bọn ta chỉ là xem náo nhiệt thôi, thì đã sao? Ông đây một không giết người hai không phóng hỏa, đã kéo cả núi vàng đến cho các ngươi đào đây rồi, lẽ nào còn không để yên cho bọn ta xem náo nhiệt hử?

“Lão công...” Sương Vũ đột nhiên túm lấy vạt áo Đường Hoa làm nũng, ánh mắt như u oán, cái miệng nho nhỏ giơ lên...

Đường Hoa bốc da gà cả toàn thân lên, vội nói: “Được rồi, được rồi, đừng có chọc ghê người ta vậy nữa... À, động tác này về sau chỉ được phép làm khi ở trong phòng ngủ thôi nhé.” Đường Hoa nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.

“Đồ quỷ, đi nhanh đi.” Khuôn mặt Sương Vũ đỏ bừng bừng lên, thân là một nữ nhân lịch duyệt lại thành thục, vậy mà lại đi làm cái động tác đáng tởm đó trước mặt mọi người, mình có thoải mái đâu chứ.

“Xem ta đây!” Đường Hoa cho khí đen bốc lên, sau đó lao thẳng vào trong tràng hỗn chiến. Hai cụm ánh sáng trắng bốc lên, Đường Hoa đã xuyên qua tràng hỗn chiến rồi, một tay hắn cầm một thanh kiếm, tay còn lại cầm một chiếc nhẫn, đứng giữa trời cao mà cười to: “Oa ha ha ha ha, cảm giác vớt mẻ đầu... Thật là khoái mà!”

Bầy người chơi dừng tay hết ngay, sau đó hằm hằm nhìn vào Đường Hoa. Ha, mọi người đánh sống đánh chết có dễ dàng đâu, thế mà ngươi một chiêu đã vớt hai con BOSS luôn rồi đấy. Vớt thì ngươi cứ vớt đi, còn hung hăng càn quấy lên tiếng chọc người ta thế này thì thật là mất đạo đức lắm, nên nhớ rằng trong đám người này không có ai là quả hồng mềm cả đâu nhé. Trong nhất thời, hai nhóm người Song Sư và Nhất Kiếm đã có chung một mối thù...

“Mọi người chầm chậm chơi nhé, ca đi đây.” Mắt thấy có nguy cơ bị đánh hội đồng, Đường Hoa bèn phất tay cáo từ liền. Hắn nói đi, tức là đi thật, ít nhất thì trong Song Kiếm hiện giờ chưa có bất cứ người chơi nào có thể đuổi theo hắn được cả. Có câu như thế này: cánh buồm đơn xa tít chân trời, chỉ thấy sông dài chầm chậm trôi. Trong nháy mắt người ta đã biến thành một cái chấm đen rồi. Tốc độ này khiến bầy người chơi phải ỉu xìu, đồng thời cũng thấy nản lòng lắm lắm.

Thấy bầy người chơi đã nản lòng không còn ý chí chiến đấu nữa, Sương Vũ tức khắc lên sân khấu ngay: “Còn dư lại tám con, Song Sư ba con, Nhất Kiếm năm con.”

Huy Hoàng phụ họa: “Cứ như vậy đi, nhanh lên một chút, nếu không hồi nữa BOSS sẽ đuổi theo Đường Hoa đó.”

* * * * * *

“Lão công, huynh thật giỏi đó.”

“Ha! Là giỏi gánh cái oan chứ gì? Lão bà, sau này không được sửa miệng đó nha, muội gọi ‘lão công’ một tiếng, thật là làm xương cốt của huynh muốn nhũn hết cả ra đó mà.”

“Kinh tởm! Đúng rồi, chờ Thư Sinh sống lại thì huynh trở về đi nhé, có mâu thuẫn thì nhất định phải hóa giải, huynh cũng phải tới đó.”

“Lão bà đã dặn...”

Sương Vũ buồn bực nhìn bảng tin nhắn đến nửa ngày trời, sau đó bèn nhắn thử mấy cái tin dò hỏi qua: “Lão công?... Ma quỷ?... Gia Tử?” Mọi tin nhắn đều như bùn vào trong biển vậy, chỉ có nhận được, chớ không có tin trả lời.

* * * * * *

Trong một hẻm núi, trên một lưới nhện, có một tên Đường Hoa, và một nửa mỹ nữ. Vì sao lại là một nửa? Bởi vì mỹ nữ này nửa thân trên là mỹ nữ, còn nửa thân dưới là một con nhền nhện, yêu dị đến mức đáng sợ. Hai bàn tay nhền nhện của nửa mỹ nữ này giống như hai con dao vậy, cứ mài qua mài lại với nhau, nước miếng ròng ròng nhìn con mồi đang giãy dụa trên lưới.

“Ta đệt, Alcmene, là cái thứ gì thế này?” Đường Hoa giám định xong thì ba hồn bảy vía lên mây hết: “Đại tỷ, sĩ khả sát chớ không thể gian nha!” Mình đang trong trạng thái Trói Buộc, hơn nữa còn không có thời gian hạn chế đây này. Mình thế mà bị pháp thuật khống chế bắn trúng rồi sao? Hơn nữa cái tơ đang trói mình là cái tơ gì mà lấy lửa thiêu không được, kỹ năng đánh không nát thế này?

“Alcmene là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, là mẹ của thần lực sĩ Hercules, bởi vì thi đấu dệt vải với Athena bị thua mà tự sát.” Từ một bên của hẻm núi có một cái đầu chìa ra.

“Athena? Nhu Mễ chết tiệt, ngươi nghĩ là ta có Thiên Mã Lưu Tinh quyền à?” Đường Hoa vội kêu: “Trước khi thánh đấu sĩ vàng hiện thân thì... cứu với!”

“Cứu không nổi.” Nhu Mễ lắc đầu: “Nhất Tiếu, Thiên Sứ với cả Thiếu Gia đều đã bị ả ta xử lý hết cả rồi. Ả ta giống như người nhện vậy, biết phun tơ, một khi mà dính rồi thì khó thoát lắm.”

“Vậy sao ngươi không báo sớm?”

“Với cái tốc độ đó của ngươi thì ta còn đang gõ hai chữ ‘cẩn thận’, ngươi đã chui đầu vào lưới nhện mất rồi. Trách ta sao được?” Nhu Mễ nói: “Ả tạm thời sẽ không giết ngươi đâu, ngươi có cảm thấy là ống máu của ngươi đang tụt xuống không?”

“Có, ta thấy rồi, là trạng thái Ăn Mòn.”

“Ta nghĩ ả thích nhìn cảnh con mồi giãy dụa trước khi chết đó.”

Đường Hoa vẫn còn ôm một niềm hy vọng: “Gần đây còn có người chơi nào không?”

“Không có!” Nhu Mễ than thở: “Nơi này đã là khu vực do ma vương chiếm đóng rồi, mấy người bọn ta thấy bên này yên ắng nên mới hy vọng có thể chui vào trốn được, không ngờ lại đụng phải con BOSS lớn kia. Cẩn thận, ả sắp động thủ rồi.”

Vừa dứt lời, hai cánh tay của Alcmene đột nhiên dài ra, đâm thẳng vào Đường Hoa. Dưới trạng thái Trói Buộc, Càn Khôn Nhất Độn không thể khởi động được, thế là không thể tránh nổi, Đường Hoa đã ăn phải một chọt, ống máu rớt xuống gần cạn luôn. Đường Hoa than thở, Nhu Mễ bi ai.

Mắt thấy yêu nữ nhền nhện siêu cấp lớn đang sắp lấy đi cái mạng nhỏ của Đường Hoa, thì... Như người ta nói đấy, ‘người hiền thì sẽ có ngày cùng’, hoặc là ‘người tốt sống không lâu, kẻ ác họa ngàn đời’, bởi vậy Đường Hoa đã làm đúng theo cái tinh thần của lũ gián, dưới thời khắc nguy cơ này, Đường Hoa đã bùng nổ...

Tu La Tuyệt Sát trận đã bị cưỡng chế khởi động, đám lửa đen trên thân Đường Hoa chợt tăng vọt lên mười trượng. Một tên Tu La mặt lạnh toàn thân có khói đen đứng sau lưng Đường Hoa, ánh mắt lạnh buốt nhìn yêu nữ nhền nhện này.

“Con em phương Tây kia, chưa từng thấy cái chiêu vô lại này của phương Đông ta hả?” Đường Hoa nhìn yêu nữ nhền nhện đang hoảng sợ mà vận ma khí lên, nguyên tấm lưới nhền nhện cứng cỏi bị hóa thành tro bụi liền. Đường Hoa tranh thủ thời gian, lấy hết mọi kỹ năng đập thẳng xuống yêu nữ nhền nhện đang cuống cuồng chạy trốn...

Không trì hoãn gì, yêu nữ nhền nhện ở giây thứ 40 hóa thành ánh trắng ngay. Đường Hoa cười hè hè hai tiếng, nhưng không kịp bày bựa câu nào thì đã vội vàng đáp xuống đất ngay. Đã có vết xe đổ rồi đấy, lần trước bởi vì mình quá đắc ý nên sau một phút pháp lực bị phong hết, bị ngã từ không trung xuống đất chết tốt kìa. Đáng chết là phán quan thế mà bảo là mình tự sát luôn!

Nhu Mễ hạ xuống hẻm núi, hỏi một câu rất tục: “Rớt cái gì đấy?” Đường Hoa xử lý được yêu nữ nhền nhện kia nàng cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, dù sao nàng cũng đã biết là không thể dùng ánh mắt bình thường mà đi xét đoán người này được. Một khi người này mà có mặt, vậy bất cứ chuyện gì cũng có khả năng phát sinh hết.

Đường Hoa lấy một cái đèn dầu ra, nghi hoặc hỏi: “Bà má này là người Hy Lạp à?”

“Đúng vậy!”

“Ngươi chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn một ngàn phần trăm luôn!” Nhu Mễ lập tức trả lời liền.

“Vậy sao lại rớt cho ta một cây đèn thần Aladdin thế này? Nó nói có thể thực hiện cho ta ba điều ước này.” Đường Hoa thắc mắc lắm.

“Phụp!” Nhu Mễ ói ra một bụm máu ngay. Tuy đã chuẩn bị sẵn trong lòng là không thể dùng ánh mắt bình thường mà đi đối đãi với người này, nhưng nàng lại không ngờ rằng bởi vì bị người này truyền nhiễm mà ngay cả quái vật cũng trở nên quái dị đến thế đấy.

“Ta nhớ hình như thứ này là của Ả-Rập mà phải không?”

“Hình như vậy.” Nhu Mễ - học thức uyên bác - trong nhất thời cũng không dám khẳng định.

“Nó có thể thực hiện được điều ước gì nào?” Đường Hoa sử dụng đèn thần, ngay lập tức có một thứ gì đó như quỷ hồn xuất hiện.

Quỷ hồn: “Chủ nhân của ta, ngài có điều ước gì?”

“Giúp ta qua ma kiếp thứ ba.”

“...” Quỷ hồn sững người năm giây, sau đó trả lời: “Ngoài năng lực.”

“Giúp ta xử lý ma vương.”

“Ngoài năng lực.”

“Ta muốn làm tình với nữ nhân.”

Quỷ hồn toát mồ hôi: “Ngoài năng lực.”

“Ây, cái gì cũng ở ngoài năng lực cả, vậy ngươi có khả năng gì chứ?”

Quỷ hồn lập tức trả lời ngay: “Ví dụ như chủ nhân ngài bị bao vây, ngài có thể nhờ ta ẩn thân giúp. Ví dụ như ngài đi ăn mà lại quên mang tiền, ta có thể giúp ngài ăn quỵt. Ví dụ như ống máu của ngài sắp cạn, ta có thể giúp ngài khôi phục lại toàn bộ. Ví dụ như ngài bị trói buộc, ta có thể giúp ngài giải. Ví dụ như ngài bị rơi vào địa ngục, ta có thể giúp ngài vượt ngục, vân vân.”

“Thì ra là ba cái điều ước như thế à?” Đường Hoa nâng đèn thần lên, nói: “Điều ước đầu tiên của ta là ta ước ngươi có thể thực hiện cho ba trăm điều ước trong một trăm năm tới của ta.”

Quỷ hồn này còn chưa kịp kì kèo thì Đường Hoa đã ném thẳng nó vào trong túi Càn Khôn ngay. Uổng hết cả công sức cả ngày trời của mình mà chỉ lấy được cái thứ rác rưởi như vầy, thật là oan quá mà!

Đọc truyện chữ Full