Bầu không khí trên Hoàng Sơn cực kỳ trầm trọng, người lui tới đều hạ giọng thật thấp, sợ rước họa vào thân.
Phòng nghị sự của Hoàng Sơn là nơi khởi nguồn của bầu không khí này. Bên ngoài phòng, các đường chủ đã khẩn cấp tập hợp...
Tinh Tinh nhỏ giọng hỏi Hạo Nhiên: “Ca, còn mở hội nghị không?”
Hạo Nhiên chỉ vào trong phòng, hỏi: “Muội dám vào không?”
“...” Tinh Tinh lắc đầu than thở: “Gia Tử thật là đáng thương mà.”
Phá Toái đứng gần đấy nghiến răng: “Gia Tử chết tiệt, tranh lại chút sĩ diện cho nam nhân coi.”
“Ngươi nói cái gì?” “Pặc”, một tiếng vỗ bàn thật kêu vang lên, kèm theo đó là tiếng rít của Sương Vũ tỷ tỷ cũng ào ra khỏi phòng. Đám người ở ngoài đều lui lại ba thước, Phá Toái khẩn cấp bụm cái miệng của mình lại, trốn ở sau lưng Tinh Tinh.
* * * * * *
“Huynh nói này lão bà, muội tức lên trông vẫn đẹp như thường đấy.” Đường Hoa ha ha cười ruồi.
“Không cần phải nói nữa, hôm nay ta muốn đường ai nấy đi với huynh. Về sau huynh là huynh, ta là ta.” Sương Vũ lại chỉ tay: “Còn nữa, ta cực cực kỳ ghét cái điệu bộ với vẻ cười lợn chết không sợ nước sôi này của huynh, hận không thể chộp vào trong lòng bàn tay, siết cho chảy hết dầu mỡ ở trong đó ra.”
Đường Hoa giơ tay hỏi: “Lão bà, vì sao phải chia tay?”
“Còn phải nói nữa à? Huynh... Huynh... Huynh chuyện xấu nào cũng làm. Huynh... Huynh quả thực là kẻ xấu xa nhất trên thiên hạ mà ta từng thấy.”
“Lão bà, dù sao muội cũng phải nói lý chút chứ.”
“Ta không nói lý? Tốt! Hôm nay ta nói lý với huynh, nói từng chuyện một, nói đến khi huynh tâm phục khẩu phục mới thôi.”
“Muội nói lý với huynh?” Ánh mắt Đường Hoa lóe sáng: “Muội xác định?”
“Xác định!”
“Muội thề trước đi, nếu như bắt đầu từ giờ đến hết tranh luận mà muội không nói lý thì muội chỉ có thể được cưới huynh, hơn nữa suốt cuộc đời không được tổ chức sinh nhật, lễ tình nhân, kỷ niệm ngày kết hôn, ngày Thánh đản, ngày lễ phụ nữ, ngày lễ nhi đồng,... Mặt khác, tủ áo và tủ giày nhiều nhất là bốn món, một khi đầy rồi không được mua thêm nữa...”
“Độc vậy à?”
“Có dám không?”
“Được! Ta đáp ứng huynh.” Sương Vũ bổ sung: “Nhưng huynh nhất định phải toàn bộ thành thật trả lời.”
“Không thành vấn đề!”
* * * * * *
“Chuyện đầu tiên, có phải huynh sai Sát Phá Lang đi giết hai đứa trẻ kia không?”
Đường Hoa trả lời: “Phải!”
“Huynh có cho rằng mình đã phát rồ mất trí rồi hay không?”
“Không! Bởi vì huynh giúp người.” Đường Hoa lấy một lon bia cộng một dĩa rau trộn ra, thầm than: bây giờ không phải ai cũng có thể có mức sống xa xỉ như mình đâu.
“Giúp người?”
“Đúng! Bởi vì Huy Hoàng là pháp y, hắn đã cảm thấy Quàng Khăn Đỏ có dấu hiệu của chứng ảo tưởng, cho nên mới tìm huynh nhờ giúp đỡ. Bổn Gia Tử đây bèn rút củi đáy nồi, phái Sát Phá Lang ra xử lý hai đứa nhỏ đó. Bây giờ Quàng Khăn Đỏ đã khôi phục lại bình thường, toàn tâm toàn ý chăm sóc Huy Hoàng, ngay cả sinh nhật của Huy Hoàng cũng nhớ rất kỹ. Hai người bọn họ đã khôi phục lại nếp sống hạnh phúc lúc ban đầu, chứ không phải Huy Hoàng biến thành bảo mẫu lẫn nguồn cung cấp sữa bột cho lũ nhỏ như vừa qua.”
“Nhưng... Nhưng đó là hai đứa nhỏ hồn nhiên.”
“Là NPC, điều này nhất định phải chữa lại. Thứ nhất là chúng không có chút quan hệ máu mủ nào với Quàng Khăn Đỏ và Huy Hoàng, thứ hai là chúng chỉ là công cụ rèn luyện chăm sóc trẻ em do Ốc Vít giao cho bọn họ thôi. Khi mà một công cụ đe dọa đến sức khỏe tâm lý của người sử dụng, có phải là nên tiêu hủy hay không?”
Sương Vũ toát mồ hôi con, mồ hôi mẹ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Vậy ít nhất huynh cũng đã khiến Quàng Khăn Đỏ nảy sinh hiểu lầm đối với Sát Phá Lang.”
“Nói bậy! Sát Phá Lang có nhân chứng chứng thực rằng trong ngày xảy ra án, hắn đang uống rượu trong một tửu lâu cách hiện trường cả trăm dặm.”
Sương Vũ “A” một tiếng, hỏi: “Lẽ nào là huynh làm?”
“Nói bậy, người làm chứng Sát Phá Lang đang uống rượu nơi tửu lâu chính là huynh, bởi vì huynh là người uống rượu với Sát Phá Lang. Kẻ giết hai đứa nhỏ kia là một kẻ vô danh.” Đường Hoa nhún vai: “Muội thấy chuyện đó làm có tuyệt không? Đã không khiến Sát Phá Lang phải gánh cái oan, lại còn cứu được một ả thiếu phụ nữa, không những giữ gìn được hạnh phúc của một gia đình, mà còn khiến cho thiếu phụ đó càng quý trọng những đứa con trong tương lai của mình hơn.”
“Huynh... Chuyện tiếp theo!”
“Khoan khoan!” Đường Hoa gọi dừng: “Có phải là muội nên nói gì hay làm gì với việc đã vu hãm huynh đúng không? Phải nhớ hiện giờ chúng ta là người nói lý mà.”
Sương Vũ: “...”
Đường Hoa: “...”
“Xin lỗi lão công, chuyện này muội sai rồi!” Sương Vũ dựng một ngón tay lên: “Chuyện tiếp theo!”
“Từ từ, hẳn phải đến phiên huynh nói chứ.” Đường Hoa nói: “Muội khi ở trấn Giáp Chu Tước quốc, trước mặt mấy ngàn người chơi, trước mặt Sát Phá Lang mà nhéo tai huynh kéo tới truyền tống trận, có phải là đã phạm vào điều kiêng kị lớn nhất, cũng tức là ở nơi đông người mà khiến lão công mình không biết giấu mặt vào đâu có phải hay không?”
Sương Vũ: “...”
Đường Hoa: “...”
“Xin lỗi lão công, muội sai rồi!” Sương Vũ chảy lệ ròng ròng hỏi: “Đến phiên muội nói rồi phải không?”
“Mời!”
Sương Vũ điều chỉnh lại tâm tình, cướp lấy lon bia của Đường Hoa nốc một ngụm, thở phào một hơi rồi hỏi: “Vì sao cổ vũ hai bang hội ẩu đả ở vách núi?”
“Lão bà huynh hỏi muội, là cấp quan trọng hơn hay là tiền quan trọng hơn?”
“Cái này...” Sương Vũ có phần chột dạ: “Có... Có lẽ đều quan trọng cả.”
“Hai bên đều dùng Thiên Ngữ đốt tiền, cứ một câu nói là ba mươi kim, đốt tới cuối cùng không còn được cả một cọng lông, mà hết tiền rồi bọn họ vẫn cứ đánh!” Đường Hoa nói: “Nếu nói lý, vậy muội trả lời huynh, một câu nói đó của huynh đã giúp hai bang hội bớt tốn được bao nhiêu tiền nào?”
“Nhưng mà... Nhưng nếu muội với Hạo Nhiên có ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Sương Vũ chỉ vào Đường Hoa: “Là huynh, huynh thấy chết mà không cứu.”
“Là muội yêu cầu mà.” Đường Hoa thấy Sương Vũ đang muốn bộc phát thì nói ngay: “Nói lý, nếu không... Hé hé hé!”
Sương Vũ: “...”
Đường Hoa: “...”
“Xin lỗi lão công, muội lại sai rồi!”
“Bây giờ đến lượt huynh.” Đường Hoa chỉnh chỉnh lại trang phục, rồi hỏi: “Muội dựa vào cái gì ra lệnh huynh sau khi vào trong trận chuông Đông Hoàng rồi thì không được làm thế này không được làm thế kia?”
“...” Sương Vũ toát một thân mồ hôi hột.
“Nếu muội dùng thân phận lão bà của huynh, vậy là muội đã phạm phải điều tối kỵ: khuỷu tay ngoặt ra ngoài. Nếu muội dùng thân phận là phó bang chủ Song Sư, vậy muội phải biết huynh cũng là người trong Song Sư chứ. Cho dù huynh không phải, muội cũng hoàn toàn có thể dùng lời lẽ thuyết phục hoặc là dùng vũ lực ức hiếp, nhưng muội lại không làm vậy, muội lại dùng thân phận lão bà để cưỡng ép huynh ký các điều khoản bất bình đẳng.” Đường Hoa tức giận đập mặt bàn: “Muội không phân công tư, lấy chuyện khi dễ lão công làm vinh, lấy chuyện thuận theo lão công là nhục, trăm cách hoài nghi, vạn kiểu phỏng đoán, ức hiếp sự tôn nghiêm của lão công. Thật là đại tiện có thể nhịn, nhưng tiểu tiện không thể bỏ mà.”
“Muội...” Sương Vũ ngậm miệng không biết nói gì.
“Bây giờ muội đã biết ai là người không nói lý rồi chứ? Bổn Gia Tử đây đầu đội trời chân đạp đất, trên không có lỗi với Ngọc Đế, dưới không có lỗi với lão bà, lão bà tức giận, ta làm cái túi trút giận, lão bà tranh chấp với người khác, ta nghĩ cách chơi chết hắn, lão bà cần bảo tiêu, ta lập tức xuất hiện ngay, lão bà cần lính đánh thuê, cho dù có giá rẻ mạt ta cũng làm...” Đường Hoa quệt nước mắt một cái, ngửa mặt lên trời than: “Ta đối xử với muội như thế, mà muội lại đối xử với ta thế nào? Ta kiếm một chút tiền lẻ trong công ty muội, muội coi như là lấy mạng muội vậy. Cho dù là một cái túi rác, muội cũng phải bỏ ra phí xử lý vệ sinh mà? Ta giúp công ty của muội chèo chống được, muội không những không cảm kích, mà gặp ta còn coi như gặp cướp bóc vậy. Bất cứ chuyện gì ta làm cho muội, muội đều không để ở trong lòng. Không chỉ như thế, muội còn nói cho những chuyện tốt ta làm thành có dụng tâm hiểm ác, rồi lại còn lăng nhục, đánh roi, quở trách, hoài nghi, ở chỗ đông người còn làm ta mất mặt nữa. Muội phải biết rằng ta không những là người, mà còn là danh nhân, là cao thủ đệ nhất trong Song Kiếm. Muội làm như thế, về sau bảo ta làm thế nào lừa... Bảo ta làm thế nào giúp đỡ người khác nữa? Về sau trước mặt bạn bè ta còn dám ngẩng đầu lên không? Hừ! Không phải muội muốn chia tay sao? Về sau không cần phải tìm đến ta nữa.”
“Lão công!” Sương Vũ nước mắt ròng ròng níu tay Đường Hoa: “Xin lỗi, là muội sai rồi, tha thứ cho muội một lần đi, về sau không dám nữa, có được không?”
“Ừ! Lần sau không được làm vậy nữa.”
“Vâng vâng!”
* * * * * *
“Choáng!” Phá Toái duỗi đầu ra rồi rụt đầu lại: “Mặt trời thật phải mọc từ hướng Tây rồi, Sương Vũ đang giống như con mèo nhỏ nằm co trong lòng của Gia Tử chết toi, còn Gia Tử thì một tay ôm mỹ nữ, một tay cầm bia uống, trông đảm sắc mười phần.”
“Không phải chứ?” Mấy người ở đây đồng thanh: “Không có khả năng đâu?”
“Không tin thì các ngươi tự xem đi.”
“Xem cái gì?” Đường Hoa dắt tay Sương Vũ bước từ trong phòng ra: “Xem cái gì thế? Phá Toái?”
“Không có không có!”
Đường Hoa quay đầu lại nói: “Lão bà!”
Sương Vũ lập tức đáp: “Có!”
“Muội mở hội nghị trước đi, không có chuyện gì thì đừng tìm huynh nhé, huynh bề bộn nhiều việc lắm.”
“Biết rồi lão công!”
“Đi đây!” Đường Hoa vẫy tay với bầy người đang xem: “Đi đây, bái bai mọi người.”
Tinh Tinh lau đợt mồ hôi lạnh nói với Phá Toái: “Là ‘hàng phục’ đấy!”
“Ha ha!” Phá Toái lập tức nhắn tin cho Đường Hoa: “Gia Tử uy vũ!”
“Thường thôi thường thôi, số ba trong Song Kiếm, dự hội nghị nhanh chút đi, Huy Hoàng với Sát Phá Lang đang chờ đó.”
* * * * * *
Hội nghị Song Sư... Mục đích của lần hội nghị này là thảo luận về việc thăng chức của Sinh Diệt. Bởi vì từ khi Sinh Diệt lãnh đạo Song Sư tới nay, liên tục lập được nhiều chiến công, đám Hạo Nhiên rất đỗi vui mừng, thành ra mở hội nghị quyết định vấn đề lên chức của Sinh Diệt. Sinh Diệt sẽ lên chức trưởng lão, còn chức phó bang chủ hiện giờ của hắn sẽ do Tinh Tinh tiếp nhận.
Cơ hồ mọi ý kiến đều nghiêng về một phía, chỉ có mỗi Sương Vũ nói thế này: “Quả thực Sinh Diệt đã làm sai một số chuyện. Nhưng ta phải nói một câu, tuy Sinh Diệt có chút dễ xung động, có chút vô trách nhiệm, nhưng từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ vì tư lợi cả.” Nói đến đây, dường như Sương Vũ đã bắt được điều gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được rõ ràng.
Hạo Nhiên tiếp lời: “Điều ấy mọi người đều biết cả. Vị trí trưởng lão trong bang chúng ta trước giờ vẫn để trống, mà uy danh của Sinh Diệt khá là cao, cho nên ta mới nghĩ... Chuyện này còn phải xem ý kiến của mọi người nữa.”
“Đồng ý, đồng ý!” Một loạt những tiếng tán đồng vang lên, cho dù là bản thân của Sinh Diệt cũng không hề có chút ý kiến nào, hơn nữa lại còn xin lỗi mọi người vì những hành động đã mang đến phiền phức cho mọi người của mình nữa. Cuối cùng, thậm chí Sinh Diệt còn trịnh trọng xin lỗi Sương Vũ.
“Tinh Tinh, muội chậm chút.” Sau hội nghị, Sương Vũ kéo Tinh Tinh lại: “Muội khá hiểu Gia Tử, giúp tỷ phân tích một ít chuyện này với.”
* * * * * *
“Sương Vũ tỷ, tỷ... mắc lừa rồi.” Tinh Tinh toát mồ hôi, tên Đường Hoa này cũng thật là biết chuyển đề tài ghê đi: “Đầu tiên là lúc yêu ma phương tây xâm lấn, hắn bán dịch vụ cho Song Sư và Nhất Kiếm, đứng giữa mưu lợi bất chính. Đây là tội một, nhưng hắn tránh không bàn, mà ngược lại chỉ trích tỷ vong ân phụ nghĩa, đây là tội hai. Tiếp theo là tỷ ước thúc hắn hồi ở trong trận chuông Đông Hoàng, hoàn toàn là vì nể hắn là lão công của tỷ, nếu một mình Sát Phá Lang tiến vào, các tỷ có thể không xử lý đi cho khỏi hậu hoạn không? Còn chuyện Thiên Ngữ nữa, hắn vốn chính là kẻ đầu têu chứ ai, cớ sự là do hắn với nội ứng của Thi Thi thông đồng mà ra cả, mục đích của hắn chính là trước khi tỷ với ca ca của muội sống lại thì khiến cho cừu hận giữa hai bang tăng thêm. Còn nữa, hắn căn bản không có tuân thủ quy tắc tỷ đặt ra, hắn đã tổ đội với muội, Huy Hoàng, Phá Toái. Đã không tuân thủ quy tắc, vì sao hắn lại không cứu tỷ với ca ca muội?”
“Không cần phải nói nữa, tỷ đây đi tìm hắn tính sổ.” Sương Vũ tức giận, tức giận bừng bừng.
“Thôi kệ đi Sương Vũ tỷ, tỷ không phải là đối thủ của hắn. Phỏng chừng tỷ khí thế rào rạt bước đi, rồi bước về như một nữ sinh nhỏ thôi.” Tinh Tinh than một hơi: “Tốt xấu gì hiện giờ hắn cũng còn rất để tâm đến tỷ, còn cố kỵ cái nhìn của tỷ. Nếu tỷ ngả bài với hắn mà vạn nhất không khống chế được hắn thì chỉ sợ về sau Gia Tử hắn sẽ coi trời bằng vung mất. Đó... Đó thật là tai nạn của Song Kiếm.”
Sương Vũ cười khổ: “Cái tên chết tiệt, ai...”
“Tỷ không tức nữa à?”
“Như lời muội nói đó, hắn rất quan tâm, để tâm đến tỷ. Một nữ nhân nếu có thể thành đôi với người mình quan tâm lẫn quan tâm mình, thì còn cái gì đáng tức nữa?” Sương Vũ nói: “Còn nữa, điều hắn nói cũng không hoàn toàn là vô lý, chúng ta cũng không phải là không có chút hiềm nghi ‘cửa hiệu lớn khinh khách hàng’ nào.”
“Đó là đương nhiên thôi, chúng ta là bang lớn mà, bá đạo chút cũng là bình thường.”
“Thì vậy đó! Nếu theo cái nhìn của người binh thường, thì chúng ta thực ra cũng là người xấu rồi.” Sương Vũ cười hỏi: “Chẳng phải thế sao?”
“Ừm...” Tinh Tinh gật đầu, có chút đăm chiêu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Song Kiếm
Chương 272: Gia Tử uy vũ
Chương 272: Gia Tử uy vũ