Trận Nghịch Thiên Diệt Thần do Sương Vũ bố trí chính là một loại vũ khí lợi hại cho bang chiến. Có điều nó cần nguyên liệu rất rất nhiều, hơn nữa điều quan trọng nhất là phải gom đủ tám mươi mốt bộ, cũng tức là cần tám mươi mốt tên người chơi cùng nhau khởi động mới được. Sau khi khởi động, trận pháp sẽ lợi dụng khí hư vô để làm suy yếu địch nhân, cho đến khi địch nhân bị tiêu diệt. Một khi khóa lại mục tiêu, vậy tám mươi mốt người chơi ấy coi như sẽ phải so bì tu vi với mục tiêu, khí hư vô sẽ liên tục lấy ra sinh mệnh và pháp lực của hai bên. Ai thắng ai thua không thể dựa vào việc ăn gian được. Đương nhiên tám mươi mốt tên người chơi cho dù có cộng lại với nhau cũng không thể nào hung ác bằng lão Cửu nổi, có điều một là người chơi có thể uống thuốc hoặc dùng pháp thuật để hồi phục sinh mệnh, thứ hai là trừ tám mươi mốt tên người chơi này ra, những người chơi còn lại cũng không phải là lũ đứng xem. Nếu lão Cửu phân tâm đi đối phó với những người chơi khác, sẽ bị hệ thống cưỡng chế trừng phạt.
Trận pháp này lúc yêu ma phương Tây xâm lấn bang Song Sư đã phái ra không ít nhân thủ để chuẩn bị, nhưng lúc đó vì tài chính khó khăn, cho nên việc treo thưởng tìm tài liệu cũng chỉ âm thầm tiến hành mà thôi, không bao nhiêu người biết. Nào ngờ trận còn chưa thành thì yêu ma phương Tây đã đánh tới rồi, đành giữa đường buông tay. Sau này Hạo Nhiên nhìn lại đám bán thành phẩm đó thì nghiến răng bỏ ra nửa tháng thời gian tìm cho đủ hết nguyên liệu. Bây giờ Sương Vũ thuận tiện mượn tới xài chơi. Đương nhiên, nàng không thể dùng nổi, muốn bố trí trận này yêu cầu ngươi phải tới cấp 60+, nếu không một khi có một người nào đó chịu không nổi bị chết trước, trận pháp phản ngược, tám mươi người còn lại sẽ đi địa ngục du lịch ngay.
Cũng có thể nói trận pháp này chính là một vũ khí bí mật để đối phó với lão Cửu.
Lão Cửu kia vẫn còn đang tiếp tục tụng luận điệu tiên, ma, người. Nãy giờ đã trình bày xong phần quyền và thế của thần, bây giờ đang tụng về quan hệ chủ nhân - người hầu giữa thần và tiên. Ý đại khái là cho dù là người hầu, thì địa vị của tiên cũng vẫn còn rất cao, dù sao thì tiên cũng vẫn còn có thể khi dễ người được. Cũng giống như gia đinh trong gia đình quan lớn ấy, chủ nhân sai bảo thì ngươi phải làm, nhưng ngươi cũng vẫn có thể khi dễ đám dân chúng hèn mọn.
“Không đúng rồi, Huy Hoàng!”
“Cái gì không đúng?”
“Có ba cái. Thứ nhất: lão Cửu này phí nước miếng nhiều lắm, hoàn toàn không giống với phong cách của Ốc Vít. Thứ hai: lão Cửu này biết rõ các ngươi đang kéo dài thời gian, sao lại còn cà kê với chúng ta thế này nữa? Thứ ba: lão Cửu chẳng có vẻ nham hiểm gì cả.”
Phá Toái: “Ta sẽ dùng một đáp án để giải quyết ba vấn đề của ngươi. Đó chính là... Thực ra lão Cửu là một vị thần rất thiện lương chính trực, có tình yêu, quý mến động vật nhỏ, tha thiết bảo vệ hoàn cảnh sự nghiệp, tích cực hướng lên, là người đạt được danh hiệu chiến sỹ thi đua năm nhất của Thần giới.”
Đường Hoa hỏi lại: “Ngươi có từng trông thấy con BOSS nào thiện lương chưa?” Cho dù là Hàm Chúc Chi Long thì tốt xấu gì cũng từng chơi xỏ người ta rồi đó nhé.
“Nói vậy cũng đúng à, nào giờ thật đúng là còn chưa phát hiện ra con BOSS nào thiện lương cả.” Huy Hoàng ngẫm nghĩ một chốc rồi hỏi: “Gia Tử, vậy ngươi đoán thế nào?”
“... Ả đang tìm người.” Đường Hoa ngẫm nghĩ lại rồi nói: “Đang tìm hơn hai chục người chơi bên Côn Lôn các ngươi.” Hiện giờ phái Côn Lôn chỉ có Huy Hoàng và Sương Vũ là nổi bật thôi, những người còn lại đều đã sớm dựa theo kế hoạch ban đầu trốn trong các xó nào đó rồi.
Phá Toái nghi hoặc hỏi: “Không thể nào đâu, ả là Cửu Thiên Huyền Nữ, không đến nỗi còn không bằng được bà thầy Tinh Tinh kia đâu mà, ta nghe nói ngay cả kỳ môn độn giáp kia cũng là do ả phát minh đấy?”
“Vậy hoặc là ả có bệnh, hoặc là...” Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh: “Ả không phải đang tìm người, mà là đang giết người.”
“A?” Huy Hoàng vội xem lại bảng hảo hữu: “Không xong, thực có hai người chết rồi.”
“Ta đã nói mà, một nhân vật trâu như thế sao không có tên thủ hạ nào được, ngay cả Quan Âm tốt xấu gì trước mặt cũng có Kim Đồng Ngọc Nữ để sai sử mà.”
Huy Hoàng vội nói: “Gia Tử, ngươi đi đài đúc kiếm, Phá Toái ngươi đi Ngũ Linh các. Ta đi cấm địa.”
* * * * * *
Đài kiếm Thừa Thiên nằm ở phía Đông Nam của phái Côn Lôn. Nó có hình bát quái, một bên là lửa một bên là băng. Chỗ này có hai tên đệ tử Côn Lôn núp, đều ở trong trận Kỳ Môn Động Giáp do Tinh Tinh bố trí cả. Khi Đường Hoa đến chỗ này, hắn phát hiện ngay có hai tên kim tướng đang lén lút chuẩn bị rời khỏi.
“Muốn chết!” Đường Hoa đã sớm không còn để mấy con tôm tép này vào trong mắt rồi, bèn khai đao ngay. Thành viên của Tiên giới nếu rời khỏi Tiên giới rồi thì sẽ không được tăng trạng thái, mà kỹ năng của Ma giới lại được cộng thêm 30% thương tổn nếu tấn công thành viên Tiên giới nữa, bởi vậy Thần Ma Diệt Thế đánh bay được một tên ngay. Tên coi lại lại là người coi chết như về, bay lên không tác chiến liền, có điều kiên trì được nửa phút rồi cũng bị Đường Hoa đánh thành ánh trắng. Xử lý hết xong, Đường Hoa hú Tinh Tinh: “Bà bói, cái trận ghẻ kia của ngươi đỡ không nổi, có chiêu nào ngươi nhanh xài đi...” Té xỉu, Tinh Tinh thế mà cúp rồi kìa.
Huy Hoàng nhắn tin đến: “Gia Tử, có phiền phức rồi. Kẻ địch đã trà trộn vào trong đám người chơi rồi.”
“Trà trộn?”
“Ừ! Tất cả đều là kim tướng của Tiên giới cả, chúng biến thành bộ dạng như người chơi, hơn nữa còn có thể đặt tên cho bản thân nữa. Vẫn may là bọn chúng chưa từng tiếp xúc gì với người chơi, nên mức độ đối thoại rất hữu hạn. Bằng vào đặc điểm này có thể phân biệt được. Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để bị đánh lén đó.”
Hóa ra bảy mươi hai phép cũng biến không phải chỉ là truyền thuyết. Hai đệ tử Côn Lôn ở chỗ này đã chết rồi, Đường Hoa cũng không lưu lại làm gì, bèn lập tức rời khỏi ngay. Nhưng từng lượt từng lượt tin tức xấu bắt đầu bay tới.
Đầu tiên, đệ tử Côn Lôn trừ mấy người chắc tay ra, còn lại khi bị tập kích đều đã chết hết ráo rồi. Hai mươi mấy tên đệ tử hiện giờ đã chỉ còn dư lại không đến mười người thôi, đấy còn là nhờ Phá Toái với Huy Hoàng chạy tới kịp mới cứu được mấy người đấy. Sương Vũ có quân cận vệ, vấn đề an toàn tạm thời không lớn, cho nên nàng lập tức phái ra mấy tên cao thủ đáng tin để bảo vệ cho những người chơi còn sót lại.
Tiếp theo, đám người chơi đã rối loạn vô cùng rồi, mọi người đều vội vàng chứng minh sự trong sạch cho nhau. Mặc dù cũng đã bắt được hai tên nội gian, nhưng tình hình vẫn hỗn loạn như cũ.
Điều chết người nhất chính là ngay chính lúc này, lão Cửu lại bắt đầu tấn công. Nơi nào roi hổ trắng quất đến, bọn người chơi nơi đó quăng khôi bỏ giáp, mấy chục vạn người giống như mấy chục vạn con ruồi bay bên trong một chiếc lồng hấp vậy, mà tám mươi mốt người chuẩn bị trận pháp thì đã bị chết mất chừng hai chục rồi.
* * * * * *
Ngay lúc bọn người chơi đang tứ tán chạy giữ mạng, rốt cục anh hùng cũng xuất hiện, một tên người chơi từ trên trời giáng xuống thế mà một mình ngăn lại được cây roi hổ trắng kia của Cửu Thiên Huyền Nữ luôn, đồng thời tiếp tục đứng giữa trận sấm sét uống thuốc máu thuốc pháp, chĩa ngón giữa ra khiêu khích, bảo trì cá tính con gián đánh mãi không chết.
“Phong Vân Nộ?” Huy Hoàng mừng rơn, Phong Vân Nộ này chính là người chơi lỳ đòn nhất được biết đấy, cho dù Đường Hoa có toàn lực tấn công, hắn cũng vẫn có thể chống đỡ được một thời gian rất lâu. Mà huống chi cây roi hổ trắng này mặc dù là thần khí thật, nhưng lực tấn công lại không bằng được Đường Hoa. Nói thế này là nói nhảm, bởi vì chiêu thức của cây roi hổ trắng này là dạng sát thương phạm vi lớn mà, nếu mỗi một tia sét mà bằng với lực tấn công của Đường Hoa, vậy khác nào một vạn tên Đường Hoa đang dùng Ma Đế Vô Thiên chứ?
“Nghe nói ngươi cần giúp đỡ, cho nên ta đến đây.” Phong Vân Nộ nhẹ hất tóc, lòng bàn chân có gió sinh ra, tiên khí đầy tràn, thân ở trong trận sấm sét nhưng vẫn ung dung chống đỡ, thật là tiêu sái lắm lắm. Hắn có tấm thân tiên phật, máu trâu siêu cấp, cơ bản là không sợ hãi gì, ngay cả uống thuốc cũng chỉ là chậm rãi nuốt xuống mà thôi.
“Phong Vân ca ca, muội yêu huynh!” Bầy người chơi nữ.
“Bày bựa bị sét đánh.” Phá Toái với Đường Hoa cùng đồng thanh nghiến răng phỉ báng, tên ấy thật là cướp đi sự nổi bật quá mà.
Có một người chơi vô danh kia nhắc xen vào: “Hắn đang bị đánh đấy thôi.”
“Họ gì đấy? Môn phái nào, ở Trái Đất thuộc tỉnh nào? Nói câu tiếng Anh nghe coi.” Phá Toái bất mãn truy hỏi.
Người chơi vô danh này còn chưa kịp trả lời thì hình thức nơi trung tâm chiến trường lại có biến đổi. Lão Cửu vẫy tay một cái, những tia sét đầy trời chợt biến mất tăm, tay trái ả cầm một cây cung, còn tay phải cầm một mũi tên...
“Chạy mau!” Cơ hồ toàn bộ mọi người chơi đều hô to. Kẻ đần nào cũng đều biết tổ hợp giữa hai thứ thần khí này tất nhiên là kỹ năng tất sát đơn thể rồi. Đừng nói là một tên Phong Vân Nộ, mà cho dù có đến mười tên cũng chẳng đủ cho người ta nhét kẽ răng nữa ấy chứ.
Phong Vân Nộ mặc dù không phải là kẻ đần, nhưng cũng lập tức ba chân bốn cẳng chạy ngay. Có điều cái tốc độ chạy trốn đó thật khiến người ta phải bi ai mà. Tốt xấu gì cũng là một người qua kiếp thứ hai rồi, thế mà chạy còn không nhanh bằng cả một tên cao thủ cấp sáu mươi mới qua kiếp thứ nhất nữa là.
Đường Hoa lập tức quăng cho người chơi vô danh hồi nãy một lời mời tổ đội liền, hắn hiện còn chưa có đội ngũ. Người chơi vô danh nọ tưởng rằng Đường Hoa đang thí nghiệm xem hắn có phải là gian tế không, cho nên không lằng nhằng nhấn chọn ‘Đồng ý’ ngay. Tiếp đó Đường Hoa biến mất ngay trước mặt hắn, xuất hiện ngay trên đường bay tới của mũi tên Xuyên Vân.
“Vù!” Mũi tên có ngoại hình vô cùng bình thường kia cắm ngay trên người của Đường Hoa. Đường Hoa vẫn sừng sững bất động, chĩa ngón trỏ lên lắc lắc: “Diện mạo thì ta không được, bắn tên thì ngươi không được.”
“Lại càng bày bựa!” Phá Toái tiếp tục nghiến răng, trong lòng thì lại thầm nói: Tìm cơ hội nào đó để nổi bật một phen mới là chuyện chính.
Lão Cửu lặng lẽ lấy ra mũi tên thứ hai trong ba mũi tên...
“Bắn tên thì ta không được, chạy giữ mạng thì ngươi không xong.” Đường Hoa ném ngân phiếu chạy trốn rồi hét lớn: Quây chết ả!
Một người hô trăm người ứng, chừng trăm tên người chơi đều nhất tề bay tới vây quanh lão Cửu.
Nhưng bên phía Đường Hoa lại có chút phiền phức, bởi vì thứ truy sát hắn chính là thần khí. Cái gọi là thần khí chính là những vũ khí thần kỳ, còn phần thần kỳ như thế nào thì cứ kệ cho Ốc Vít vậy. Dù sao thì cái mũi tên Xuyên Vân này Ốc Vít đã lắp cho nó chức năng hồng ngoại cộng với GPS định vị truy đuổi rồi. Đường Hoa dịch chuyển tức thời đi xong rồi mới phát hiện ra cái mũi tên chết tiệt kia thế mà cũng chuyển hướng theo, hơn nữa nhìn tốc độ của nó chắc chắn là chơi phần mềm ăn gian luôn, ừ, thứ gì chạy nhanh hơn mình thì đều là xài chương trình gian lận hết.
Làm thế nào đây? Tìm một con quỷ chết thay đương nhiên là cách làm hay nhất rồi, nhưng thói ăn ở của Đường Hoa thì ai cũng đã trông thấy, sau khi hắn hại chết người chơi vô danh đầu tiên xong rồi thì ai cũng sợ mình sẽ trở thành người chơi vô danh thứ hai hết, bởi vậy đều giữ vững một khoảng cách với hắn.
Còn đuổi nữa à? Coi chừng ông đây giết chết ngươi à...
Nhìn lại chiến trường chính, trăm tên người chơi hồi nãy đều đã tiến tới được cự ly tấn công, lão Cửu nhè nhẹ cười lấy Vô Tự Thiên Thư ra, thật là không coi mình vào đâu mà, toàn bộ đều dùng phi kiếm màu lam cả.
Một tiếng Thiên Ngữ vang lên: “Đổi kiếm!”
Vừa dứt lời, hơn trăm tên người chơi đã tiến vào trạng thái chiến đấu kia chợt cùng nhau đổi sang dùng tiên kiếm hết. Hơn một trăm thanh tiên kiếm từ lục giai trở lên cùng xuất hiện, sát khí đằng đằng.
Thiên Ngữ: “Bắn!”
Kiếm nộ, uy lực cực kỳ, chính là thủ đoạn tấn công bá đạo nhất trong Song Kiếm. Còn một điều quan trọng nữa, đó là chúng rực rỡ nhiều màu. Hàng trăm lượt kiếm nộ cùng được xuất ra một lượt thế này chỉ sợ chính là cảnh tượng rực rỡ nhất lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất được thấy trong Song Kiếm đấy. Tiên kiếm hoặc là rồng ngâm, hoặc là hổ gầm, hoặc là quỷ khóc, hoặc là thần gào. Màu sắc cũng đều khác nhau, thuộc tính nước thì màu lam, thuộc tính kim thì màu kim, thuộc tính đất thì màu vàng, thuộc tính gỗ thì màu lục... Đều rào rào thọc tới phía trước hết.
Lượt tấn công này đánh cho lão Cửu phải run rẩy pháp thân, mặt mày thất sắc. Nàng đê tiện, mà người chơi cũng không kém. Sức mạnh của quần chúng là vô cùng, trí tuệ của quần chúng cũng là vô cùng, ăn chiêu gạt này xong, khí thế của lão Cửu uể oải đi mấy phần. Nhưng thế cũng còn chưa xong, sau khi đội đột kích tinh anh chừng trăm người này ra tay, sáu tên người chơi gồm Phá Toái, Huy Hoàng, Sát Phá Lang và ba tên người chơi nhị kiếp cũng cùng nhau ra tay.
Mặc dù nhân số ít, nhưng sáu người này đều là những cao thủ chọn một trong trăm vạn hết. Phá Toái xuất bảy trận ra, Huy Hoàng cũng xuất luôn kiếm nộ của hai thanh kiếm, Sát Phá Lang thì có bốn lượt kiếm nộ của thần binh. Ba người chơi còn lại cũng đều có thủ đoạn riêng cả, có người thì bắn ra hoàng tuyền âm lôi, có người thì kiếm anh cùng đánh ra, người cuối cùng là phá sản nhất, cho nổ tung ba thanh kiếm bộ ngũ giai xong, lại lấy một thanh lục giai ra.
“Như thế mà còn chưa chết à?” Quần chúng kinh hãi cực kỳ, mấy người này đã là tinh túy trong Song Kiếm rồi đó.
“Vù” một tiếng, một mũi tên cắm lên người của lão Cửu. Đây chính là mũi tên Xuyên Vân của ả, bị Đường Hoa đê tiện dùng tấm gương cuối cùng phản xạ về.
“Chết đi chứ chị hai!” Bầy người chơi cùng chảy lệ ròng ròng, đây là con BOSS gì chứ, hoàn toàn là dụng cụ ăn gian mà. Niềm hy vọng của toàn bộ mọi người đều đã theo mũi tên Xuyên Vân này mà ký thác vào Đường Hoa cả.
Chiêu thứ nhất là Thần Ma Diệt Thế, chiêu thứ hai là tụ tâp lại một thành pháp lực cuối cùng tụ thành thanh mâu lửa đen! Cửu Thiên Toán Xích cộng Hậu Nghệ Xạ Nhật cung cộng một cây ma kiếm thất giai nhị phẩm do Huy Hoàng viện trợ tình nghĩa chính là chiêu thứ ba...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Song Kiếm
Chương 277: Cuộc chiến người - thần
Chương 277: Cuộc chiến người - thần