DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 178: Sự quan tâm từ Âm Nhi

Mặc dù khó dấu đi nỗi thất vọng trong lòng, nhưng Tư Ti không còn kiên trì yêu cầu Phó Thư Bảo uống trà ở rốn hay gì gì nữa, ngoan ngoãn đi vào phòng, thay Phó Thư Bảo dọn dẹp cái ổ lợn lộn xộn bừa bãi của hắn. Nhanh chóng mặc Xà Bì Giáp và mặc thêm một cái áo khoác ngoài, rửa mặt xong Phó Thư Bảo mới hỏi: - Ngươi ở Hoa Điền Cư được bao lâu rồi? - Năm ngày. Trong đôi mắt Tư Ti thoáng hiện lên ánh mắt khác lạ, sau đó lại dịu dàng nói: - Nhưng, trước đó, nô tì có làm việc trong phủ đệ của La gia, vì tư sắc không tệ, nên mới bị đưa đến chỗ đó. Cũng may có thiếu gia cứu giúp, nếu không nô tì chỉ có nước chết thôi. Phó Thư Bảo chột dạ hỏi: - Trước đó ngươi từng làm việc trong phủ đệ La gia? Tư Ti gật đầu đáp: - Đúng vậy, thiếu gia, nô tì làm ở đó chắc cũng được 3 tháng. - Dựa vào trí nhớ của mình ngươi có thể vẽ ra một bản địa đồ của phủ đệ La gia không? Phó Thư Bảo hỏi. Tấm địa đồ kinh thành mua ở chợ chỉ vẽ ra vị trí đại khái của La gia, mà không có địa đồ trong nội bộ phủ đệ. - Có thể, ở đó hầu hạ suốt 3 tháng liền, hầu hết mọi nơi trong phủ đệ nô tì đều đã từng tới, nhưng thiếu gia cần địa đồ của La gia để làm gì? Phó Thư Bảo nói: - Việc này thì ngươi đừng quan tâm, ngươi lấy giấy bút ra vẽ một tấm địa đồ phủ đệ La gia cho ta. Tư Ti dừng những việc đang làm lại, đi lấy giấy bút và bắt đầu vẽ địa đồ. Bưng chén cháo mà Tư Ti mang đến, hắn đứng bên bàn giấy chăm chú nhìn Tư Ti vẽ địa đồ, ánh mắt Phó Thư Bảo thoải mái ngắm nghía cổ áo để mở của người ta. Vì Tư Ti đang cúi đầu xuống để vẽ, nên cổ áo của nàng mở rộng, ánh mắt hắn dễ dàng bắt gặp làn da trắng ngần như tuyết, non mịn sáng bóng như được phết một lớp bơ vậy, khe sâu ở giữa tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, khiến người ta mê hoặc. Bên cạnh hắn vốn dĩ đã có 4 nữ bộc say đắm lòng người, người nào người nấy đều là vưu vật khiến người khác phát hỏa, thêm cả Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, giờ lại có thêm một Tư Ti cũng đẹp mê hồn như vậy, Phó Thư Bảo đang nhìn lén người ta bỗng chợt nghĩ, nếu cứ tiếp diễn như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày hắn phát bệnh mất thôi, kiểu như xuất tinh sớm hay liệt dương gì đó… - Khụ khụ! Đúng lúc Phó Thư Bảo đang định húp cháo thì tiếng hắng giọng của Độc Âm Nhi bỗng truyền tới: - Bảo ca, đang nhìn gì thế? Không quay đầu lại, nhưng đôi lông mày của Phó Thư Bảo thì nhăn tít, hắn nói: - Xem địa đồ, ta kêu Tư Ti vẽ cho ta một tấm địa đồ trong phủ đệ La gia. - Sợ rằng có thứ còn đáng xem hơn ấy chứ, xem bộ dạng ngươi chăm chú như vậy kìa. - Làm gì có thứ gì đáng xem hơn… - Chén cháo ngươi đang cầm trên tay là do ai mang đến vậy? Độc Âm Nhi đột nhiên hỏi. Phó Thư Bảo liếc nhìn chén cháo đang cầm trong tay, hắn bỗng thấy hơi chột dạ, nói: - Tất nhiên là Tư Ti rồi. - Nàng chính là nữ nô mà tối qua ngươi bỏ ra một 100 kim tệ để mua về sao? Tối qua sau khi tắm xong, Độc Âm Nhi còn bận tu luyện, đến tận sáng nay mới ra khỏi phòng, nàng chưa hề nhìn thấy nữ nô mới mà Phó Thư Bảo mang về. lúc này đột ngột tới đây, chắc chắn là đã nghe thấy người nào đó nhắc tới chuyện thiếu gia vung một món tiền lớn mua người, nên vội vàng đến đây để kiểm tra phòng rồi. - Nô tì Tư Ti, bái kiến tiểu thư. Tư Ti vội vã dừng bút, đến hành lễ trước mặt Độc Âm Nhi đang nhìn nàng với vẻ mặt bất thiện. Độc Âm Nhi chẳng thèm quan tâm tới Tư Ti, đoạt lấy chén cháo trong tay Phó Thư Bảo rồi nói: - Bảo ca, cháo này không thể ăn lung tung được đâu, bây giờ người muốn ngươi chết nhiều vô số kể, sau này những thức ăn mang đến cho ngươi đề phải mang qua ta thử độc đã. - Tất cả sao? Đông Mai và những người khác chắc không cần chứ? Phó Thư Bảo hiểu vì sao Độc Âm Nhi lại làm vậy, Kinh Thành không giống như Hổ Thành, đây là vùng đất ngọa hổ tàng long, những người muốn hắn chết rất nhiều, không cẩn thận là chết như chơi, vì thế cần phải vô cùng cẩn thận, nhưng Đông Mai và những người khác đều là những người tuyệt đối trung thành với hắn. - Bốn nữ bộc đó của ngươi tất nhiên sẽ không phản bội ngươi, nhưng họ cũng chỉ là những nữ bộc bình thường, nếu có người hạ độc trước khi họ mang thức ăn tới, mượn tay họ để mang đến cho người, há chẳng phải ngươi sẽ chết oan uổng hay sao? Độc Âm Nhi lấy ra một cây kim nhỏ, quấy quấy một lát trong bát cháo, rồi lấy ra nhìn ngó một lúc mới đưa bát cháo vào tay Phó Thư Bảo nói: - Giờ ngươi ăn được rồi. - Bà mẹ nó, e rằng chỉ có hoàng đế Tú Quốc dùng cơm mới làm thế này thôi nhỉ? Phó Thư Bảo cười khổ nói. Độc Âm Nhi trợn mắt nhìn thiếu niên trước mặt: - Trong mắt ta, ngươi còn quan trọng hơn cả hoàng đế Tú Quốc nữa. Câu nói này ý tứ rất rõ ràng, trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, lúc này hắn mới bưng bát cháo lên, húp liền hai ba ngụm. - Để nàng ở đây vẽ địa đồ, chúng ta ra ngoài luyện tập đi, lâu lắm rồi không cùng đánh với ngươi, trong lòng cứ thấy như thiếu cái gì đó vậy. Độc Âm Nhi cười dịu dàng nói. Phó Thư Bảo đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nói: - Nhất định là lực lượng tu vi đã tiến vào Luyện Nguyên Tố Lực rồi nên mới muốn tìm ta luyện tập chứ gì? Đối luyện thì được, nhưng tuyệt đối không được hạ độc ta đâu đó. - Dù không hạ độc thì ta vẫn sẽ đánh bại được ngươi. Độc Âm Nhi tỏ vẻ rất tự tin. Quả thực, khi ở trong Mai Bảo Sâm Lâm nàng cũng từng đuổi theo Phó Thư Bảo mà đánh, sau khi bị Phó Thư Bảo qua mặt thì vẫn chưa đối luyện lại lần nào, bây giờ nàng và hắn đều đã là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, cũng xem như đồng cấp, khoảng cách có lẽ cũng không lớn, vì thế nàng mới nôn nóng muốn thử đối luyện với Phó Thư Bảo như vậy. Chẳng bao lâu sau, âm thanh đấu đá giữa họ đã phát ra từ nơi luyện võ trong sứ quán. Ngay cả một vài thị vệ nhàn rỗi trong sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc và Chi Ni Nhã cũng tò mò tới xem. Nhưng điều khiến mọi người thấy khá kì lạ là, tốc độ siêu phàm và Thiết Sa Quyền đơn giản đến đáng nhàm chán của Phó Thư Bảo lại khiến Độc Âm Nhi không thể xoay xở nổi, nếm đủ trái đắng. Với tốc độ quỷ dị và Thiết Sa Quyền mạnh mẽ vô cùng của Phó Thư Bảo, nếu không dùng độc thì Độc Âm Nhi không có cửa thắng. Nhưng lần này nàng vẫn giữ lời hứa, từ đầu chí cuối không dùng độc với Phó Thư Bảo lần nào. Sau một hồi đối luyện đặc sắc vô cùng, khi quay trở lại phòng, Tư Ti đã hoàn thành việc vẽ địa đồ. Bức địa đồ mà Tư Ti vẽ ra rất tường tận, nhưng có một số nơi quan trọng như mấy thư phòng hay khố phòng thì lại rất mơ hồ, chỉ đại khái viết ra cái tên, không có hình minh họa liên quan. Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, Tư Ti chỉ là một nữ nô, thân phận thấp hèn, những nơi quan trọng như thế trong La gia, nàng làm sao có thể vào được. Nhưng, có tấm địa đồ này rồi, đem giao cho Luyện Thiên Thử vốn giỏi ẩn nấp và theo dấu nhất đi kiểm chứng, bổ sung, thì việc này sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, việc đang làm bây giờ, chẳng qua chỉ là sự chuẩn bị cho thắng lợi cuối cùng mà thôi.

Đọc truyện chữ Full