DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 246: Đội quân sáu trăm người (1)

Giải quyết vấn đề giống lúa nước xong, công việc của Phó Thư Bảo lập tức ít đi nhiều. Chẳng qua hắn lại dùng càng nhiều thời gian vào việc tu luyện lực lượng và luyện tập kỹ nghệ bắn cung.

Trong mắt tuyệt đại đa số người Độc Lang Tộc, phu quân của Âm Nhi tiểu thư là một người siêng năng phi thường, học vấn đầy bụng, có lòng cầu tiến cực cao, đúng là một phu quân tương lai hoàn mỹ. Nhưng bọn họ không biết Phó Thư Bảo siêng năng như vậy đó là bởi hai lần bị đả kích thê thảm.

Lần đầu là chuyện bàn chuyện yêu đương với Độc Âm Nhi, một lần nữa là chuyện Chi Ni Nhã thất bại. Thế nên để có thể sớm tận hưởng tiệc tùng, hắn chỉ có thể tiến lên, tiến lên, không tới cảnh giới Luyện Vĩnh Hằng Lực thì thề không bỏ qua!

Lúa giống được gieo ra ruộng, ba trăm mẫu ruộng của Độc Lang Tộc liền xanh mướt, mạ non mọc nhanh nhìn mà vui mừng. Lại qua hơn một tháng nữa, lúc đó đám người cầm một trăm vạn kim tệ ra ngoài chiêu binh mãi mã gồm Lưu Chuẩn, Chu Di Mộng, Đan Thanh và Đế Thiếu Vũ cũng đã trở về lãnh địa của Độc Lang Tộc rồi.

Bọn họ mang theo một trăm người như Phó Thư Bảo yêu cầu. Chẳng qua người dùng một trăm vạn kim tệ chiêu mộ, tuyệt đối không phải thứ đơn giản.

Đặc sắc nhất chính là đội trăm người mà Đan Thanh chiêu mộ chứ không còn gì nghi ngờ nữa. Hắn không ngờ quay về quê hương hắn, từ thảo nguyên chiêu mộ một trăm tộc nhân của hắn Bọn họ đều là các kỵ mã có tu vi lực lượng nhất định, thấp nhất cũng là cấp Tinh Thần Lực, cao nhất đạt tới cảnh giới Nguyên Tố Lực, thật sự là một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ.

Chu Di Mộng chiêu mộ một đội một trăm người gồm những Lực Sĩ giác đấu tại trường giác đấu, đều lấy giá cao mà mua lại, xây dựng thành một đoàn. Cho nên đội trăm người mạnh mẽ, thân kinh bách chiến, không sợ tử vong này cũng là một lực lượng chiến đấu kinh khủng rồi.

So với đám sói tuấn dật từ thảo nguyên mà Đan Thanh chiêu mộ, dù ngoại hình bọn họ không bằng nhưng về lực chiến đấu thì còn mạnh hơn một chút chứ không cần nghi ngờ gì nữa.

Đội trăm người mà Lưu Chuẩn chiêu mộ lại bất đồng, chỉ có hai mươi người là Lực Sĩ có thể chiến đấu, tám mươi người còn lại đều là thợ khéo trong các lĩnh vực, đặc biệt là thợ chế vũ khí và thợ mộc chế khí giới công thành, có cả thợ săn giỏi lần theo dấu vết.

Ngoài ra thì đội ngũ của hắn không ngờ còn có cả thương nhân giỏi buôn bán, nhân vật giỏi giao thiệp. Tóm lại, đội ngũ hắn mang về đều là đủ loại nghề nghiệp, nhân tài các mặt. Chẳng qua nhân tài dùng một trăm vạn kim tệ để chiêu mộ, dù không phải Lực Sĩ thì cũng đều tinh thông thứ khác, cũng là nhân tài cả.

Lưu Chuẩn dù sao cũng là người có kinh nghiệm trên ba mươi năm, suy nghĩ về các mặt không giống người trẻ tuổi. Thành lập thế lực một phương, chỉ có chiến sĩ biết chiến đấu tất nhiên là không đủ, còn cần nhân tài ở các mặt khác nữa.

Cũng chỉ có như vậy, một số vấn đề không thể giải quyết bằng chiến đấu mới được xử lý. Đồng thời, những nhân tài này có thể củng cố thế lực trong tương lai. Chính vì thế mà hắn mới đưa về đội ngũ một trăm người khác hẳn với người khác như vậy.

Đế Thiếu Vũ đưa về một đội quân một trăm người cũng rất khác thường, đều đã hơn ba mươi. Mỗi đội viên đều là chiến sĩ quân đội chính quy thân kinh bách chiến, giờ đã lui về hậu phương, cũng có tu vi lực lượng không tầm thường.

Tu vi lực lượng cao nhất trong đó không ngờ còn có Lực Sĩ cấp Linh Lực. Chẳng qua người này đã hơn bốn mươi. Nhưng nói về nhiều phương diện như kinh nghiệm thì tuổi tác lại có quan hệ trực tiếp, như vậy thì đội lính già này cũng xuất sắc phi thường, có lực chiến đấu không tầm thường.

Bốn người đi ra ngoài đều mang về đội ngủ trăm người mạnh mẽ. Trải qua một tháng chuẩn bị và chiêu mộ, Chi Ni Nhã cũng mang tới một chiến đội trăm người.

Chẳng qua nàng cũng sợ bị lừa, nên trực tiếp đưa người tới các thế lực của Thánh Đóa Lan Quốc trên Tú Quốc, thu thập năm mươi nữ tử tóc vàng rực, trong đó một bộ phận lớn nhất là gián điệp và chiến sĩ tinh nhuệ làm thích khách của Thánh Đóa Lan Quốc.

Bây giờ, lại có một đại đội tác chiến đặc chủng do chiến sĩ Độc Lang tộc tạo thành của Độc Âm Nhi, bên cạnh Phó Thư Bảo đã có đội quân sáu trăm người.

Mặc dù số lượng chỉ có sáu trăm nhưng mỗi chiến sĩ đều trải qua tuyển chọn kỹ càng, thực lực không tầm thường. Cho nên lực chiến đấu của đơn vị sáu trăm người này, những đoàn đạo tặc với quân đội cấp hai bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.

Chiêu mộ đủ nhân mã rồi, Phó Thư Bảo cũng không vội vàng rời khỏi Độc Lang Tộc mà cho mỗi đơn vị trăm người và đại đội trưởng đi huấn luyện đặc chủng.

Mặc dù cho tới giờ hắn chưa bao giờ mang binh nhưng cũng biết một chút đạo lý trong đó. Lực chiến đấu đơn độc dù mạnh nhưng nếu không nghe lệnh, hành động tùy tiện trên chiến trường, như vậy chỉ có cái dũng của tán binh mà thôi. Đoàn kết phối hợp mới có thể hình thành lực chiến đấu cường đại. Cho nên huấn luyện quân sự là chuyện nhất định không thể tránh.

Thật ra đội ngũ của Lưu Chuẩn mang về cũng không phải là chuyện khiến Phó Thư Bảo cảm thấy kích động nhất. Ngay cùng trong ngày này, vào buổi tối, sau khi dùng Thạch hạch Linh vẫn thạch tu luyện, tu vi lực lượng của hắn sau khi tu luyện cường hóa nhiều lần tới mức quá tải đã âm thầm đột phá tầng ngăn của chúng tầng hai, tiến vào cảnh giới tầng ba.

Với tốc độ như vậy, hắn lại sáng tạo ra kỳ tích mới trong thế giới tu luyện lực lượng này, Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực trẻ nhất trong lịch sử khi chưa đầy mười chín tuổi.

Cảnh giới lực lượng tăng lên, không chỉ mang tới Luyện Nguyên Tố Lực tinh thuần và mạnh mẽ hơn, trường lực của hắn cũng từ ba mươi hai cân tăng lên tới bốn mươi cân. Lực lượng như vậy khiến Bào Khốc Thân Pháp của hắn thể hiện ra tốc độ giống như gió vậy!

Một đêm này Phó Thư Bảo mất ngủ.

Ngày hôm sau, đám người Lưu Chuẩn mang theo đội ngũ, huấn luyện theo yêu cầu của Phó Thư Bảo. Địa hình phức tạp và đầy nguy hiểm, nơi nơi đều là bẫy rập của Vụ Tráo Chiểu Trạch là địa phương tốt nhất để huấn luyện chiến sĩ.

Như thế, mỗi đơn vị huấn luyện cũng bừng bừng lửa nóng, kiên quyết đề cao thực lực bản thân. Thật ra tâm lý mỗi đại đội trưởng đều không phục, muốn so đọ với các đội ngũ khác. Cứ như vậy, cạnh tranh và so sánh cũng xuất hiện. Chẳng qua như thế chỉ khổ đám chiến sĩ được chiêu mộ mà thôi. Hôm nay đối chiến chân thật, ngày mai huấn luyện siêu cường, tóm lại là không dừng chút nào.

Nhưng cho cho dù cường độ huấn luyện ra sao thì các chiến sĩ được chiêu mộ về cũng không oán chút nào. Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng đó là thiếu gia cấp lương bổng cho bọn họ nhiều gấp mười lần những nơi khác, hơn nữa mỗi lần đối chiến thật mà chiến thắng thì sẽ lại phong thưởng rất nhiều.

Chuyện này khiến bọn họ cam tâm tình nguyện mà tăng cường thực lực của bản thân. Thu được phong thưởng hậu hĩnh như vậy, còn làm sao mà oán được gì nữa chứ?

Từ khi chiến đội sáu trăm người được hình thành, thời gian trôi đi cũng tương đối nhanh. Phó Thư Bảo đang chờ đợi cho đội ngũ của hắn càng trưởng thành và mạnh mẽ, vừa tu luyện lực lượng của bản thân. Đồng thời hắn lại tiến hành nghiên cứu và giải thích Luyện Bí Mật Thuật của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, tăng cường năng lực của hắn trên phương diện luyện chế Lực Luyện Khí.

Trong lúc này hắn cũng luyện chế vài thứ, chẳng qua không phải là vũ khí Lực Luyện Khí, cũng không phải là áo giáp Lực Luyện Khí mà là mấy món Lực Luyện Khí, khi truyền lực lượng vào có thể khiến tay chân ấm áp, thân thể nhẹ nhàng thoải mái như được mát xa.

Lực Luyện Khí như vậy, hắn tặng Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã mỗi người một cái. Chuyện này khiến trong lãnh địa Độc Lang Tộc có thêm hai mỹ nữ thích mát xa, kéo theo một đám nữ nhân hâm mộ, nhưng hai người kia đánh chết cũng không cho mượn.[/CHARGE]

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua bốn tháng.

Lúc này lúa giống mới đã chín vàng. Độc Hoạt tự tính sản lượng, kết quả khiến hắn giật mình. Ba trăm mẫu ruộng, mỗi mẫu ba nghìn cân thóc. Tổng cộng sản lượng được mười vạn cân thóc.

Sản lượng này không phải gấp mười lần trước kia mà đã gấp hai mươi lần! Mười vạn cân thóc đủ để hai ngàn tộc nhân Độc Lang Tộc ăn trong một năm rồi. Bởi vậy ánh mắt của cả Độc Lang Tộc đối với Phó Thư Bảo đã không còn giống như trước. Trước kia là kính nể, giờ sau khi lúa chín đã biến thành gần như đã là sùng bái rồi.

Hàng năm bọn họ sau khi gieo hạt đều cử hành cúng tế, kính dâng thần linh chúa tể sinh sản, nhưng cũng không có năm nào ăn no bụng. Vậy mà Phó Thư Bảo làm được điểm này, đối với tộc nhân Độc Lang Tộc mà nói, lúc này đã bắt đầu truyền tụng Phó Thư Bảo như thần linh hạ phàm. Các loại truyền thuyết ly kỳ lan ra. Truyền thuyết có thanh có sắc, cuối cùng truyền tới tai Phó Thư Bảo, khiến hắn dở khó dở cười.

Đêm thu hoạch, Độc Lang Tộc cử hành một nghi thức chúc mừng long trọng, giết heo mổ dê, cả tộc ăn mừng. Kể cả đám chiến sĩ mà đám người Lưu Chuẩn mang về cũng dung nhập vào đó, không khí vui vẻ náo nhiệt.

- Phó, Độc Hoạt ta cả đời chưa phục ai ngoài Thánh tộc trưởng của chúng ta. Ngươi là người ta bội phục thứ hai đấy. Tu vi lực lượng của ngươi dù không bằng ta nhưng trên nhiều khía cạnh, ta có thúc ngựa cũng không đuổi kịp ngươi đâu.

Uống rượu hoa quả của Độc Lang Tộc nấu, trên mặt Độc Hoạt nổi lên sắc đỏ nhạt. Những lời này hắn cũng đã nói ra được, nhìn cháu gái bảo bối Độc Âm Nhi và Phó Thư Bảo đang ngồi cạnh, cũng đang cười gì đó với hắn, giờ phút này Độc Hoạt cảm thấy tuổi già được an ủi rồi.

- Tộc trưởng, ngày mai chúng ta sẽ rời đi rồi.

Phó Thư Bảo nói. Thời gian xuất phát đã định từ trước. Trong năm tháng này, hắn giải quyết vấn đề gạo ăn cho Độc Lang Tộc, cũng nhận được kết quả tu luyện rất tốt, từ Luyện Linh Lực tầng hai tăng tới cảnh giới tầng ba. Cùng thời gian này, các chiến đội trăm người do đám người Lưu Chuẩn mang về cũng đã được huấn luyện, hình thành một lực chiến đấu cường đại. Bây giờ đã tới lúc phải xuất phát tới Hậu Thổ Thành rồi.

- Nhanh vậy sao?

Trong lòng Độc Hoạt cảm thấy mất mát.

- Ta ở lại Độc Lang Tộc cũng không còn việc gì, nhưng chuyện Quy Vân Tông và sư phụ Tú Lý của ta thì không thể không xử lý. Cho nên cũng đến lúc ta phải rời đi rồi.

Phó Thư Bảo nói qua.

- Nam nhi chí ở bốn phương. Ngươi đã quyết định như vậy thì ngươi phải làm thôi. Âm Nhi nhà ta vẫn phải nhờ ngươi chăm sóc cho.

Độc Hoạt cũng không phải người hay nghĩ ngợi sầu cảm. Hắn hoàn toàn hiểu được quyết định của Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo cười ha hả nói:

- Ta thấy tộc trưởng vẫn nên lo lắng ta một chút nhé. Cháu gái bảo bối của ngươi cho tới giờ vẫn toàn bắt nạt ta, mà ta không bắt nạt nổi nàng.

Sắc mặt Độc Âm Nhi đỏ hồng lên, lại dẫm vào chân Phó Thư Bảo dưới bàn, lập tức khiến khuôn mặt tươi cười của hắn cứng lại.

- Khụ khụ...

Cảnh này Độc Hoạt nhìn thấy được, cười khổ nói:

- Ôi, thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy mới là của đám thanh niên các ngươi. Miễn cho lão già như ta đi. Chuyện duy nhất hiện nay ta có thể làm là chăm sóc cho Độc Lang Tộc. Chẳng qua ta vẫn hy vọng các ngươi làm mọi việc phải cẩn thận, đừng nên hành sự hấp tấp nhé.

- Gia gia, ngươi không phải lo đâu.

Độc Âm Nhi an ủi:

- Theo ta thấy thì cho tới bây giờ toàn là Bảo ca đặt bẫy người khác, ai có thể bẫy hắn chứ? La gia tự xưng là đệ nhất thế gia Tú Quốc, nhi tử bảo bối của La Nghiêm không phải cũng đang trồng trọt trong ruộng lúa nhà chúng ta sao? Còn cả Ngả Mễ Đại Na của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các. Nàng không phải đang làm chăn trâu cho Độc Lang Tộc chúng ta à? Cho nên, Bảo ca không đi hại người khác thì người khác đã có phúc tổ ba đời rồi. Ai có thể đi hại hắn chứ?

Độc Âm Nhi còn có một chuyện quan trọng hơn không nói lộ ra, đó là tông chủ Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, Thanh Thủy tông chủ đã bị biến thành thị vệ luyện nô của Phó Thư Bảo rồi.

- Ha ha, nhìn ngươi nói Phó thành kẻ xấu thập ác bất xá kia. Có ai lại nói phu quân tương lai như vậy không hả?

Độc Hoạt cười nói.

- Gia gia, ta đang khen hắn đó chứ.

Độc Âm Nhi nhìn Phó Thư Bảo cười, hàm răng trắng hơi lộ ra, hết sức mê người.

- Nhi tử!

Lão đại chính thức của Độc Lang Tộc kéo Chi Ni Nhã tới. Lời nàng vừa vang lên, tiếng cười vui vẻ xung quanh liền biến sạch.

- Mẹ...

Phó Thư Bảo căng đầu gọi một tiếng. Cáo biệt với Độc Hoạt thì không sao, nhưng cáo biệt với mẹ già Thánh tộc trưởng lại là một chuyện khiến người ta đau đầu.

Vừa thấy mẹ chồng tương lai tới, Độc Âm Nhi đột nhiên nghiêm chỉnh ngay ngắn hẳn, trên mặt dù vẫn lộ vẻ tươi cười nhưng lại là nụ cười mỉm ý nhị không lộ răng. Ngay lúc Độc Vô Song kéo Chi Ni Nhã tới trước mặt, nàng lại đứng dậy chào hỏi, sau đó mới nhẹ nhàng dịu dàng rót đầy chén rượu cho Phó Thư Bảo, có phong phạm thục nữ mười phần.

- Nhi tử, ta nghe Chi Ni Nhã nói ngày mai các ngươi phải đi sao?

Độc Vô Song lo lắng nói.

Phó Thư Bảo gật gật đầu cười:

- Đúng vậy. Trên người nhi tử có một loại độc kỳ quái, người cũng biết rồi mà. Nghe nói tới Hậu Thổ Thành có một vị thần y chuyên trị loại bệnh này, cho nên ta muốn tới xem một chút. Chữa khỏi bệnh rồi, còn phải sớm cho mẹ bế cháu chứ.

- Ha ha... Như vậy đi nhé. Ta ước gì ngày mai ngươi sinh cho mẹ mấy đứa cháu đi.

Nghe nói có cháu ôm, Độc Vô Song liền vô cùng vui vẻ.

Lời nói này rơi vào tai Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, hai nàng đều cười thầm trong dạ. Một ngày đã sinh cháu, trừ phi là gà đẻ trứng mới có.

Nhưng nói dối như vậy đối với Phó Thư Bảo mà nói cũng là bất đắc dĩ. Lần này rời khỏi Độc Lang Tộc, hắn muốn giải quyết một mối phiền toái lớn, nhưng lại không có khả năng mang người mẹ nhặt được, thần trí không bình thường này theo. Vì không muốn để nàng lo lắng cho nên hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.

Không khí sau đó trở nên hòa hợp vui vẻ hơn nhiều, Phó Thư Bảo liền làm những việc kính hiếu đạo mà nhi tử nên làm. Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi là hai cô con dâu tương lai cũng theo đó khiến Độc Vô Song vui vẻ. Độc Vô Song cười vui không ngừng, sung sướng tới cực độ. Mọi chuyện đều rơi vào mắt Độc Hoạt. Hắn thầm cảm thán trong lòng:

- Không có nhi tử nhặt được Phó Thư Bảo này, Thánh tộc trưởng đại nhân làm sao lại vui được như thế chứ? Có khi đây là kết cục tốt nhất mà trời cao an bài rồi.

Một đêm vui vẻ náo nhiệt qua đi. Sắc trời còn chưa sáng hẳn, một đội ngũ đã rời khỏi Độc Lang Tộc. Một hành trình mới bắt đầu như vậy đấy.

o0o

Tại Hồng Cảng thành, một toà nhà siêu cấp chiếm tới cả ngàn mẫu đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Đó là phủ đệ của một trong tam đại Phong Cương Vương của Tú Quốc, Thanh Dật Vương Tước, Thiên Hạ Viên. Coi thiên hạ là nhà của mình, cũng có thể từ đó thấy được lòng muốn xưng bá của Thanh Dật Vương Tước.

Thiên Hạ Viên xây mất tới năm tháng, vận dụng trên vạn công tượng. Loại kiến trúc khí phách tráng lệ như vậy cũng khó thấy trong thiên hạ. Bên trong khu nhà đầy lầu vàng huy hoàng. Khắp nơi đều là các loại kỳ hoa dị thảo, cắt tỉa rất đẹp. Đình viện có giả sơn, có hồ nước mang phong cách riêng. Đặt mình trong đó, người không quen được khẳng định sẽ bị lạc.

Chi ra một khoản lớn như vậy, xây dựng một tòa phủ đệ siêu cấp tại đất phong của mình, rõ ràng Thanh Dật Vương Tước đã coi Hồng Cảng thành là vương thành của hắn rồi.

Đọc truyện chữ Full