DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 294: Đột nhiên đột phá

Hấp thu toàn bộ hỏa tinh túy, uy lực một quyền của hắn sẽ mạnh hơn rất nhiều. Lúc đó lại căn cứ vào thực lực của mình mà đưa thêm nội dung vào, không nghi ngờ gì nữa, chính là một sự lựa chọn sáng suốt.

Vung lên một cái, Luyện Nguyên Tố Lực lấy thủy Nguyên Tố làm chủ đạo lập tức tác dụng lên khối băng vừa bị đánh hóa khí. Một khối băng nặng ít nhất bảy trăm cân liền tụ lại trên mặt đất. Vị trí của nó vừa vặn nằm tại chỗ khối băng bị đánh tan.

Thu Viêm Hỏa Linh Tham vào trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới, Phó Thư Bảo đi ra khỏi hầm băng.

- Phó Thư Bảo, vết thương của tỷ muội chúng ta vài ngày nữa là khỏi hẳn, lúc đó người quyết đấu với chúng ta chứ?

Vừa thấy Phó Thư Bảo, Thập Tứ vội vã đi đến sát song sắt, cất tiếng hỏi.

Phó Thư Bảo nói:

- Chờ các ngươi khỏi hẳn rồi ta sẽ sắp xếp.

Ngừng lại một chút, hắn lại nói:

- Lần tới không cần chia ra đánh. Chúng ta chỉ đánh một trận thôi. Tỷ muội các ngươi cùng lên nhé.

Tại sao lại có lòng tin như vậy? Thập Tứ ngẩn ra vì sự tin tin rất mạnh của Phó Thư Bảo. Chẳng lẽ thực lực của hắn lại tăng lên rồi? Sao có thể chứ?

- Phó Thư Bảo, thay tỷ muội chúng ta...

Sắc mặt Thập Thất hơi kỳ quái.

- Thay tỷ muội chúng ta cám ơn cái người tên Lưu Chuẩn kia nhé. Dược liệu trị thương của hắn đúng là linh dược hiếm có.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Lưu Chuẩn là Luyện Lực Sĩ, linh dược luyện chế ra tất nhiên là không đùa. Mà quan trọng là một phần tâm ý của hắn kia, tỷ muội các ngươi hiểu được là được. Ha ha. Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi. Lần sau quyết đấu lại bàn tiếp.

Muốn mai mối cho người khác thì không thể gấp gáp được, cần phải có kỹ xảo.

- Ngươi có ý gì?

Thập Tứ ngạc nhiên hỏi.

- Đợi tới lúc đó hãy tính. Cứ dùng dược liệu của hắn dưỡng thương đi.

Phó Thư Bảo đi liền.

Hai tỷ muội sát thủ đứng ngẩn ra nhìn bóng lưng Phó Thư Bảo. Trong mắt hai người đầy vẻ mê hoặc. Được người của Tử Đảo Mật Nhân Xã bồi dưỡng, cho tới bây giờ còn chưa có kinh nghiệm yêu đương. Tại phương diện này, hai tỷ muội này tất nhiên là gà mờ, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Phó Thư Bảo chứ?

- Phó Thư Bảo, ta cũng muốn đánh với ngươi!

Khi Phó Thư Bảo sắp sửa ra khỏi cửa địa lao, Ngả Mễ Đại Na đột nhiên thu đủ dũng khí gọi Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo quay đầu lại.

- Ngươi sao? Trước kia đúng là ngươi mạnh hơn ta, nhưng bây giờ sợ rằng ngươi cũng phải tự biết mình rồi. Ngươi còn xa mới là đối thủ của ta. Đánh với ngươi, ngươi có tư cách đó sao?

Bị miệt thị như vậy, trong mắt Ngả Mễ Đại Na thoáng hiện vẻ hận thù, nhưng rất nhanh ả đã ẩn dấu đi. Ả cười nói:

- Ta biết bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ta có thể cùng đánh với hai tỷ muội bọn họ. Thế nào, không dám phải không?

Một đôi tỷ muội sát thủ song sinh đã là cực hạn hắn có thể thừa nhận rồi. Nếu như có thêm một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực là Ngả Mễ Đại Na nữa thì tuyệt đối không thể chiến thắng. Phó Thư Bảo lắc lắc đầu, cười nói:

- Ngươi đang nằm mơ à? Ngươi cho rằng chỉ nói khích là ta sẽ rơi vào bẫy của ngươi sao? Ngươi cứ trung thực mà đợi trong lao đi nhé.

Cửa sắt ầm ầm đóng lại.

Ngả Mễ Đại Na cười khẽ, tiếng nói nhỏ tới mức chỉ mình ả nghe thấy:

- Người như ngươi thì một phép khích tướng đơn giản tất nhiên không thể lừa ngươi vào tròng. Nhưng chúng ta cứ chờ xem. Ngươi nhất định sẽ chủ động tìm tới ta, hừ...

Đáng tiếc Phó Thư Bảo không thể nghe thấy tiếng nói này.

o0o

Chớp mắt đã qua thời gian sáu ngày. Hắc Thạch Thành bảo vẫn luôn bình tĩnh. Thời gian sáu ngày này, một gốc Huyền Băng Thảo đã bị tiêu hao sạch. Phía trước hấp thu được ba tia hỏa tinh túy. Huyễn Tâm Bồ Đào thuần chủng trong lán cỏ tại nông trường cũng đã nảy mầm, phát triển thành cây non.

Ngày thứ bảy, Luyện Thiên Thử trở về. Nó mang theo cây Huyền Băng Thảo thứ hai. Huyền Băng Thảo mặc dù trân quý nhưng cuối cùng cũng không phải là linh tài cực phẩm như Viêm Hỏa Linh Tham, với thủ đoạn của nó, muốn tìm một hai cây cũng không quá khó.

Có cây Huyền Băng Thảo thứ hai này, ngay trong ngày Phó Thư Bảo liền lợi dụng Huyền Băng Thảo luyện hóa và hấp thu hỏa tinh túy. Thời gian như thoi đưa, lại sáu ngày nữa trôi qua.

Tối hôm đó, hỏa tinh túy bên trong Viêm Hỏa Linh Tham chỉ còn lại nửa tia, Phó Thư Bảo luyện hóa hấp thu cũng đã tới lần cuối cùng rồi.

Hỏa nhiệt và băng hàn dung hợp, triệt tiêu lẫn nhau, chỉ còn lại ánh mặt trời mùa xuân tháng ba ấm áp. Cảm giác này đã trở thành quen thuộc. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của Phó Thư Bảo tham lam cắn nuốt nửa tia hỏa tinh túy kia, cũng đưa năng lượng hỏa Nguyên Tố cực đoan vào trong thứ vũ trụ của hắn.

Ngay trong một khắc bất ngờ, đột nhiên thứ vũ trụ của Phó Thư Bảo chấn động kịch liệt. Trong tiềm thức, hắn cảm thấy thứ vũ trụ của hắn hình như tỏa ra huyền quang năm màu, quỷ dị phi thường. Sau đó, năng lượng Nguyên Tố trong thứ vũ trụ bất ngờ tiến hóa, ngưng kết thành một khối huyền tinh năm màu.

Lực Sĩ nắm giữ thủy Nguyên Tố, ví dụ như Tú Lý, sau khi tu vi lực lượng đạt tới cấp Linh Lực thì thứ vũ trụ của hắn sẽ xuất hiện tinh thể năng lượng màu trắng. Mà Lực Sĩ nắm lực lượng hỏa Nguyên Tố, tu vi lực lượng của hắn đạt Linh Lực thì thứ vũ trụ sẽ kết tinh thể năng lượng màu đỏ. Lực Sĩ thổ Nguyên Tố sẽ là màu nâu vàng. Kim Nguyên Tố là màu đen. Mộc Nguyên Tố là màu lục. Mà Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực thì sẽ là huyền tinh năm màu!

Có thể cảm thấy rõ ràng sự tồn tại của huyền tinh năm màu trong thứ vũ trụ. Thể tích của nó ước chừng ba ngón tay, vô cùng chân thật. Phó Thư Bảo kinh hãi khó tin. Mặc dù hắn nằm mơ cũng không ngờ được, luyện hóa hỏa tinh túy trong Viêm Hỏa Linh Tham, tu vi lực lượng của mình lại có thể tiến bước thần tốc như vậy, từ Nguyên Tố Lực tầng ba trực tiếp đạt tới cảnh giới Linh Lực tầng một!

Sự thật là dựa theo tính toán, hắn còn phải hấp thu hết năng lượng còn lại trong Linh Vẫn Thạch thì mới có thể đột phá chướng ngại, tiến vào cảnh giới Linh Lực. Cả một thời gian này, mỗi đêm trước khi ngủ, hắn cũng không hề bỏ sót một lần này, sử dụng Thạch hạch Linh vẫn thạch tiến hành tu luyện cường hóa. Nhưng không ngờ là chỉ luyện hóa hỏa tinh túy ẩn chứa trong một gốc Viêm Hỏa Linh Tham này mà hắn đã sớm đạt được mục tiêu tu luyện.

- Mặc cho dùm người ta khó có thể tin được nhưng Viêm Hỏa Linh Tham được xưng là Linh Vẫn Thạch trong giới thực vật. Ta đoạt được gốc cây này có khả năng là linh sâm vạn năm, hỏa tinh túy ẩn chứa trong đó hiển nhiển không thể dò xét được, có tác dụng lớn như vậy. Tu vi của ta đột nhiên tăng lên cũng là chuyện rất bình thường thôi.

Phó Thư Bảo thì thào tự nhủ. Sau một khắc, tâm thần hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.

Tu vi lực lượng tăng lên, không biết Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa sẽ biến hóa như thế nào đây?

Tâm niệm vừa động, Phó Thư Bảo liền duỗi hai bàn tay ra. Hai luồng Nguyên Tố Hỏa yên lặng bừng cháy trong lòng bàn tay. Vừa hiện ra, hắn lập tức kinh ngạc ngẩn ra trong đó. Vốn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa có năm màu rất rõ ràng, đại biểu cho việc hắn nắm giữ năm loại lực lượng Nguyên Tố. Như bây giờ chỉ còn lại bốn màu sắc. Lực lượng của hỏa Nguyên Tố đã biến mất.

Cũng không phải là biến mất hoàn toàn. Khi Phó Thư Bảo nhìn nửa giờ mới phát hiện, máu sắc vốn rất dễ thấy không ngờ đã biến thành một sợi tơ rất nhỏ, nếu không phải hắn cố hết sức quan sát thì khó có thể phát hiện sự tồn tại của nó.[/CHARGE]

Phó Thư Bảo đột nhiên hiểu rõ. Sự vật khi tiến hóa sẽ loại bỏ những bộ phận không cần thiết, chỉ để lại tinh hoa. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cũng như vậy. Mượn hấp thu năng lượng tinh túy của hỏa Nguyên Tố trong hỏa tinh túy, lực lượng hỏa Nguyên Tố của hắn đã đạt tới một độ cao nhất định, cao hơn bốn loại Nguyên Tố lực khác. Bởi thế kết quả chính là trong Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn, bộ phận hỏa Nguyên Tố đã tiến hóa trước, bỏ đi bộ phận không có tác dụng, chỉ giữ lại những phần tinh túy.

- Nếu ta lại hấp thu lực lượng tinh túy của bốn loại Nguyên Tố khác, bốn lực lượng Nguyên Tố của ta cũng sẽ tiến hóa. Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta sẽ biến thành ngọn lửa có năm tia màu rất nhỏ, cực khó bị phát hiện. Nếu như vậy, ta cũng không cần phải dùng Bạch Lân Phấn trên tay để che dấu nữa.

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ.

Thu hồi Viêm Hỏa Linh Tham đã mất đi tia hỏa tinh túy, Phó Thư Bảo đột nhiên đánh một quyền về phía những tảng băng.

Xèo xèo! Không khí lạnh bị thiêu đốt, nước bốc hơi phát ra những âm thanh kỳ quái. Trong tích tắc, một ngọn lửa không màu phủ lấy nắm quyền của hắn. Mắt thường không cách nào nhìn thấy ngọn lửa này, chỉ thấy một tia đỏ rất nhỏ lóe lên.

Ầm, rào rào! Ít nhất một trăm khối băng bị đánh nát bấy. Mảnh vỡ nhỏ như hạt cát, dưới nhiệt độ cao liền bị hóa khí, biến thành một đám hơi nước. Hơi nước gặp không khí lạnh, lập tức ngưng thành nước, rơi xuống trên mặt đất như mưa vậy.

- Xem ra Thiết Sa Quyền của ta đã được tăng thêm một chữ rồi, phải gọi là Viêm Thiết Sa Quyền mới đúng.

Phó Thư Bảo cười nói.

Thu thập hầm băng một chút, Phó Thư Bảo liền rời khỏi đó. Đi lên trên nhà giam ngầm, hắn thấy Lưu Chuẩn đang đứng cười trước phòng giam của tỷ muội Thập Thất và Thập Tứ. Hắn đi đến, Lưu Chuẩn liền vội vàng tới chào hỏi.

Phó Thư Bảo thuận miệng nói vài câu rồi rời đi. Lưu Chuẩn ở lại, tiếp tục tán gái.

Để giúp đỡ thủ hạ tán gái, Phó Thư Bảo thật ra đã có một kế hoạch rất xa. Thập Tứ và Thập Thất là một đôi sát thủ khó có được, có kinh nghiệm và năng lực cực cao. Nhưng thân phận của bọn họ lại là sát thủ của Tử Đảo Mật Nhân Xã, thế thì cuối cùng cũng không làm được gì. Nếu sự tình tiếp tục phát triển, hắn chỉ có cách giết chết đôi tỷ muội sát thủ này mà thôi. Nhưng nếu Lưu Chuẩn có thể đánh động bọn họ, biến bọn họ trở thành người của hắn thì Phó Thư Bảo cũng có thêm hai trợ thủ đắc lực, lại hiểu sâu hơn về Tử Đảo Mật Nhân Xã. Có thể nói đó là một tên bắn trúng ba con chim.

Không, phải là bốn chim mới đúng.

Trong kế hoạch của Phó Thư Bảo, nếu Thập Tứ và Thập Thất biến thành người phía mình, hắn sẽ để đôi tỷ muội song sinh này xây dựng một đại đội sát thủ, chuyên làm như chuyện âm thầm nhưng ám sát chẳng hạn.

Chăng qua chuyện có thể thành công hay không thì phải xem năng lực của Lưu Chuẩn rồi. Ở phương diện tình cảm nam nữ, hắn luôn lộ vẻ ngốc nghếch. Dạy thử vài lên, Phó Thư Bảo cũng mất đi hứng thú.

Ra khỏi địa lao, trở lại đại sảnh của Hắc Thạch Thành bảo, Đông Mai liền xuất hiện trước mặt hắn.

- Thiếu gia, thương nhân Tư Ba Quốc đi qua cửa khẩu dưới khe núi gửi người một phong thư. Chính là phong thư này.

Đông Mai đưa phong thư tới.

Phó Thư Bảo hơi kỳ quái nói:

- Ta cũng không biết thương nhân Tư Ba Quốc, người nọ tại sao lại gửi thư cho ta? Hắn muốn gì đây?

Đông Mai nói:

- Ta cũng hỏi hắn nhưng hắn nói hắn được người khác nhờ vả. Người viết thư là một người quen cũ của người, bên trong có tin tức rất quan trọng.

- Ồ? Ngươi lui xuống trước đi, ta xem một chút.

Phó Thư Bảo nói.

- Vâng thưa thiếu gia.

Đông Mai ngoan ngoãn đáp một tiếng, lắc cặp mông săn chắc, phong tình vạn chủng bước đi. Sau năm bước, đột nhiên nàng quay đầu nhìn phản ứng của thiếu gia, thấy Phó Thư Bảo đang rút thư ra đọc, lập tức hứng thú đong đưa giảm mạnh, giống như chịu đả kích, xám xịt rời đi.

- Muốn biết linh tài cực phẩm mộc Nguyên Tố không? Tới phía tây Hậu Thổ Thành, Tháp Tạp thôn tìm ta. Nhớ rõ là chỉ một mình người đi, không thể đưa thị vệ kia cũng như bất cứ ai theo. Hồ Nguyệt Thiền.

Đọc thư xong, khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên nụ cười như tơ, trong lòng thầm nghĩ.

- Là nàng. Sao nàng lại biết linh tài mộc Nguyên Tố cực phẩm chứ? Theo ý tứ của bức thư này thì chẳng lẽ nàng muốn hợp tác với ta rồi sao?

Lòng đầy mê hoặc, nhưng chỉ cần gặp Hồ Nguyệt Thiền là sẽ có đáp án thôi.

o0o

Đi nửa ngày đường, Tháp Tạp thôn đã ở trong tầm mắt.

Thôn xóm hoang vu, xung quanh là một vùng sa mạc không biên giới. Một thôn xóm như vậy đã không có người ở rồi. Kể từ sau khi cửa khẩu ở khe núi được thành lập, rất nhiều dân chúng lĩnh chứng nhận thần dân đều đơn giản tới ở quanh mỏ quặng và nông trường. Nơi đó có nước, có thực vật, lại có chiến đội bảo vệ, cuối cùng là gần nơi làm việc. Cho nên mọi người liền rối rít kéo nhau tới.

Nghĩ kỹ lại, thân phận của Hồ Nguyệt Thiền đặc thù như vậy, nếu có người thì e rằng nàng cũng sẽ không tới.

Dục ngựa chạy vào cửa thôn, trên mặt đất đều lã những thứ dân chúng vứt lại, cảnh tượng hoang lương tịch diệt. Gió mang theo cát vàng sa mạc thổi tới, len qua khe cửa phát ra tiếng ô ô, thậm chí đập vào cánh cửa kêu sàn sạt.

Luyện Lực Trường âm thầm khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Con chiến mã dưới hông từ từ di chuyển. Hoàn cảnh quanh mình cũng bị Phó Thư Bảo dò xét toàn bộ. Ngay lúc hắn sắp đi ra khỏi thôn, đột nhiên ánh mắt của hắn ngừng lại bên một gốc cây đại thụ, cất lời nói:

- Còn trốn ở đó làm gì thế? Không lộ mặt đi à?

Hồ Nguyệt Thiền lộ cái đầu ra khỏi gốc cây.

- Không phải là ta không muốn lộ ra mà vừa rồi lộ ra sẽ có nguy hiểm.

Phó Thư Bảo hơi sửng sốt:

- Ý ngươi là sao?

Hồ Nguyệt Thiền thản nhiên cười:

- Ngươi quay đầu lại xem.

Phó Thư Bảo đột nhiên quay đầu lại, thấy một đám cát ập về hướng mình. Lập tức tiếng vó người ù ù truyền tới, giống như trăm ngựa cùng chạy. Kỵ sĩ cầm đầu vác trên vai một cây đại kỳ, đón gió tung bay, càng lúc càng gần, rõ ràng là một con huyết chiến mã. Đây là cờ hiệu của Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn.

Đoàn trưởng Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn SA Lí Phi bị hắn bắn chết, căn cứ theo tin tình báo của Phương Tín, đệ đệ của hắn là SA Lí tiếp nhận vị trí đoàn trưởng của hắn, thống lĩnh lực lượng tàn dư của Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn. Kể từ một đêm hắn bị ám sát tại Hậu Thổ Thành kia, SA Lí và Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn của hắn cũng biến mất. Lúc này tại sao bọn chúng lại xuất bây giờ đây chứ?

Ánh mắt của Phó Thư Bảo đột nhiên rơi lên người Hồ Nguyệt Thiền.

- Không ngờ ngươi lại cấu kết với đoàn cường đạo này, hãm hại ta sao?

Hồ Nguyệt Thiền gắt:

- Là ngươi mang đoàn cường đạo tới, tại sao lại biến thành ta cấu kết với bọn chúng chứ? Hồ Nguyệt Thiền ta cho tới bây giờ cũng chưa giao tiếp với đạo tặc bao giờ.

- Không phải ngươi sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo vẫn hồ nghi. Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn xuất hiện quá trùng hợp rồi, khiến hắn không nghi ngờ không được.

- Quên đi. Không tranh cãi với ngươi nữa. Ngươi có thể đối phó với bọn chúng không? Không phải thị vệ kia của ngươi ở gần đây à? Lần này... Ta cho ngươi triệu hồi nàng một lần, giải quyết đám phiền hà trước mặt này rồi bảo nàng rời đi.

Nhìn đám cát bụi do móng ngựa chạy bốc lên càng ngày càng gần, khuôn mặt Hồ Nguyệt Thiền đã lộ thần sắc sợ hãi.

Đọc truyện chữ Full