Cộp cộp cộp! Móng ngựa nện vang. Cả đám đạo tặc vây quanh nhưng Phó Thư Bảo không thèm để ý. Trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu là Sa Bạch!
- Chết đi.
Khi còn ở ngoài năm thước, Sa Bạch đột nhiên nâng thương đâm về phía Phó Thư Bảo. Mượn tốc độ vọt tới của chiến mã, hắn sau khi nâng trường thương lên, mũi thương đã tới đầu chiến mã của Phó Thư Bảo rồi.
Vèo! Phó Thư Bảo đột nhiên ném Xà Nha Tiễn ra. Một thanh bảo kiếm hiếm có, chém sắt như chém bùn lại được hắn sử dụng làm phi đao.
Trường thương kỵ sĩ của Sa Bạch dù có dài nhưng cũng không thể nhanh bằng phi kiếm của Phó Thư Bảo được. Dưới tình huống cấp bách, hắn đành phải điều chỉnh đầu thương, ngăn cản xà nha song kiếm đang bay thẳng về phía đầu hắn.
Keng. Xà nha song kiếm bị đánh rơi xuống mặt đất. Hai con chiến mã chạy qua người nhau. Ngay trong nháy mắt như điện quang hỏa thạch này, quyền phải của Phó Thư Bảo đánh vào bụng Sa Bạch.
Ầm! Một tiếng trầm đục truyền ra giữa tiếng móng ngựa. Sa Bạch trúng quyền, kể cả một tiếng kêu thảm cũng không phát ra nổi, cơ thể bay lên khỏi lưng ngựa, vọt lên trên cao, sao đó rơi nặng nề xuống mặt đất. Trên bụng hắn có một vết cháy xém rất rõ ràng. Máu và óc hắn văng khắp mặt đất, chết cực kỳ thảm thiết!
Hai nhân vật đầu lĩnh mạnh nhất lần lượt mất mạng, đám đạo tặc và thành vệ quân còn lại làm sao còn tâm tư chiến đấu nữa, rối rít trốn chạy tứ tán.
Phó Thư Bảo đuổi giết vài tên đạo tặc rồi không đuổi nữa, trở lại chiến trường tìm lại hai mươi mũi Xà Nha Tiễn của hắn và thanh Xà Nha Tiễn vừa bị hắn phóng đi như phi đao. Cuối cùng hắn mới cưỡi ngựa, chậm rãi đi về phía Tháp Tạp thôn.
Mãi cho tới khi đạo tặc chạy trốn biến mất khỏi tầm mắt, Hồ Nguyệt Thiền mới nhảy xuống khỏi cây đại thụ rậm rạp. Nàng nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình chiến đấu, rõ như lòng bàn tay. Nhìn Phó Thư Bảo toàn thân tắm trong máu thúc ngựa chạy tới, trái tim nàng khó có thể bình tĩnh lại được. Có chút cảm giác không giống như lần gặp tại Liệt Diễm Hỏa Sơn, bây giờ Phó Thư Bảo không còn là Phó Thư Bảo lúc đó nữa. Bây giờ hắn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều rồi.
Nàng vẫn mặc chiếc váy dài màu trắng, nhảy từ trên cây xuống. Cho dù đồ cũ nhưng mặc trên người nàng lại không có cảm giác cũ kỹ. Thân thể uyển chuyển, bộ ngực no đủ, vòng eo thon gọn, cặp mông chắc mẩy cong vút, khiến người ta thấy vô cùng đẹp mắt. Hai đùi dài, cả người phải cao tới một thước bảy tám. Chiều cao này trong đám nữ nhân Tú Quốc cũng đã coi là hàng đầu rồi. Đứng với người như vậy, Phó Thư Bảo cũng lùn đi không ít.
Liếc mắt một cái, mỹ sắc trước mặt, Phó Thư Bảo dường như đã quên vụ chém giết máu tanh vừa rồi, mỉm cười:
- Thế nào, bây giờ ngươi không bị hạn chế thời gian biến thân trong một giờ nữa à?
Hồ Nguyệt Thiền nói.
- Có lá và rễ của Viêm Hỏa Linh Tham trợ giúp, bây giờ ta đã có thể duy trì thời gian biến thân mười hai giơ rồi. Ban ngày ta duy trì dáng vẻ bây giờ, buổi tối nghỉ ngơi lại biến về dáng vẻ vốn có.
- Nếu như thế thì bây giờ ngươi có thể xem là một nửa nữ nhân rồi.
Phó Thư Bảo cười nói.
Hồ Nguyệt Thiền kiều mị lườm Phó Thư Bảo một cái.
- Dựa theo tiêu chuẩn của hồ tộc chúng ta, bây giờ ta đã là một nữ nhân tiêu chuẩn rồi.
Cái gọi là nữ nhân tiêu chuẩn này nhất định là định nghĩa của đám cáo đực. Hồ ly có thể sinh sản thì chắc là nữ nhân tiêu chuẩn rồi. Trong lòng Phó Thư Bảo nghĩ vậy nhưng cũng không có hứng thú hỏi sâu về vấn đề này, ngược lại nói:
- Ngươi biết bốn loại linh tài Nguyên Tố cực phẩm khác à? Ngươi biết gì thì nói một chút nghe xem?
Hồ Nguyệt Thiền cười nói:
- Ta không phải nữ tử ba tuổi. Chuyện như thế mà ta nói lộ ra, ta chẳng có được chút ích lợi gì.
Sớm biết con hồ ly này không dễ đối phó mà. Phó Thư Bảo cười nói:
- Vậy ngươi nói điều kiện của ngươi ra đi.
- Ta muốn nửa thân Viêm Hỏa Linh Tham. Hơn nữa lúc ngươi lấy được bốn loại linh tài cực phẩm khác xong thì ta cũng muốn được phân một nửa lợi ích.
Hồ Nguyệt Thiền nói.
- Miệng ngươi cũng không nhỏ đâu. Ngươi dựa vào đâu mà đòi nhiều lợi ích như vậy chứ?
- Dựa vào đâu à? Ha ha...
Sau một tràng cười, Hồ Nguyệt Thiền mới nói:
- Cũng giống như quá trình chúng ta lấy Viêm Hỏa Linh Tham vậy, không có ta trợ giúp, ngươi nghĩ ngươi có lấy được Viêm Hỏa Linh Tham không?
Trong lòng Phó Thư Bảo hiểu rõ là không có tri thức độc nhất của Hồ Nguyệt Thiền, không có âm ti của hồ nữ nàng thì cho dù có Thanh Thủy cũng không thể lấy được Viêm Hỏa Linh Tham.
Hồ Nguyệt Thiền lại nói:
- Ta nói thật nhé. Nếu không có ta trợ giúp thì cho dù ngươi có tìm được bốn loại linh tài cực phẩm kia, ngươi cũng không nhất định lấy được. Càng huống chi ngươi muốn có được tin tức về bốn loại linh tài cực phẩm kia lại càng khó khăn hơn nhiều.
Biết tin tức về bốn loại linh tài cực phẩm, lại vừa có thể giúp đỡ lấy được. Như vậy xem ra yêu cầu của Hồ Nguyệt Thiền thật cũng không quá đáng. Trầm mặc một chút, Phó Thư Bảo mới nói:
- Ngươi là nữ tử hồ tộc, ngươi muốn nhiều linh tài cực phẩm như vậy làm gì?
- Ta muốn lấy một nửa thân Viêm Hỏa Linh Tham của ngươi, đó là bởi sau khi ta lấy được nó có thể giải quyết vấn đề biến thân mười hai giờ, triệt để thành hình người. Mà bốn dạng linh tài cực phẩm khác, ta cũng có thể dùng chúng để tăng cường tu vi hiện nay của ta.
- Trước đây ngươi chẳng qua chỉ là một hồ tộc cấp Phổ Linh, như thế giả sử chúng ta lấy được bốn dạng linh tài cực phẩm còn lại, tu vi của ngươi có thể tăng tới trình độ nào?
Thật ra Phó Thư Bảo không chỉ muốn biết là nàng sẽ đạt tu vi gì mà còn càng muốn biết tu vi bây giờ của nàng.
Hồ Nguyệt Thiền suy nghĩ một chút mới nói.
- Sau khi có được nhân hình triệt để, tu vi lực lượng của ta mới là cấp Chánh Linh. Nếu như có được bốn loại linh tài cực phẩm khác, ta phỏng chừng tu vi lực lượng của ta sẽ đạt Chánh Linh hậu kỳ, trở thành tồn tại chỉ thấp hơn Linh Vương thôi.
Như vậy tức là tu vi bây giờ của nàng vẫn đang ở cấp Phổ Linh, sau khi đạt được nửa khối Viêm Hỏa Linh Tham nữa thì mới đạt cấp Chánh Linh, cũng không có gì đáng ngại. Phó Thư Bảo thầm hiểu rõ, cười nói:
- Như vậy ta đồng ý với ngươi. Chẳng qua trước khi chúng ta hợp tác, ta muốn biết tại sao ngươi lại chọn ta hợp tác chứ? Thế giới này có rất nhiều Luyện Lực Sĩ, người lợi hại hơn ta chỗ nào cũng có.
- Tình huống ngày đó bên trong Liệt Diễm Hỏa Sơn, ngươi hoàn toàn có thể giết ta nhưng ngươi lại không làm như vậy. Đổi lại là người khác, trong hoàn cảnh đó, dù không giết ta cũng không có khả năng chia lợi cho ta. Nhưng ngươi vẫn chia cho ta. Đây chính là nguyên nhân khiến ta tìm người hợp tác.
Ngừng lại một chút, trên mặt Hồ Nguyệt Thiền lại hiện lên nụ cười cực kỳ mê người.
- Cái người như ngươi nhé, thật khiến người ta rất khó cân nhắc. Rõ ràng một thân toàn tà khí nhưng lại rất chính trực. Nếu nói ngươi là chính nhân quân tử thì ngươi lại vừa háo sắc vừa vô sỉ, làm việc không theo quy tắc. Lần trước chia lợi cho ta những lại thừa lúc ta không cách nào phân thân mà trộm đi Huyễn Tâm Bồ Đào của ta.
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Cuối cùng là ngươi khen ta hay là chê ta thế?
Hồ Nguyệt Thiền than thở một hơi.
- Nửa nọ nửa kia thôi. Hiện giờ cho ta biết luôn chứ đừng giả thiết nữa. Ta muốn hợp tác chính thức. Cuối cùng là ngươi có hợp tác với ta hay không? Nếu hợp tác thì sau khi ngươi đồng ý, ngươi cho ta nửa cây Viêm Hỏa Linh Tham là được.
Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút mới nói:
- Ngươi xác định là tin tức về bốn loại linh tài cực phẩm khác là đáng tin sau? Hơn nữa ngươi có thể dẫn ta tới đó sao?
Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu:
- Tin tức đáng tin. Nếu không có gì bất ngờ thì chúng ta khẳng định có thể tới những nơi đó.
Phó Thư Bảo nói.
- Tốt lắm. Ta đồng ý hợp tác với ngươi. Chẳng qua nửa cây Viêm Hỏa Linh Tham ta có thể cho ngươi, còn bốn loại tài liệu khác thì ta chỉ có thể chia cho ngươi một phần ba. Mà mặt khác, mỗi khi lấy được linh tài cực phẩm, phải hai mươi ngày sau ta mới có thể chia cho ngươi. Nếu như ngươi đồng ý thì chúng ta hợp tác.
Hồ Nguyệt Thiền cười nói:
- Ha ha, hai mươi ngày sau mới chia lợi một phần ba cho ta. Ngươi muốn lợi dụng thời gian hai mươi ngày này để hấp thu tinh túy Nguyên Tố trong linh tài cực phẩm phải không? Theo ta thấy chắc hỏa tinh túy trong Viêm Hỏa Linh Tham đã bị ngươi luyện hóa hấp thu rồi hả? Cho nên trong thời gian ngắn như vậy ngươi mới có thể trở nên mạnh như thế.
Phó Thư Bảo chấn kinh. Hồ Nguyệt Thiền chẳng qua chỉ là một hồ tộc cấp Phổ Linh, tại sao nàng lại biết được chuyện này?
- Đừng có dùng loại ánh mắt giật mình như vậy nhìn ta. Ta không chỉ biết ngươi luyện hóa hỏa tinh túy mà ta còn biết Nguyên Tố hỏa của ngươi là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa. Nguyên Tố hỏa như vậy chỉ có mỗi Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong ngàn năm trước mới có. Ta nói có đúng không?
Thần sắc Phó Thư Bảo lại biến đổi.
- Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại biết việc này? Rốt cục ngươi có thận phận gì?
Hồ Nguyệt Thiền cười thản nhiên.
- Theo ta đi. Có người sẽ cho ngươi biết tất cả. Những điều ta biết đều là hắn nói cho ta.
- Đi đâu? Gặp ai?
Phó Thư Bảo hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát sinh biến hóa như vậy.
- Đương nhiên là tới lãnh địa hồ tộc chúng ta rồi. Đi thôi. Chẳng lẽ ngươi sợ ta ăn thịt ngươi sao?
Hồ Nguyệt Thiền vọt tới, vẫy vẫy ba ngón tay.
Một động tác đơn giản như vậy lại có sức quyến rũ cường đại. Phó Thư Bảo cảm thấy trong lòng nóng bừng, tâm viên ý mã cũng bốc lên, phải cố gắng kiềm chế cảm xúc, âm thầm nói:
- Sự kiện này sẽ không đơn gian như vậy. Theo nàng đi một chút vậy.
Lúc này, Hồ Nguyệt Thiền đã nhẹ nhàng nhảy một cái, dáng người uyển chuyển lộ ra, ngồi lên trên lưng ngựa, thành thế cưỡi ngựa nam sau nữ trước. Tư thế như vậy, trong Phó Thư Bảo hiển nhiên là ngửi được hương thơm của nàng trước ngực, bắp đùi cũng ép sát đùi nàng. Mà địa phương tà ác kia lại đặt lên trên cặp mông đẫy đà no đủ, sướng không tả xiết.
Ngọn lửa nóng bỏng vừa rồi mới áp chế xuống lại bùng lên, hơn nữa còn tăng lên gấp bội. Hô hấp của Phó Thư Bảo lập tức trở nên dồn dập, vội vàng nói.
- Ngươi làm gì đó?
- Gì mà tức giận như vậy? Chẳng lẽ ngươi để cho một thiếu nữ như ta đi bộ, còn đại nam nhân như ngươi thì cưỡi ngựa sao?
Hồ Nguyệt Thiền quay đầu, hơi thở như lan.
Hô hấp mang hương thơm ngát ập vào má, trong lòng Phó Thư Bảo chấn động, không dám tranh luận trên ngựa với con hồ ly tinh này nữa, thúc ngựa một cái, để chiến mã chạy về phía đầu thôn.
- Ra khỏi cửa thôn, chạy về hướng đông, sau đó ta sẽ chỉ đường cho. Còn lại ngươi cũng đừng hỏi.
Hồ Nguyệt Thiền lại nói.
Phó Thư Bảo gật gật đầu không nói, cúi đầu cưỡi ngựa.
Vó ngựa cộp cộp, lên xuống không ngừng, giống như thuyền trong sóng gió. Mỗi lần nhấp nhô, cơ thể Phó Thư Bảo lại dịch về phía trước một cái. Như vậy, vị trí hai đù hắn không cách nào tránh khỏi tiếp xúc thân mật với cặp mông đẫy đà của Hồ Nguyệt Thiền. Một hai lần thì còn được, nhưng cứ tiếp tục không ngừng thế này thì lại là một chuyện khác rồi.
Hơn nữa ngực tựa vào tấm lưng thơm mát của Hồ Nguyệt Thiền, một tầng vải mỏng không cách nào che đậy cảm giác mềm mại của cơ thể nàng. Mỗi lần tiếp xúc đều có cảm giác mịn màng. Ngồi ở phía sau như vậy, gần trong gang tấc, có thể thấy rõ đôi tai mềm mại và cần cổ trắng như tuyết của nàng. Mỗi thứ như vậy đều là một sự khiêu khích và hấp dẫn, khiến nam nhân ngồi phía sau khó mà chịu nổi, càng lúc càng cảm thấy khó giữ được mình...
Nếu như không phải trong người còn có độc tố thần bí, tình huống trước mắt rất có thể đã phát triển thành một tình huống khác rồi. Ví dụ như cưỡi ngựa tới phía sau một đồi cát, làm một số chuyện, sau hai giờ lại cưỡi ngựa lên đường. Như bởi trong thân thể còn độc tố thần bí, hắn chỉ có thể duy trì tình huống bây giờ, vừa sướng không thể tả lại vừa khổ không kể xiết.
o0o
Cát vàng dưới chân lan tràn không ngừng. Một ngày cưỡi ngựa chạy như điên, chiến mã đã mệt mỏi, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống mặt đất. Lãnh địa Hồ Nguyệt Thiền dẫn tới vẫn chưa thấy đâu. Mắt thấy màn đêm sắp sập xuống, Phó Thư Bảo không khỏi nhíu mày.
- Nguyệt Thiền cô nương, còn bao lâu nữa mới đến?
- Theo tốc độ này thì giờ này ngày mai là tới rồi.
Hồ Nguyệt Thiền tính toán một chút.
- Ngựa không đi nổi nữa rồi. Chúng ta tìm một nơi nghỉ qua đêm, chờ chiến mã khôi phục thể lực rồi mới tiếp tục lên đường được.
Phó Thư Bảo nói.
- Chỗ này không được rồi. Đi thêm một chút nữa sẽ có một ốc đảo. Chúng ta đi vào đó nghỉ qua đêm đi.
Hồ Nguyệt Thiền nói.
- Vậy thì ta xuống dắt ngựa.
Phó Thư Bảo nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
Hồ Nguyệt Thiền nghiêng mắt nhìn giữa hai đùi Phó Thư Bảo một chút, che miệng cười:
- Tựa như ngươi rất tức giận nhỉ.
- Ta tức giận bao giờ hả?
Phó Thư Bảo ngạc nhiên.
- Ta thấy...
Hồ Nguyệt Thiền nhảy xuống.
Nhìn theo ánh mắt của Hồ Nguyệt Thiền, Phó Thư Bảo thấy giữa hai đùi mình có một cái lều đang dựng cao. Mặt hắn sững ra ba phút, trừng mắt nhìn nhìn hai người một cái, cũng không giải thích gì. Bị hạn chế không được hoạt động nên mới bị hồ ly này trêu chọc. Hắn cũng chỉ có thể nhịn.
- Chẳng qua điều này chứng tỏ ngươi là một chính nhân quân tử.
Phó Thư Bảo ảo não nói:
- Thế là ngươi cố tình khiêu khích ta phải không?
- Đâu có chứ. Đó là bản tính của nữ tử hồ tộc chúng ta. Bản tính này là đặc tính trời ban, ta chẳng làm gì cả nhưng trên người ta lại có sự hấp dẫn đặc biệt và khiêu khích. Cho nên ngươi cũng đừng nghĩ như vậy. Ta không phải là loại nữ tử hồ tộc tùy tiện khiêu khích nam nhân đâu. Ta là... Một nữ tử hồ tộc rất nghiêm túc, rất coi trọng quan niệm trong sạch của các nữ tử nhân loại các ngươi, các loại khí chất thục nữ gì đó đó.
Hồ Nguyệt Thiền cười nói.
Một hồ ly tinh lại bàn luận về quan niệm trong sạch và thục nữ, Phó Thư Bảo đúng là không biết nói gì, cúi đầu dắt ngựa, bước cao bước thấp đi về phía Hồ Nguyệt Thiền chỉ. Trong lòng hắn đang không nhịn được mà suy nghĩ.
- Tu vi cấp Phổ Linh đã lợi hại như vậy, nếu đạt tới cấp Chánh Linh, mị hoặc thiên nhiên trên người nàng phát ra không phải còn mạnh hơn sao? Không phải là lại càng khó chịu à? Mẹ kiếp, thế thì chịu sao nổi?
Nửa giờ sau, một vùng nước hiện ra trước mắt. Hai phía đều là bóng xanh mướt, cây trái sum xuê. Đã tới ốc đảo mà Hồ Nguyệt Thiền nói rồi.
Một hồ nước dài nằm giữa một loạt cồn cát, rộng khoảng mười mẫu. Nước hồ trong suốt phản chiếu ánh trăng, mỗi gợn sóng đều lấp lánh ánh sáng, giống như một tấm gương vậy.
- Phó công tử, chúng ta tới rồi. Phiền ngươi nhóm một đống lửa, tiện thể chuẩn bị tốt một nửa cây Viêm Hỏa Linh Tham cho ta. Ta đi tắm rửa, sau đó sẽ dùng tới nó.
Trong cảnh đêm tuyệt đẹp, Hồ Nguyệt Thiền hít sâu một hơi không khí đầy hơi nước, trong lòng sung sướng nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 296: Sướng không thể tả (1)
Chương 296: Sướng không thể tả (1)