Nhẹ nhàng tách hai đùi trơn bóng như ngọc của Chi Ni Nhã ra, Phó Thư Bảo chậm rãi ghé đầu xuống, hít một hơi mùi hương thân thể tự nhiên. Hành động như chó ngửi này khiến Dật Hương công chúa lập tức khẩn trương, cuống quít đưa tay đẩy đầu hắn ra, run rẩy nói:
- Bảo ca, ngươi muốn… làm gì vậy?
- Ngửi mùi hương biết mỹ nhân, đừng tưởng lão công ngươi là một người thô kệch, thực sự ta là một thi nhân rất lãng mạn, bỏ tay ra để vi phu ngửi nào.
Từ lúc nào hắn đã biến thành thi nhân lãng mạn?
Chi Ni Nhã: “….”
Nhẹ nhàng buông tay ra, Chi Ni Nhã khẽ hô một tiếng:
- Á… không ngờ ngươi còn dùng lưỡi…
Lúc này, Độc Âm Nhi cũng đưa tay tới, xấu xa nhìn nàng.
Chi Ni Nhã bối rối, nói:
- Âm Nhi tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì vậy?
Độc Âm Nhi có chút xấu hổ, nói:
- Chuyện này… Chúng ta là người một nhà, ta giúp một tay mà thôi, đừng khẩn trương, bỏ tay ra nào.
Chuyện này còn cần giúp đỡ sao? Không ngờ còn công khai nắn bóp ngực người ta? Chi Ni Nhã cảm thấy trời xoay tròn, đất xoay tròn, cả nàng cũng xoay tròn…
Chiến đấu mở màn, thi nhân làm chuyện lãng mạn. Nam thì hành vi phóng đãng, nữ liều mình “giúp đỡ”. Đêm nay là một đêm hết sức hoang đường.
Sáng sớm hôm sau, Phó Thư Bảo rời giường, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi vẫn còn ngủ say trên giường, dáng vẻ mệt mỏi không chịu nổi. Thân thể Phó Thư Bảo trải qua vô số linh tài cực phẩm tôi luyện và tẩy dịch, chẳng khác gì đổi mới hoàn toàn, trong ngoài cường hóa, năng lực tại phương diện đó hiển nhiên cũng đủ cường hãn. Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã mặc dù có hùng tâm tráng chí muốn giao chiến cả đêm với “kẻ thù”, nhưng cuối cùng hai người vẫn phải bỏ giáp xin hàng, bại trận rất thảm.
Thực ra, Phó Thư Bảo cũng không biết tối qua hắn phong lưu bao nhiêu lần, nhưng điều khiến hắn vui mừng chính là không ngờ trải qua một đêm mệt mỏi mà tinh lực của hắn vẫn dồi dào, một chút cảm giác “mệt mỏi” cũng không có.
Chỉ còn một lúc nữa là đến thời gian ước định gặp mặt với Hồ Nguyệt Thiền, Phó Thư Bảo đến phòng Tú Lý. Tên sư phụ này của hắn, chỉ cần không đến tìm thì tuyệt đối sẽ không chủ động trước mặt hắn, ngoại trừ ăn chơi hưởng lạc, tán gái chơi gái ra, chính sự đều không làm, là nhân vật cấp đại sự không biết xấu hổ trong giới chơi gái.
Hậu Thổ Thành mặc dù bên ngoài là Tú Lý làm chủ, nhưng ngay cả đứa trẻ ba tuổi trong Hậu Thổ Thành cũng biết, người thực sự làm chủ Hậu Thổ Thành chính là Phó Thư Bảo.
Không có biện pháp, muốn đến kinh đô Hoàng Kim Thành Tú Quốc, tất phải đến gặp tên sư phụ phế tài này, để ông ấy viết một bức văn thư rồi.
Còn chưa đến cửa đã nghe thấy một tiếng cười quyền rũ đến cực điểm truyền tới, lắng nghe một chút, không ngờ là thanh âm của sư nương Đại Loan Lệ. Phó Thư Bảo thầm gắt một tiếng:
- Sáng sớm ra đã tập thể dục rồi, còn phát ra âm thanh lớn như vậy, có còn đạo đức xã hội công cộng hay không đây?
Nghe thấy âm thanh như vậy, Phó Thư Bảo cũng đành dừng bước, đứng ở ngoài cửa. Chờ mất thời gian một chén trà.
- Khục khục!
Qua một khắc, xác định người trong phòng không tiếp tục làm loại chuyện đó nữa, Phó Thư Bảo mới lớn tiếng ho khan hai cái, nhắc nhở ngươi bên trong là bên ngoài có người đang chờ, nhanh đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng ho khan của Phó Thư Bảo, Tú Lý rất nhanh liền chạy ra, chẳng qua trên người chỉ vội khoác lên cái áo ngủ. Không nhìn thấy Đại Loan Lệ đâu, hiển nhiên là vì xấu hổ mà trốn trong đó, không chịu ra.
- Sư phụ thật là hăng hái, sáng sớm ra đã tập thể dục rồi.
- Đâu có đâu có, bình thường thôi.
Tú Lý ngại ngùng nói.
Phó Thư Bảo cũng không muốn nói nhảm nhiều với ông ta, liền nói ý đồ đến đây. Đối với chính sự, Tú Lý cũng không chậm trễ, rất nhanh liền viết một văn thư, giao cho Phó Thư Bảo.
Sau khi đem mọi chuyện tại Hậu Thổ Thành và Hạp Cốc Quan an bài thỏa đáng, Phó Thư Bảo lúc này mới đến địa điểm gặp mặt Hồ Nguyệt Thiền. Hồ Nguyệt Thiền đã sớm chờ ở đó, sau khi gặp nhau, hai người liền thẳng đường đến kinh đô.
o0o
Bầu trời trong xanh, mây trắng đầy trời, ánh nắng rực rỡ. Ba đạo nhân ảnh xuất hiện tại cuối chân trời, phân biệt là Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền và Tiểu Thanh.
Sau khi gặp Hồ Nguyệt Thiền, Tiểu Thanh cũng không xuất hiện, nhưng khi Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền bay lên trời, hướng thẳng đến kinh đô, nàng đột nhiên xuất hiện, đuổi theo hai người. Thiếp thân thị vệ chính là thiếp thân thị vệ, không cần có bất kỳ phân phó nào, nàng luôn xuất hiện lúc cần thiết nhất, lúc bình thường, nàng giống như một cái bóng, bất kể làm phiền cuộc sống riêng tư của Phó Thư Bảo.
Trên không trung, gió lạnh thổi qua, Phó Thư Bảo đột nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn, lớn tiếng nói:
- Tiểu Thanh, chúng ta tỉ thí tốc độ phi hành xem thế nào!
- Được, chủ nhân, ngài bay trước đi.
Tiểu Thanh rất lễ phép nói.
- Bay trước thì còn gọi gì là tỉ thí? Nguyệt Thiền, ngươi làm trọng tài cho chúng ta, đếm đến ba, ta và Tiểu Thanh sẽ đồng thời phát lực, xem ai bay xa hơn nhanh hơn.
Phó Thư Bảo nói.
Hồ Nguyệt Thiền gật đầu, nói:
- Được rồi, ta bắt đầu đếm đây, một, hai, ba, bắt đầu!
Vù… Tiếng xé gió vang lên, Phó Thư Bảo và Tiểu Thanh đồng thời phóng về phía trước. Trong không trung liền xuất hiện hai đạo tàn ảnh.
- Tốc độ của hai tên này thật nhanh…
Hồ Nguyệt Thiền thè lưỡi, chợt động Hoan Nhạc Vân dưới chân, giống như muốn đuổi theo. Mặc dù tốc độ của Hoan Nhạc Vân không thể bì kịp, nhưng độ linh mẫn lại vô cùng xuất sắc.
Trong hư không, Phó Thư Bảo và Tiểu Thanh sóng vai phi hành, gió lạnh thấu xương quét qua thân thể, y phục bay phất phới. Trong chớp mắt, Tiểu Thanh đã vọt lên trước mặt hắn.
- Lực Chi Diệp Luân Vĩ Dực!
Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, sau chân đột nhiên xuất hiện lực lượng Diệp Luân Vĩ Dực. Đôi lực lượng vĩ dực này vừa xuất hiện, tốc độ của hắn nhất thời đề thăng gấp mấy lần, tiếng “vùn vụt” vang lên, thoáng cái đã vượt qua Tiểu Thanh, bay về phía trước.
- Chủ nhân, tốc độ của ngài…
Hai mắt Tiểu Thanh lóe lên thần quang kinh ngạc, nhưng nàng còn chưa nói xong thì Phó Thư Bảo đã biến mất trước mắt nàng. Nàng phát hiện ra, bây giờ cho dù nàng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo thì cũng không kịp.
Lại bay thêm một đoạn, Tiểu Thanh vẫn không nhìn thấy bóng dáng Phó Thư Bảo. Tiểu Thanh đành phải dừng lại, sau đó, Hồ Nguyệt Thiền ới đuổi kịp. Nhìn Tiểu Thanh đang đứng ngây ra giữa không trung, không khỏi kỳ quái nói:
- Tiểu Thanh, chủ nhân của ngươi đâu?
Tiểu Thanh lắc đầu, nói:
- Tốc độ của hắn quá nhanh, ta cũng không biết bây giờ hắn đã bay đến đâu rồi…
Hơi ngừng lại một chút, nàng đột nhiên nói:
- Kỳ quái, hắn từ lúc nào bay trở về phía sau rồi?
Lời nói vừa dứt, tiếng cười của Phó Thư Bảo liền từ xa truyền đến, mới nghe hai tiếng thì người của hắn đã xuất hiện phía sau Tiểu Thanh và Hồ Nguyệt Thiền. Mặc dù Tiểu Thanh không thể theo kịp tốc độ của hắn, nhưng thân là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, khi Phó Thư Bảo tiếp cận nàng thì nàng có thể ngay lập tức phát hiện ra hắn.
- Lần này xem như ta thắng.
Phó Thư Bảo cười lớn. Đối với khả năng phi hành của mình, hắn đã có lý giải nhất định, nếu như không sử dụng đuôi cánh, hắn không phải là đối thủ của Tiểu Thanh, nhưng một khi vận dụng lực lượng đuôi cánh, Tiểu Thanh lại không phải là đối thủ của hắn. Dưới tình huống sử dụng lực lượng đuôi cánh, Tiểu Thanh là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, thực lực vượt xa hắn, hắn bay không nhanh bằng cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu thêm vào lực lượng đuôi cánh, vậy thì đây lại là chuyện khác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 382: Người một nhà
Chương 382: Người một nhà