- Nằm xuống cho ta.
Khẽ nhéo lên lưng Hồ Nguyệt Thiền một cái, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền liền ngã xuống đất, tư thế nam trên nữ dưới.
- Mau thả ta ra!
Thân hình yêu kiều bị một nam nhân đè lên, ngửi thấy mùi vị nam nhân trên
người hắn, đặc biệt dưới bụng còn có một “thứ” hùng tráng, trong lòng Hồ Nguyệt Thiền càng bối rối hơn.
- Cho dù ngươi kêu rách cổ họng thì cũng không có ai đến đâu.
Hồ Nguyệt Thiền: “….”
- Dám đánh cuộc thì phải dám chịu thua, nếu như ta thắng, thì ngươi phải
ngủ cũng ta một lần, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sau khi chúng
ta ngủ một đêm, ta sẽ đem bí thuật truyền lại cho ngươi, phối hợp với độ linh mẫn của Hoan Nhạc Vân, thiên hạ này tuyệt đối không có kẻ nào có
thể đuổi kịp ngươi.
Ngoại trừ giở trò vô lại, Phó Thư Bảo còn biết dụ dỗ.
- Ta… ta…
Muốn nói lại thôi, lần đầu của đại cô nương, cho dù là hồ ly tinh thì Hồ
Nguyệt Thiền cũng không chịu nổi. Nàng cũng không biết lúc này nên lắc
đầu hay gật đầu, trong lòng rối loạn. Chẳng qua trong lòng cũng rất rõ
ràng, nếu đã rơi vào trong tay Phó Thư Bảo, bất luận nàng gật đầu hay
lắc đầu thì kết quả đều như vậy.
- Ngươi theo ta, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, ngươi có đến Hắc Thạch Thành hay không thì ta cũng mặc kệ, nhưng chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, chuyện Hồ tộc các ngươi cũng là chuyện của ta, ta sẽ đối đãi thật tốt với ngươi, bây giờ
ngươi tách chân ra có được không?
Một bên nói, một bên lột đồ
thiếu nữ người ta, đôi tay Phó Thư Bảo cũng không nhàn rỗi, trèo đèo lội suối, bận rộn vô cùng. Dưới ngón tay điêu luyện của hắn, hồ ly tinh rất nhanh có phản ứng, làn da ửng hồng, mị nhãn như tơ, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
- Dừng dừng!
Hồ Nguyệt Thiền bỗng nhiên hô lên:
- Muốn ta tách chân ra cũng được, ngoại trừ bí thuật của ngươi, ta còn
muốn một thứ, bằng không, ta sẽ không theo ngươi, cho dù bị ngươi cường
bạo, thì cả đời cũng chỉ có một lần này.
Phó Thư Bảo mở trừng hai mắt, thầm nghĩ:
- Cả đời này cũng chỉ có một lần, ý của nàng là chỉ cần ta đáp ứng cho
nàng thứ gì đó, nàng sẽ ở cùng ta cả đời sao? Muốn bao nhiêu lần cũng
được? Ha ha…. Xem ra, trong lòng hồ ly tinh này đã sớm muốn ở cùng ta
rồi, bây giờ chẳng qua là muốn thêm chỗ tốt, chứng tỏ giá trị của nàng
trong lòng ta mà thôi, đợi lát nữa, bất luận nàng nói gì thì ta cũng đáp ứng, cho dù là mặt trăng trên trời thì lão tử cũng dùng gậy trúc chọc
xuống cho ngươi!
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói:
- Là chuyện gì vậy Nguyệt Thiền muội muội?
Hồ Nguyệt Thiền suy nghĩ một chút mới nói:
- Ta biết ngươi có một khối thạch hạch Linh vẫn thạch, phi thường trân
quý, giá trị so với ba loại cực phẩm linh tài của chúng ta còn cao hơn,
như vậy đi, để chứng tỏ vị trí của ta trong lòng ngươi, ngươi dùng thạch hạch của Linh vẫn thạch luyện chế cho ta một bộ khải giáp Lực Luyện
Khí, với năng lực của ngươi hiện nay, hẳn có thể dễ dàng làm được chuyện này.
Quả nhiên là có tâm tư như vậy, Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Theo ngươi! Toàn bộ đều nghe theo ngươi! Đừng nói là một bộ khải giáp
Lực Luyện Khí, ta còn muốn đặc biệt luyện chế cho ngươi một vũ khí Lực
Luyện Khí, để ngươi không những phòng ngự cường đại mà công kích lại
càng cường đại hơn!
- Thật… sao?
Hồ Nguyệt Thiền không ngờ Phó Thư Bảo không cần suy nghĩ đã đồng ý, hơn nữa, chẳng những thỏa mãn điều kiện của nàng, còn muốn đặc biệt luyện chế cho nàng một vũ khí Lực Luyện Khí. Chẳng qua, lạ lùng thì lạ lùng, nhưng trong lòng nàng vẫn
cảm thấy ngọt ngào, bởi vì nàng đã có được đáp án mình muốn.
-
Đương nhiên là thật, chẳng qua, ngươi cũng không thể bắt ta luyện chế
ngay được? Sau đêm nay hãy nói, dù sao thì thời gian cả đời còn rất dài, bây giờ, làm phiền ngươi tách chân ra được không?
Hai tay Phó Thư Bảo sớm đã hoạt động giữa đôi chân trắng muốt rất lâu, càng chạm vào hắn càng cảm thấy khó chịu. Bây
giờ trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là rất gấp, gấp giống như
nước lũ tràn đầy, không khai thông thì sẽ vỡ đê vậy.
- Ta… tách ra cũng được…
Hồ Nguyệt Thiền kiều mị liếc nhìn Phó Thư Bảo, hai đùi chậm rãi mở ra. Bên này nàng vừa thả lỏng thì đã cảm thấy khố giữa hai chân bị kéo tuột đến mắt cá chân. Cùng lúc đó, nam nhân hô hấp gấp gáp vội áp lên người
nàng, “độc xà” uy vũ hùng tráng cũng chui vào giữa hai chân nàng.
- Hư…
- A… nga…
Mặc dù đã trải qua một lần trong chốc lát, thế nhưng dù sao đó cũng là
chuyện xảy ra rất nhanh, bây giờ lại không giống, là một quá trình
nguyên vẹn, cũng sẽ không dừng lại khi chưa xuất ra. Mỗi một lần đều cảm thấy rõ ràng, vô cùng mẫn cảm. Hai mắt Hồ Nguyệt Thiền không dám mở hé, cảm giác hoan nhạc như thủy triều kéo đến, triệt để chôn vùi nàng.
Cảm giác kỳ diệu cũng xuất hiện trên người Phó Thư Bảo, tràn khắp thân thể, động tác của hắn tràn đầy lực lượng, tràn đầy kích tình. Âm thanh kỳ
quái từ cổ họng hắn truyền ra, từ dưới hàm răng đang cắn chặt của Hồ
Nguyệt Thiền nằm bên dưới truyền đến, âm thanh của hai người hỗn tạp
lại, giống hệt một khúc nhạc…
Tại một nơi nào đó trong rừng, Tiểu Thanh cau mày, lẩm bẩm:
- 501, 502… 803…Thật đáng ghét, muốn đến khi nào đây?
o0o
- Đừng nghĩ rằng ta… cùng ngủ với ngươi một lần, thì ta sẽ là nữ nhân của ngươi, ngươi phải thực hiện lời hứa của mình, còn phải đối xử tốt với
ta, lúc đó ta mới cân nhắc… làm nữ nhân của ngươi.
Sau khi làm
xong “chuyện kia”, Hồ Nguyệt Thiền hữu khí vô lực nói với Phó Thư Bảo
một câu, lúc này Phó Thư Bảo đang vuốt ve một cái tiểu bạch thỏ của
nàng, lúc thì làm dẹp, lúc thì vân vê xoa tròn, thần thái chăm chú, kỹ
xảo thuần thục, giống như một đại sư trang điểm nổi danh đang làm việc.
Hồ Nguyệt Thiền cảm thấy, những lời của nàng xem như vô ích rồi.
Chẳng qua, có được bí thuật ngưng luyện lực lượng diệp luân vĩ của Phó Thư
Bảo, Hồ Nguyệt Thiền vẫn cảm thấy hi sinh của nàng là đáng giá, mặc dù
nhất thời còn chưa thể vận dụng lực lượng vĩ dực thuần thục như Phó Thư
Bảo, nhưng tốc độ đã đề thăng không ít.
Có tác dụng của lực lượng vĩ dực, hơn nữa lại thêm độ linh mẫn của Hoan Nhạc Vân, kỹ năng phi
hành của nàng sau này sẽ là một truyền kỳ khó có thể vượt qua.
Dùng thạch hạch của Linh vẫn thạch luyện chế Lực Luyện Khí khải giáp, đây
không phải là chuyện đơn giản ngày một ngày hai, phải chuẩn bị những thứ liên quan và cần thời gian. Chẳng qua, nếu như Phó Thư Bảo đã đồng ý,
Hồ Nguyệt Thiền tin rằng hắn nhất định sẽ làm được.
Nếu đồng ý
luyện chế cho Hồ Nguyệt Thiền một bộ Lực Luyện Khí khải giáp, vậy thì
Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã cũng phải có khải giáp như vậy, đối với các lão bà phải có một mức độ công bằng nhất định, Phó Thư Bảo đắn đo vô cùng.
Cũng may là thạch hạch của Linh vẫn thạch nặng trên 3000 cân, nếu luyện
chế Lực Luyện Khí khải giáp thì bốn năm bộ vẫn đủ.
Ba phần luyện chế Lực Luyện Khí khải giáp, phần còn thừa lại, Phó Thư Bảo trong tay có hàng cũng không hề gấp gáp.
Một đêm phong lưu khoái hoạt, sáng sớm hôm sau liền gấp rút lên đường.
Chạng vạng tối hôm sau, Phó Thư Bảo, Tiểu Thanh và Hồ Nguyệt Thiền đã
xuất hiện tại kinh đô thành.
Đường phố tấp nập, nhà cao cửa rộng
san sát, người đi đường nhộn nhịp, đủ loại mặt hàng rực rỡ muôn màu.
Kinh đô Tú Quốc phồn hoa như ảo mộng, khiến người khác có một loại cảm
giác nếu như tỉnh giấc thì cảnh tượng phồn hoa sẽ biến mất. Cảm giác này khiến mọi người không khỏi vui vẻ buông thả, trầm mê trong cảnh đêm đẹp đẽ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 385: Hoan nhạc (2)
Chương 385: Hoan nhạc (2)