DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 431: Nhạc phụ

Tư Thản Sâm xuất hiện chỉ là nốt nhạc đệm, không có ảnh hưởng đến kế hoạch của mọi người, sáng sớm hôm sau mọi người liền rời khỏi Tháp Khắc Thành, trực tiếp tới thủ đô Thánh Đóa Lan Quốc Thánh Lan Thành. Sẩm tối ngày hôm sau liền tới ngoài Thánh Lan Thành. Phó Thư Bảo lúc này mới để chiến sĩ Hồ Tộc rời khỏi Sinh Trữ Vật Không Gian.

Đi nhanh về phía cửa thành Thánh Lan Thành, một trăm chiến sĩ hồ tộc trang bị vũ trang luyện lực khí từ đầu tới chân nhất thời khiến tướng sĩ Thánh Đóa Lan Quốc thủ thành thất kinh. May mắn có người nhận ra Quốc Sư Thác Nạp Sâm và Dật Hương công chúa Chi Ni Nhã, lúc này mới không phát sinh hiểu lầm reo chuông báo động .

Quả thực, một trăm chiến sĩ dị tộc trang bị vũ trang từ đầu tới chân, sức chiến đấu còn kinh khủng hơn một vạn quân đội tinh nhuệ, nếu như quân tinh nhuệ địch quốc bất ngờ tập kích, như vậy rất không ổn.

Rêu rao như vậy, là chủ ý của Phó Thư Bảo, tướng sĩ Thánh Đóa Lan Quốc thủ thành kinh hoàng, đã sớm trong dự liệu của hắn. Hắn là vị hôn phu của Chi Ni Nhã, kỳ thực đã là chuẩn lão công, không phô trương sức mạnh, quốc dân Thánh Đóa Lan Quốc còn tưởng rằng nữ thần trong lòng bọn họ gả cho hạng người vô năng.

Quốc Sư và Dật Hương công chủ xuất hiện, âm thanh huyên náo trong Thánh Lan Thành truyền tới bên ngoài cửa thành. Bách tính bôn ba cho biết, đường hẻm nghênh tiếp, là tràng diện náo nhiệt tới cực điểm. E là Thánh Lan Vương Thánh Đóa Lan Quốc khởi hành ra ngoài cũng khó có được tràng cảnh náo nhiệt như vậy. Có thể thấy, Chi Ni Nhã trong lòng dân chúng có địa vị quan trọng như thế nào?

Dọc đường đi, Chi Ni Nhã liên tục vẫy tay, mỉm cười hoan nghênh chào đón dân chúng. Lúc này nàng đã trở thành trung tâm sự chú ý của vạn chúng.

Phó Thư Bảo vốn muốn phô trương một điểm, nhưng ánh mắt dân chúng không hề chú ý tới hắn. Mọi người đều nhìn Chi Ni Nhã, nhìn Hồ Nguyệt Thiền thống lĩnh đội quân trăm người Hồ Tộc theo sau hắn. Kỳ thực, đội quân trăm người Hồ Tộc phi thường bắt mắt, từng người từng người chiến sĩ hồ Tộc đều là đại mỹ nữ, đại soái ca, trên thân thể khoác áo giáp lực luyện khí chói mắt, đầu vai đeo nỏ lực luyện khí, trong tay cầm đao thuẫn lực luyện khí. Chiến sĩ Hồ Tộc trang bị vũ trang lực luyện khí tới tận răng, không muốn dân chúng chú ý cũng không được.

- Sớm biết, ta sẽ luyện chế một bộ áo giáp lực luyện khí cho chính mình, như vậy, ta khẳng định gây chú ý? Bây giờ, để cho diễn viên chính như ta giống như người qua đường, thật mất hứng.

Trong lòng Phó Thư Bảo rầu rĩ.

Vương Cung Thiên Lan Cung tại vị trí trung tâm Thánh Lan Thành, có màu sắc rực rỡ, chính là kiến trúc điển hình phía tây thành. Tuy Hắc Thạch Thành Bảo có quy mô một tòa thành, nhưng so với Thiên Lan Cung trước mắt còn thua xa. Cung điện Thiên Lan Cung rộng ít nhất nghìn mẫu, chủ tháp cao vót trong mây, khiến người ta có cảm giác phi thường hùng vĩ và đồ sộ. Tường thành quanh cung kéo dài liên miên mà kiên cố không gì sánh được. Trên tường thành có vô số tướng sĩ Thánh Đóa Lan Quốc cầm vũ khí đứng trang nghiêm. Liếc mắt nhìn qua, trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm sợ hãi, Thiên Lan Cung rộng lớn như vậy, e là bên trong phải có trên vạn lầu các!

Chẳng qua, trong lòng tuy nhìn Thiên Chi Lan Cung cảm thấy có chút kinh hãi và tán thán, nhưng so với Hoàng Kim Thành Tú Quốc có điểm hơn, lại có điểm kém. Người bình thường, trước cung điện vương giả Thiên Chi Lan Cung như vậy, khó tránh khỏi bị khí thế uy nghiêm hùng vĩ thuyết phục, hơn nữa còn có thị vệ uy vũ hùng tráng, một số người nhát gan thậm chí ngay cả chút dũng khí đưa mắt nhìn cũng không có. Nhưng chuyện như vậy đặt trên người Phó Thư Bảo, tuyệt đối không tồn tại, Hoàng Kim Thành so với Thiên Chi Cung còn uy nghiêm hùng vĩ hơn, hắn đều có thể ở nơi nào đó vui đùa với Tú Ngọc Nữ Vương chuyện sinh tiểu hài tử, huống hồ là Thiên Chi Lan Cung trước mặt?

Kinh nghiệm từng trải qua tràng cảnh lớn thật là tốt, nếu như hắn ở phía sau biểu hiện vẻ khiếp đảm hoặc kinh hãi tán thán không ngớt..., người khác khó tránh khỏi sẽ coi khinh hắn, nói hắn là gã quê mùa, không xứng với công chủ Chi Ni Nhã của bọn họ.

Nói chung, tất cả chuyện, Phó Thư Bảo làm con rể từ Tú Quốc tới đều vì Chi Ni Nhã, vì vậy hắn cần phải rạng rỡ.

Đoàn người vây xem đột nhiên trở nên huyên náo, một đội thị vệ khoắc giáp trụ hắc sắc từ cửa cung Thiên Chi Lan Cung chạy tới. Thân hình từng người từng người thị vệ này đều rất cao lớn, mắt lộ tinh quang, tinh thần khí bản thân vô cùng dồi dào, trạng thái mỗi người đã vượt xa người bình thường. Những thị vệ này, liếc mắt có thể thấy, bọn họ là Lực Sĩ sở hữu lực lượng tu vi không tầm thường.

Thị vệ hắc giáp trùng trùng điệp điệp khoảng chừng nghìn người, vừa xuất hiện liền xua tan mọi người cản đường, sau đó phân thành hai hàng đứng thẳng, dùng thân thể bọn họ rõ ràng tạo thành một cái thông đạo đủ rộng.

- Bảo ca, đó chính là hắc giáp vệ Thiên Chi Cung, ngay cả chiến đao của bọn họ đều màu đen, lực lượng tu vi mỗi người bọn họ ít nhất là Nguyên Tố Lực.

Chi Ni Nhã có chút tự hào nói. Nàng hiểu rõ Thiên Chi Lan Cung, giống như hiểu chính bản thân nàng vậy.

Phó Thư Bảo cười cười:

- Thực sự không giống bình thường.

Trong lòng Phó Thư Bảo lại không cho là đúng.

- So với Hoàng Kim Vệ Hoàng Kim Thành, những hắc giáp vệ này chỉ là món rau ăn với cơm, ta có chút hối hận, lần nay đi Thánh Đóa Lan Quốc không mang theo các nàng Tây Hoa Dung, bằng không, chỉ dựa vào mười người các nàng cưỡi Thải Vân Báo là có thể khiến nghìn hắc giáp vệ u ám thất sắc.

Ngay khi đôi vợ chồng son nhỏ nhẹ trò chuyện, từ cửa cung Thiên Chi Lan Cung lại xuất hiện một đám người đi tới. Vóc dáng lão giả đầu ngũ tuần dẫn đầu so với Thác Nạp Sâm còn cao lớn hơn vài phần, khuôn mặt nghiêm nghị, mũi cao thẳng, đôi mắt trạm lam giống như hàn tinh phía chân trời, tổng thể nhìn lại khiến người ta cảm giác hắn không giận mà uy nghiêm. Trong lòng Phó Thư Bảo khẽ động:

- Lão nhân này e là nhạc phụ Thánh Lan Vương ta chưa bao giờ gặp mặt.

Quả nhiên, ngay khi trong lòng Phó Thư Bảo suy đoán, Chi Ni Nhã bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Kia chính là Phụ Vương của ta, mau mau cùng ta tới bái kiến người, được rồi...Ta van ngươi ngươi chính kính một chút, Phụ Vương ta là ngươi rất nghiêm minh lại nghiêm khắc.

Phó Thư Bảo gật đầu, theo Chi Ni Nhã tiến về phía trước.

- Bái kiến Quốc Vương bệ hạ.

Mọi người xung quanh đã quỳ lạy trước một bước, bởi gặp mặt vương giả, đây là lễ nghi phải có. Chẳng qua, so với lễ nghi Tú Quốc thấy hoàng đế cần phải ba khấu chín bái hô lớn vạn tuế, nhưng lễ nghi gặp mặt Quốc Vương Thánh Đóa Lan Quốc đơn giản hơn rất nhiều.

- Nữ nhi bái kiến Phụ Vương.

Đi tới trước mặt Thánh Lan Vương, Chi Ni Nhã quỳ lạy. Nếu như tại Thiên Chi Lan Cung, nàng sẽ không khách sáo như vậy, nhưng trước mặt vạn người, cần phải có một chút lễ nghi.

- Hiền...Tế...Bái kiến Thánh Lan Vương bệ hạ.

Một chữ “ Hiền “ hô rất lớn, nhưng chữ tế bất tế gì đó phía sau, chỉ có Phó Thư Bảo nghe thấy. Hơn nữa, dư quan trên khóe mắt hắn phát hiện, lúc này Thánh Lan Vương đang chằm chằm nhìn hắn, nhãn thần hung ác, hầu như muốn đâm thủng huyết nhục hắn, khiến hắn trọng thương thảm liệt. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Lão tử lừa gạt nữ nhi của ngươi, ngươi cũng không nên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta là con rể của ngươi, không phải kẻ thù giết cha ngươi, kháo! Có tin lão tử sinh ra cho ngươi một ngoại tôn để ngươi trở thành ngoại công không?

- Trở về rồi sẽ bàn.

Không một câu dư thùa, không ân cần thăm hỏi, chỉ một câu nói đơn giản lạnh lùng như băng, Thánh Lan Vương không hề phản ứng đối với Chi Ni Nhã và Phó Thư Bảo, ngược lại để ánh mắt đặt tới Hồ Nguyệt Thiền và trăm chiến sĩ Hồ Tộc phía sau nàng. Trong ánh mắt hắn lộ rõ thần sắc khiếp sợ, cho thấy đội quân trăm người Hồ Tộc trang bị vũ trang lực luyện khí từ đầu tới chân khiến hắn tương đối chấn động.

Lúc này Quốc Sư Thác Nạp Sâm đứng thẳng ngươi, tới bên cạnh Thánh Lan Vương, cúi đầu thấp giọng nói khẽ bên tai hắn.

Lúc này ánh mắt Thánh Lan Vương đột nhiên chuyển qua trên người Phó Thư Bảo, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp, chẳng qua, tất cả biến hóa rất nhanh liền tiêu tán, hắn nhàn nhạt nói một câu:

- Không ngờ Quốc Sư sớm trở về như vậy, mau theo Bản Vương tiến cung nói chuyện.

Câu nói lạnh lùng tựa như băng, hơn nữa hai người ngay cả lời thăm hỏi cũng không có. Niên kỷ hai lão nhân này không hơn kém nhau là bao, bây giờ gạt Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã sang một bên, trực tiếp đi về phía cửa cung Thiên Chi Lan Cung.

- Ta kháo...

Trong lòng Phó Thư Bảo khó chịu tới cực điểm, cho dù nữ hoàng Tú Quốc, trước mặt hắn, hắn muốn nàng quỳ nàng liền quỳ, muốn nàng vểnh mông lên cao nàng liền vểnh lên, tất cả hành động đều do hắn chỉ huy, tới Thánh Đóa Lan Quốc này không ngờ phải chịu khinh thường như vậy!

- Bảo ca, khẳng định Phụ Vương ta đã biết chuyện của chúng ta, vì thế người rất tức giận.

Chi Ni Nhã mang theo bộ dáng ủy khuất, thì thào nói.

- Hắn giận ta, còn nàng là công chúa hắn yêu thương, hắn làm sao có thể giận nàng.

Khóe miệng Phó Thư Bảo nhếch lên tia cười khổ, con rể khác gặp nhạc phụ, nhạc phụ đều thân thiết không gì sánh được, hắn làm con rể lần đầu tiên gặp mặt, nhưng người ta ngay cả nói với hắn một câu cũng không có.

- Ta...

Chi Ni Nhã kẹt giữa hai nam nhân, trong lòng khó chịu, trong đôi mắt đẹp rốt cuộc nổi lên nước mắt lưng tròng.

Trong lòng Phó Thư Bảo vốn rất mất hứng, nhưng thấy Chi Ni Nhã sắp khóc, trong lòng không nỡ, vội vã trấn an:

- Không sao, con người của ta nàng đã rõ, có một ưu điểm rất rõ ràng, đó chính là da mặt đặc biệt dày, ta không sao, ta và nàng vào đi thôi.

Chi Ni Nhã lúc này mới ngưng khóc bật cười. Da mặt dày nói là ưu điểm, e là chỉ có một mình nam nhân của nàng mà thôi.

- Nguyệt Thiền, chúng ta đi thôi, người ở đây cũng không phải thiện nhân ah.

Dùng phương thức truyền âm, Phó Thư Bảo nói với Hồ Nguyệt Thiền.

- Hi hi, không biết vì sao, thấy bộ dạng Thánh Lan Vương không đếm xỉa tới ngươi, ta thật cao hứng?

Hồ ly tinh dùng phương thức tương đồng nói một câu.

Phó Thư Bảo: "...."

Hồ Nguyệt Thiền thực sự cao hứng, nếu như lần này trở về, Thánh Lan Vương sống chết không để Phó Thư Bảo mang Chi Ni Nhã rời đi, nàng càng vui vẻ. Trở về, nếu như Độc Âm Nhi lại vì nguyên nhân gì đó rời xa Phó Thư Bảo, nàng sẽ vui mừng tới phát rồ. Nữ nhân là như vậy, thường thường không muốn chia sẽ nam nhân của chính mình với bất cứ kẻ nào, mà muốn độc chiếm toàn bộ.

o0o

Đi tới Thiên Chi Lan Cung, Phó Thư Bảo vẫn chưa có cơ hội yết kiến Thánh Lan Vương. Chi Ni Nhã cũng bị gọi đi. Thiên Chi Lan Cung rộng lớn như vậy, bên trong có hàng vạn gian phong cấu tạo giống như mê cung, Phó Thư Bảo muốn tìm Chi Ni Nhã khó khăn vô cùng. Ngoài ra, hắn và Hồ Nguyệt Thiền đã được an vị tới phòng khách, không ai có phản ứng gì. Một trăm chiến sĩ Hồ Tộc không ngờ tiến cung cần tháo bỏ vũ trang, vì vậy bọn họ cự tuyệt nhập cung, đành phải trọ ở lữ quán. Tất cả những chuyện này đều khiến Phó Thư Bảo rất phiền muộn.

- Mẹ kiếp, thủ đô Thánh Đóa Lan Quốc bọn họ là cái điểu nhân gì? Man di, không lễ nghi, tại Tú Quốc, ngay cả nữ hoàng Tú Ngọc còn thay mặt hoàng tộc đáp lễ với ta, người ở đây lại quá phận như vậy đối với lão tử!

Ngồi trên đầu giường, phẫn nộ trong lòng Phó Thư Bảo càng lúc càng cao, hắn thở phì phì nói.

- Khanh khách, vậy thì sao? Nhạc phụ ngươi là Quốc Vương Thánh Đóa Lan Quốc, đối với ngươi như vậy, ngươi dám từ bỏ nữ nhi của hắn hay không?

Hồ ly tinh ở một bên thêm dầu vào lửa.

- Cái này...

Phó Thư Bảo liếc mắt nhìn Hồ Nguyệt Thiền, tức giận trong lòng bỗng nhiên tiêu tan không ít, thầm nghĩ:

- Hồ ly tinh thông minh giảo quyệt, lúc này giựt giây ta bỏ vợ, khẳng định muốn từ vị trí tiểu tam chuyển thành chính thê? Chi Ni Nhã trời sinh là nữ tử ẩn chứa hương vị mê người, tới tay ta, ta sẽ ngu ngốc đến mức bỏ nàng sao? Cho dù Thánh Lan Vương gác đao kề cổ lão tử, lão tử cũng không rời xa Chi Ni Nhã, hừ!

- Thế nào, không dám?

Hồ Nguyệt Thiền lại khích tướng.

- Nàng qua đây, ta nói thầm với nàng câu này.

Phó Thư Bảo cười cười vẫy tay.

- Nói thầm cái gì?

- Qua đây, nếu như nói thầm mà ta lại nói rõ ràng, vậy còn gọi gì là nói thầm?

Khuôn mặt xinh đẹp tiến tới gần, Phó Thư Bảo bỗng nhiên ôm eo thon hồ ly tinh, thuận thế quăng xuống, nhất thời đè Hồ Nguyệt Thiền xuống giường, ngay tức khắc, hắn trở mình đè ép, toàn thân đặt trên thân thể nàng.

- Đáng ghét, ngươi đây là...Nói thầm cái gì ah?

- Khà khà, mười ngày không đụng tới nàng, ta rất nhớ nàng, giúp ta hạ hỏa đi.

- Ta sớm biết ngươi có ý xấu...Đừng...Ngươi không ngờ sử dụng ngón tay!

- Không nên ầm ĩ, ngoan ngoãn nghe lời, ca cho nàng ăn một quả chuối tiêu.

Chi Ni Nhã sở hữu tạo hóa thần kỳ, đó chính là nàng độc chiếm mùi hương thiên nhiên trên cơ thể, mỗi lần ngủ với nàng giống như ngủ trong bụi hoa, cảm giác này, tuyệt vời không gì sánh được. Hồ Nguyệt Thiền cũng nắm giữ tạo hóa thần kỳ của riêng nàng, đó chính là thân thể của nàng, mỗi lần hưởng thụ thân thể nàng, đều có cảm giác cực kỳ mới lạ không gì sánh được, cho dù bây giờ đã trải qua nhiều lần nhưng mỗi lần đều cảm thụ hoàn toàn khác nhau, cảm giác thần kỳ không gì sánh được. Ngoài ra, nắm giữ mị thái trời sinh, vẻ đẹp thân thể nàng có thể nói là hoàn mỹ. Những đặc điểm này tập hợp cùng một chỗ, có thể ví con người nàng giống như đại lục rộng vô bờ bến, còn Phó Thư Bảo chính là người thâm nhập thám hiểm đại lục kia, mọi lúc mọi nơi đều dò xét bí ẩn trên thân thể nàng.

Trầm bổng bay lượn, say mê đắm đuối, còn có âm hưởng hỗn loạn không chịu nổi.

Lúc đầu, Phó Thư Bảo một lòng muốn Thánh Lan Vương và quốc dân Thánh Đóa Lan Quốc cảm nhận hình tượng xán lạn cao vời vợi, nhưng xem ra người ta không muốn cho hắn cơ hội này, không quan tâm, hắn còn đắp nặn một cái lông điểu ah. Trước khi tới Thiên Chi Lan Cung, hắn còn suy nghĩ nhất định kìm nén sức mê hoặc của hồ ly tinh, vào lãnh thổ Thánh Đóa Lan Quốc nhất định không đụng tới nàng, cầu mong bình yên, không để người phát hiện hắn ngoài Chi Ni Nhã còn có một nữ nhân, nhưng bây giờ, hắn vứt bỏ toàn bộ cố kỵ, vứt bỏ hình tượng xán lạn cao vời vợi kia, hắn chính là hắn, hắn muốn trở lại con người thật của hắn!

Phó Thư Bảo đã từng là người phóng đãng không có khuôn phép và lỗ mãng giảo hoạt khiến người người tránh né. Cố ý đội mặt lạ làm bộ đại anh hùng, hắn cũng không được Thánh Lan Vương và quốc dân Thánh Đóa Lan Quốc tiếp thu, như vậy, hắn thực sự sẽ chấp nhận sao?

Bỏ mặc tất cả, hắn quay về với con người thật, không thèm quan tâm tới ánh mắt và cảm thụ của tất cả người khác, bây giờ hắn chỉ tập trung tới thân thể Hồ Nguyệt Thiền, có thể khiến thân thể hắn tiến nhập sung sướng tột đỉnh, hắn muốn thâm nhập bên trong cơ thể nàng, tìm kiếm từng nơi từng nơi bí ẩn.

- Khinh người quá đáng, ngươi không ngờ tàn nhẫn với ta như vậy...Mị Chi Huyễn Hồ phân thân!

- Ha ha, chỉ có nàng có viện trợ sao? Ta cũng có lực lượng phân thân!

- Oạch...

Tràng diện vốn đang duy trì rất nhịp nhàng, nhưng thoáng chốc, toàn bộ trở nên lộn xộn...

Đọc truyện chữ Full