DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 439: Vương Hậu mỹ lệ

Lập tức tiến hành luyện hóa nguyên tố thổ tinh túy. Linh năng nguyên tố thổ khổng lồ giống như thủy triều dũng mãnh tiến nhập thế giới bên trong thân thể Phó Thư Bảo. Bộ phận dư thừa lưu lại truyển tới thân thể Hồ Nguyệt Thiền, tiến nhập lực đan Hồ Tộc của nàng.

Đây là hình thức luyện hóa tuyệt diệu, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đã nhiều lần trải nghiệm thực tiễn, lần này tự nhiên thành thạo dễ làm.

Phi thường quỷ dị, lúc này đây luyện hóa nguyên tố thổ tinh túy, nguyên tố hỏa ngũ sắc nguyên tố thổ hoàng nâu còn sót lại từ từ giảm dần, biên độ khiến người ta phải hoài nghi, một khi Phó Thư Bảo luyện hóa hoàn tất, nó sẽ hoàn toàn tiêu thất, có lẽ luyện thành một tia rất nhỏ.

Chuyện này sớm nằm trong dự liệu của Phó Thư Bảo.

Bỏ cặn bã, bảo tồn tinh hoa.

Mỗi một loại nguyên tố tinh túy sẽ rèn luyện linh năng giống với tính chất của nó, một khi Phó Thư Bảo luyện hóa năm loại nguyên tố tinh túy, nguyên tố hỏa ngũ sắc trong tay hắn sẽ đạt được cảnh giới khó có thể tưởng tượng!

Vân Nê Thổ Đậu đã tới tay, ngày này cũng không quá mức xa xôi.

o0o

- Cái gì? Ngươi đã chiếm được Vân Nê Thổ Đậu?

Nghe Phó Thư Bảo nói rõ chuyện đã trải qua, Chi Ni Nhã khó tin há miệng nói. Lần này hành trình tới Thánh Đóa Lan Quốc, nàng đã biết mục đích chính của Phó Thư Bảo, thế nhưng, nàng nghĩ chuyện như vậy phi thường trắc trở, nhưng Phó Thư Bảo vừa đi một hồi, hắn đã nói thành công, còn lấy Vân Nê Thổ Đậu ra cho nàng xem, chuyện này nàng làm sao có thể không phục chứ.

- Cho nên, ta lần này tới đây, gọi nàng cùng rời khỏi Thánh Lan Thành, quay về Tú Quốc.

Phó Thư Bảo bỏ Vân Nê Thổ Đậu ra một chút, sau đó thu hồi trở lại. Trong Thánh Lan Cung, cao thủ nhiều như mây, hắn không muốn bảo vật như vậy bị phát hiện.

- Thế nhưng...

Chi Ni Nhã vào lúc này muốn nói lại thôi, bộ dáng rất khó xử.

- Thế nào? Nàng không muốn trở về cùng ta?

Trong lòng Phó Thư Bảo khẽ trầm xuống, bởi nếu như vậy, hắn thà rằng không có Vân Nê Thổ Đậu. Đối với hắn mà nói, nếu như lúc này hắn phải lựa chọn mỹ nhân tuyệt thế Chi Ni Nhã và Vân Nê Thổ Đậu, hắn tình nguyện chọn Chi Ni Nhã, tuyệt đối không phải Vân Nê Thổ Đậu.

Hồ Nguyệt Thiền ở bên cạnh nhìn, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại nói:

- Không phải ngươi không có nữ nhân, nàng không trở về thì thôi, thật là kẻ đa tình.

- Ta làm sao không muốn trở về cùng ngươi? Lòng ta nghìn vạn lần nguyện ý, thế nhưng Phụ Vương ta trước đó ra lệnh, không cho phép ta tự ý rời cung, chút nữa còn mang ta tới bái kiến mẫu hậu, ta đang lo lắng làm sao có thể ứng phó chuyện này.

Tình thế khó xử, trong lòng ủy khuất, trong đôi mắt đẹp của Chi Ni Nhã nổi lên hàng nước mắt lưng tròng, bộ dáng tựa hồ sẽ ngã nhào ngay trước mắt.

Trong lòng Hồ Nguyệt Thiền thở dài, âm thầm nói:

- Aizzz, sử dụng chiêu này, nam nhân họ Phó ngu ngốc kia sẽ không có năng lực chống lại, aizzz, ở lại Thánh Lan Cung, không biết phát sinh bao nhiêu chuyện phiền toái...

- Nếu nói như vậy, ta và nàng tới gặp mẫu hậu nàng, tốt xấu ta cũng là con rể, không thể thất lễ rời đi?

Phó Thư Bảo phản ứng, hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của Hồ Nguyệt Thiền.

Chi Ni Nhã nói:

- Chuyện này không cần ngươi nói, Phụ Vương nói, lần này ta bái kiến mẫu hậu nhất định phải mang ngươi theo.

- Oạch?

Phó Thư Bảo khẽ sửng sốt, vừa cười vừa nói:

- Ha ha, xem ra ta làm việc tbây giờ Thánh Đóa Lan Quốc được hắn thưởng thức, vì vậy trong lòng hắn khẳng định đã bắt đầu tiếp nhận vị con rể ưu tú rất có thiện tâm như ta?

Chi Ni Nhã nín khóc cười cười nói:

- Chắc là như vậy, lúc trước Phụ Vương nói về ngươi với ta, tâm tình rất khoái trá, người hỏi chúng ta quen biết thế nào, biết ngươi hai lần cứu mạng ta, người còn khen ngợi ngươi có hành động hiệp nghĩa.

Tình huống lúc đó, nếu như Chi Ni Nhã không phải đại mỹ nữ tuyệt thế, mà là một thiếu nữ luống tuối xấu xí đã có chồng, Phó công tử kia tuyệt đối tránh xa, ngay cả đối mặt cũng không muốn.

- Tốt, chuyện tốt bắt đầu phát sinh, ta nghĩ ta nhất định khiến Phụ Vương và mẫu hậu nàng tôn trọng, lần này tới gặp mẫu hậu nàng, ta nhất định nghĩ cách chữa bệnh giúp người, để người nhìn ta với cặp mắt khác.

Phó Thư Bảo cười nói.

Chi Ni Nhã nhẹ nhàng gật đầu.

Hồ Nguyệt Thiền không hé miệng nói nửa lời rốt cục nói một câu:

- Phó công tử, lần này tới Thánh Đóa Lan Quốc, ngươi mang theo rất nhiều tiền, còn có thể làm rất nhiều việc thiện, không bằng phát sinh đi thôi, như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu của ngươi khẳng định càng yêu quý ngươi.

Chi Ni Nhã:

- ?

Phó Thư Bảo:

...

Đây là đùa giỡn cái gì?

Tiểu tam cho dù tốt, đôi khi cũng gặp phải một số tình huống không bình thường.

Trong lúc đang nói chuyện một nữ nô đi tới, truyền lời để Chi Ni Nhã và Phó Thư Bảo tới gặp Vương Hậu. Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã theo nữ nô kia, Hồ Nguyệt Thiền không được mời, không thể đi theo, nàng rời khỏi Thánh Lan Cung, tới triệu tập chiến sĩ Hồ Tộc. Phòng ngừa tai họa xảy ra, lực lượng tinh nhuệ tại thời điểm mấu chốt cần phải phát huy tác dụng lớn nhất.

Thánh Lan Vương tuy kiêng kỵ đội quân trăm người trang bên cạnh Phó Thư Bảo được trang bị vũ trang lực luyện khí từ đầu tới chân, không để bọn họ tiến nhập Thánh Lan Cung, nhưng muốn tùy thời chuẩn bị chiến đấu, dựa vào tốc độ của Phó Thư Bảo, hắn có thể rất nhanh hội hợp với đội quân trăm người Hồ Tộc.

Vương Hậu Thánh Đóa Lan Quốc có cái tên rất duyên dáng, Cơ Ni Tạp. Dùng ngôn ngữ Thánh Đóa Lan Quốc phiên dịch, ý tứ chính là cao quý hoặc trang nhã.

Niên kỷ Cơ Ni Tạp khoảng chừng ba tư ba năm, chính là độ tuổi nữ nhân thành thục nhất, bất luận là thân thể hay tâm lý. Hơn nữa bảo dưỡng tỉ mỉ, vẻ ngoài của nàng còn trẻ hơn tuổi rất nhiều, kỳ thực, liếc mắt nhìn qua, bộ dáng chỉ hai tư hai năm. Hình dáng của nàng và Chi Ni Nhã có sáu bảy phần tương, bởi vì niên kỷ không chênh lệch nhiều,vì vậy khiến người ta nhìn hai mẫu tử giống như đôi tỷ muội.

Nhạc mẫu nương mỹ lệ như vậy, Phó Thư Bảo khó có thể tưởng tượng.

Sau khi Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã hành lễ, đôi vợ chồng trẻ liền đứng cạnh nhau. Thánh Lan Vương lệnh tả hữu lui xuống, trong tẩm cung chỉ còn lại Phó Thư Bảo, Chi Ni Nhã và Quốc Sư Thác Nạp Sâm.

Phó Thư Bảo nhìn Cơ Ni Nạp nằm trên giường, quan sát sắc mặt nàng tới nhợt, nghe nàng rên rỉ lúc có lúc không, khiến người ta cực kỳ quan tâm. Kỳ thực, dư quan trên khóe mắt hắn một mực đặt trên người Thánh Lan Vương, để ý nhất cử nhất động của Thánh Lan Vương. Cùng hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực trong một phòng, tuy là cha vợ, nhưng hắn vẫn phải cảnh giác.

Trời sinh Thánh Lan Vương thực sự thê lương, có vị con rể tốt từng giây từng khắc luôn luôn cảnh giác chính mình.

- Tiểu Phó, nghe Quốc Sư nói ngươi có thể trị bệnh giúp Vương Hậu, bây giờ ngươi nhìn nhận, ngươi có nắm chắc có thể chữa cho Vương Hậu không?

Thánh Lan Vương nhàn nhạt nói.

- Trước hết để ta xem đã.

Phó Thư Bảo đi tới trước giường, tiến thêm một bước nhìn Vương Hậu hôn mê bất tỉnh, khi thì than nhẹ, khi thì lắc đầu, khi thì thào tự nói, bộ dáng giống như tuyệt thế danh y nắm giữ toàn bộ tình hình trong tay.

- Phó công tử, Vương Hậu nửa tháng trước đổ bệnh, mới đầu chỉ váng đầu, sau đó liền phát triển thành bộ dáng bây giờ, tất cả danh y Thánh Đóa Lan Quốc đã đến xem qua, nhưng đều bó tay.

Quốc Sư Thác Nạp Sâm giới thiệu qua chút tình hình với Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo thầm nghĩ:

- Danh y Thánh Đóa Lan Quốc đều bó tay, hơn phân nửa phải chuẩn bị hậu sự, ta ngay cả một thầy lang đều không được tính tới, ta có biện pháp gì đây? Các ngươi không phải muốn ép buộc ta sao? Kháo.

- Như vậy, theo Phó công tử nhìn nhận, đây là chứng bệnh gì?

- Ta xem lại...

Phó Thư Bảo mở miệng nói một câu, bộ dáng sầu khổ.

Chi Ni Nhã nhìn thương tâm, nức nở nói:

- Mẫu thân ta tội nghiệp quá, người làm sao...

Thánh Lan Vương nghiêm khắc nói:

- Đau lòng có lợi ích gì, thời gian mẫu thân ngươi còn đang thanh tỉnh muốn gặp ngươi nhất, nhưng ngươi lại trốn tại Hậu Thổ Thành Tú Quốc không chịu trở về, trong lòng ngươi nghĩ sao?

- Ta...

Trong lòng Chi Ni Nhã càng thêm chua xoát, hai hàng thanh lệ tràn khỏi mi.

Thánh Lan Vương lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Phó Thư Bảo, sắc mặt đăm chiêu nói:

- Tiểu Phó, ngươi chẳng phải nói nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Vương Hậu sao? Thế nào, không hẳn là nói suông không thực hiện chứ?

- Để ta xem lại, phải suy nghĩ chút...

Phó Thư Bảo không hề có biện pháp, chỉ có thể kéo dài thời gian. Trước kia tại Hoàng Kim Thành, khi đó chữa bệnh cho Tú Lực hoàng đế, chỉ có điều chính là hoàng đế giả biến thành hình thú, bệnh cũng là bệnh giả, hắn rốt cuộc lừa gạt được một hồi, bây giờ Cơ Ni Tạp Vương Hậu thực sự lâm bệnh, kỳ thực gây rắc rối cho một thần y giả như hắn.

- Hừ! Cả đời Bản Vương hận nhất kẻ nói mạnh miệng, nói không thực hiện, trước kia nói nhưng không giữ lời!

Thánh Lan Vương hừ lạnh nói, hắn đã sớm nhìn thấy Phó Thư Bảo đóng kịch. Vốn Phó Thư Bảo tại sân rộng khiến Tư Thản Sâm kinh ngạc, khiến hắn có cái nhìn mới đối với con rể Phó Thư Bảo, nhưng sự đổi mới này lúc này không còn lại chút gì.

Bên này lửa giận bốc lên, Phó Thư Bảo như ngồi trên đống lửa nhưng vẫn không hoảng, hắn vừa cười vừa nói:

- Phụ Vương, cái này...

- Ai là Phụ Vương của ngươi? Hừ!

- Vậy được rồi, Thánh Lan Vương bệ hạ, danh y Thánh Đóa Lan Quốc đều bó tay, ngươi trông cậy vào ta có thể làm được gì đây?

Phó Thư Bảo không phải người không có tính cách. Không cho hắn gọi Phụ Vương, hắn không quan tâm, ngược lại, hắn chỉ cần nữ nhi của Thánh Lan Vương là được, thân phận con rể là sự thực, nhưng hắn tuyệt đối không thích chút nào.

- Nếu như ngươi không thể thực hiện như đã hứa, vậy được rồi, ta không ép ngươi, ngươi mang theo người của ngươi rời đi, vĩnh viễn không nên quay lại đây, về phần Chi Ni Nhã, nó không được phép theo ngươi, ta không muốn nữ nhi của ta theo ngươi cả đời.

Thánh Lan Vương lạnh lùng nói.

- Phụ Vương, người làm sao có thể như vậy?

Chi Ni Nhã vội vàng nói.

- Ngươi im miệng!

Thánh Lan Vương phẫn nộ quát.

Chi Ni Nhã vốn định biện hộ thay Phó Thư Bảo nhất thời sợ hãi ngậm miệng lại. Bởi uy nghiêm của Thánh Lan Vương trong lòng nàng là bất khả xâm phạm, cũng không dám mạo phạm.

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ:

- Người này thật đáng ghét, lão tử chỉ thuận miệng nói một câu đại khái có thể chữa bệnh, hắn lúc này coi như là thật, xem ra, ngươi cố ý đưa ra vấn đề khó giải, đuổi ta rời đi, gặp loại nhạc phụ như ngươi, lão tử xem như bất hạnh tám đời, dùng sức mạnh mà nói, số người ta mang theo hoàn toàn không đủ lay động Thánh Lan Cung cướp Chi Ni Nhã trong tay hắn, bây giờ động thủ gây khó dễ, ta căn bản không thể đánh thắng hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, nói vậy, không cần bàn cãi chính là tự tìm cái chết...Mẹ kiếp, Thánh Lan Vương này xem ra cố ý khiến ta khó xử, làm sao bây giờ?

Trong lòng Phó Thư Bảo khó chịu tới cực điểm, ý nghĩ cũng trở nên cực đoan, chẳng qua, tính cách ẩn nhẫn được dưỡng thành từ trước tới nay giúp hắn tự kiềm chế, sắc mặt không đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Hậu Co Ni Tạp nằm trên giường bệnh.

- Danh y Thánh Đóa Lan Quốc chưa thể chữa khỏi bệnh giúp Vương Hậu, những danh y này khẳng định có người biết đến y học, còn có Luyện Lực Sĩ thử dùng phương pháp trị liệu giải độc, nhưng không có hiệu quả, những danh y am hiểu lĩnh vực y học khác cũng không có thành công, như vậy, nàng rốt cuộc mắc bệnh gì? Dựa theo màu da, chỉ là tái xanh, cơ thể không khô gầy, có thể khẳng định không phải bệnh AIDS hoặc ung thư ...Nếu như gặp phải các loại cảm lạnh, những danh y kia khẳng định đã giải trừ được, đâu còn đến lượt ta xấu mặt tại chỗ này? Thế nhưng, như này không phải, như kia cũng không phải, nhạc mẫu nương trước khi tận thế rốt cuộc mắc bệnh gì? Chờ chút...Chẳng lẽ mắc bệnh tâm thần? Có lẽ đại lão bị tổn thương, cho nên hôn mê bất tỉnh, nhưng thân thể vẫn bình thường, khiến các danh y phải bó tay?

Trong lòng Phó Thư Bảo bỗng nhiên suy tính nghĩ tới một điểm, ánh mắt bỗng nhiên bừng sáng.

- Thế nào, lẽ nào ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao?

Thần sắc Thánh Lan Vương lộ rõ vẻ hèn mọn, Phó Thư Bảo mặc dù có năng lực rất mạnh, cũng được coi là nhân vật kiêu hùng xưng bá một phương, nhưng vừa nghĩ tới nữ nhi chính mình thương yêu nhất theo loại người toàn thân tà khí, hỏa khí trong lòng hắn liền bốc lên.

Lúc này trong lòng Phó Thư Bảo có chủ ý, cười nói:

- Aizzz, ta khiêm tốn, các ngươi lại ép bức ta, được rồi, ta triệt để bạo phát một lần vì Chi Ni Nhã, ta chữa khỏi bệnh cho Vương Hậu, chỉ là, chữa khỏi bệnh cho Vương Hậu, ta có một yêu cầu duy nhất đó chính là muốn dẫn Chi Ni Nhã đi.

Vậy xem như khiêm tốn?

Thánh Lan Vương và Thác Nạp Sâm nhất thời kích động thổ huyết.

o0o

Trên hành lang, Quốc Vương và Quốc Sư Thánh Đóa Lan Quốc ngơ ngác nhìn cửa phòng trước mắt đóng chặt, tâm tình vô cùng hỗn loạn. Chi Ni Nhã toàn thân tản ra mùi hương kỳ dị đứng bên cạnh hai lão nam nhân, bộ dáng vô cùng căng thẳng, lá cỏ xanh trong tay nàng sớm đã lặn thành một khối hình tròn.

Phó Thư Bảo lần này chữa bệnh cứu người thành công, liên quan tới hạnh phúc cả đời của nàng, nàng sao có thể không hồi hộp?

Đối với Thánh Lan Vương mà nói, hắn căn bản không tin Phó Thư Bảo có thể chữa khỏi bệnh giúp Vương Hậu hắn thương yêu, nhưng nể mặt Chi Ni Nhã, lại không cự tuyệt yêu cầu của Phó Thư Bảo để hắn một mình chữa bệnh cho Vương Hậu, cho nên mới mang theo Quốc Sư và Chi Ni Nhã đứng ngây ngốc đợi ngoài cửa.

Thời gian một bữa cơm.

- Quốc Sư, tiểu tử kia xảy ra chuyện gì? Tại sao lâu như vậy?

Thánh Lan Vương thực sự không thể kiên nhẫn.

Thác Nạp Sâm khiêm tốn nói:

- Bệ hạ, chờ thêm chút nữa, ta hiểu rõ đối với tiểu tử Phó Thư Bảo này, thuận miệng nói khoác lác là chuyện rất bình thường, nhưng năng lực làm việc cũng rất mạnh, nói không chừng thực sự có thể thành công.

- Hắn thành công?

Thánh Lan Vương không tự chủ được nhìn Chi Ni Nhã cúi đầu tự hỏi, trong lòng vô cùng phức tạp, hắn đồng ý với Phó Thư Bảo, nếu như Phó Thư Bảo chữa khỏi bệnh giúp Vương Hậu, hắn cho phép Phó Thư Bảo mang theo Chi Ni Nhã rời khỏi Thánh Đóa Lan Quốc, như vậy, hắn vẫn mất đi một trong hai nữ nhân quan trọng nhất.

Vương Hậu và nữ nhi, chọn một trong hai, đề tài lựa chọn như vậy thực sự rất khó.

Nhưng từ xưa vua không nói chơi, một khi Phó Thư Bảo thực sự thành công, hắn sẽ không thể ngăn cản Phó Thư Bảo mang Chi Ni Nhã đi, trừ phi, hắn quyết tâm giết người diệt khẩu. Chẳng qua, nói vậy, hắn tin tưởng hắn vẫn mất đi nữ nhi của hắn, bởi Chi Ni Nhã kia sẽ hận hắn cả đời.

Đối với Phó Thư Bảo mà nói, ba người chờ đợi ngoài cửa tuyệt không quan trọng.

Ngược lại y phục trên thân thể nhạc mẫu đã bị hắn lột sạch, thân không mảnh vải che đậy nằm trên giường. Thế nhưng, lúc này đây, Phó Thư Bảo thực sự không chút tâm tư hèn mọn, thậm chí, ngay cả một điểm ánh mắt sắc tình cũng không có. Hắn làm như vậy, chỉ vì muốn triệt để điều tra bệnh tình Vương Hậu Cơ Ni Tạp.

Trước kia, không một danh y nào có can đảm làm như vậy, thậm chí ngay cả bắt mạch cánh tay đều cần Thánh Lan Vương ân chuẩn, đương nhiên, người sau đó chưa từng có ân chuẩn này. Những thần y đáng thương này, không có y thuật tuyệt thế, lại chỉ cầm một cây hồng tuyết đặt trên cổ tay Vương Hậu Ti Nạp Cơ, dựa vào huyết mạch rung động yếu ớt phán đoán bệnh tình, tình huống như vậy, có thể chuẩn đoán bệnh tình chân chính mới là lạ.

Tất cả danh y, thần y không ai dám lớn mật như Phó Thư Bảo bây giờ, không chỉ có thể bắt mạch chuẩn đoán, còn cởi sạch đồ trên thân thể Vương Hậu, kiểm tra không xót chỗ nào.

Đọc truyện chữ Full