Mở hai mắt ra, Phó Thư Bảo cũng không nhớ rõ hắn đã hôn mê hết bao lâu. Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đang canh giữ bên cạnh hắn. Các Chiến sĩ Thạch Tượng của Quân đoàn Luyện Ngục cùng với thị vệ Luyện nô cũng ở bên người hắn. Hắn chính là ở trong không gian an toàn tuyệt đối.
- Phó công tử, lần này đây ngươi lại phát hiện cái gì?
Nhìn thấy Phó Thư Bảo mở mắt ra, Long Ngọc Nhất liền sốt ruột hỏi.
- Lần này ngươi sử dụng thời gian còn lâu hơn lần trước rất nhiều, nhất định là đã phát hiện ra manh mối gì rồi?
Thanh âm của Long Ngọc Nhị cũng sốt ruột giống hệt như tỷ tỷ của nàng.
Phó Thư Bảo lại biết, lần này đây sở dĩ càng lâu hơn lần đầu, đó là bởi vì nằm ở hai đoạn thời kỳ hoàn toàn khác nhau mà thôi. Lần trước đây là thời kỳ hòa bình của Luyện Quốc, các phương diện cũng còn đang trong giai đoạn phá triển, thậm chí Thần Miếu của Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần cũng còn chưa xây dựng hoàn chỉnh, hắn cũng không cần lưu lại quá lâu. Mà lần thứ hai thì tại thời điểm Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần tạo phản, khiến cả Luyện Quốc bị hủy diệt, như vậy lần thứ hai càng khiến cho hắn phải lưu lại càng lâu hơn để quan sát.
Thoáng nghỉ ngơi một chút, Phó Thư Bảo mới đem những tình huống nhìn thấy trong thời không quá khứ nhất nhất kể lại. Hắn không nhất thiết phải giữ lại hoặc là giấu diếm cái gì cả. Cho nên những gì hắn nhìn thấy, những gì hắn nghe được, những gì hắn suy đoán, cũng đều nói hết ra cho hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long.
- Nói như vậy, nàng Công chúa Luyện Quốc tên Luyện Vô Song kia vẫn còn sống sao?
Long Ngọc Nhất nói.
- Là ở địa phương nào đó dưới chân chúng ta?
Long Ngọc Nhị nói.
Phó Thư Bảo khẽ gật đầu:
- Đúng vậy! Nếu như khối cổ ngọc kia vẫn còn có thể phác huy tác dụng mà nói, thì Luyện Vô Song hẳn vẫn còn sống. Từ trong miệng của nàng, chúng ta có thể biết được rất nhiều thứ!
Long Ngọc Nhất vội la lên:
- Chúng ta còn chờ cái gì nữa? Nhang chóng đi tìm nàng đi! Dù sao ngươi cũng nhớ rõ vị trí nàng chìm xuống lòng đất, muốn tìm nàng cũng dễ dàng a!
Phó Thư Bảo lại lắc lắc đầu:
- Không! Ta còn muốn trở về nhìn một chút. Cái đạo quang mang kia từ dưới lòng đất phóng xuất lên, ta hoài nghi là do nguyên nhân của Khởi Nguyên Chi Thụ kia! Sau đạo cường quang kia là tình huống gì, cái này đối với chúng ta mà nói chính là phi thường quan trọng! Cho nên, nhiệm vụ trước mắt không phải là tìm ra Luyện Vô Song, mà là quay trở lại thời không kia tiếp tục quan sát!
Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị nhất thời há hốc miệng, hai miệng đồng thanh nói:
- Cái gì? Ngươi cái tên này… còn muốn trở về nữa sao? Ngươi không muốn sống nữa à?
Xuyên qua thời không, trở lại thời không quá khứ, loại sự tình này khẳng định là có sự thương tổn nhất định, hoặc là nói tác dụng phụ này nọ. Hiện tại vẫn còn chưa có thể hiện ra, nhưng mà trong tương lai khẳng định là sẽ thể hiện. Hiện tại Phó Thư Bảo thường xuyên lợi dụng Thời Chi Chiến Giáp quay trở lại thời không quá khứ, loại hành vi này kỳ thật chính là hành vi mạo hiểm vô cùng. Chính vì vậy mà hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long mới lo lắng như vậy.
Chẳng qua, sự lo lắng cùng với khuyên can của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long cũng không khiến cho Phó Thư Bảo thay đổi chủ ý. Hắn lại dùng Thần kiếm Phá Hư làm tọa độ, khởi động Thời Chi Chiến Giáp. Nhưng mà lần này đây lại xuất hiện tình huống quỷ dị. Hắn rõ ràng là đã khởi động Thời Chi Chiến Giáp, cũng tạo thành tọa độ khả thi chính xác. Nhưng mà, thân thể của hắn lại cũng không thể nào xuyên qua được cái màn hình giống như thủy vân kia, xuất hiện ở bên trong không gian thời không tương ứng.
Đám quang trạch thủy văn kia bắt đầu khởi động một chút, rất nhanh liền khôi phục được nguyên dạng, bộ dáng như chưa từng khởi động.
- Di? Cái này…
Phó Thư Bảo kinh ngạc nhìn xuống Thời Chi Chiến Giáp trên người mình.
Long Ngọc Nhất vội vàng la lên:
- Có thể nào là do ngươi thường xuyên sử dụng, nên hao hết năng lượng của nó rồi không?
- Đúng vậy! Thứ này đây cần có năng lượng mới hoạt động được, ngươi đã mấy lần quay trở lại thời không quá khứ, hao hết năng lượng của nó rồi?
Long Ngọc Nhị nói.
Phó Thư Bảo suy nghĩ một lát, đột nhiên cười nói:
- Ta hiểu rồi! Cái này cũng không phải là Thời Chi Chiến Giáp hao hết năng lượng, mà là nó đã không thể mang ta quay trở về thời không ta muốn đi nữa!
- Vì sao lại nói như vậy?
Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị liếc mắt nhìn nhau, cũng là bộ dáng mê hoặc.
Phó Thư Bảo tiếp tục nói:
- Thời không quá khứ, tên như danh nghĩa, đó là thời không đã trôi qua rồi. Thời Chi Chiến Giáp đem ta đưa đến đoạn thời gian đã tiêu thất kia, cũng có hạn chế số lần, cũng chính là duy nhất một lần. Nó không thể đem ta quay trở về một đoạn thời không hai lần. Trên thực tế, tính chất năng lượng của nó phi thường đặc thù, tiêu hao phi thường ít. Nó lấy lực Hỗn Độn cùng với máu tươi của ta làm điều kiện khởi động, tiêu hao của bản thân không phải quá lớn. Thông qua hấp thu, nó cũng có thể từ bên trong tự nhiên hấp thu những năng lượng cần có. Đâu là có tác dụng tuần hoàn, cho nên, căn bản là không tồn tại khả năng năng lượng tiêu hao hết được.
Một khi đã là thời không quá khứ, Thời Chi Chiến Giáp có thể mang về một lần, chính mắt nhìn thấy quá trình biến mất. Lại biến mất, Thời Chi Chiến Giáp cũng liền mất đi một đoạn thời không quá khứ có khả năng quay trở về. Cũng chính là nói, thời không quá khứ cũng chỉ có thể biến mất một lần, chứ không phải là hai lần, ba lần, vô số lần!
Thứ phức tạp như vậy, không ngờ lại được hắn nhanh chóng suy nghĩ ra như vậy. Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long lại không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng cả hai cũng đều sinh ra một loại suy nghĩ kỳ quái, đó chính là tên nam nhân trước mặt này chính là một con quái vật cực kỳ thông minh!
- Một khi đã không thể trở lại thời kỳ kia nữa, ngươi định làm thế nào?
Long Ngọc Nhất hỏi.
Long Ngọc Nhị hỏi:
- Trở lại tìm một cái tọa độ, rồi trở về thời không gần đó sao?
Phó Thư Bảo lắc lắc đầu:
- Tạo ra một cái tọa độ chính xác đâu dễ dàng như vậy? Một khi đã không thể trở lại đoạn thời không kia, chúng ta liền đi tìm Luyện Vô Song đi! Tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng, nhưng mà ta tin tưởng rằng Luyện Vô Song nhất định là biết được rất nhiều thứ!
Sau khi quyết định xong, Phó Thư Bảo cùng hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đi lên trên mặt đất. Một ngàn Chiến sĩ Thạch Tượng phân tán ra, bảo vệ các thông đạo của phế tích, sáu mươi thị vệ Luyện nô thì nửa bước không rời khỏi sau lưng Phó Thư Bảo, bảo hộ sát bên người hắn.
Bằng vào trí nhớ, Phó Thư Bảo rất nhanh đã đi đến một mảnh phế tích. Mảnh phế tích này cách gốc cổ thụ Khởi Nguyên Chi Thụ đã héo rũ một khoảng không xa. Trên mặt đất chất đầy vô số những tảng đá vụn cùng với mảnh vỡ của cột đá. Từ trong những vật liệu tàn phế này không khó nhìn ra được trình độ phồn hoa cùng với dấu hiệu hùng vĩ. Nhưng mà hiện tại, Hoàng cung đã từng phồn hoa cũng đã biến thành một đống phế tích hoang tàn, cùng với những phế tích nhà dân bình thường chỉ khác nhau ở chỗ thể tích mà thôi.
Trải qua thêm ngàn vạn năm nữa, những cột đá, vật liệu đá này cũng đều sẽ phong hóa, biến thành những mảnh đá vụn. Thời điểm đó, Hoàng cung cũng sẽ không khác gì nhà dân bình thường nữa. Bụi về bụi, đất về đất! Năm tháng mới là con dao sắc bén vô tình nhất thế gian.
- Chính là ở trong này!
Đi vào bên trong một mảnh phế tích, Phó Thư Bảo thoáng quan sát một chút, sau đó nói.
Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị đồng thời phất tay, trong tức khắc, từng khối từng khối vật liệt đá cùng với cột gãy to lớn nhất thời giống như những phiến lá rụng trong cuồng phong, bị thổi quét hết sạch, rơi xuống những nơi khác. Một khoảnh đất trống rộng lớn nhất thời lộ ra.
- Một khi đã là ở trong này, như vậy động thủ đi!
Long Ngọc Nhất nói.
Phó Thư Bảo khẽ gật gật đầu, khẽ uốn cong thắt lưng xuống, nhẹ nhàng vỗ mạnh lên trên mặt đất. Một tiếng răng rắc phát ra, một chưởng gần như không hề có chút lực đạo nào lại khiến mặt đất dưới chân hắn vỡ nứt ra. Khe hở vỡ ra rộng khoảng chừng một thước, sâu không thấy đáy. Thời điểm khi khe nứt hình thành, một cái phân thân lực lượng đã được ngưng luyện ra, chui vào bên trong khe nứt.
- Ngươi cái tên này, thủ đoạn quả thật không ít a! Theo như ta biết, có thể đem lực lượng ngưng luyện thành phân thân, chính là thủ đoạn đỉnh cao từ Thời đại Khởi Nguyên, trên thế giới hiện tại cũng không còn bao nhiêu Lực sĩ còn biết sử dụng đâu!
Long Ngọc Nhị nói.
Một bên điều khiển phân thân lực lượng chui sâu vào bên trong lòng đất, Phó Thư Bảo một bên hồn nhiên nói:
- Ta còn có một thứ rất đặc biệt nữa! Có muốn nhìn xem hay không?
- Vô sỉ!
- Hạ lưu!
Đây chính là phản ứng của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long. Từ mặt chữ mà nhìn, Phó Thư Bảo nói như vậy quả thật không có gì không ổn cả, là chuyện tình thật bình thường. Nhưng mà, thời điểm khi hắn nói những lời này, ở giữa hai chân của hắn giống như là đang cất giấu một con thỏ nghịch ngợm vậy, khi hắn nói chuyện, liền khẽ khởi động, đứng thẳng thân thể lên, nhìn xung quanh mọi nơi… Như vậy, hay tỷ muội kia có phản ứng như thế, kỳ thật cũng xem như là đã dễ dàng tha thứ rồi!
Phân thân lực lượng rất nhanh đã đi xuống dưới đáy của khe nứt kia. Khe nứt do Phó Thư Bảo vận dụng lực Hỗn Độn đánh ra chỉ sâu chừng hơn trăm thước. Nhưng mà dưới chiều sâu như thế, cũng không có phát hiện ra Luyện Vô Song, cũng không có tra xét được chút năng lượng ba động kỳ quái nào cả. Cổ ngọc muốn bảo tồn thân thể của Luyện Vô Song, cũng cần phải có năng lượng mới làm được. Dựa vào điểm này, tuy rằng ở bên trong đại địa mờ mịt, nhưng mà Phó Thư Bảo cũng có nắm chắc rất lớn có thể tìm được địa phương của Luyện Vô Song.
Tâm niệm vừa động, hai chân của phân thân lực lượng lại tiếp tục chui sâu xuống dưới lòng đất. Tình cảnh kia, giống như là một cái tượng đất ở bên trong lòng sông chìm xuống, thân thể của nó sẽ bị nước sông cuốn đi, dần dần biến mất.
Phân thân lực lượng ở bên trong bùn đất không ngừng độn lên, tốc độ kỳ thật cũng phi thường nhanh, cùng với tốc độ của cá bơi lội trong nước không sai biệt lắm. Mỗi khi phân thân lực lượng đi đến một chiều sâu nhất định, Phó Thư Bảo cũng để cho nó dừng lại, cẩn thận tra xét một chút những biến hóa nguyên tố chung quanh. Loại tra xét này của hắn, liền thậm chí một cây đinh sắt bên trong bùn đất cũng có thể điều tra ra, chứ đừng nói đến cái loại bảo vật giống như là cổ ngọc vậy.
Một đường chui xuống, ước chừng đi xuống khoảng chừng hơn một cây số, Phó Thư Bảo mới bằng vào tinh thần liên hệ cùng với phân thân lực lượng của mình mới tra xét ra được một tia năng lượng ba động không tầm thường. Một tia năng lượng ba động này phi thường yếu ớt, nhưng cùng với Thổ nguyên tố có tính chất hoàn toàn bất đồng, cho nên hắn rất dễ dàng liền nhận ra được.
Khoảng cách một ngàn thước, trên mặt đất có lẽ cũng không tính là cái gì, nhưng mà trong lòng đất lại là một chuyện tình hoàn toàn khác. Đại địa cũng giống như nước biển, cũng đều có áp lực, càng đi sâu xuống dưới, áp lực lại càng lớn. Cho dù là Lực sĩ Thổ hệ nắm giữ lực lượng Thổ nguyên tố, tu vi dưới Đại Vô Vũ Trụ Lực, cũng đừng hòng độn đến chiều sâu như thế. Bởi vì áp lực của đại địa sẽ ép cho thân thể của hắn vỡ nát. Nhưng mà loại chiều sâu như thế này, đối với Phó Thư Bảo đã là cấp bậc Bán Thần cấp Hậu kỳ mà nói, lại chẳng là cái gì cả.
Một mảnh bùn đất bị phân thân lực lượng tách ra, một khối huyền băng màu trắng đột nhiên hiển lộ ra. Thông qua cặp mắt của phân thân lực lượng, Phó Thư Bảo rất rõ ràng nhìn thấy được tình huống của khối huyền băng kia. Kỳ thật đó cũng không phải là một khối băng, mà là một khối ngọc thạch khổng lồ. Nó có màu sắc cùng với chất liệu trong suốt sáng bóng, rõ ràng có thể nhìn thấy được Luyện Vô Song đang ngủ say bên trong. Tia năng lượng ba động quỷ dị kia, đúng là từ khối ngọc thạch này phát ra.
Một không gian phong bế cùng với nhiệt độ cực kỳ thấp, đây chính là điều kiện cơ bản đề bảo tồn thân thể một người. Đương nhiên, hai cái điều kiện này quả thật cũng không đủ để cho một người sống từ thời đại hơn một vạn năm trước bảo tồn đến tận bây giờ. Phương diện này khẳng định còn có một vài điều kiện huyền diệu gì đó ở bên trong. Nhưng mà cái này cũng phải sau khi nghiên cứu khối ngọc thạch kỳ quái kia mới có thể tìm được đáp án.
- Lúc trước, khi ta nhìn thấy Luyện Vô Mệnh lấy khối ngọc thạch kia ra, chẳng qua chỉ lớn có một khối ngọc bội bình thường mà thôi. Hơn nữa toàn thân cũng chẳng hề có chút linh lực, linh khí nào cả, cảm giác như một khối ngọc thạch bình thường. Nhưng mà, hiện tại cũng đã trở nên lớn như vậy rồi, đem toàn bộ Luyện Vô Song hoàn toàn bao vây lại. Hiện tại xem ra, khối ngọc thạch này còn có đặc tính lớn dần nữa. Trải qua năm tháng lâu dài cả vạn năm như vậy, nó đã trưởng thành rồi. Mặt khác, theo thể tích của nó gia tăng lên, cũng xuất hiện một tia năng lượng phóng thích a? Khẳng định chính là như vậy rồi! Hết thảy những chuyện này cũng đều là kế hoạch của Luyện Vô Mệnh a! Khối ngọc này sau một vạn năm lớn lên, phóng xuất ra năng lượng dao động, dụ dỗ người đến tìm, cũng chính là cơ hội để cho Luyện Vô Song từ dưới đất chui lên…
Phó Thư Bảo nghĩ đến rất nhiều thứ.
- Phó công tử, tìm được rồi sao?
Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị cùng kêu lên.
Phó Thư Bảo khẽ gật gật đầu, đột nhiên một quyền đập thẳng xuống cái khe nứt kia:
- Nguyên Nhất Quyền, Địa Liệt!
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Cái khe trên mặt đất không ngừng xé rách ra, trở nên càng rộng càng sâu hơn. Phó Thư Bảo từng quyền từng quyền nện xuống, độ sâu của nó cũng liền không ngừng mở rộng ra chỗ sâu bên dưới mặt đất.
- Thật sự là… Trâu đất a!
- Không cần vũ nhục loài trâu a! Hắn chính là con gấu háo sắc a!
- …
Mặc kệ hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long có thái độ gì, có cái nhìn gì, không mất bao nhiêu thời gian, Công chúa Luyện Quốc đã ngủ say hơn cả vạn năm, từ trong cái khe hở do Phó Thư Bảo mở rộng ra kia, phá đất chui lên!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 638: Phá đất chui lên
Chương 638: Phá đất chui lên