DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 88: Chặn cửa

Diệp Húc một chưởng đánh chết Loan Tư Học, hai đầu gối khuỵu xuống, đột nhiên nhảy lên, ngay sau đó liền đứng trước mặt một tên vu sĩ Loan gia khác.

Chỉ nghe ầm một tiếng, hai chân hắn hạ xuống làm mặt đường bị đập ra một cái hố to, những tảng đá trên mặt đất bị sóng khí nhấc lên, từng khối đá to chừng nửa thước bay đi bốn phương tám hướng, ầm ầm nện vào những ngôi nhà bên đường!

Tên vu sĩ Loan gia kia giận dữ quát một tiếng, một quyền thật mạnh đánh trúng ngực Diệp Húc, lại thấy thân hình đối phương ngay cả lắc lư cũng không, không khỏi kinh hãi, kêu lên: "Sư Bình, ngươi mau vây khốn hắn!"

Loan Sư Bình như không nghe thấy, nhanh chân lao đi hướng Loan phủ, kêu lên: "Cao Phi, ngươi cố chống đỡ, ta đi tìm viện binh!"

"Ta chống đỡ con bà ngươi!"

Loan Cao Phi không nhịn được chửi ầm lên, ba người bọn họ liên thủ đối phó một mình Diệp Húc, còn để hắn ngạnh sinh sinh giết chết Loan Tư Học, hiện giờ chỉ có một mình hắn, khẳng định lành ít dữ nhiều.

Hắn phản ứng cũng cực nhanh, lập tức thi triển vu pháp khổ tu nhiều năm, Quy xà huyền vũ hợp kích.

Môn vu pháp này Diệp Húc từng thấy ở ngoại môn vu sĩ Phương gia, đây là vu pháp từ hai người cùng thi triển, một gã vu sĩ thi triển ra huyền quy, một người khác thi triển ra đằng xa, là vu pháp công phòng nhất thể.

Mà tu vi Loan Cao Phi thâm hậu hơn hai gã ngoại môn vu sĩ Phương gia kia nhiều, có thể kết hợp vu pháp hai người mới phát huy được làm một, đồng thời thi triển ra.

Loan Cao Phi sử dụng thuần thục môn vu pháp này, còn hơn hai gã ngoại môn vu sĩ Phương gia kia, thi triển vu pháp ra, lập tức huyền quy xuất hiện, một cái mai rùa thật lớn che trước người hắn, mà đằng xà thì quấn quanh thân hắn, giơ đầu rắn lên cắn đến Diệp Húc!

"Lại là một loại vu pháp không có khả năng tu luyện thành công!"

Diệp Húc cười lạnh, lam sắc long trảo bắt lấy cổ đằng xà, dùng sức bóp, liền ngạnh sinh sinh đánh tan con nguyên khí đại xà này, một quyền khác lại đánh thật mạnh lên trên mai rùa!

Một quyền này lại không thể đánh bại Loan Cao Phi, chỉ khiến hắn lảo đảo lui về phía sau.

Diệp Húc không khỏi khẽ a một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Loan Cao Phi cười ha ha, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, nhục chưa? Lão gia ta tuy không có gặp qua đằng xà huyền quy, nhưng rùa thì thấy không ít, môn vu pháp này của ta là quan tưởng mai rùa của bách niên lão quy tu luyện mà thành, cứng rắn vô cùng, ngươi đừng hòng đánh nát!"

"Đánh không vỡ được cái xác rùa này? Ta thử xem nào!"

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, hai con lam giao hiên ngang gầm lên, thân hình cài vào nhau, cắt qua, mai rùa hộ thể Loan Cao Phi lập tức vỡ vụn ra, bị Song giao cắt cắt thành hai đoạn!

Loan Cao Phi ngẩn ra, hai đoạn thi thể rơi xuống mặt đất, ngọc lâu thiên đạo ban tặng lập tức phanh một tiếng tản ra, tan thành linh quang tiêu tan đi.

Diệp Húc lắc lắc đầu, nói: "Bách niên quy tinh vẫn kém với huyền quy chân chính, thật muốn tìm một vu sĩ đã gặp qua huyền quy quá, cắt một cái, xem huyền quy phòng ngự mạnh, hay là Song giao tiễn công kích mạnh hơn…"

Công kích của Thanh giao cửu kích mạnh đến thái quá, thậm chí cả vu binh cũng có thể cắt đứt, Diệp Húc tu luyện môn vu pháp này càng tinh thâm, cũng hiểu được điểm này.

"Tiểu tử thối, còn đánh chưa đã sao?" Ưng tiên sinh đi đến bên người hắn, cười nói.

"Đúng là có chút nghiện."

Diệp Húc thành thành thật thật thừa nhận, tán Cửu chuyển nguyên công và Thanh giao cửu kích đi, bộ dáng lập tức thanh thanh tú tú trở lại, có chút tiếc hận nói: "Những người này tu vi tuy cao, nhưng tu luyện vu pháp không thành hệ thống, không thực lực vu sĩ chân chính nên có."

"Vu sĩ chân chính? Ngoại trừ danh môn đại phái chính đạo và ma đạo, thì chỉ có những gia tộc kế thừa mấy ngàn năm mới có thể dưỡng ra bậc nhân vật như thế, những thế gia đó có nhiều loại vu pháp, hơn nữa trong tộc cung phụng một ít yêu thú thượng cổ dị chủng, chuyên dùng để con cháu tu luyện vu pháp!"

Ưng tiên sinh cười lạnh nói: "Thực lực của bọn họ, không phải những tiểu gia tộc Miêu Cương các ngươi có thể tưởng tượng! Năm đó mỗ gia từng gặp được một đệ tử một thế gia đại phiệt ra ngoài du lịch, tu vi chỉ có Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, liền đánh ta mình đầy thương tích, nếu không phải ta ỷ vào tốc độ phi hành cực nhanh, lúc đó sẽ bị hắn đánh chết. Tiểu tử, gặp được loại đệ tử đó, ngươi tốt nhất trốn xa bao nhiêu liền trốn đi!"

Hắn tuy nói như thế, trong mắt cũng không khỏi lộ ra ánh sáng khác thường, thầm nghĩ: "Không biết nói tên tiểu tử này thế nào, thật sự có thể đánh với đệ tử thế gia đại phiệt một hồi, nói không chừng còn có thể thắng được. Tuy nhiên nếu ta khen hắn, khẳng định hắn sẽ kiêu ngạo tự mãn, vẫn là đả kích hắn thì tốt hơn… Tiểu tử này quả thật chính là một con quái vật! Diệp Tư Đạo tên cầm thú kia mệnh rõ là tốt…"

"Ưng tiên sinh, có dám làm một trận lớn không?" Diệp Húc nóng lòng muốn thử, cười nói.

Ưng tiên sinh cười lạnh nói: "Tại vùng Bách Man Sơn này, còn có chuyện mỗ gia không dám làm sao? Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?"

"Chặn cửa!"

Trong mắt Diệp Húc tinh quang lóe lên, quả quyết nói: "Chặn cửa Loan gia lại rồi đánh, đánh cho bọn chúng chịu thua mới thôi!"

Hắn không hề có một chút hảo cảm nào với Loan gia Việt Châu, lúc trước Loan Sư Bình dẫn dắt hai tên thiếu gia Loan gia ở Hắc Hộc Lĩnh, không nói lời nào liền định giết hắn, giết người chỉ để luyện tập, coi mạng người như cỏ rác.

Diệp Húc trước nay có thù tất báo, tốt với hắn, hắn liền tốt lại gấp trăm lần, mà động thủ với hắn, hắn liền đánh lại gấp ngàn lần, hiện giờ có một tên đại yêu tu vi sánh ngang Diệp Tư Đạo, hắn liền động tâm tư, tính toán quét sạch danh dự vu hoang thế gia Việt Châu này!

Hơn nữa hắn còn phát hiện, phương thức lấy chiến dưỡng chiến này, bất kể là đối với tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu mà nói, đều cực kỳ có lợi.

Thời gian hắn động thủ với ba người Loan Sư Bình tuy ngắn, nhưng khiến thực lực của hắn đề thăng rất lớn!

"Chặn cửa chính Loan gia?"

Ưng tiên sinh hoảng sợ, chặn cửa chính một vu hoang thế gia, không khác gì tát một cái vào mặt gia chủ Loan gia, chỉ sợ Loan gia sẽ nổi trận lôi đình, dốc toàn bộ sức mạnh, dù Ưng tiên sinh luôn cả gan làm loan, nhưng y cũng chưa bao giờ nghĩ làm ra chuyện lớn như vậy!

"Nếu tiên sinh sợ, bây giờ chúng ta liền chạy trốn thôi." Ánh mắt Diệp Húc lóe lên, cười nói.

"Khốn kiếp, ngươi dám khích tướng ta?"

Ưng tiên sinh cười lạnh, bước nhanh hướng Loan gia, yêu khí ngút trời, nói: "Mỗ gia liền thích bộ dạng này của ngươi, con Diệp Tư Đạo ta cũng dám bắt cóc, còn có chuyện gì là mỗ gia không dám làm?"

Tuy nói như thế, hắn cũng có chút lo sợ bất an trong lòng, nếu Loan gia có cao thủ như Diệp Tư Đạo, liền đủ địch lại hắn, nếu có hai cao thủ như Diệp Tư Đạo, liền đủ để lưu hắn lại!

"Liệt tổ liệt tông Ưng gia xin phù hộ, Loan gia ngàn vạn lần đừng xuất hiện cao thủ như tên Diệp Tư Đạo kia, dù có xuất hiện, cũng đừng âm hiểm như tên Diệp Tư Đạo khốn kiếp đó…"

Diệp Húc dắt Can Sài Giao, đi theo phía sau Ưng tiên sinh, Kiều Kiều ngồi trên lưng ngựa, hiếu kỳ hỏi: "Thiếu gia, chúng ta thật sự đi chặn cửa sao? Người ta có thể đi ra theo cửa bên mà? Còn có cửa sau, cửa lệch, thậm chí có thể trèo tường nha…"

Diệp Húc lắc đầu bật cười, nói: "Nha đầu ngốc, cửa chính là thể diện của một thế gia, nếu bị người chặn, khẳng định mất hết thể diện, bọn họ thà chết, cũng sẽ không đi từ cửa hông, cửa sau ra ngoài."

Tô Kiều Kiều thè lưỡi, đột nhiên cười nói: "Thiếu gia, vì sao vừa rồi không đưa cho ta hai thanh chùy đồng dưa hấu đập ba tên khốn nạn kia?"

Diệp Húc không nói gì, nghĩ nghĩ một chút, quyết định vẫn nên để tiểu nha đầu này biết sự khác nhau giữa vu binh và vũ khí thế tục,liền tế ra ngọc lâu, lấy chùy đồng dưa hấu ra, giơ tay vỗ một cái, làm thanh đại đồng chùy nặng trên dưới một trăm cân kia lập tức nát thành bột đồng.

Lòng bàn tay Diệp Húc tuôn nguyên khí ra, bột đồng kia bị nguyên khí nóng rực kia đốt hóa thành chất lỏng văng khắp nơi, từng giọt nhỏ xuống mặt đường.

Tô Kiều Kiều hoảng sợ: "Cái này nếu chụp lên thân người…"

Diệp Húc lắc đầu cười khổ, tiểu nha đầu Kiều Kiều này vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ trước đây, không ý thức được sự khác nhau giữa vu sĩ và người thường, bất đắc dĩ nói: "Kiều Kiều, chỗ ta còn vài món vu binh, cho ngươi một kiện phòng thân."

Hắn xem những thứ cất trong ngọc lâu, lấy ra một thanh Bát lăng đại chùy.

Đầu của chuôi bát lăng đại chùy này, so với đồng chủy dưa hấu còn to hơm, cán dài hơn năm thước, là vu binh hắn nhặt được ở Ưng Sầu Giản, nặng gần ngàn cân, không nói câu gì liền nhét vào tay Tô Kiều Kiều.

"Thiếu gia, kỳ thật người ta thích vũ khí nhỏ nhỏ một chút…" Tô Kiều Kiều bĩu môi, tủi thân nói.

Trong ngọc lâu quả thật có một thanh quỷ đầu đao và một bảo kiếm không biết tên, còn có vu binh hắn mới thu được của hai gã vu sĩ Loan gia, thể tích cũng không quá lớn.

Diệp Húc đang định lấy mấy món vu binh này ra, đột nhiên nhìn đến Tô Kiều Kiều cưỡi trên con ngựa gầy, tay mang theo một cái đại chùy thật lớn, tà tà dựa vào bên người, có vẻ anh khí bừng bừng, tư thế oai hùng hiên ngang, đẹp mắt hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt sáng lên, cười nói: "Chỉ có kiện này, cái khác không có."

"Nhưng là người ta rõ ràng nhìn thấy, vừa rồi ngươi thu đi vũ khí của hai người kia…"

Diệp Húc giả vờ như không nghe thấy, vội vàng đuổi kịp Ưng tiên sinh. Nguồn truyện:

Ưng tiên sinh sớm nghe hai người bọn họ nói chuyện, hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Húc, tán thưởng nói: "Tiểu tử kia ánh mắt không kém, nếu ngươi cùng con nhóc sinh một đứa bé, khẳng định tươi ngon, nghĩ một chút thôi cũng khiến mỗ gia chảy nước dãi, ngón trỏ đại động…"

Đọc truyện chữ Full