DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 90: Vạn xà yêu quyết

Trong nội phủ Loan gia đột nhiên dâng lên một tòa bảo liễn hương xa, dừng trên khoảng không Loan phủ, kéo xe là hai con Tượng Ngưu cấp tinh quái, loại Tượng Ngưu này là dị thú cực kỳ hiếm thấy, mũi mọc hai sừng trâu, lưng có đôi cánh, thân thể trắng như ngọc, vững vàng đứng giữa không trung.

Trong xe, một thiếu niên mười bày mười tám tuổi ngồi ngay ngắn, đầu đội vương miện, mặt như thoa phấn, mặc một kiện hoàng bào, trên đó sắc màu rực rỡ, thêu một mặt trời chói chang, bên trong có ba con quái điểu ba chân.

Nơi khác lấy mây làm phụ trợ, góc áo thêu mười hai hoa văn, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, long phượng sơn hà!

Chỉ riêng bộ y phục này, liền đủ để thể hiện ra thân phân hắn hắn cao quý ra sao!

Phía sau thiếu niên, hai tên kỳ mạo dị phục đứng hầu hạ một bên, tất cung tất kính, thở mạnh cũng không dám, hẳn là tôi tớ của thiếu niên này.

"Thiếu niên này hẳn sẽ không là gia chủ Loan gia đi?"

Ưng tiên sinh kinh hãi thất sắc, y có thể nhìn ra, hai tên tôi tớ phía sau thiếu niên một thân tu vi thậm chí còn thâm hậu hơn hắn vài phần, tuyệt đối đã đạt tới đỉnh Tam Chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ!

Thiếu niên kia lại càng khủng bố hơn, tu vi sâu không lường được, thậm chí ngay cả y cũng không nhìn ra!

"… Lần này bị Diệp Thiếu Bảo hại thảm rồi, không ngờ thực lực Loan gia lại mạnh như vậy!"

Thiếu niên kia thản nhiên liếc y một cái, ánh mắt như kiếm, khiến Ưng tiên sinh kinh hoàng không thôi, suýt nữa không kìm nổi chạy trối chết!

Chỉ thấy thiếu niên kia thản nhiên cười, trên mặt mang theo một cỗ ngạo khí, khinh thường tất cả, dường như không để ai trong mắt, mà chính hắn mới là cao cao tại thượng, dường như liếc người khác một cái đều là ban thưởng, đột nhiên nói xuống phía dưới: "Loan phủ chủ, mời lên ngồi."

"Tạ Đông Hoàng Mục tướng quân ban ngồi."

Chỉ thấy một lão già tóc xám trắng, diện mạo uy nghiêm chậm rãi bay lên, rơi vào trong Bảo liễn hương xa, ngồi bên vị trí dưới tay thiếu niên kia, đúng là gia chủ Loan gia, Loan Thiên Hà.

"Đông Hoàng Mục tướng quân? Chẳng lẽ không phải người Loan gia? Đông Hoàng Mục, Đông Hoàng…"

Ưng tiên sinh rùng mình, lập tức nhớ tới một gia tộc cổ xưa nhất vu hoang thế giới này, dòng họ đúng là Đông Hoàng!

Nghe nói Đông Hoàng nhất mạch đúng là một trong những gia tộc cổ xưa nhất, gia tộc này có lai lịch từ xa xưa, thời thượng cổ từng xuất hiện một vị Thiên đế, thống trị Đông Phương thương thiên, sau bị Thanh đế lật đổ.

"Chẳng lẽ thiếu niên này là truyền nhân gia tộc Đông Hoàng?"

Ưng tiên sinh kinh hãi trong lòng, thầm nói: "Vừa rồi nghe lão già kia gọi hắn là Đông Hoàng Mục tướng quân, hay thiếu niên này là tướng quân Đại Tần? Nói như vậy, chẳng phải là người trẻ nhất tu luyện ra nguyên đan?"

Đông Hoàng Mục tuổi tuy mới mười bảy mười tám, lớn hơn Diệp Húc hai ba tuổi, liền tu luyện ra nguyên đan, phân tu vi này đủ để khinh thường tất cả thanh niên tài năng tuấn kiệt trên đời!

"Loan phủ chủ, Thánh Thượng mệnh tướng quân nhà ta khảo sát Loan gia, rồi mới quyết định có phong Loan gia ngươi làm Việt vương. Phong hay không, đều là một ý niệm của tướng quân nhà ta!"

Một người hầu phía sau Đông Hoàng Mục cười nói: "Loan gia các ngươi thực lực, ở loại địa phương Cửu Lê Miêu Cương này còn cố lắm lên được mặt bàn, tuy nhiên muốn phong vương, thì còn xaq mới đủ. Ý của tướng quân nhà ta là, Loan phủ chủ phải cho chúng ta thấy thực lực của những người trẻ tuổi Loan gia, có tiền đồ hay không. Vị thiếu niên dưới kia, liền là đá thử vàng cho Loan gia các ngươi, mong rằng những người trẻ tuổi Loan gia, đừng làm tướng quân nhà ta thất vọng."

Diệp Húc giết liên tục vài tên đệ tử Loan gia, lại tuyên bố chặn cửa ba ngày, Loan Thiên Hà sớm đã căm thù hắn tận xương tủy, hận không thể lập tức làm thịt, tuy nhiên có Đông Hoàng Mục ở đây, y cũng chỉ phải kính cấn nói: "Đệ tử Loan gia ta, nhất định toàn lực ứng phó!"

"Đông Hoàng Mục đến Việt Châu, là chuẩn bị phong vương cho Loan gia?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Ưng tiên sinh ngẩn ra, suýt nữa chửi ầm lên: "Thiếu bảo tên tiểu khốn kiếp này, quả nhiên lại gây họa cho mỗ gia, vô duyên vô cớ lại đắc tội với một gia tộc sắp phong vương! Lần này chỉ sợ tương lai mỗ gia không ổn rồi, cực kỳ không ổn!"

Tuy nhiên khiến y nhận sai với Loan gia trước mặt Diệp Húc, hắn đương nhiên chết sống không làm, dù sao hắn cũng tương giao với Diệp Tư Đạo, nếu giờ đây lộ ra khiếp ý, rơi vào tai Diệp Tư Đạo, khẳng định sẽ nhạo báng hắn.

Huống chi, bản thân Ưng tiên sinh vốn là một tên đại yêu coi trời bằng vung, lúc trước đối mặt với cao thủ tam đại vu hoang thế gia còn không sợ, một mình liền dám xông vào đám người bắt cóc Chu Thế Văn, khiến hắn lùi bước là không có khả năng.

"Tiểu tử thối, để mỗ gia trấn trụ cho ngươi, tiếp sau như nào, toàn bộ phải xem ngươi!" Giọng điệu Ưng tiên sinh có chút gượng ép, nói với Diệp Húc.

Diệp Húc quay đầu lại, cảm kích liếc hắn một cái, nói: "Tiên sinh yên tâm, Thiếu Bảo tuyệt không làm tiên sinh thất vọng!"

"Sẽ không làm ta thất vọng…"

Ưng tiên sinh giật mình, mấy cái lông chim trên đỉnh đầu dựng hết lên, thầm nói: "Ông trời phù hộ, tiểu tử này ngàn vạn lần đừng có giết người, vẫn là để ta thất vọng thì hơn, tốt nhất là bị người ta một đao giết chết, như vậy ta liền thoải mái…"

Diệp Húc đương nhiên không biết ý nghĩ của y, tinh thần rung lên, cất cao giọng nói: "Không biết vị thế huynh nào của Loan gia hạ tràng chỉ giáo?"

"Ta đến!"

Thanh niên áo trắng Loan Lương Dịch kia đi thẳng ra khỏi đám người, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ta nãy có nói qua, ngươi tự sát còn có cơ hội toàn thay, hiện giờ gia chủ Loan gia ta đã lên tiếng, ngươi chỉ có…"

Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Húc đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, một quyền đánh đến mặt, Loan Lương Dịch nghiêng đầu tránh thoát, cười lạnh nói: "…Kết cục thi cốt vô tồn…"

Đột nhiên phía sau Diệp Húc dựng lên một cái đuôi rồng, vẫy một cái thật mạnh lên mặt hắn, Thanh giao cửu thức, giao long bãi vĩ thức!

Loan Lương Dịch kêu thảm một tiếng, bị cái đuôi đó quất bay lộn ngược, rơi vào đám người Loan gia đang xem cuộc chiến, đập cho mọi người ngã trái ngã phải!

Một kích này của Diệp Húc quất cho mặt hắn nở hoa, răng nanh rớt mấy cái!

Mọi người Loan gia giận tím mặt, trong đó một người đàn ông trung niên mặt uy nghiêm tức giận hừ một tiếng, tức quá cười lên: "Đồ khốn kiếp, ngươi không dám chờ con ta nói xong liền đánh lén, muốn chết!"

Quanh thân hắn chân nguyên bắt đầu khởi động, rõ ràng là cao thủ đạt tới Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ!

Bên trong Bảo liễn đột nhiên truyền đến một tiếng hừ nhẹ, người đàn ông trung niên kia vội vàng dừng lại, không dám tiếp tục làm càn, oán hận trừng Diệp Húc một cái, trong lòng âm thầm buồn bực: "Lần này gia chủ sao lại bình tĩnh như thế? Nếu trước đây Loan gia bị người ta khi nhục như vậy, hắn sớm đã diệt cả nhà đối phương rồi!"

"Vừa rồi cho hắn đánh lén ta, lại không cho ta đánh lén hắn sao?"

Diệp Húc khẽ cười một tiếng, nói: "Loan huynh, ngươi còn có thể đứng được không? Bây giờ chúng ta có thể giao thủ công bằng chứ?"

Loan Lương Dịch đứng lên, phun răng vỡ trong miệng ra, đi hướng Diệp Húc, nhe răng cười gằn: "Được! Được! Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận vì những gì ngươi làm, ta sẽ không giết ngươi, mà bắt ngươi, tra tấn, làm cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này…"

"Nói nhiều lời như vậy làm gì!"

Thân hình Diệp Húc chợt lóe, lại vọt tới trước mặt hắn, bàn tay khẽ lật, ép không khí ầm một tiếng, một chưởng màu lam hạ xuống đỉnh đầu hắn!

"Tiểu tử, ta cho ngươi biết một chút, cái gì mới là vu pháp chân chính!"

Đám nguyên khí trên đỉnh đầu Loan Lương Dịch đột nhiên bạo mở, bàn tay Diệp Húc chưa dừng ở trên đó, chỉ thấy đoàn nguyên khí kia gợn lên, đột nhiên một cái đầu rắn thoát ra từ trong nguyên khí, há mồm táp tới hắn!

Diệp Húc không khỏi rùng mình, vội vàng lui về phía sau, chỉ thấy bên trong nguyên khí trên đỉnh đầu Loan Lương Dịch, một con đại xà chậm rãi bơi ra, dài gần ba thước, phần đuôi lại không dài ra, dường như vẫn ở trong nguyên khí của hắn!

Tiếp theo từng cái đầu rắn lần lượt xuất hiện, chen chúc di chuyển, lăng không bay múa, ước chừng có tầm trăm con, nhìn từ xa lại, toàn bộ cửa chính đều bị những con đại xà đó nhét đầy, tản ra yêu khí nồng đậm!

"Vạn xà yêu quyết?"

Ưng tiên sinh nao nao, môn Vạn xà yêu quyết này chính là vu pháp cực kỳ thượng thừa, hắn cũng chỉ nghe qua, chưa thấy bao giờ.

Nghe nói môn vu pháp này do một vị yêu vương sáng chế, vị yêu vương kia bản thân chính là một con đại xà tu luyện thành công, sau khi sáng chế ra môn vu pháp này, đại khai sát giới, dựa vào một kích của vu pháp này liền phá hủy một tòa thành, uy lực quá mạnh!

Về sau môn vu pháp này truyền đi ra ngoài, nhưng người đạt được nó không nhiều lắm, bởi vậy có vẻ cực kỳ quý báu. Ưng tiên sinh cũng không dự đoán được, không ngờ ở một nơi hẻo lánh Cửu Lê Miêu Cương này lại nhìn thấy Vạn xà yêu quyết!

Nếu so sánh, Thanh giao cửu kích của Diệp Húc, chính là đồ ven đường, phạm vi lưu truyền rất lớn, gần như mỗi vu hoang thế gia đều có môn vu pháp này.

"Người này không hổ là con cháu trung tâm Loan gia, quả thật chiếm được chân chính truyền thừa của Loan gia!"

Ưng tiên sinh thầm nghĩ trong lòng: "Đánh chết tên tiểu tử Diệp Thiếu Bảo này đi, nhanh chóng đánh chết hắn, ta liền có thể thoát thân!"

Đọc truyện chữ Full