DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Vân Hoa
Chương 56: Đau

Thái Hành đang ngồi dưới mái hiên xem Tú Thanh tập đan rổ, đồng thời nhìn núi “sản phẩm thí nghiệm” xiên xiên vẹo vẹo mà tính toán xem nếu bán phế liệu thì sẽ được bao nhiêu tiền. Trong giây phút thảnh thơi đó, hắn chợt nghe tạp âm hỗn độn từ trong nhà phát ra. Thái Hành bật dậy chạy vù vào trong, Tú Thanh chậm một chút nhưng cũng đuổi theo sau.

Âm thanh vọng ra từ bên dưới. Thái Hành liền hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn mở địa đạo, đi vào mật thất. Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt chính là một bãi hoang tàn. Minh Bảo ngủ một năm rưỡi cuối cùng cũng tỉnh lại. Một kiếp phàm nhân đương nhiên không chỉ dài một năm, điều này dễ dàng kết luận đại ca đã tìm được trái tim thứ 81.

Thái Hành sớm biết kết cục nhưng vẫn không thể chấp nhận nổi. Hắn đau xót nhìn Bảo Bảo nửa ngồi nửa quỳ, đầu tóc rũ rượi che đi khuôn mặt cúi xuống. Tay trái ôm lấy cánh tay phải mất kiểm soát. Nó là Ma vật, rất nhạy cảm và dễ bị kích động, có đôi lúc sẽ bất tuân lệnh chủ nhân. Thái Hành lo lắng nhìn cánh tay đang từng chút hóa về nguyên hình, móng sắc hoảng loạn cào xuống đất.

Bốn vách tường trong mật thất đều nham nhở dấu cào xé như thế, cái giường đá nơi Minh Bảo nằm suốt thời gian qua lúc này đã bị bức khỏi vị trí, rơi ở góc tường trong trạng thái gạch vụn. Thái Hành đánh giá căn phòng, sau đó thận trọng bước tới gọi một tiếng

- Tam đệ…

Minh Bảo khào khào ngắt lời

- Tránh ra!

Thái Hành tự giác lùi lại. Tú Thanh nép ở bên cửa sợ hãi nhìn vào trong. Minh Bảo không phải mất lý trí, hắn vẫn biết mình là ai, ở nơi nào nhưng lại không điều khiển được bản thân.

Đau quá, ngực trái đau quá, hắn căm thù cảm giác này, đau từ trong tim phổi, lan lên đầu óc, lan ra thế giới bên ngoài… Hắn thấy từng hơi thở như bị cướp đi, từng chút sinh mệnh bị kéo khỏi thể xác. Thần thức gào thét, ngoan cố níu giữ năng lượng của nó. Minh Bảo nằm xuống đất ôm lấy chính mình, tay chân co giật, tóc lòa xòa dính vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Hắn cắn răng, cắn môi, thề không đầu hàng, không bật ra tiếng rên.

Thái Hành không đứng im được, hắn mặc kệ nguy hiểm quỳ xuống ôm lấy Minh Bảo, ngăn cánh tay Ma vật đang tự cào xé kí chủ.

- Ngừng lại, làm ơn ngừng lại… ĐẠI CA!

Thái Hành lần đầu trong đời cảm thấy cùng cực thống hận, hắn đay nghiến gọi Ma Vương, dù biết người đó không nghe thấy. Sách cổ từng viết về bí thuật Đoạt Thần Lực, cái này chính là đau như rắn rết bò trong tim phổi. Thần linh dựa vào Thần lực để tồn tại, đoạt lấy dù một phần nhỏ cũng sẽ làm người ta thống khổ, huống chi là chiếm hết phân nửa. Giống như đem máu rút cạn, vắt kiệt thể xác thành khô héo.

- Sư phụ… Tố Linh…

Thái Hành cúi đầu, nhìn tam đệ đã đau đến mờ lý trí. Hắn nhắm mắt, miệng thều thào gọi trong vô định. Cơ thể Minh Bảo lạnh dần, da mặt đã chuyển màu tím tai tái. Thái Hành bỗng hoảng sợ, thuật này sách nói sẽ không lấy mạng, liệu có đúng không? Tình trạng này giống như người đang chết… Thái Hành không dám nghĩ nữa. Hắn liều mạng truyền Thần khí vào người Minh Bảo nhưng tất cả đều vô dụng, tựa như cánh cửa sinh mệnh nào đó đã đóng lại, từ chối mọi sự giúp đỡ. Thái Hành túng quẫn, ngơ ngác ôm chặt Minh Bảo, ngửa đầu lên trời gào thét

- ĐẠI CA! VAN CẦU NGƯƠI DỪNG LẠI! Hắn là đệ đệ, là đệ đệ của chúng ta!!!

Tú Thanh đứng bên cạnh bưng miệng khóc, cô bé khóc với vì lão quân cũng đang khóc. Ngài ôm cậu em trái không ngừng cầu xin, đau đớn vây cùng một chỗ. Thái Hành vuốt ve khuôn mặt đã lạnh của Minh Bảo, nghẹn ngào gọi hắn

- Đừng đi như vậy… Bảo Bảo đừng bỏ lại nhị ca như vậy…. Đệ không phải còn có một nữ nhân sao? Nàng là Tố Linh tiên tử ở núi Hoa Đông. Nàng là người trong lòng đệ, là người đệ yêu nhất. Đệ phải kiên cường!

Trên khuôn mặt chết lặng chảy ra dòng lệ nóng. Hắn không muốn từ giả cuộc đời dễ dàng như thế, hắn vẫn đinh ninh muốn nhìn nàng một lần cuối. Kì tích của Phượng hoàng hắn tìm thấy rồi nhưng kì tích của họ thì ở nơi đâu?

.

.

Tố Linh mở bừng mắt, từ trên giường bật dậy. Hành động của nàng hù dọa không ít người có mặt trong phòng. Phong Trạch lập tức đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống, Thanh Vân chạy vù tới giữ tay nàng, Trương Chí Thanh, Chế Sâm, Hàm Dương, còn có Trạch Trạch vây quanh giường lo lắng nhìn Tố Linh

- Linh nhi? Con làm sao? Chỗ nào không khỏe?

Phong Trạch khẩn trương hỏi, Linh nhi bị Đồng Tiêu Mi đánh, không thấy thương tích nhưng bỗng bất tỉnh ba ngày. Làm bọn họ ai cũng đứng ngồi không yên, khám không ra bệnh trạng. Bây giờ nàng tự nhiên tỉnh, chưa nói lời nào đã khóc tức tưởi.

- Tiên cô…

Trạch Trạch đem khăn tay lau nước mắt cho nàng, con bé cũng sắp khóc theo. Tố Linh nấc nghẹn, mê man nhìn quanh một vòng, nàng nghe Bảo nhi gọi, nàng rõ ràng nghe hắn gọi! Tố Linh sực nhớ ra một chuyện quan trọng nữa, nàng cúi đầu giơ tay ôm bụng mình, chân co lại thành tư thế bào thai. Giây phút Thần chưởng của Đồng Tiêu Mi đánh tới, cái gì cũng không thương tổn nhưng nó lại kinh động đến… đến một sinh mệnh chẳng rõ từ lúc nào đã trú ngụ bên trong cơ thể nàng. Tố Linh cảm nhận được nó, tuy có muộn màng nhưng nàng biết nó đang ở đây…

- Minh Bảo…

Tất cả những gì Tố Linh có thể làm chính là gọi cha của đứa trẻ. Hắn ở đâu, hắn có bình an không? Tại sao ngực nàng lại khó thở thế này?

- Linh nhi?

Phong Trạch nhìn chầm chầm Tố Linh, hắn không có ngốc, hành động của nàng gợi lên rất nhiều liên tưởng. Chế Sâm cất tiếng điềm nhiên

- Con bé mang thai!

Những người khác trợn mắt nhìn chằm chằm Tố Linh. Không thể nào? Đứa bé này… chẳng lẽ của… Họ lại nhìn Phong Trạch. Tố Linh trở về Hoa Đông một năm rưỡi rồi, bây giờ phát hiện mang thai dĩ nhiên là…

- Không phải! Bán Thần thai lớn rất chậm!

Chế Sâm lại tỉnh bơ bổ sung một câu, đánh gãy suy luận củ chuối của bọn họ. Hắn vốn đã có chút linh cảm từ đầu, lúc xem bệnh tuy không nhìn ra hỉ mạch nhưng lại thấy mạch đập yếu ớt trong vững vàng, tựa như có thứ gì đó đang cố bảo vệ con bé. Hơn nữa Chế Sâm không dưới một lần nghe thấy Thần khí thoáng qua. Chỉ có thể kết luận Linh nhi đang mang một bán thần thai, thai kỳ này kéo dài đến vài năm khó trách tận bây giờ mới phát hiện.

Chế Sâm lại bàng hoàng nhận ra vấn đề thứ hai. Nếu đứa bé thực sự là một bán thần thì cha nó… Không tốt rồi, xem ra lời đồn là có thật, Tố Minh Bảo này lại có thể là một “nguyên thần” sao? Đây là phúc hay là họa?

Phong Trạch thì đặc biệt trầm ngâm, kế hoạch giết Minh Bảo lần nữa được khởi động! Tên hỗn đản đó thế mà lại dám… dám đem cái của nợ này lưu lại trên người Linh nhi!!! Hắn siết chặt tay, rất muốn ôm Linh nhi khóc thảm thương vào lòng. Còn Tố Linh thì bị dằn co giữa hạnh phúc và đau khổ. Nàng mong chờ đứa bé nhưng lại mịt mờ không biết an nguy của cha nó. Người ta nói khi yêu nhau sẽ có thần giao cách cảm. Và bây giờ nàng cảm thấy hắn gọi mình, gọi trong nổi vô vọng! Tố Linh cố thu người lại. Minh Bảo, chúng ta có một đứa trẻ, chàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, hài tử không thể thiếu cha!

Trong lúc Tố Linh âm thầm mặc niệm thì một đồ đệ hớt hãi chạy tới, mặt tím ngắt, run rẫy thông báo mới mọi người.

- Tin… tin từ Âm Ti Cốc… Ma Vương… hắn đã thoát ra ngoài rồi!!!

Đọc truyện chữ Full