Độc Cô Kiếm Vương tay cầm một thanh Tử kiếm, phóng lên trời, lao thẳng đến mười hai hắc y nhân.
Trường kiếm duỗi ra, bốn phía vang lên tiếng kiếm ngâm triều bái.
"Không ổn rồi, hắn đã phát hiện ra chúng ta!" Phong Thủy sư lo lắng nói.
"Cản hắn lại, nhanh lên!" Hắc Vũ Chân Quân cũng một hồi lo lắng.
"Hưu!" "Hưu!"
Hai gã hắc y nhân rất nhanh vọt tới. Cả hai đều nhanh chóng rút kiếm chém về phía Độc Cô Kiếm Vương.
"Một đám nhãi nhép mà cũng dám ngăn ta?" Độc Cô Kiếm Vương xem thường nói.
Trường kiếm chém ra liền tạo thành ngàn vạn bóng kiếm, rồi đột nhiên tụ làm một thể, chém về phía một hắc y nhân.
"Hưu!"
Thanh âm phá không của kiếm ảnh chói tai vô cùng.
"Oanh!"
Trường kiếm của một tên hắc y ầm ầm liền bị Độc Cô Kiếm Vương chém đứt, tên này lập tức bắn ngược trở lại.
"Chỉ một kiếm đã bại rồi sao?" Xa xa sắc mặt Thanh Long trở nên cứng lại.
Thân hình Độc Cô Kiếm Vương lại xoay chuyển, trường kiếm đột nhiên hóa thành kiếm cương dài trăm trượng, ầm ầm chém về phía một hắc y nhân khác.
"Xì!"
Kiếm quang lấp lánh, trong nháy mắt, một kiếm này chặt đứt cánh tay của hắc y nhân.
"A....!" Tên hắc y nhân này thống khổ kêu lên.
Thoáng một cái đã có hai hắc y nhân bị đánh bại, vẻ liều lĩnh trong mắt Độc Cô Kiếm Vương càng hừng hực.
"Độc Sư, mười năm trước ta đã nói qua, ta nhất định phải lấy đầu của ngươi, lần này ngươi trốn không thoát đâu!" Độc Cô Kiếm Vương quát.
"Độc Cô Kiếm Vương, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy? Đại trận trước mắt này, ta lấy đồ ta cần còn lại tất cả bảo đều thuộc ngươi, thế nào?" Độc Sư sốt ruột nói.
"Độc Cô thế gia ta, mỗi người cả đời cũng chỉ có một thanh thiết kiếm, bảo vật mặc dù động lòng người nhưng sao có thể so với đại cừu chưa báo! Ta vất vả lắm mới tìm được ngươi, há có thể để ngươi chạy thoát?" Độc Cô Kiếm Vương lạnh lùng nói.
Trường kiếm khẽ múa, lại lần nữa hướng về phía Độc Sư.
"Đồ khốn!" Độc Sư phẫn nộ kêu lên.
"Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta!" Độc Sư lo sợ nói.
Lại có thêm bốn tên hắc y nhân vọt tới.
"Thần cảnh trở xuống, ai có thể ngăn ta?" Trường kiếm trong tay Độc Cô Kiếm Vương lại lần nữa giết tới.
"Độc Sư, không nên làm hỏng đại sự!" Hắc Vũ Chân Quân lo lắng nói.
Nếu là bình thường, Hắc Vũ Chân Quân còn có thời gian đọ sức cùng Độc Cô Kiếm Vương, nhưng trong giờ phút mấu chốt này hắn làm sao có thể?
Sắc mặt Độc Sư trầm xuống nói: "Hắc Vũ Chân Quân, ta sẽ dẫn dụ Độc Cô Kiếm Vương rời đi trước. Ngươi tiếp tục dựa vào những lời ta nói lúc trước mà làm!"
Nói xong, Độc Sư đột nhiên phóng thẳng lên trời.
"Hưu!"
"Chạy đi đâu!" Độc Cô Kiếm Vương Đại hét một tiếng, bỏ qua bốn tên hắc y nhân liền bay thẳng lên đuổi theo.
Bốn tên hắc y nhân này cũng đuổi theo sau Độc Cô Kiếm Vương mà bay đi.
Đảo mắt, mười hai hắc y nhân giờ chỉ còn lại có bảy tên.
Long Mạch chi khí ban đầu đang ngưng tụ thành Kim Long, sau khi mất đi sự khống chế của Phong Thủy sư, lại lần nữa khôi phục. Không còn bị dẫn động.
Hắc Vũ Chân Quân bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng hắn vẫn tiếp tục dẫn sáu người còn lại xông lên trên không trung Trấn Thế Thạch.
Một đám cường giả phóng lên trên, cũng có một đám cường giả phóng xuống Vạn Diệu Yêu Liên ở bên dưới.
"Bảo bối tốt a! Bảo bối tốt a!" Một tên tu giả xông lên hưng phấn nhảy vào trong khí đen, đưa tay chụp vào Vạn Diệu Yêu Liên ở phía xa xa.
Nhưng vừa mới tiến vào, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"A....!"
Thanh âm thê lương vô cùng, tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt làm tất cả mọi người đang định tiến vào đều dừng lại.
Chỉ thấy rằng tên tu giả kia bị bao phủ trong khí đen, trong nháy mắt huyết nhục tan rã cực nhanh. Khí đen dường như có thể làm tan chảy huyết nhục của hắn một cách rất dễ dàng. Đảo mắt một cái, tên tu giả này liền biến thành một đống xương trắng.
Huyết nhục tan ra liền bị hút vào bên trong Vạn Diệu Yêu Liên. Thoáng cái bị Vạn Diệu Yêu Liên thôn phệ sạch sẽ.
Trong giây lát hóa thành xương trắng? Bốn phía xung quanh, những kẻ thèm muốn bảo vật đều bị hoảng sợ lui ra phía sau.
Chỉ có hai tên tu vi cao tuyệt tự tin nhảy vào.
"A!" "A!"
Nhưng cũng như vừa rồi, đảo mắt lại lần nữa cả hai đều hóa thành hai đống xương trắng, huyết nhục bị Vạn Diệu Yêu Liên nuốt chửng rất quỷ dị.
"Đây đâu phải bảo vật gì, rõ ràng là tai họa mà!" Có người kinh hô.
"Lui lại mau!" "Lui lại mau!"...
Không còn bất kỳ kẻ nào dám tiến lại gần khí đen nữa.
"Vạn Diệu Yêu Liên thật lợi hại!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Lúc này ở trên không trung, Văn Nhược tiên sinh cũng đã đến phía trên Trấn Thế Thạch.
"Bắt đầu dẫn động thiên kiếp!" Văn Nhược tiên sinh hướng về phía Hoắc Quang quát lên.
"Tốt!" Hoắc Quang hét lớn một tiếng.
"Oanh!"
Khí tức Lực cảnh viên mãn toàn lực bộc phát. Lòng bàn tay Văn Nhược tiên sinh áp sau lưng Hoắc Quang hỗ trợ Hoắc Quang dẫn động thiên kiếp.
"Ông!"
Trên đỉnh đầu Hoắc Quang đột nhiên xuất hiện một đám mây đen đường kính khoảng ba trượng che phủ lấy hắn.
"Đến lúc rồi!" Văn Nhược tiên sinh rất nhanh thối lui ra xa.
Hoắc Quang đứng ở trên thuyền nhỏ, ngẩng đầu nhìn đám mây đen này.
"Oanh!"
Bên trong kiếp vân nổ vang một tiếng. Một đạo lôi điện màu bạc to cỡ cánh tay đánh thẳng xuống dưới.
Trong mắt Hoắc Quang chợt lóe tinh mang, hai tay đột nhiên kết xuất ra một cái Kiếm ấn.
"Phá!"
Hắn sử dụng thân thể trực tiếp nghênh đón thiên lôi!
"Oanh!"
Thiên lôi nổ tung trên người Hoắc Quang, ánh sáng bạc bắn ra bốn phía, mái tóc Hoắc Quang dựng tung lên, thậm chí có một ít tóc trong nháy mắt bị thiêu hủy.
"Độ Kiếp?" Bốn phía rất nhiều cường giả đều lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
"Không tốt!" Mục Dã Vương biến sắc.
"Bắt đầu!" Mục Dã Vương quát lớn.
Cũng giống Văn Nhược tiên sinh lòng bàn tay hắn áp sau lưng Lưu Cương trợ giúp Lưu Cương dẫn động thiên kiếp.
"Ông!" trên đỉnh đầu Lưu Cương cũng xuất hiện một đám mây đen giống như của Hoắc Quang.
Điểm khác biệt là ở trên đỉnh đầu của hắn có một thanh phi kiếm đang phiêu phù, nghênh đón thiên lôi đánh xuống.
"Oanh!"
Một tia lôi điện màu bạc đánh thẳng xuống dưới, Phi kiếm cũng ầm ầm đánh tới.
"Bùm!" Bốn phía vô số tia chớp lan ra.
Hoắc Quang và Lưu Cương đang đồng thời Độ Kiếp.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Tại sao vào lúc này lại Độ Kiếp cùng lúc?"
"Bọn họ điên rồi?"
...
Bốn phía truyền đến rất nhiều thanh âm nghi vấn, mọi người không rõ vì sao Hoắc Quang và Lưu Cương lại cùng nhau Độ Kiếp vào lúc này. Nhưng có hai đại cao thủ Thần cảnh hộ trận, rõ ràng là không đơn giản như vậy.
"Lôi kiếp nhất trọng, tổng cộng có chín đạo thiên lôi! Ấn pháp của Diêm công tử quả nhiên độc đáo, rõ ràng có thể sử dụng thân thể để tiến hành Độ Kiếp!" Thanh Long tán thán nói.
"Thiên kiếp, mặc dù là kiếp nạn của trời nhưng cũng đồng dạng là ân huệ của trời, sao có thể lãng phí được thứ tốt này, hiển nhiên sử dụng thiên kiếp này để tôi luyện thân thể là tốt nhất! Chỉ có như vậy mới có thể là trụ cột tốt nhất cho Tinh cảnh!" Diêm Xuyên gật đầu nói.
"Oanh!" "Oanh!"
Bên ngoài cơ thể Hoắc Quang, lôi quang tỏa ra bốn phía, tóc hắn cháy đen thành một mảnh, trên thân thể tức thì đỏ bừng do bị sét đánh, mỗi một lần thiên lôi đánh xuống, toàn thân Hoắc Quang run rẩy dữ dội, hắn phải thừa nhận thống khổ mà người bình thường khó có thể chịu được, tuy là như thế nhưng Hoắc Quang như trước vẫn tin tưởng vào chỉ dẫn của Diêm Xuyên, không sử dụng vũ khí đối kháng thiên lôi, chỉ duy nhất sử dụng thân thể để chống đỡ.
"Đạo thiên lôi thứ tư!" Thanh Long vì Hoắc Quang mà đếm.
"Ông!"
Ngay lúc đạo thứ tư thiên lôi chấm dứt, một đạo ánh sáng xanh trong kiếp vân đánh xuống dưới, tinh quang nồng đậm gấp mấy lần bao phủ Hoắc Quang, ánh sáng xanh như nối liền hắn với một vì sao ở một nơi xa xôi, chính là Phá Quân tinh.
"Tốt!" Thanh Long hưng phấn nói.
"Ông!"
Bên kia, tinh quang cũng mãnh liệt bao phủ Lưu Cương, đồng dạng cũng nối liền hắn với phía Phá Quân tinh!
"Tốt!" Trên bầu trời, Mục Dã Vương mặt mày vui vẻ!
Hiển nhiên, cả Lưu Cương và Hoắc Quang đều có cơ hội kế thừa ý chí của Phá Quân tinh.
Mục Dã Vương liếc mắt khiêu khích nhìn Văn Nhược tiên sinh.
Văn Nhược tiên sinh lại làm như không thấy, lẳng lặng hộ pháp cho Hoắc Quang.
"Bọn họ đang làm gì đó?"
"Đó là ý chí tinh tú à? Hai tên phàm nhân cũng dám vọng tưởng kế thừa ý chí tinh tú sao?"
"Tại sao có thể như vậy? Bọn họ chỉ là phàm nhân a!"
...
Bốn phía truyền đến thanh âm ầm ĩ, dần dần mọi người đếu phát hiện có chuyện không bình thường!
Người có chút thông minh, rất nhanh suy đoán được điều gì đó.
"Diêm công tử, cường giả tứ phương đều nhìn chằm chằm hướng về phía Hoắc Quang, sắc mặt bất thiện a, chúng ta có nên hay không ra mặt vào lúc này phòng ngừa có người phá hư?" Thanh Long hỏi.
"Không cần, người thông minh sẽ không phá hư, thậm chí còn trợ giúp bọn họ!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Diêm Xuyên vừa mới nói xong, trên không trung đã có người đánh về phía Hoắc Quang, chính là vừa xuất được nửa chiêu, ngay lập tức đã bị một cường giả lạ mặt đánh lùi trở về. Truyện được copy tại
"Ai cũng không được động vào bọn họ!" Cao thủ kia lập tức quát.
"Ách, là thật sao?" Bạch Hổ kinh ngạc nói.
"Bọn họ tại sao phải bảo vệ Hoắc Quang?" Chu Tước không hiểu nói.
"Hiện tại, bất kể là ai cũng đều không đụng vào được Vạn Diệu Yêu Liên, nếu Hoắc Quang có thể làm được, vậy những người thông minh kia tự nhiên sẽ vui mừng giúp đỡ hắn, bởi vì hiện tại không ai có thể đoạt được Vạn Diệu Yêu Liên, nhưng có thể nhờ Hoắc Quang mà chiếm được!" Mặc Vũ Hề giải thích nói.
"Thì ra là thế!" Bạch Hổ gật gật đầu.
"Mở!" Trên không trung lại lần nữa truyền đến một tiếng hét to.
Chính là bảy tên hắc y nhân còn lại, hét to chính là Hắc Vũ Chân Quân.
Quanh thân Hắc Vũ Chân Quân, khí tức ầm ầm bộc phát, bay thẳng lên trời.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời, đột nhiên hiện ra thêm một đám kiếp vân so với kiếp vân của Hoắc Quang lớn hơn và cao hơn gấp trăm lần, mây đen cuồn cuộn, một cỗ khí tức hủy diệt ầm ầm bộc phát.
Mây đen cuồn cuộn, lôi quang lóng lánh, tràn ngập vô tận hủy diệt chi lực.
"Lại có người độ kiếp sao?"
"Cái này.... đây là thiên kiếp gì vậy trời?"
"Lôi kiếp tứ trọng thiên, Tứ Cửu Thiên Kiếp?"
...
Cường giả Bốn phía nhìn chằm chằm lên không trung.
"Tứ Cửu Thiên Kiếp? Luyện Thần phản Hư?" Mặc Vũ Hề biến sắc.
"Tên hắc y nhân này, hắn cũng muốn cướp đoạt ý chí của Phá Quân tinh sao?" Thanh Long chỉ về phía Hắc Vũ Chân Quân.
Tại nơi đó, sáu đại cao thủ đang làm hộ pháp cho Hắc Vũ Chân Quân dẫn động Tứ Cửu Thiên Kiếp.
"Ông!"
Lại một đạo ánh sáng xanh theo tinh không xông vào bên trong kiếp vân Tứ Cửu Thiên Kiếp, theo lôi quang lóng lánh, ầm ầm bao phủ lấy Hắc Vũ Chân Quân.
Lúc này đây, cột tinh quang của Hắc Vũ Chân Quân to hơn không chỉ mười lần so với của Hoắc Quang.
"Ha ha ha ha!" Hắc Vũ Chân Quân cười to một trận.
"Đây đây, còn chưa bắt đầu Độ Kiếp mà hắn đối với ý chí Phá Quân tinh đã có sức hấp dẫn lớn như vậy, xem ra lần này Hoắc Quang khó mà tranh được với hắn?" Thanh Long lo lắng nói.
"Không cần gấp! Tên Phong Thủy sư kia đã bị đuổi đi, có ta ở đây, ý chí Phá Quân tinh, nhất định là của Hoắc Quang!" Diêm Xuyên cười nói.
"Ách?" Mặc Vũ Hề khó hiểu nhìn về phía Diêm Xuyên, thấy ánh mắt kiên định của hắn cũng không kìm được tin tưởng dâng cao.
"Đến đây đi! Thiên lôi!" Hắc Vũ Chân Quân ngửa mặt lên trời quát.
"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!"
Theo tiếng quát của Hắc Vũ Chân Quân, từ bên trong kiếp vân đột nhiên hàng trăm đạo thiên lôi bổ thẳng xuống dưới. Hàng trăm đạo lôi điện tụ tập một chỗ, chói mắt vô cùng, như thác nước từ trên trời cao ầm ầm đổ xuống, trong nháy mắt chiếu sáng bốn phương tám hướng.
"Oanh!"
Thiên lôi nện xuống trên người Hắc Vũ Chân Quân, cả người Hắc Vũ Chân Quân giống như chìm ngập trong lôi trì, vô cùng lóng lánh, như mặt trăng mặt trời.
So sánh với Hắc Vũ Chân Quân, lôi điện quanh thân Hoắc Quang và Lưu Cương trông có vẻ quá ít.
Tinh quang quanh Hắc Vũ Chân Quân càng ngày càng mãnh liệt.
"Diêm công tử, quá trình kế thừa ý chí Phá Quân tinh giường như đang nhanh chóng kết thúc, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thanh Long lo lắng nói.
Diêm Xuyên quay đầu nhìn về phía ba nghìn chiến sĩ giáp bạc.
"Cung thủ chuẩn bị!" Diêm Xuyên quát khẽ nói.
"Vâng!" Toàn quân rất nhanh kéo căng dây cung.
"Nhắm vào đám mây đen lớn nhất, bắn!" Diêm Xuyên quát.
"Vâng!"
"Bùm!"
Hơn hai ngàn mũi tên ầm ầm bạo xạ bắn lên phía không trung.
"Loại mũi tên thông thường này thực sự có thể hữu dụng sao?" Bạch Hổ không tin nói.
"Ngươi có bao giờ nghe qua kim nhọn chống sét chưa?" Diêm Xuyên cười nói.
"Ách?" Bạch Hổ kinh ngạc.
"Những mũi tên mà ngươi đang thấy chính là kim nhọn chống sét, chỉ cần đánh tan thiên lôi ta xem hắn lấy gì Độ Kiếp!" Diêm Xuyên tự tin nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Quốc Đại Đế
Chương 42: Độ kiếp
Chương 42: Độ kiếp