DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 51: Một tia hy vọng

Nằm trên xe ngựa, thật lâu sau, Tả Đăng Phong vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, hẵn vẫn một mực nghĩ đến chuyện phát sinh lúc trước. Khi đó hắn cho rằng Thiết Hài là một tăng nhân nghiêm túc, cổ lỗ. Nhưng không nghĩ tới đó lại là một tăng nhân vừa có tóc vừa ăn thịt, hơn nữa trời sinh tính tự tại, không có chút nào có dáng vẻ tăng nhân, thậm chí còn có chút ít bất hảo. Hắn bị Ngọc Phật đuổi theo lâu như vậy, dù đói muốn chết cũng không cướp đoạt con vịt trong tay Tả Đăng Phong, chỉ nhiệt tình thỉnh cầu bố thí con vịt cho hắn. Mặc dù cuối cùng cưỡng chế hóa duyên, nhưng lại chỉ cho hắn biết vấn đề trong tu luyện linh khí của hắn, nói trắng ra chính là đổi chác. Trên thực tế, với tu vi của hắn, muốn ra tay cướp đoạt, căn bản Tả Đăng Phong không có sức hoàn thủ, bởi vậy Tả Đăng Phong phán đoán: tuy Thiết Hài không tuân thủ giới luật nhưng chắc hẳn hắn là người tốt.

Nhưng Ngọc Phật cũng không phải là người xấu, lúc trước gặp nàng ở núi Thánh Kinh phái Toàn Chân, nàng đã cho Tả Đăng Phong một viên kim đậu (thỏi vàng nhỏ bằng hạt đậu). Điều này chứng tỏ nàng có tâm lương thiện. Quan trọng hơn, ngày đó nàng cùng Kim Khâu lên núi Thánh Kinh cùng với Ngân Quan thương thảo việc kháng Nhật. Người xấu tự nhiên sẽ không chống Nhật, cho nên nàng cũng không phải là người xấu. Đã như vậy, vì sao Thiết Hài lại trộm con tiểu hầu tử (con khỉ nhỏ) của nàng?

Con tiểu hầu tử của Ngọc Phật trên cổ cũng có cái vòng cổ giống như của Thập Tam, điều này cho thấy nó là một trong sáu dương. Tả Đăng Phong suy đoán Thiết Hài trộm nó đi ắt là có liên quan đến câu: “Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh.”

Có câu: “phúc chí tâm linh” (Vận khí tới thì đầu óc sáng suốt linh hoạt hơn), ngay lúc này, đột nhiên Tả Đăng Phong nghĩ tới : “Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh” là có khả năng ẩn chứa thâm ý phía sau. “Sáu âm, sáu dương” tự nhiên là đối ứng với mười hai con vật thuộc mười hai địa chi, “bất tử, trường sinh” càng dễ lý giải, chính là sẽ không chết và sống mãi. Duy nhất không dễ lý giải chính là giữa câu lại nhiều ra một chữ “âm, dương”. Liên tưởng đến lời nói của Liễu Điền, Đằng Khi tới Trung Quốc là vì tìm các con vật này để kéo dài tuổi thọ cho Thiên Hoàng bọn họ. Tả Đăng Phong cảm giác các con vật trong lục âm của mười hai địa chi này có thể khiến cho nữ nhân bất tử, còn sáu con vật dương thì có thể khiến cho nam nhân trường sinh. Vậy hai câu nói đó nói trắng ra chính là: “Lục âm giúp nữ bất tử, lục dương giúp nam trường sinh.”

Trình độ nhanh nhẹn trong suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, người suy nghĩ nhanh nhẹn, thông minh có thể căn cứ vào một số ít chi tiết không rõ ràng từ đó suy tính ra chân tướng sự việc. Người suy nghĩ bình thường thì lại bỏ qua những chi tiết mơ hồ rối rắm, nên không tìm ra được chân tướng ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tả Đăng Phong run run, toàn thân run rẩy, hắn kích động, phi thường kích động. Sở dĩ hắn kích động run rẩy bởi vì hắn thấy được hy vọng. Nếu như hai câu nói này đều là thực sự, vậy hắn cũng có thể đi tìm kiếm sáu con vật thuộc tính âm mà cứu sống Vu Tâm Ngữ.

“Nhất định có thể, nhất định có thể.” Tả Đăng Phong như một thằng điên cao giọng gào lên. Hắn chính là đang an ủi chính mình, tình cảnh hắn hiện giờ giống như một người sắp chết đuối mà vớ được cây cỏ cứu mạng, vừa cao hứng lại vừa sợ hãi. Hắn cao hứng là bởi vì các con vật thuộc tính âm đều là những con vật thần kỳ, hẳn là thật sự có năng lực làm cho nữ nhân bất tử. Hắn sợ hãi bởi vì những ý tứ của những chữ này là có thể làm nữ nhân đang sống được bất tử chứ không nói đến có làm người chết sống lại không.

“Có hy vọng còn tốt hơn là không có hy vọng gì.” Tả Đăng Phong nức nở lẩm bẩm, giờ phút này không có ai có thể hiểu rõ tâm trạng hắn. Trên đời này không có ai quan tâm hắn, người nữ nhân duy nhất quan tâm đến hắn đã rời hắn mà đi. Hắn có thể kìm nén đau khổ để sống sót nhằm báo thù cho Vu Tâm Ngữ là đã không dễ dàng, bởi vì còn sống sẽ đối diện với cô độc khôn cùng, còn sống sẽ đón nhận đau khổ vô tận, làm cho người nam nhân có ý thức trách nhiệm như hắn chịu đựng bi thống mà sống, nhưng không lúc nào là hắn không sống trong đau khổ, không có hy vọng gì để trông mong, chỉ có lấy thù hận mà chống chọi lại.

Thế nhưng hôm này, trong màn đêm này, hắn đã phát hiện ra một tia ánh sáng, dù chỉ là một tia sáng mong manh, nhưng lại tốt hơn nhiều so với bóng đêm mờ mịt. Nếu con người có một tia hy vọng hoặc có điều lưu luyến thì sẽ không ai nguyện ý tìm đến cái chết. Tả Đăng Phong đã thấy hy vọng, hắn quyết định đưa hy vọng này mạnh mẽ lên, lúc này hắn hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải tìm đủ sáu con vật thuộc tính âm trong mười hai địa chi, nếu như vận khí tốt, có lẽ Vu Tâm Ngữ thật sự có thể khởi tử hồi sinh, nói không chừng một ngày kia nàng còn có thể vì mình mà vá sửa lại cái áo choàng đã cũ rách này.

Đã có chủ ý trong lòng, Tả Đăng Phong cỡi áo choàng ra, ôm áo cao giọng khóc rống. Tuổi tác hắn cũng không lớn lắm, không thể nào ẩn giấu hoàn toàn cảm xúc của mình, dù trước mặt người khác thì tỏ ra âm lãnh quái gỡ, không bày ra nội tâm mềm yếu của mình. Vu Tâm Ngữ đã vì hắn mà nhỏ đến giọt máu cuối cùng, câu nói trước khi lâm chung: “em mệt quá” vẫn luôn như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong vẫn cho là kiếp này không cách nào báo đáp được thâm tình của Vu Tâm Ngữ, không ngờ lại có cơ hội này, hắn làm sao có thể khống chế được kích động trong lòng?

Khóc rống hồi lâu, Tả Đăng Phong ngừng khóc, mặc áo choàng vào, đứng lên đi lại bên cạnh đống lửa. Hắn đo đạc cự ly nhảy của Thiết Hài và Ngọc Phật. Bởi vì nơi này là cỏ lau ẩm ướt, cho nên Tả Đăng Phong rất nhanh đã tìm được dấu chân nơi hai người rơi xuống. Trải qua đo đạc, Tả Đăng Phong phát hiện, mỗi bước chân của Thiết Hài khi nhảy được tới hơn hai trăm bước, tức khoảng 120m, còn dấu chân Ngọc Phật rớt lại phía sau tầm hai thước, nói cách khác tu vi linh khí của Ngọc Phật so với Thiết Hài yếu hơn một chút.

“Một trăm hai mươi mét!” Tả Đăng Phong đo đạc xong liền tính toán. Theo sự tính toán của mình, nếu Âm Dương Sinh Tử Quyết đạt tới cảnh giới Chí Tôn, thì có thể lướt đi rất xa. Dùng điều này để suy tính, nếu mình tiến vào cảnh giới Chí Tôn thì có thể là địch thủ của Ngũ Đại huyền Môn Thái Đẩu không? Trải qua hồi lâu tính toán, Tả Đăng Phong đưa ra được một kết luận đại khái. Nếu như mình có thể tiến vào Chí Tôn chi cảnh, tu vi sẽ cao hơn Ngọc Phật và Thiết Hài, nhưng cũng chỉ cao hơn một ít, không thể cao hơn quá nhiều được.

Kết quả này khiến trong lòng Tả Đăng Phong yên tâm một ít, dựa theo tình huống trước mắt, Ngũ đại huyền môn Thái Đẩu rất có thể cũng hứng thú với mười hai địa chi. Hắn muốn tính toán đến tình huống xấu nhất là phải đối địch cùng Ngũ đại Thái Đẩu, tranh đoạt sáu con vật thuộc tính âm kia.

Đã có kế hoạch, Tả Đăng Phong bắt đầu gấp gáp rồi. Lúc trước Thiết Hài đã trộm đi con tiểu hầu tử của Ngọc Phật, cho thấy mấy người bọn hắn đã bắt đầu tìm kiếm mười hai con vật đối ứng với mười hai địa chi. Hơn nữa, Đằng Khi cũng đang tìm kiếm, nếu như hành động quá muộn, những con vật kia rất có thể bị người khác tìm được. Nhưng mà, nếu như hiện tại bắt tay tìm kiếm, thì lấy thực lực trước mắt của mình căn bản là không có tư cách cùng người ta tranh đoạt, việc cấp bách hay là phải nhanh chóng đề cao tu vi, chỉ có đạt tới Chí Tôn chi cảnh của Âm Dương Sinh Tử Quyết, mới có năng lực mà tham gia cạnh tranh.

Tâm niệm vừa đến, Tả Đăng Phong liền đeo lên bao tay hàn khí, khoanh chân ngồi xuống luyện khí. Một giờ sau, đưa khí về lại đan điền thì lắc đầu than thở. Pháp môn tu hành Âm Dương Sinh Tử Quyết chính thống yêu cầu vững chắc, từng bước cầu ổn, không thể mưu lợi, dựa theo tình huống trước mắt mà dự đoán, nếu muốn tụ tập đầy đủ linh khí đánh sâu vào Chí Tôn chi cảnh ít nhất cũng phải bảy tám năm, khẳng định đã không kịp thời gian.

Một đêm này, Tả Đăng Phong cơ hồ không ngủ, lòng như lửa đốt, việc cấp bách là mau sớm đề cao tu vi linh khí của mình, nhưng là dùng biện pháp gì có thể trong thời gian ngắn nhất để đề cao tu vi đây?

Hừng đông, Tả Đăng Phong dong xe theo hướng đông mà đi. Mấy ngày sau đi tới vùng ngoại ô Trường Xuân, Tả Đăng Phong tháo ngựa ra khỏi xe rồi thả đi. Nó đã một đường vất vả, đáng được đổi lại cuộc sống tự do.

Hoàng triều đã mạt của hoàng đế Phổ Nghi nước Mãn Châu định đô ở Trường Xuân. Nói Phổ Nghi là hoàng đế thật ra chỉ là bù nhìn. Nước Nhật lợi dụng dân chúng Trung Quốc đối với hoàng đế phong kiến vẫn còn sợ hãi từ trong xương tủy, liền bồi dưỡng, nâng đỡ Phổ Nghi lên ngôi, các việc làm của hắn đều là bán đứng lợi ích quốc gia.

Đối với chuyện này, Tả Đăng Phong không hề quan tâm. Tại Trường Xuân tìm kiếm vài ngày, rốt cuộc cũng tìm thấy doanh trại phòng dịch của quân Nhật. Quan sát hơn một tuần, xác định Đằng Khi không có ở nơi này. Tả Đăng Phong liền rời Trường Xuân, hướng phía Bắc vùng Cáp Nhĩ Tân mà đi.

Trường Xuân là kinh đô mới, ở Đông Bắc cũng xem như là phát đạt so với các địa phương khác. Nơi này có không ít Hán gian và lính Nhật, cũng có không ít người có tiền. Lúc Tả Đăng Phong rời đi, hắn cướp được một phương tiện giao thông hạng sang, là một chiếc xe đạp.

Phía sau xe đạp cột một giỏ lớn, cái giỏ cũng là trộm được. Tả Đăng Phong lấy chăn, nệm, Thập Tam đều bỏ vào trong giỏ

Có xe đạp, tốc độ đi rất nhanh, mỗi ngày có thể đi được hai, ba trăm dặm. Tả Đăng Phong cỡi xe sợ nhất là mặt đường gồ ghề. Bởi vì mặt đường gỗ ghề khiến xe đạp xóc nảy, mỗi lần như vậy, Thập Tam sẽ từ sọt nhảy lên bả vai hắn. Thập Tam cũng không như con tiểu hầu tử trên vai Ngọc Phật, hình thể nó quá lớn, nó phải dùng chân, vuốt quơ đầu nắm tóc rối bời của Tả Đăng Phong mới miễn cưỡng ngồi được trên vai hắn

“Mau xuống, mày xem mày đã làm gì cái trán của tao.” Mặt đường lần nữa làm xe xóc lên làm Thập Tam từ cái sọt nhảy lên trên vai Tả Đăng Phong.

Thập Tam nghe vậy không tình nguyện nhảy vào sọt, đến lúc cuối cùng nó phát hiện Tả Đăng Phong thực sự nổi giận thì dứt khoát nhảy xuống, mà chạy theo xe đạp.

Tả Đăng Phong thấy thế liền đạp xe thật nhanh, thử xem năng lực chạy của Thập Tam, ai ngờ Thập Tam chạy cả ngày vẫn không lộ ra vẻ mệt mỏi, dù vậy trong lòng Tả Đăng Phong vẫn không đành lòng, liền lấy cái giỏ cố định ở phía trước ghi đông xe. Thân Thập Tam thì trong giỏ, chân trước gác trên ghi đông xe. Cái tư thế này khiến nó rất hài lòng, chẳng những ít bị xóc mà nó còn quay đầu ngắm phong cảnh xung quanh.

Mấy ngày sau, Tả Đăng Phong đã cùng Thập Tam tới Cáp Nhĩ Tân. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, rất nhanh Tả Đăng Phong đã tìm được doanh đội 731 mà Liễu Điền đã nói. Lúc này chi quân đội này còn chưa chính thức sử dụng phiên hiệu 731, tấm biển ở cửa viết đội Kanto phòng dịch. Nhánh quân đội này ở phía đông nam Cáp Nhĩ Tân, diện tích quân doanh so với những đội phòng dịch nơi khác còn to lớn hơn gấp mấy lần, số lượng quân lính cũng nhiều, phòng thủ càng nghiêm mật. Tả Đăng Phong rất vất vả mới tìm được một chỗ quan sát thích hợp ở gần đó mà ẩn thân. Sau khi quan sát vài ngày vẫn không thấy bóng dáng Đằng Khi.

Dù không phát hiện Đằng Khi, nhưng mấy ngày qua Tả Đăng Phong đã chứng kiến được nhiều hành vi tội ác của quỷ tử. Trong phòng thì hắn không nhìn được, nhưng mọi thứ bên ngoài phòng thí nghiệm hắn đều thấy. Buổi tối ngày thứ nhất, hắn thấy quỷ cởi hết y phục của một đám dân chúng rồi đuổi ra ngoài. Ở Cáp Nhĩ Tân, trong ba bốn tháng, nhiệt độ là dưới không độ C, quỷ đang quan sát cần phải bao nhiều thời gian để một người khỏe mạnh bị chết rét. Xế chiều ngày thứ hai, quỷ bắt mấy người phụ nữ, cầm súng buộc một số nam nhân hèn hạ cưỡng hiếp các nàng. Hạ thân những nam nhân kia đã nổi bóng sinh mủ, không hỏi cũng biết là đã mắc bệnh hoa liễu nghiêm trọng. Quỷ làm như vậy rất có thể là muốn nghiên cứu vi khuẩn gây bệnh hoa liễu. Đối với chuyện này Tả Đăng Phong chỉ có thể bên ngoài quan sát, bởi vì tường nơi đây cao đến bốn năm mét, hắn không thể nhảy qua.

Đêm ngày thứ năm, Tả Đăng Phong quyết định rời đi, còn nhìn nữa hắn sợ mình điên mất, lính Nhật thật quá tàn ác rồi. Những người bị bọn họ bắt được đều bị gọi là “ma, ru, da” ý là “đầu gỗ”; bọn chúng đã không xem người Trung Quốc là người.Thí nghiệm bọn chúng rất quái dị, làm ra các hành động điên cuồng hoặc thể hiện tâm lý biến thái vô cùng nghiêm trọng.

Tả Đăng Phong quan sát mấy ngày cũng không có vô ích, bởi vì hắn phát hiện nguyên nhân tâm lý biến thái của lính Nhật, đó là do sinh thực khí quan so với nam nhân Trung Quốc thì ngắn nhỏ hơn rất nhiều, khiến cho trong lòng bọn chúng ghen tỵ với người Trung Quốc, lòng ghen tị đã biến hóa thành tâm lý biến thái mà điên cuồng hành hạ và phá hoại.

Trước khi đi, Tả Đăng Phong mạo hiểm bắt một tên lính, ép hỏi mới biết Đằng Khi không có ở Cáp Nhĩ Tân. Một chuyến gì vô ích nhưng Tả Đăng Phong cũng không quá thất vọng, bởi vì Đằng Khi đang tìm kiếm các con vật thuộc mười hai địa chi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau. Việc cấp bách trước mắt là đề cao tu vi, nhưng tu hành pháp môn khó có thể trong thời gian ngắn đạt tới Chí Tôn chi cảnh, nên Tả Đăng Phong quyết định đi Thiếu Lâm Tự một chuyến. Thiếu Lâm Tự ở trên đường đi tới Nam Kinh, ở Nam Kinh cũng có đội phòng dịch của quân Nhật, Tả Đăng Phong muốn đi Nam Kinh, vừa vặn đi qua Thiếu Lâm Tự ở Hà Nam.

Tả Đăng Phong muốn đi Thiếu Lâm Tự bởi vì Tẩy Tủy Kinh như lời nói của Ngọc Phật. Bất quá hắn cũng không có nghĩ tới việc làm hòa thượng, hắn chỉ thử xem có khả năng lén lấy được Tẩy Tủy Kinh nghiên cứu một chút không…

Đọc truyện chữ Full