DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 83: Phân rõ âm dương

Kim Khâu kéo tay Tả Đăng Phong đi vào đại môn. Tiến vào đại môn, Tả Đăng Phong phát hiện Mao Sơn phái rất to lớn, chỉ riêng tiền viện đã chiếm diện tích hai mươi mấy mẫu, giữa sân là con đường lát gạch rộng chừng ba trượng, hai bên đường là nền đất cứng, đó ắt là nơi đệ tử Mao Sơn diễn luyện đạo pháp, phía sân nhỏ góc Tây Bắc là một cây đào thật lớn, cành lá rậm rạp nhưng không có trái.

“Đỗ đại ca, làm trễ nãi giờ dạy của huynh.” Sau khi Tả Đăng Phong vào cửa liền thấy trong đại điện có rất nhiều đạo nhân, đạo cô niệm kinh tụng pháp, với lại trên người Kim Khâu mặc quần áo chính thức, chắc là đang chủ trì môn nhân tiến hành học tập.

“Đừng ngại chuyện đó.” Kim Khâu nghe vậy liên tục khoát tay, kéo Tả Đăng Phong đi về phía đại điện.

“Vào thiên sảnh đi, huynh và đệ là quan hệ cá nhân, vào đại điện không hợp lễ lắm.” Tả Đăng Phong lắc đầu đi về phía thiên sảnh phía tây. Kim Khâu thấy Tả Đăng Phong hiểu được lễ số, liền mỉm cười gật đầu, cùng hắn đi về thiên sảnh phía tây.

“Đỗ đại ca, cây đào này chắc đã có lâu lắm rồi?” Tả Đăng Phong chỉ vào cây đào hỏi.

“Hơn sáu trăm năm, đệ tử Mao Sơn chúng ta làm phép thường phải dùng đến kiếm gỗ đào. Nhà mình cũng phải trồng một cây, tránh cho đệ tử đi khắp nơi bẻ cành vặt lá.” Kim Khâu mở miệng cười nói. Hắn là người thông minh, gặp Tả Đăng Phong có tâm tư hỏi chuyện cây đào, hắn chỉ biết đem sự tình trả lời cho thấu đáo.

“Tại sao cây không có quả?” Tả Đăng Phong tò mò quay đầu nhìn lại, phát hiện cành lá cây đào đúng là có dấu vết bị chặt qua, nhưng thân cây chính vẫn đầy đủ.

“Cây đào nở hoa kết quả không thể dùng để làm phép, nó cũng giống như người, nở hoa kết quả chính là tiết ra Thuần Dương.” Kim Châm cười, đẩy đại môn Thiên điện ra, rồi lại phân phó đạo đồng theo sau chuẩn bị đồ ăn cho Tả Đăng Phong.

Lúc này hai đạo đồng phía sau đang tò mò đáng giá Thập Tam bên cạnh Tả Đăng Phong. Nghe thấy chưởng giáo phân phó, một trong hai người lập tức thu hồi tầm mắt xoay người rời đi.

“Đệ ăn rồi.” Tả Đăng Phong đưa tay sờ sờ đầu Thập Tam, Thập Tam tiến vào Mao Sơn vẫn trầm ổn theo bên cạnh hắn, không có tinh nghịch nhìn ngó xung quanh, Tả Đăng Phong thấy biểu hiện của nó như vậy rất hài lòng.

“Dâng trà.” Kim Khâu hướng đạo đồng phân phó một câu, rồi đưa tay mời khách, Tả Đăng Phong gật đầu tạ lễ, bước vào Thiên điện trước, Thập Tam cũng không đi theo mà trèo lên gốc cây đào. Tả Đăng Phong thấy thế khẽ chau mày, nó thật là không thể khen ngợi được.

Tiến vào thiên điện, đạo đồng đốt nến rồi lui ra ngoài, hai người phân chủ khách ngồi xuống.

“Huynh đệ một đường vất vả.” Trên mặt Kim Khâu vẫn treo nụ cười.

“May mắn đã không nhục mệnh, Ngọc chân nhân đã tìm được hầu tử trở về Thần Châu rồi. Bệnh tình đồ đệ huynh không có gì trở ngại chứ?.” Tả Đăng Phong khẽ mỉm cười hời hợt. Hắn trợ giúp Ngọc Phật thế nào cũng chưa nói ra, gặp bao nhiêu khó khăn, hung hiểm cũng không nói. Như hắn nhìn nhận, đã trợ giúp bằng hữu thì không có gì đáng để khoe khoang.

“Đã phiền đệ tưởng nhớ, Thiên Lý bệnh đã khá hơn. Kể một chút sự tình ở Thiếu Lâm từ đầu đến cuối, để huynh xem đã nhận của đệ bao nhiêu nhân tình.” Kim Khâu sảng khoái cười nói.

Tả Đăng Phong thấy hắn hỏi, liền sơ lược kể: đưa cơm ba ngày, cùng ba đại cao thủ Thiếu Lâm tự đối trận cùng với việc chống cự kẻ thù bên ngoài bảo hộ bản thể Ngọc Phật… mọi chuyện đều tóm tắt kể qua, ngay cả chuyện Ngọc Phật đưa hắn Thanh Phù trùng cũng không dấu giếm Kim Khâu.

“Tu vi Minh Không không thua Thiết Hài Minh Tịnh, đệ làm thế nào đánh bại hắn?” Kim Khâu nghe xong cau mày hỏi.

“Tu vi linh khí hắn so với Thiết Hài còn kém hơn một bậc, lúc cùng đệ so đấu linh khí, trong hung hiểm dùng mưu lấy Huyền Âm chân khí đóng băng hắn.” Tả Đăng Phong cũng không dấu giếm.

“À.” Kim Khâu nghe vậy khẽ gật đầu, trên thực tế hắn cũng không rõ ràng Huyền Âm chân khí như lời Tả Đăng Phong nói là cái gì, bất quá hắn là chưởng giáo một phái, tự nhiên sẽ không đi hỏi chuyện riêng tư bí mật của người khác.

“Không dối gạt đại ca, đệ sử dụng pháp môn hành khí là của nữ nhân, chính là theo đường luyện huyết hóa khí. Luyện huyết hóa khí làm cho âm khí trong cơ thể không đủ, dương khí quá thừa, cái Huyền Âm thủ này chẳng những có thể trung hòa âm dương khí trong cơ thể mà còn có thể giúp đệ phát ra linh khí chí âm chí hàn công kích địch nhân.” Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi đưa tay phải lên, Kim Chân là bằng hữu đáng tin cậy.

“Dùng vật bên ngoài trung hòa âm dương trong cơ thể không phải là kế lâu dài, tiếp tục như vậy thân thể đệ sẽ tổn hại rất lớn.” Kim Châm nghe vậy mặt lộ vẻ ân cần liên tục lắc đầu. Hắn không hỏi Tả Đăng Phong vì cớ sự gì phải sử dụng pháp môn hành khí của nữ nhân, hắn biết rõ nhất định Tả Đăng Phong có nổi khổ tâm và điều khó xử của hắn.

“Không sao đâu.” Tả Đăng Phong cười nói. Có lẽ lời Kim Châm nói cũng có đạo lý, bất quá ít nhất hiện tại hắn cũng chưa phát giác có điều gì dị thường.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, đạo đồng đưa nước trà tới. Kim Châm sai gã thu dọn cho Tả Đăng Phong một căn phòng, Tả Đăng Phong cũng không ngăn cản, khuya hôm nay nhất định không thể đi được.

“Đệ chắc hẳn đã chứng kiến Kim Giáp Cương Thi của Thần Châu phái, đệ có nhận xét gì về nó?” Kim Châm nâng chung trà lên rồi bắt đầu chủ đề mới.

“Đúng là uy mãnh, lại không sợ đao thương. Pháp thuật Đạo Môn thật là huyền diệu.” Tả Đăng Phong bội phục tự đáy lòng.

“Phương pháp di hồn khống chế âm vật đối với bản thân người thi pháp cũng không có ích lợi, Ngọc Chân nhân không bị thương chứ?” Kim Khâu hỏi quanh quẩn kỳ thực vẫn là muốn hỏi tình huống của Ngọc Phật.

“Không có, bất quá Ngọc Chân Nhân tính tính như có chút quái đản.” Tả Đăng Phong vì Kim Châm đánh động phòng ngừa trước.

“Làm sao ngưng được tính khí kỳ dị ấy.” Kim Khâu bất đắc dĩ than thở.

“Đại ca, huynh đã nghe nói qua quyển sách ((Thiên Triện Văn Sách)) chưa?.” Tả Đăng Phong thấy sự việc đã xong liền nói ra vấn đề của mình.

“Cũng hơi nghe qua, theo huynh biết được nó không phải là sách, mà là ngọc điệp. Là tiền thân của kỳ môn độn giáp và mười hai chương Cô Hư pháp. Tả đệ, đệ vì cái gì mà hỏi điều này?” Kim Châm mở miệng hỏi.

“Đệ muốn đi tìm sáu con vật âm tính trong mười hai địa chi, trước mắt đã có manh mối. Bất quá đệ hoài nghi, rất có thể Khương Tử Nha sẽ bố trí trận pháp trên khu vực sinh sống của chúng. Kỳ Môn Độn Giáp là tiên đoán thôi diễn, còn mười hai chương Cô Hư pháp có phải là trận pháp?” Tả Đăng Phong hỏi.

“Đúng là trận pháp, hơn nữa là loại trận pháp thâm ảo nhất, hiện tại mười hai chương Cô Hư pháp đã thất truyền. Nếu như thật sự Khương Tử Nha bố trí trận pháp này, ở tình huống bình thường, đệ không có cách nào phá được.” Kim Châm nhíu mày trầm ngâm, thật lâu với thở dài nói.

“Tại sao lại nói như vậy?” Tả Đăng Phong vội vàng truy hỏi.

“Mười hai địa chi cùng mười Thiên Can sau khi đối ứng lẫn nhau thì còn dư ra hai địa chi. Hai địa chi dư ra này chính là ‘Cô’, cùng tương ứng với ‘Cô’ chính là ‘Hư’, bản thân cái ‘Hư’ này không tồn tại, người bày trận có thể tùy ý đặt ra cái ‘Hư’ này. Bởi vậy trừ phi chính bản thân người bày trận, thì người khác rất khó phá giải trận pháp đó.” Kim Châm nhíu mày nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy lập tức nhíu mày, xem ra sự tình so với hắn tưởng tượng còn muốn phức tạp và khó giải quyết hơn nhiều.

“Đệ đừng có gấp, bây giờ đệ vẫn chưa thể xác định Khương Tử Nha có bày ra Cô Hư trận pháp hay không, nếu quả thật chính là loại trận pháp này, thì hầu tử của Ngọc Chân Nhân cũng không thể trốn ra.” Kim Châm mở miệng an ủi.

Tả Đăng Phong nghe vậy chậm rãi lắc đầu, hắn biết là Kim Châm đang an ủi hắn. Hầu tử Ngọc Phật có thể chạy ra bởi vì rất có thể là do nguyên nhân động đất, lũ lụt bất ngờ phá hư mắt trận, những con vật khác khẳng định không có vận khí tốt như nó.

“Việc do người làm, để huynh an bài một chút chuyện tình trong phái, rồi cùng đệ đi một chuyến.” Hồi lâu sau, Kim Châm phá vỡ trầm mặc nói.

“Đa tạ đại ca, không thể làm phiền huynh được. Với lại huynh là chưởng giáo một phái, sao có thể nói đi là đi.” Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục, từ chối ý tốt của Kim Châm. Tìm kiếm sáu con vật âm tính không phải là chuyện ngày một ngày hai, không thể mang theo Kim Châm, nếu không phái Mao Sơn sẽ không có người quản lý.

“Không sao, việc này chỉ có đệ biết huynh biết, hiện tại nếu luận về trận pháp, phái Mao Sơn ta đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Nhưng đối với loại pháp trận từ thời viễn cổ, huynh chưa từng tiếp xúc qua, nên cũng không nắm chắc.” Kim Châm nghiêm nghị nói.

“Nếu không được, đệ sẽ tìm biện pháp khác.” Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Hắn biết nửa câu đầu Kim Châm nói là để tạo sự tin tưởng cho hắn, câu sau nhằm mục đích để hắn đừng quá kỳ vọng.

“Pháp thuật Mao Sơn phái chúng ta nghiêm cấm truyền ra ngoài, dù huynh có là chưởng giáo cũng không thể phá lệ, bất qua ta có thể chỉ rõ cho đệ biến hóa Âm Dương Ngũ Hành. Phàm là trận pháp luôn không thoát ly khỏi Âm Dương hòa hợp, Ngũ Hành tương sinh tương khắc. Đệ hiểu được biến hóa trong đó, ngày sau có thể tự mình nghĩ biện pháp phá trận.” Kim Châm nghĩ ngợi một lát rồi nói.

“Mặc dù đệ không phải là người trong giang hồ, nhưng đệ biết rõ quy củ, đệ không thể học.” Tả Đăng Phong nghe vậy liên tục khoát tay.

“Âm Dương Ngũ Hành biến hóa không phải là bí mật gì, huynh nói ra cũng không xem là phá hư quy củ của tổ sư. Hiện huynh lo lắng nhất chính là nói rõ đạo lý Âm Dương Ngũ Hành cho đệ, thì sau đó đệ có thể vì quá coi trọng Âm Dương Ngũ Hành mà phân tán tinh thần, khiến tiến triển của đệ chậm lại sau này không thể đạt tới đỉnh cao. Như vậy thì không phải huynh giúp đệ mà là đang hại đệ.” Kim Châm lắc đầu nói.

“Vì sao lại có lời ấy?” Tả Đăng Phong nghi hoặc truy hỏi.

“Đệ tu tập pháp thuật không có chiêu thức cụ thể, chỉ có pháp môn tu hành. Loại pháp thuật này không thích hợp khi lâm trận đối địch, nó thích hợp hơn với việc ngộ đạo trường sinh. Thật ra pháp thuật đệ tu tập mới là chính đạo, còn những người chúng ta toàn bộ đã chệch hướng nguồn gốc tu đạo. Nếu huynh nói cho đệ Âm Dương Ngũ Hành biến hóa, thì tựa như trên một gốc Thanh Tùng cao ngất trên trời lại mọc thêm nhiều cành lá, sẽ phân tán lực chú ý của đệ, sau này gốc Thanh Tùng chỉ xòe rộng ra mà không cao lớn lên được.” Kim Châm lắc đầu cười khổ.

“Đệ sống không phải là để cầu trường sinh.” Tả Đăng Phong dứt khoát lắc đầu.

“Đã như vậy, huynh sẽ chỉ rõ cho đệ hiểu về Âm Dương Ngũ Hành. Kỳ thực trên thế gian này mọi sự tình đều ẩn tàng thuyết Âm Dương bình hành (hòa hợp). Xa không nói, mượn mấy người chúng ta mà nói, thì ta am hiểu nhất là bố trí trận pháp, khu quỷ trừ yêu. Năng lực bày trận của Ngọc Chân Nhân hơi yếu, nhưng nàng tinh thông khống chế âm vật. Những thử này thì Vương Chân Nhân, Thiết Hài, Đồng Giáp chắc chắn là không biết, nhưng ba người bọn họ có tu vi linh khí cao hơn ta và Ngọc Chân Nhân. Đây chính là có dài có ngắn, có lợi có hại.

Cô Hư trận pháp cũng không thoát ra khỏi đạo lý này. Nếu là trận pháp, tự nhiên sẽ có cái gì đó để trung hòa phá giải nó. Những đồ vật này sẽ được dấu giếm ở nơi rất bí mật, nhưng sẽ không cách xa trận pháp. Đạo lý này cũng giống như trong vòng mười trượng xung quanh rắn độc tất có thảo dược giải độc vậy.” Kim Châm cầm lấy chén trà uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống nói tiếp: “Lý luận xuông như vậy ắt đệ khó lý giải, huynh sẽ đưa vài ví dụ cho đệ làm mẫu xem.”

“Chính Đông, đi lấy sổ ghi chép công đức tới đây.” Kim Châm nói đến đây liền nhìn đạo đồng sai bảo. Gã vừa nghe liền theo hướng chánh điện chạy đi, không lâu sau đã cầm theo một tập giấy được đóng thành sổ ghi chép, chạy lại dâng hai tay lên cho Kim Châm.

Kim Châm đưa tay nhận lấy, lật từng trang xem, dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Mặc dù Tả Đăng Phong không rõ Kim Khâu đang làm gì, nhưng cũng chỉ có thể yên tĩnh đợi chờ.

“Bây giờ là lọan thế, đạo quan cũng phải tiếp nhận hương khói, hơn hai trăm người dù sao cũng phải có cơm ăn.” Kim Châm nhìn Tả Đăng Phong giải thích. “Bất quá những những người dâng hương, quyên tiền cũng không cầu Mao Sơn giáo chúng ta dạy gì, bọn họ có yêu cầu gì cũng đều viết lên sổ ghi chép công đức.”

“Bản tính bình thường của con người” Tả Đăng Phong gật đầu nói.

“Chính Đông, ngươi đi gọi bốn vị sư huynh đến đây.” Kim Châm vừa nhìn sổ ghi chép công đức vừa hướng đạo đồng nói, gã nghe được lập tức xoay người chạy ra ngoài. Chốc lát sau, bốn đạo nhân trẻ tuổi tiến vào, Kim Khâu nhìn bọn họ đứng ngoài cửa, hạ lệnh phân phó từng nhiệm vụ. Là để cho bốn người bọn họ xuống núi, tìm bốn hộ dâng hương báo tin. Báo cho bọn họ, chưởng giáo Mao Sơn muốn đích thân giá lâm, vì bọn họ mà xử lý công việc yêu cầu.

Bốn việc này theo thứ tự là: sửa phong thủy nơi ở, tìm vùng đất tốt, khu trừ ngoại vật phụ thể, diệt oán quỷ quấn thân.

Đọc truyện chữ Full