DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 142: Bản tâm bất muội ( Tấm lòng ngay thẳng)

Tả Đăng Phong trong lúc nguy cấp đã vô thức sử dụng thân pháp? Tôn Phụng Tiên chỉ thấy kịp trước mắt hắn có 1 cái bóng nhoáng lên. Khi y lấy lại tinh thân thì y phát hiện Tả Đăng Phong đã bóp chặt lấy cổ của người đạo sĩ giả mạo rồi đẩy y tới góc tường.

Những nữ quyến trong Tôn gia đều xuất thân từ gia đình giàu có nên chưa từng chứng kiến cảnh tượng này. Nhưng mặc dù bọn họ cảm thấy rất kinh ngạc nhưng không ai phát điên gào thét gì cả mà tất cả chỉ đưa mắt nhìn Tôn Phụng Tiên, chờ người đứng đầu cái nhà này quyết định.

-Đỡ hai vị phu nhân về phòng.

Tôn Phụng Tiên sai người đỡ nữ quyến, sau đó đi ra dặn dò hạ nhân đang đứng gác ở trước cửa linh đường:

-Mau chạy tới nói cho các vị quản gia bảo họ mau chót kiểm kê và định giá đồ vật cho nhanh, sau đó đổi thành kim phiếu.

Tuy rằng Tả Đăng Phong đang ở nổi nóng, nhưng hắn vẫn lấy làm khâm phục trước sự bình tĩnh và cơ trí của vị thiếu đông gia trẻ tuổi này. Lúc này mặt của tên đạo sĩ giả mạo đỏ tới mang tai , đấm đá lung tung. Tả Đăng Phong lúc này mới nhớ ra mình đã dùng sức quá nhiều khiến y chẳng nói được. Y nghĩ tới đó bèn nhisu mày buôn tay. Tên đạo sĩ vừa có thể hít thở được đã ho khan liên tục, thần sắc trở nên khủng hoảng.

-Tôi là Tả Đăng Phong, anh Mao kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho tôi.

Tả Đăng Phong nghiêm túc nói.Sở dĩ y nói ra tên họ của mình là để cho đối phương không dám nói xạo.Người trong giang hồ đều biết nói Tả Đăng Phong là 1 người tà ác, thiện ác sát phạt chỉ trong một ý niệm.

-Chuyện Kim Châm làm việc cho người NB bị phát hiện, Mao Sơn phái lúc này bị rất nhiều đạo sĩ bao vây, nghe nói là muốn thanh lý môn hộ.

Đạo sĩ giả mạo vội vã trả lời. Y quả thực có nghe qua tên tuổi của Tả Đăng Phong. Y thực sự rất lo sẽ chọc giận hắn.

-Kể lại chi tiết hơn đi.

Tả Đăng Phong nhíu mày quát lớn. Trước đó hắn khi hắn mời Ngọc Phật hỗ trợ thì Ngọc Phật đã từng nói Kim Châm không ở phái Mao Sơn. Kim Châm đang rời khỏi đó vào thời gian nào thì không ai biết,nhưng có 1 điều có thể khẳng định, suy đoán của hắn lần đó không sai. Tin đồn Kim Châm giúp người NB phá trận đã bị đồn thổi ra ngoài.

-Mấy ngày gần đây có tới mấy trăm đạo sĩ đang vây chặt lấy phái Mao Sơn.Họ nói là muốn giết đi Kim Châm. Đám đạo sĩ thật bị bao vây chẳng thể rời núi. Mấy người chúng tôi đều là những thôn dân sống dưới chân núi, mà những người thỉnh làm pháp sự cũng đều là đám người giàu có, vì thế chúng tôi mới giả mạo đạo sĩ mong kiếm miếng cơm...

-Anh dám gạt tôi sao.

Tả Đăng Phong lạnh lùng cắt lời vị đạo sĩ giả mạo. Danh tiếng nghĩa hiệp của Kim Châm được đồn đãi xa gần, nhưng chuyện y bị uy hiếp phải giúp đỡ đám người NB cũng không thể nào dẫn đến chuyện có nhiều người tới bao vây phái Mao Sơn như vậy. Quan trọng hơn là trong thiên hạ cũng chỉ có mấy người giết được Kim Châm Đỗ Thu Đình.

-Đạo gia, tôi nói thật đó! Chuyện này vốn đã được truyền đi khắp nơi, chẳng lẽ ngài còn chưa biết sao.

Ánh mắt độc ác của Tả Đăng Phong khiến cho đối phương toàn thân run rẩy.

Tả Đăng Phong nghe xong lại tiếp tục nhíu mày. Thời gian gần đây hắn 1 mực lưu lại trên núi, vì thế bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn thực sự cũng không biết.

-Người bao vây quanh phái Mao Sơn là ai?

Tả Đăng Phong trầm ngâm 1 lát sau đó lại hỏi thêm 1 câu. Tuy rằng chuyện này rất kỳ lạ, nhưng hắn cũng không phải là người dễ tin.

-Đều là đạo sĩ cả. Dựa theo màu sắc trang phục trên người thì họ là 2 nhóm người khác nhau. Nghe nói họ đều tới từ Giang Tây.

Đạo sĩ giả mạo không dám giấu diếm gì cả.

Đạo sĩ giả mạo vừa trả lời thì Tả Đăng Phong biết ngay là y không hề nói láo. Hắn cũng rất nhanh ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Mọi người đều biết phái Mao Sơn là 1 chi nhánh của Chính Nhất giáo, mà tổ đình(đất tổ) của Chính Nhất giáo là Long Hổ sơn vùng Giang Tây. Nói 1 cách chính xác hơn thì Long Hổ sơn có thể xem là người lãnh đạo trực tiếp của phái Mao Sơn. Đám đạo sĩ còn lại chắc là đạo nhân ở Các Tạo sơn. Cát Hồng là tổ sư của giáo phái này. Các Tạo Sơn và Mao Sơn là hai chi nhánh lớn nhất của Chính Nhất giáo. Chúng và đất tổ Long Hổ sơn hợp xưng tam đại phù lục chính tông của Chính Nhất giáo.

Chưởng giáo của 3 môn phái Long Hổ sơn, Các Tạo sơn, Mao sơn lần lượt được môn nhân trong giáo phái gọi là thiên sư, địa sư, nhân sư. Ngoài ra chưởng giáo của Long Hổ sơn còn có 1 danh hiệu khác. Đó chính là giáo chủ của Chính Nhất giáo. Tình hình hiện nay xem ra là lão đại dẫn theo lão nhị đem binh tới nhà của lão tam để hỏi tội. Cấp dưới phải nghe lệnh cấp trên,nên chuyến mang binh lần này cũng có tiếng. Phái Mao Sơn lần này phiền phức to rồi.

Không, chuyện không chỉ dừng lại ở mức hỏi tội,bởi vì nếu muốn đem binh tới hỏi tội cũng chẳng cần phải vây chặt lấy Mao Sơn. Không biết chừng họ định thanh lý môn hộ cũng nên.

-Anh làm sao để thông đồng với nha hoàn lừa gạt tiền tài của Tôn gia.

Trong lòng của Tả Đăng Phong đang rất loạn, nhưng hắn cần phải tập trung tinh thần để xử lý vụ việc trước mắt.

-Chân nhân minh giám! Tôi đâu có biết cô ta đâu. Cô ta nói gì thì tôi chỉ hùa theo thôi, chứ đó không phải là ý của tôi.

Đạo sĩ giả mạo vội vàng giải thích.

-Nói thật đi! Là ai sai khiến anh làm vậy. Nói láo sẽ bị chết đấy.

Tả Đăng Phong lạnh lùng nói.

-Có người tới kiếm tôi. Y và nha hoàn kia cùng 1 giuộc, còn tôi thì chẳng dính dáng gì tới họ. Là hắn, chính là hắn , là cái tên quét rác đó.

Đạo sĩ giả mạo chỉ tay vào 1 người đàn ông đang đứng quét rác trước tiền viện.Trên đời này quả thực có quỷ hồn, nhưng chúng rất ít khi quấy phá ai. Phần lớn đều là con người giở trò làm bậy.

-Tống cổ hắn đi thôi.

Tả Đăng Phong xoay người rời khỏi linh đường. Tôn Phụng Tiên là người đứng ra xử lý mọi chuyện.

Trở lại cửa tiệm phía Đông, mọi người còn chưa kiểm kê xong. Thập Tam còn đang ngồi trên ghế thái sư,trên bàn đang đặt 1 chén nước sạch. Tả Đăng Phong đặt chén nước xuống đất, Thập Tam lập tức nhảy xuống uống nước.Nó tuy đang ngồi trên ghế, nhưng lúc ăn cơm uống nước nó cần phải cúi đầu mới làm được.

Tả Đăng Phong ngồi trên ghế thái sư suy tư. Hắn đang suy nghĩ có nên giúp đỡ Kim Châm hay không. Nếu bình tĩnh suy nghĩ thì nếu như không xảy ra chuyện này thì hắn cũng chẳng sẵn lòng tới phái Mao Sơn. Có 3 nguyên nhân : 1 là năm đó Kim Châm đã từng lừa hắn , mà Tả Đăng Phong rất khó tha thứ cho người nào lừa gạt hắn. Hai là quan hệ giữa hắn và Ngọc Phật. Tuy rằng quan hệ giữa hai người cực kỳ thuần khiết, nhưng hắn cũng rất khó đối mặt với Kim Châm. Ba là Kim Châm quả thực đã giúp đỡ đám quỷ NB, mà Tả Đăng Phong rất ghét người NB.

Những nguyên nhân này khiến cho Tả Đăng Phong bắt đầu đùn chân sinh lòng bỏ cuộc. Nhưng các cụ có câu " quá tam ba bận", hắn nghĩ ngợi mãi cuối cùng vẫn quyết định ra tay cứu viện. Nguyên nhân cũng có 3 nguyên nhân : Thứ 1, Kim Châm là người dẫn hắn tới trận pháp. Cho dù động cơ của y thế nào nhưng bản chất thì y vẫn có ân giúp hắn. Thứ 2, Tả Đăng Phong vì chuyện của Ngọc Phật mà cứ cảm thấy có lỗi với Kim Châm.Tuy rằng hắn cũng không cho Ngọc Phật cơ hội, nhưng Kim Châm quả thực đã không còn cơ hội tiến tới với Ngọc Phật. Thứ 3, và cũng là nguyên nhân quan trọng nhất. Kim Châm hiện nay đã trở thành Hán gian trong mắt của mọi người. Không ai chịu giúp y. Ngân Quan mặc dù có quan hệ cá nhân rất tốt với y nhưng hắn cũng không thể đứng ra giúp đỡ y. Vì Ngân Quan là chưởng giáo của phái Toàn Chân, nếu y ra tay sẽ can thiệp vào chuyện nội bộ của Chính Nhất giáo, mà chuyện này là chuyện tối kỵ. Ngọc Phật càng không thể giúp đỡ Kim Châm vì Thần Châu phái cũng phụ thuộc vào Chính Nhất giáo. Nàng không thể dĩ hạ phạm thượng , vì nếu nàng làm vậy sẽ khiến giáo phái của mình gặp tai ương.

Hiện nay chỉ có hắn là người thích hợp nhất. Hắn là người cô độc, chẳng thuộc về bất cứ giáo phái nào, hơn nữa hắn cũng có quan hệ cá nhân với Kim Châm nên hành vi cứu viện của hắn cũng chỉ mang tính cá nhân. Có thể giữ được vị trí chưởng giáo của phái Mao Sơn cho Kim Châm hay không thì hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng dù có chuyện gì xảy ra hắn phải giữ được tính mạng cho y.

Tôn Phụng Tiên rất nhanh xử lý xong xuôi chuyện ở hậu viện. Y chạy tới tiền sảnh bồi tiếp hắn. Thấy Tả Đăng Phong đang nhíu mày trầm tư y cũng không dám quấy rầy hắn. Sau thời gian nhâm nhi 1 chung trà nhỏ, việc kiểm kê cũng đã hoàn tất. Tổng giá trị của đống vật tạp nham trong rương là 3800 lượng vàng, chia làm 4 tấm kim phiếu, mỗi tấm đều có đóng dấu của giới thương buôn Huy Châu.

Tả Đăng Phong sao khi cầm lấy kim phiếu bèn cáo từ. Tôn Phụng Tiên đã sớm chuẩn bị xong giấy mực, y khẩn khoảng cầu xin Tả Đăng Phong ghi mấy chữ.

Tả Đăng Phong đương nhiên hiểu mục đích của y. Trong thời loạn thế này, có thể dính tí hương thơm của Huyền Môn Thái Đẩu thì chẳng có đám giặc cướp nào dám tới quấy phá. Thậm chí ngay cả quân đội cũng phải nhượng bộ 3 phần. Người trong đạo môn muốn lấy đầu của ai chẳng khác gì như lấy đồ trong túi, rất khó để phòng bị.

Cuộc làm ăn lần này Tôn Phụng Tiên chẳng lời được xu nào nên Tả Đăng Phong cũng không thể khiến y bị bẽ mặt do đó hắn tiện tay cầm lấy chiếc bút lông viết lên 4 chữ "Bất Muội Bản Tâm" (Tấm lòng ngay thẳng). Hắn không đề lạc khoản vì hắn biết Tôn Phụng Tiên nhất định sẽ lo nốt phần còn lại, bởi vì nếu không thêm tên tuổi của Tàn Bào thì sẽ chẳng ai sợ cả.

Tôn Phụng Tiên thấy Tả Đăng Phong thực sự để lại mấy chữ khiến y mừng rỡ như điên. Y còn đích thân đưa tiễn. Pháp thuật của Tàn Bào cao thâm khó lường, vừa chính vừa tà. Đề từ của hắn so với mấy vị Huyền Môn Thái Đẩu khác còn có tác dụng hơn nhiều. Trong mắt của Tôn Phụng Tiên thì chữ của Tàn Bào không chỉ có thể làm đám người xấu phải khiếp đảm mà còn có thể tránh quỷ trừ tà.

Tuy rằng rương gỗ đã trống không nhưng Tả Đăng Phong đã quen với việc đeo nó trên lưng rồi.

Mới đi được vài dặm về phía Đông, Tả Đăng Phong đã nghe được tiếng pháo nổ lốp đốp. Y chỉ biế cười khổ. Thương nhân đúng là thương nhân,không bỏ qua bất cứ 1 cơ hội nào để đánh bóng tên tuổi của mình. Có lẽ chưa cần đến ba ngày thì tất cả mọi người sẽ đều biết chuyện họ đã có 1 vụ làm ăn với Tàn Bào.

Khoảng cách từ Hợp Phì tới Trấn Giang còn chưa tới 500 dặm. Tới chỗ không người Tả Đăng Phong lập tức đề khí búng người bay lên không trung rồi nhanh chóng phóng đi. Trong lòng y lúc ấy cũng đang tính y sẽ phải tỏ ra thế nào khi gặp Kim Châm. Sau khi cân nhắc, Tả Đăng Phong quyết định không nhắc tới chuyện trước kia Kim Châm đã lừa hắn. Coi như bạn thân lâu ngày gặp mặt. Sau lần này, đôi bên chẳng ai nợ ai, ân tình cũng hết, hắn sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Tả Đăng Phong không hề nghỉ chân mà cứ chạy 1 mạch. Khoảng 1h chiều y tới chân núi Mao Sơn. Quả nhiên quanh chân núi Mao Sơn có rất nhiều đạo nhân và đạo cô, màu sắc của đạo bào trên người cũng không giống nhau. Trong đó đạo sĩ vận đạo bào màu xanh, sau lưu thêu hình bát quái năm màu, ở trung tâm của hình bát quái là hình thái cực đen trắng chắc là Long Hổ sơn Chính Nhất phái . Các đời Long Hổ sơn đều được triều đình phong thưởng, có khi là tiền tiếp thu triều đình đích phong thưởng, có khi là có được thưởng rất nhiều tiền. Vì thế cho nên đạo bào của bọn họ rất nổi bật khiến cho người ta phải chú ý. Mặc trên người đạo bào được may vội vàng bằng tay chắc hẳn là đạo nhân của Các Tạo sơn. Các Tạo sơn thịnh hành tiết kiệm, làm việc cũng hay hạ mình, rất ít khi đi lại trên chốn giang hồ, bởi vậy ít người biết. Thế nhưng giáo phái này có thể sánh vai với Chính Nhất và Mao Sơn hợp xưng tam đại chính tông phù lục phái thì chắc chắn tu vị ở phương diện phù lục của họ phải đạt đến độ đăng phong tạo cực.

Đạo sĩ cũng phải tuân theo 1 chế độ đẳng cấp cực kỳ nghiêm khắc. Muốn phán đoán địa vị của 1 đạo sĩ thì cách đơn giản nhất là nhìn xem y đội đạo quan gì. Đạo sĩ Chính Nhất và Toàn Chân đội trên đầu đạo quan có đẳng cấp cao nhất -- Phù Dung quan. Không phải bậc đại đức thì không thể đội. Thứ hai là Ngũ nhạc quan,chỉ những người chứng đạo mới có thể đeo. Bình thường nhất là hoàng quan, môn nhân chịu theo giới luật của Đạo giáo đều có thể đeo. Đạo sĩ dưới chân núi có già có trẻ , nhưng ai cũng đội Ngũ nhạc quan. Không cần hỏi cũng biết đây đều là những cao thủ có chút thành công trong đạo thuật của hai phái.

Nhưng Tả Đăng Phong cũng không để những người này vào mắt. Hắn biết 2 vị chưởng giáo của Long Hổ sơn và Các Tạo sơn mới là cao thủ mà hắn phải đối mặt. Chưởng giáo của Mao Sơn bị xếp cuối trong các vị chưởng giáo của Chính Nhất giáo. Nhung thiên sư và địa sư cũng không được xếp loại dựa trên tu vi đạo thuật mà chủ yếu căn cứ vào vai vế và cách định danh cố định giữa các chi nhánh. Hay nói cách khác tu vi của chưởng giáo Long Hổ sơn và Các Tạo sơn cũng chưa chắc đã cao hơn Kim Châm.

Dưới chân núi cũng không có ai rảnh rỗi tới nhìn. Thàn sắc của những đạo nhân đang bao vây Mao Sơn cũng rất ung dung thoải mái. Nhưng khi nhìn thấy Tả Đăng Phong và Thập Tam tới gần, bọn họ đã không còn giữ được thần sắc ung dung như vậy nữa. Đạo nhân mặc trên người đạo bào cũ nát,quái miêu ở trên vai, tuổi tác cũng còn khá trẻ. Những đạo nhân này chỉ trong nháy mắt đã đoán ra được thân phận của người vừa tới.

Tả Đăng Phong chẳng thèm liếc nhìn những đạo nhân này mà lạnh lùng nhìn đường lên núi.

Đọc truyện chữ Full