DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 146: Đuổi Thiên Sư đi

Trong ấn tượng của Tả Đăng Phong thì Kim Châm là người biết nín nhịn, biết lấy đại cục làm trọng. Hắn không ngờ Kim Châm lại tức giận đến như vậy.

- Đại ca! Huynh tỉnh táo lại đi! Y là giáo chủ của Chính Nhất giáo đó!

Tả Đăng Phong lắc mình kéo lại Kim Châm.

- Giáo chủ của Chính Nhất giáo là người chủ quản về phù lục trong tam sơn là chuyện có thật, nhưng y là người chủ quản thôi chứ không phải là người quản hạt bọn ta. Tới đúng lúc lắm, thù cũ nợ mới thanh toán một lượt cho xong.

Kim Châm nói xong bèn quay trở lại trong phòng.

Tả Đăng Phong cũng đi vào theo. Y phát hiện Kim Châm thay ra trang phục thường ngày của mình rồi mặc vào đạo bào màu tím của chưởng giáo phái Mao Sơn. Sau khi chỉnh lại đạo quan, y cầm theo phất trần rồi bước ra cửa.

- Đại ca! Hãy nghĩ cho kỹ đã.

Tả Đăng Phong khuyên can. Nhìn thư thế này của Kim Châm có thể đoán được y thực sự muốn đấu với thiên sư Trương Hoằng Chính của Long Hổ sơn.

- 10 năm trước ta đã nghĩ kỹ rồi.

Kim Châm hừ lạnh.

Tả Đăng Phong nghe xong cũng không đứng ra ngăn cản nữa. Nghe cách nói của Kim Châm thì có vẻ như xích mích giữa 2 phái vốn đã tồn tại từ rất lâu rồi.

Kim Châm đi thẳng tới chính điện ở tiền viện. Lúc này đạo nhân của phái Mao Sơn vẫn đang ngồi xếp bằng ở tiền viện. Có ánh nến hắt ra từ thiên điện, một điện phủ nằm ở phía Tây của đại điện. Không cần hỏi cũng biết đạo nhân của Long Hổ sơn và Các Tạo sơn đang nghỉ ngơi trong thiên điện.

- Phúc sinh vô lượng thiên tôn! Ai ra lệnh cho các ngươi ngồi xếp bằng ở đây?

Kim Châm khi đi tới tiền điện nhìn thấy cảnh này bèn gầm lên giận dữ hỏi.

- Vô Lượng Thiên Tôn! Tham kiến chưởng giáo chân nhân.

Đám đạo nhân của phái Mao Sơn đã ngồi xếp bằng ở chỗ này mấy ngày rồi. Họ sớm đã mệt rũ cả người. Sự xuất hiện của Kim Châm khiến bọn họ trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Bọn họ lục tục đứng dậy chắp tay hành lễ với chưởng giáo.

- Ai có tu tập đạo pháp thì lưu lại, những người khác thì giải tán.

Kim Châm phất tay hạ lệnh. Đám đạo nhân nghe xong liền đồng thanh hô lớn, sau đó những người không phận sự tự động giải tán đi lo việc của mình.

Kim Châm lập tức đi thẳng tới thiên điện. Còn chưa đi tới cửa thì Trương Hoằng Chính và lão đạo mặt ngựa đi ra .

Hai bên khi chạm trán không ai mở miệng cả.Trương Hoằng Chính thì đang chờ Kim Châm cúi đầu thi lễ, bởi vì dựa theo cấp bậc lễ nghĩa thì quả thực Kim Châm phải là người hành lễ, nhưng câu nói mà Trương Hoằng Chính đón nhận sau một hồi im lặng lại là câu "Cút cho ta!" chứ không phải là câu 'Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn' mà y trông đợi!

1 câu "Cút cho ta!" của Kim Châm không chỉ khiến cho đám người của Trương Hoằng Chính khiếp sợ mà ngay cả Tả Đăng Phong cùng đám đạo nhân của phái Mao Sơn cũng trợn tròn mắt.Cho dù có nói như thế nào thì phái Mao Sơn cũng là 1 phân nhánh của Chính Nhất giáo. Kim Châm làm như vậy là vô cùng thất lễ.

- Đỗ Thu Đình, ngươi muốn khi sư diệt tổ, phản bội tổ đình phải không@?@!

Sắc mặt của Trương Hoằng Chính lúc này tái nhợt như gan heo.

- Phía Mao Sơn Mao sơn trên thờ Tam Thanh, dưới bái Tam Mao chân quân! Chính Nhất phái các người dựa vào cái gì để cai quản chúng ta.

Kim Châm nhíu mày nói.

- 600 năm trước, NguyênThành Tông hoàng đế hạ thánh chỉ ban thưởng, phong Chính Nhất giáo ta là người lãnh đạo về phù lục trong tam sơn. Lấy Chính Nhất giáo làm chủ, phái Mao Sơn của các người thuộc quyền quản hạt của chúng ta! Ngươi thân là một Nhân sư của Chính Nhất giáo, là chưởng giáo của phái Mao Sơn lại trợ Trụ vi ngược, cam tâm làm tay sai cho lũ người NB. Đã thế nay còn muốn dĩ hạ phạm thượng, xa rời tổ đình! Nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ thì phái Mao Sơn sẽ gặp phải tai ương ngập đầu đó!

Trương Hoằng Chính Chính lạnh lùng quát.

- Hoàng đế triều Nguyên ban thưởng phong cho Long Hổ sơn là Chính Nhất phái chẳng liên quan đến phái Mao Sơn chúng ta! Phái Mao Sơn phái chưa bao giờ nhận được 1 xu tiền thưởng của triều đình! 10 trước Giang Tô bị ngập nặng ,bản tọa phụng mệnh của tiên sư tới Long Hổ sơn để cầu lương. Long Hổ sơn các người đời đời được thụ phong nhận bổng lộc, giàu có một phương, không phải là gấm vóc lụa là không mặc, không phải là sơn hào hải vị không ăn, thế mà chỉ quăng ra có 2 túi gạo con con đã muốn đuổi bản toạ đi! Sỉ nhục lần đó bản toạ suốt đời không quên!

Kim Châm nói xong bèn đưa tay chỉ ra cửa lớn:

- Nếu muốn động thủ, thì phái Mao Sơn ta sẵn lòng tiếp, còn nếu không thì lập tức cút xuống núi cho bổn toạ.

- Đỗ chân nhân, chuyện của đạo môn các người, tiểu đệ không tiện nhúng tay! Tiểu đệ xuống núi đi dạo 1 vòng vậy.

Tả Đăng Phong đợi Kim Châm nói xong bèn tiếp lời. Hắn cũng biết Kim Châm nếu thực sự muốn động thủ sẽ rất khó thắng Trương Hoằng Chính Chính. Kết quả cuối cùng nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương.Quan trọng hơn là nếu động thủ thì Các Tạo sơn cũng sẽ tham chiến, nhưng vậy sẽ biến thành 1 trận đánh hội đồng. Bởi vậy hắn cần nghĩ chính yếu chính là một ngày động thủ, đều tự thủ hạ tất nhiên sẽ tham dự, vậy thành quần ẩu liễu, sở dĩ hắn đắc phải nghĩ ra một cách để Trương Hoằng Chính Chính không dám ứng chiến.

Tả Đăng Phong nói xong không đợi Kim Châm nói năng gì đã đi thẳng ra ngoài. Nhưng khi chưa đi tới cửa thì hắn đã nghe được Trương Hoằng Chính Chính thở hổn hển ra lệnh trở về Long Hổ sơn.

Tả Đăng Phong nghe được Trương Hoằng Chính Chính nói xong bèn mỉm cười xoay người đi tới bên cạnh của Kim Châm.

Chỉ 1 lát sau, đám người Long Hổ sơn và Các Tạo sơn lục tục xuống núi. Hai người bị Tả Đăng Phong đóng băng cũng chẳng cần Tả Đăng Phong cứu chữa đã được khiênh đi.

- Trương Hoằng Chính Chính là kẻ ngông cuồng tự đại, tu vi cũng không kém ta, làm sao hắn lại chịu thua dễ dàng thế nhỉ?

Kim Châm đợi đối phương bỏ đi hết mới hỏi với giọng ngạc nhiên.

- Hắn sợ đệ sẽ giết môn nhân của hắn.

Tả Đăng Phong cười nói. Nếu Trương Hoằng Chính Chính thực sự không đi, Tả Đăng Phong nhất định sẽ khiến y trở thành tư lệnh "không" quân. ( không là không có ấy nhá).

- Ngày hôm nay có thể trả thù khiến ta cảm thấy thật sung sướng.

Kim Châm đi tới cửa chính của đạo quan. Đám người phái Mao Sơn cũng xuống núi theo đám người Long Hổ sơn. Lần này tiếng là đưa tiễn, thực ra là đuổi khách thẳng mặt.

- Đây cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất. Làm vậy sẽ khiến đám người NB biết huynh còn chưa chết, ngày sau khó tránh việc chúng sẽ tiếp tục tới quấy rầy huynh.

Tả Đăng Phong lắc đầu.

- Có nghe câu con giun xéo lắm cũng quằn chưa?

Kim Châm hừ lạnh.

- Đuổi họ đi thì dễ, chứ tội danh Hán gian của huynh rất khó rửa sạch.

Tả Đăng Phong lại lắc đầu. Con người dù có lý trí đến đâu cũng sẽ có lúc mất đi lý trí. Cách giải quyết của Kim Châm trong chuyện này rất không lý trí.

- Chỉ cần người trong Mao Sơn không coi ta là Hán gian là được rồi, người ngoài họ muốn nói gì cứ để họ nói cho sướng miệng đi! Giết nhiều người NB như vậy nhưng cuối cùng bản thân lại biến thành Hán gian! Đúng là đời!

Kim Châm cười khổ lắc đầu.

- Thật ra thì cách giải quyết tốt nhất là huynh cứ kể hết đầu đuôi ngọn nghành cho họ biết. Phái Mao Sơn nằm trong vùng bị người NB chiếm đóng, nếu muốn sinh tồn cứ phải lá mặt lá trái với chúng. Không bằng cứ chuyển phứt về Giang Tây cùng Long Hổ sơn và Các Tạo sơn cho an toàn.

Tả Đăng Phong khuyên can.

- Đệ cho là họ sẽ nghe lời giải thích của ta sao? Bọn họ tới với mục đích chèn ép phái Mao Sơn. Mấy năm gần đây danh tiếng của ta nổi như cồn khiến cho bọn họ đã sớm sinh lòng đố kỵ với thanh danh của phái Mao Sơn ta.

Kim Châm hừ lạnh.

- Thiên Lôi Chưởng của tên Trương Hoằng Chính Chính này rất quái dị, sau này nếu gặp phải y thì huynh nhất định phải cẩn thận mới được.

Tả Đăng Phong nhìn đoàn người của Long Hổ son và Các Tạo sơn khuất dần trong bóng đêm.

- Thiên Lôi Chưởng của Trương gia quả thực rất bá đạo , nhưng còn phát thuật khinh thân của Long Hổ sơn thì quả thực không biết phải bình luận thế nào.

Kim Châm cười nói.

Tả Đăng Phong nghe xong cũng bật cười. Chiêu thức có lợi hại thế nào cũng phải bắt kịp đối thủ mới phát huy công dụng của nó, còn nếu không người dùng cũng chỉ có thể kêu gào ở phía sau mà thôi.

Trở về đạo quan, Kim Châm tắm rửa rồi thay ra y phục,sau đó ăn qua loa chút gì đó rồi trò chuyện với môn nhân trong giáo và hai vị sư huynh. Lúc nửa đêm, y bưng 1 hồ trà mới tới phòng khách, nơi mà Tả Đăng Phong đang nghỉ chân. Y biết Tả Đăng Phong có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

- Đại ca! Đám người Đằng Khi có tất cả bao nhiêu người?

Tả Đăng Phong hỏi.

-Đằng Khi Chính Namcòn có 1 nữ ninja, có lẽ là Tam Xuyên Tố đã giao chiến với Ngọc Phật lúc trước. Đằng Khi Anh Tử không đi theo, ngoài ra còn có hơn 100 lính đi theo cùng rất nhiều dân phu.

Kim Châm trả lời.

- Bọn họ làm sao lại tìm được nơi toạ lạc của hoàng lăng vậy?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi. 2 người đi theo Kim Châm cũng chẳng phải là cao thủ phong thuỷ gì cho cam, nên Tả Đăng Phong cảm thấy rất khó hiểu không biết làm sao bọn họ lại tìm ra được hoàng lăng -- nơi mà địa chi Mùi thuộc hành thổ thuộc tính âm đang ở.

- Ta cũng không rõ lắm. Lăng mộ của Chu Bình Vương được xây trong lòng núi, khoảnh cách từ cửa hầm tới trung tâm của ngọn núi cũng phải hơn 3 dặm. Năm đó chắc chúng đã đào 1 địa đạo ở cách đó 3 dặm, sau đó tiếp tục đào theo hướng Bắc hướng tới lòng núi, cuối cùng phải miễn cưỡng lắm mới tìm ra được lăng mộ.Cửa vào lăng mộ nằm ở nơi vô cùng kín đáo, thế nhưng nơi mà Đằng Khi Chính Nam hạ lệnh cho dân phu đào lại đúng lúc là cửa vào lăng mộ.

Kim Châm đưa chung trà lên miệng rồi nói.

- Rất có thể bọn chúng đã biết được vị trí của 12 địa chi.

Tả Đăng Phong gật đầu nói. Khi Đằng Khi Anh Tử rời đi thì nàng cũng đã từng nói nàng biết rõ về 12 địa chi. Bởi vậy có thể thấy được tư liệu trong tay của Đằng Khi Chính Anh Tử còn cụ thể và chính xác hơn rất nhiều những đầu mối do hắn tự mình mày mò .

- Bọn chúng có thể biết vị trí, nhưng bọn chúng lại không biết trong lăng mộ là địa chi gì.

Kim Châm lắc đầu nói.

- Vì sao huynh lại nói như vậy?

Tả Đăng Phong truy hỏi.

- Trên đường dẫn vào lăng mộ , có 1 cái ao do người ta cố ý xây dựng hình tròn có diện tích khoảng 3m2. Nước trong ao cũng không sâu, hơn nữa lại không có độc, nhưng ở phía dưới có lót 1 lớp cát màu đen.Có 1 con độc mãng ( rắn độc) làm ổ ở đó. Khi nhìn thấy con độc mãng kia, đám người đó rất muốn bắt được nó, nhưng sau đó khi họ phát hiện trong lăng mộ chính còn có 1 con quái dương (1 con dê kỳ lạ) còn đang ngắc ngoài, bọn chúng có vẻ rất thất vọng. Anh cảm thấy bọn chúng lầm tưởng con rằng con độc mãng kia chính là đại chi Thìn -- địa chi hành thổ thuộc tính dương trong 12 địa chi. Bởi vậy có thể thấy được bọn chúng tuy biết vị trí của địa chi nhưng lại không biết địa chi ở đó là địa chi nào.

Kim Châm phân tích.

Tả Đăng Phong nghe xong bèn gật đầu. Mục tiêu của Đằng Khi Chính Nam lại đúng lúc trái ngược với hắn. Địa chi mà hắn cần kiếm đều là địa chi thuộc tính dương, nên nội đan của những địa chi thuộc tính âm với y mà nói cũng vô dụng.

- Hiện tại ta cũng không nghĩ ra vì sao độc mãng ở trong mộ lại không ăn thịt quái dương ( con dê kỳ quái) đó! Không những nó không ăn thịt con dê đó mà nó còn bảo vệ cho con dê kia nữa chứ.

Kim Châm lên tiếng.

- Bản thân 12 địa chi cũng không lợi hại, nhưng độc vật do chúng diễn sinh ra rất lợi hại. Độc vật đó sẽ bảo vệ cho chúng. Năm đó khi Chu Bình Vương bắt được chúng, y lợi dụng mối quan hệ giữa chúng để lợi dụng 1 cách gián tiếp độc mạng bảo vệ hoàng lăng của y. Điều này cũng chứng tỏ năm đó khi xây dựng hoàng lăng thì y đang có trong tay độc mãng vì địa chi Mùi (Dê) rồi, vì nếu không sẽ không có chuyện vị trí của chúng sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Sau khi xây dựng xong hoàng lăng, y chỉ việc chuyển chúng vào trong lăng mộ mà thôi.

Tả Đăng Phong nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Trong thời kì Thương-Chu, cơ quan chống trộm trong lăng mộ cũng tương đối ít. Lúc đó người ta ngay cả cơm còn ăn chưa đủ no, làm gì có tâm tư đi nghiên cứ cơ quan chống trộm trong lăng mộ. Có 1 con độc mãng bảo vệ lăng mộ đã khó lắm rồi.

- Thảo nào nó lại bỏ qua Tam Xuyên Tố mà lại chạy tới tấn công ta.

Kim Châm tỏ vẻ "hoá ra là thế".

- Làm sao huynh lại lấy được nội đan?

Tả Đăng Phong dò hỏi.

- Trong lăng mộ cũng không có chỗ để lưu giữ cỏ khô và đồ ăn, nên con quái dương tam nhãn(dê ba mắt) đó có thể sống ngoắc ngoải đến ngày hôm nay chắc chắn là nhờ nội đan. Phần lớn những loại động vật sống rất lâu đều có nội đan trong người. Muốn lấy nội đan cũng rất dễ: khi chúng cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp, chúng sẽ chủ động phun ra nội đan để cầu sinh.

Kim Châm giải thích.

- Vì sao chúng cho rằng chỉ cần nhả ra nội đan là có thể sống tiếp?

Tả Đăng Phong hỏi lại. Nếu như Kim Châm làm như vậy do y đã có kinh nghiệm từ trước thì hắn cũng có thể bắt chước. Sau này không cần phải mổ bụng địa chi ra làm gì cho mất công, cứ đập cho chúng 1 trận thừa sống thiếu chết xem chúng có nhả nội đan ra không.

- Phái Mao Sơn từ khi lập phái đến nay cũng đã có hơn 1500 năm. Ban đầu chúng ta tu hành《 Thượng Thanh Kinh 》để cầu trường sinh. Đến thời nhà Tống thì mục tiêu ban đầu này đã bị chệch hướng, phái Mao Sơn lúc ấy bắt đầu quan tâm đến phù chú tiểu thuật. Mấy trăm năm sau, chúng ta đã làm không ít việc bắt quỷ trừ ta, hàng ma phục yêu. Theo các vị tổ sư thì những động vật có linh tính nhả ra nội đan của chúng là để tỏ ra chúng đã biết hối lỗi, không dám làm hại người vô tội nữa. Nhưng theo ý ta thì chúng phun ra nội đan cũng giống như khi con người chúng ta gặp cướp giao ra hết tài sản trên người vậy , đơn thuần là bởi vì chúng sợ bị giết mà thôi.

Kim Châm cười nói.

- Vậy con độc mãng và quái dương kia xử lý ra sao?

Tả Đăng Phong cười hỏi.

- Độc mãng bị Tam Xuyên Tố giết chết, còn con quái dương kia thì bị Đằng Khi Chính Nam bắt đi! Hắn có lẽ định giữ lại để tạo áp lực cho đệ. Hắn không biết nội đan đã bị lấy đi, nên đệ có thể tương kế tựu kế chơi hắn 1 vố.

Đọc truyện chữ Full