DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 150: Điên cuồng và tự cao

-Sao anh lại thay đổi quyết định vậy?

Kỷ Toa nhíu mày hỏi.

-Cô có nghe nói tới tôi vậy cô có nghe tới những người còn thành danh sớm hơn tôi trong Huyền Môn Thái Đẩu không?

Tả Đăng Phong hỏi.

-Kim Ngân Đồng Thiết Ngọc?

Kỷ Toa gật đầu nói. Người luyện võ trên thế gian này nhiều như cá diếc qua sông, nếu đổi lại là người thường thì có lẽ Kỷ Toa chắc chắn sẽ không nhận ra.Thế nhưng cô ta cũng có nghe qua những nhân vật nằm trên đỉnh kim tự tháp.

-Lạt ma béo kia là Đồng Giáp.Tên thật của y kêu là cái gì mà Na Thuận Ba Đặc Nhĩ (Nashon Bateer).

Tả Đăng Phong gật đầu trả lời.

-Anh cũng không phải đối thủ của lão sao?

Kỷ Toa trầm ngâm 1 lát rồi nói khích.

-Tới trình độ như chúng tôi rồi ngay cả chuyện đánh bại đối phương đã rất khó rồi, muốn giết chết đối phương lại càng khó hơn. Trận chiến cũng sẽ phải kéo dài thành ra phiền lắm.

Tả Đăng Phong giải thích. "Đại ThủẤn" của Đồng Giáp là công phu ngoại môn của Mật Tông, có sức chống chọi rất mạnh với Huyền Ân Chân Khí. Nếu quả thật phải đánh nhau thì Tả Đăng Phng xác định phải đánh lâu dài với lão.

-Ồ hoá ra là như vậy.

Kỷ Toa gật đầu mở miệng.Cùng lúc đó cô nàng còn cố y ra vẻ nửa tin nửa ngờ.

-Cô không nên dùng vẻ mặt như vậy để khích tôi! Cô cứ về khách sạn trước để chờ đi. Tôi sẽ cho bọn chúng 10 phút để cút khỏi rạp chiếu phim.

Tả Đăng Phong hừ lạnh nối.Y xoay người băng qua đường cái đi tới rạp chiếu phim.

-Cút ngay thằng bụi đời này.

Khi hắn đi tới cửa rạp chiếu phim cửa, một người đội nón màu đen nhìn có vẻ còn khá trẻ chửi hắn bằng tiếng địa phương để đuổi hắn đi.

-Mẹ cậu có mấy người con?

Tả Đăng Phong ghé mắt đánh giá người thanh niênnày.

-Cái thằng điên này biến ngay!

Cậu chàng nghe vậy bèn chửi đổng.Những người hộ vệ đội nón đen khác nghe được câu chuyện bèn không nhịn được cười ha hả.

-Tôi cho cậu cơ hội mở miệng mà cậu lại không biết quý trọng.Chỉ e mẹ cậu không có người chăm sóc khi tuổi già rồi.

Tả Đăng Phong cười nhạt rồi nhấc chân đá văng tên thanh niên kia bay xa mấy trượng.Một cước đã được hắn ngưng tụ linh khí.Mục đích của hắn là chính là đạp chết đối phương chỉ trong 1 cước.Thanh niên cần phải kiếm 1 công việc tốt,phụng dưỡng mẹ cha khi tuổi già và thành gia lập nghiệp.Cả ngày chỉ muốn theo người ta làm dân anh chị thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bại hoại của xã hội.

Tả Đăng Phong vừa ra tay thì mười mấy người bảo vệ phụ trách việc canh phòng lập tức tú ra súng lúc nhắm ngay hắn.

-Vào nói với lão lạt ma kia rằng "Tàn Bào" muốn xem phim.Bảo lão để rạp chiếu phim lại cho ta.

Tả Đăng Phong cười nói.

Tả Đăng Phong vừa nói xong thì mấy tên bảo vệ sợ hãi hô lên.Trên thực tế bọn họ sợ cũng đúng thôi vì nếu nói tu đạo luyện võ có cửu trọng cảnh giới thì không cần nghi ngờ về việc Tả Đăng Phong đã gần đến đại thành, còn bọn họ chỉ có vài người là bước chân vào tầng đầu tiên.

Cả đám người cũng chỉ ngạc nhiên trong 1 thời gian ngắn.Một người trong số đó chạy nhanh vào trong rạp chiếu phim.Những người còn lại chĩa súng về phía Tả Đăng Phong.

-Còn chĩa súng về phía tôi nữa là tôi giết sạch cả đám đấy.

Tả Đăng Phong nhìn xung quanh rồi lạnh lùng mở miệng.

Mọi người nghe xong liền tỏ ra hoảng sợ,nhưng bọn họ cũng không thu lại cây súng.Bọn họ đều là thanh niên,mà thanh niên rất sĩ diện.Bọn họ không muốn tỏ ra hèn nhát trước mặt đám bạn.

-Tôi sẽ tha cho ba người đầu tiên bỏ súng xuống.

Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

Hắn vừa nói xong thì có 2 người vội vàng ném súng xuống đất.Những người còn lại thấy vậy không những không buông súng mà còn nhìn 2 người họ với vẻ coi thường. Thế nhưng nét mặt đó lại là nét mặt sẽ vĩnh viễn xuất hiện trên khuôn mặt họ bởi vì Tả Đăng Phong đã ra tay! Hư ảnh của hắn nhoáng lên,thân hình của hắn di chuyển giống như quỷ mị vậy.Chỉ trong khoảnh khắc hắn đã liên tiếp giết 9 người. Cao thủ tuyệt đỉnh thường rất chú trọng tới thân phận của mình.Họ sẽ không hạ mình để ra tay với người thường.Nhưng Tả Đăng Phong lại không thèm để tâm đến chuyện này. Ai dám chọc hắn thì hắn dám giết.

-Thanh niên phải cố gắng học tập, phải tìm 1 công việc cho đàng hoàng! Sao hai người lại học người ta làm chuyện xấu?

Tả Đăng Phong sau khi giết người bèn làm như không có chuyện gì hỏi 2 vị hộ vệ lúc này đang run như cầy sấy.

-Hoá ra là tên khốn nhà ngươi!

Đúng lúc này thì trong rạp chiếu phim truyền ra 1 tiếng chửi bậy khá là "kém văn hoá".

-Hoá ra là lão Hán gian.

Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lạt ma Đồng Giáp đang vội vàng bước ra.

-Khốn khiếp!Phật gia không phải là người Hán có được không. Ngươi định tới đây làm gì?

Đồng Giáp đính chính lại lời nói của Tả Đăng Phong. Điều mà lão để bụng không phải là việc Tả Đăng Phong mắng lão mà là việc Tả Đăng Phong nhầm lẫn về dân tộc của lão.

-Yên tâm! Ta cũng lười đánh nhau với lão.Ta tới chỉ để xem phim thôi! Các người để rạp chiếu phim lại cho ta.

Tả Đăng Phong cười nói. Hắn và Đồng Giáp cũng không có huyết hải thâm thù gì,cho nên cũng chẳng cần phải làm tới mức liều mạng với đối phương.

Đồng Giới nghe xong bèn nhíu mày.Lão đang nghĩ xem Tả Đăng Phong đang nói thật hay nói chơi.

-Ta tới Thượng Hải để thăm thú vui chơi.Ba ngày sau ta sẽ rời khỏi đây.Trong ba ngày này ta cũng không muốn bị làm phiền,các người cũng đừng tới chọc điên ta.Đi mau đi nếu không muốn chết.

Tả Đăng Phong cười nói.

Đồng Giáp nghe xong cũng không mở miệng.Lão đang đắn đo xem có nên đánh nhau với Tả Đăng Phong hay không.Nếu xét 1 cách công bằng thì Đồng Giáp hận Tả Đăng Phong đến thấu xương.Nguyên nhân không phải vì Tả Đăng Phong giết 2 người đàn bà của lão, cũng không phải bởi vì trò đùa của y khiến lão phải chạy mấy trăm dặm đường,mà là do Thập Tam tiểu vào người lão khiến dương khí trong người lão quá vượng,khiến lão không còn cách nào khác là phải "quất" đại 1 kỹ nữ đứng chào khách ở trên đường.Nhưng không may là vị kỹ nữ này mắc bệnh hoa liễu,làm lão cũng bị lây bệnh,báo hại người lão nổi lên mụn nước phải chạy chữa tới mấy tháng liền.

-Luận thực thì hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, luận thân pháp thì ta cao hơn lão 1 bậc. Lão làm sao đánh lại ta được? Thôi đi nhanh đi.

Tả Đăng Phong thấy lão nghiến răng không nói lời nào bèn không nhịn được giục giã.

-Phật gia sớm muộn gì cũng sẽ giết tên khốn nhà ngươi.

Đồng Giáp chẳng biết làm sao đành phải mắng cho hả giận.Nhưng sau khi mắng xong lão cũng dẫn them những hộ vệở bên trong cùng mấy người đội mũ đen che mặt lên xe rời đi. Lão không sợ Tả Đăng Phong nhưng lão lại e dè Thập Tam.Lão cũng không rõ lúc trước Thập Tam do vô tình hay nghe theo lệnh của Tả Đăng Phong mà tè lên người lão. Nhưng cho là thế nào thì lão cũng quyết định tránh xa cho lành.Người thông minh không thích phô trương,chỉ có những kẻ ngu xuẫn mới giữ khư khư lấy thể diện của mình.

-Anh vì sao không vì dân trừ hại giết lão?

Khi tất cả đã đi rồi thì Kỷ Toa mới đi tới bên cạnh Tả Đăng Phong.

-Đó là sự ăn ý giữa các cao thủ với nhau nên cô không hiểu đâu. Mà điều quan trọng là tôi đang muốn xem phim.

Tả Đăng Phong dẫn theo Thập Tam đến quầy bán vé.

Những nhân viên làm việc trong rạp chiếu đều đã sớm nhìn thấy những hành động của hắn nên đâu có ai dám để hắn bỏ tiền mua vé vào rạp. Vì quá khẩn trương nên chẳng ai nói được câu nào.Bọn họ chỉ liên tục xua tay ý nói là hắn có thể đi vào.

-Tôi có thể mang theo mèo vào bên trong được không?

Tả Đăng Phong đi được vài bước bèn quay đầu lại hỏi.

Nhân viên bán vé nghe xong bèn gật đầu lia lịa.Đừng nói là mèo mà cho dù Tả Đăng Phong kéo theo 1 con lừa vào bên trong y cũng không dám ngăn cản.

-Lúc trước anh đâu có thế này đâu.

Kỷ Toa cũng đi theo Tả Đăng Phong vào trong rạp chiếu phim.

-Thế trước kia tôi thế nào?

Tả Đăng Phong ôm theo rương gỗ đi tới góc Tây Bắc của phòng chiếu phim.Trong rạp chiếu phim lúc này không 1 bóng người,nhưng trên màn hình vẫn đanh trình chiếu 1 bộ phim.Bộ phim đang được chiếu là 1 bộ phim câm của nước ngoài.

-Trước kia anh không ngông cuồng như vậy,cũng chẳng điên rồ như thế này!

Kỷ Toa ngồi xuống theo y.

-Vì sao tôi phải để cho mọi người cảm thấy là tôi khiêm nhường?Vì sao phải để cho mọi người thấy rằng tôi không bị điên? Cô thấy tôi thế nào là chuyện của cô.Vì sao cô phải nói ra để khiến tôi có ấn tượng xấu về cô?Cô thích phát biểu cái nhìn của bản thân thế à? Cái nhìn của cô có chắc là đúng không? Tôi có cần phải tiếp thu ý kiến của cô không?

Tả Đăng Phong nghe vậy bèn bật lại.

Kỷ Toa nghe xong bèn tức giận đứng lên đi ra ngoài.Nhưng mới đi được hai bước thì cô ta nói:

-Tôi đi mua cho anh đậu rang.

-Cảm ơm cô! Tiện thể nhờ cô mua cho tôi chút nước.

Tả Đăng Phong đáp lời.

Khi Kỷ Toa đi ra, Tả Đăng Phong mỉm cười rồi lắc đầu. Trên thực tế trước đó Kỷ Toa quả thực rất muốn bỏ đi.Sở dĩ cô nàng đi được 1 đoạn bèn nói muốn ra ngoài để mua thứ gì đó thực ra là vì cô ta không muốn bỏ qua 1 tuyệt đỉnh cao thủ như hắn, hay nói trắng ra là cô ta còn muốn lợi dụng hắn. Tả Đăng Phong cũng biết được chuyện này nên hắn mới lắc đầu.Nhưng không phải mọi người đều có giá trị để người khác lợi dụng,thế nên Tả Đăng Phong mới mỉm cười.

Sau đó 10 phút, Kỷ Toa trở về cầm theo bịch đậu rang và mấy chai nước có ga.

Tả Đăng Phong nói 1 tiếng cám ơn sau đó nhận lấy túi đậu rang.Hắn vừa bóc ra để ăn vừa xem phim. Tả Đăng Phong cũng thấy bộ phim này cũng không hay lắm vì sự giả tạo của nó quá rõ ràng.Chỉ mới hơn 10 phút mà hắn thấy được chi chít lỗi.

-Cô vừa nãy hỏi tôi vì sao tôi lại ngông cuống như vậy,vì sao tôi lại điên rồi như thế có phải không?Có muốn biết nguyên nhân không?

Tầm mắt của Tả Đăng Phong không hề rời khỏi màn hình.

-Muốn.

Kỷ Toa gật đầu nói.

-Con người có thể sống vui vẻ do bản thân họ hồ đồ và sơ ý, còn người không sơ ý không hồ đồ sẽ không thể sống vui vẻ được.Nếu như tôi hồ đồ thì tôi sẽ cảm thấy vui vẻ do có 1 người phụ nữ xinh đẹp cùng tôi tới xem phim.Thế nhưng tôi lại không hồ đồ, cũng không sơ ý.Ở ngay trong rạp chiếu phim cũng có nơi bán đậu rang và nước có ga. Chỉ cần bước ra 1 cái là có thể mua được,thế nhưng cô lại đi tới 10 phút đồng hồ.Mùi nước hoa trên người cô còn có lẫn mùi thuốc lá và mùi nước hoa khác,và cả mùi thuốc sát trùng nữa.Điều đó chứng tỏ cô đã đi tới vũ trường và phòng khám bệnh nằm ở phía Đông của con đường.Hơn nữa ba bình nước có ga đều là bình nhựa nên tôi cảm thấy khi cô rời khỏi rạp chiếu phim, cô đi tới vũ trường là để mua tân dược kích dục dành cho đàn ông,sau đó tới phòng khám bệnh là để dùng kim tiêm bơm dung dịch tân dược đã hoà tan vào trong miệng bình.Cô làm vậy là để tạo ra giả tượng rằng bình nước có gas chưa hề được mở ra.Múc đích cuối cùng của cô là để cho tôi uống loại thuốc kích dục đó,sau đó phát sinh quan hệ tình dục với cô. Sau này cô sẽ lấy đó để lôi kéo và lợi dụng tôi.

Tả Đăng Phong nói xong bèn cầm bình nước có gas rồi dốc ngược sau đó bóp nhè nhẹ.Quả nhiên có 1 chai nước có tia nước phun ra.

-Tôi cũng không muốn hại anh.

Kỷ Toa đưa tay lau mồ hôi lạnh ở trên trán.

-Không sao cả! Thứ này chẳng có công dụng gì với tôi đâu.

Tả Đăng Phong mở nắp chai sau đó uống vài ngụm. Loại tân dược này có tác dụng kích thích dương khí,nhưng Tả Đăng Phong lại có Huyền Âm Hộ Thủ.Hắn có thể trung hoà dương khí bất cứ lúc nào.

-Anh sống quá mệt mỏi rồi.

Kỷ Toa thở dài nói.

-Khi khám phá ra được âm mưu của cô, nếu tôi đẩy cô ra giường sau đó giày vò cô thì tôi sẽ cảm thấy rất thoải mái.Thế nhưng tôi lại không thể làm vậy.Tôi chỉ có thể nhịn vì tôi không thể vì trả thù cô mà phản bội lại vợ mình.

Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu. Quá tỉnh táo và không có chỗ phát tiết là nguyên nhân khiến hắn ngông cuồng và điên rồ đến thế.

-Cô ấy đã chết rồi! Anh còn muốn nhịn tới lúc nào?

Kỷ Toa hỏi. Cô nàng cũng biết chuyện vợ của Tả Đăng Phong đã qua đời.

-Hai năm thôi! Sau đó mặc kệ kết quả ra sao,tôi sẽ có thể được giải thoát.

Tả Đăng Phong đứng dậy.

-Sau này tôi sẽ không lừa anh nữa.

Kỷ Toa thấy Tả Đăng Phong đứng dậy thì tưởng rằng hắn tức giận muốn bỏ đi.

-Phim chẳng hay chút nào cả!Thượng Hải còn có nơi nào chơi vui hơn không?

Tả Đăng Phong hỏi.

-Thượng Hải là thành phố phồn hoa tráng lệ nhất của Trung Hoa nên cái gì cũng có.Nơi vui chơi cũng rất nhiều.Anh đã từng tới vũ trường chưa?

Kỷ Toa mỉm cười đặt câu hỏi.

-Nơi mà trai gái kéo tới trước khi lên giường mà thôi! Tôi mà tới đó thì tội lỗi của tôi sẽ càng nặng nề hơn!

Tả Đăng Phong nhếch miệng cười.

-Anh nói chuyện khó nghe quá đi! Vậy sòng bạc thì sao? Anh đã tới sòng bạc bao giờ chưa?

Kỷ Toa hỏi.

-Chưa!

Tả Đăng Phong lắc đầu trả lời.

-Đi nào! Tôi dẫn anh tới đó!

Kỷ Toa xoay người đi trước để dẫn đường.

Tả Đăng Phong cõng theo rương gỗ đánh thức Thập Tam đi theo hắn.Sau này hắn sẽ không còn mấy cơ hội du ngoạn đó đây nữa, nên mấy ngày nay hắn phải tranh thủ mở rộng tầm mắt mới được.

Đọc truyện chữ Full