Trong kho không có cửa sổ, không khí rất ngột ngạt. Đồ vật được bày trên năm cái giá, mỗi cái giá có năm tầng. Nơi này hẳn là chỗ để tiền bạc trước thời Thanh.
Những kệ giá đa phần trống không, chỉ có vài chỗ rải rác để ít đồng đại dương và tiền chỗ, chẳng còn thứ gì có giá trị. Mặt đất đầy tro bụi. Một hàng vết chân đi từ cửa kho tới góc đông nam, chắc là của người đi xác nhận vị trí ba thanh đao của Tôn Phụng Tiên Tiên.
Tả Đăng Phong đi theo dấu chân. Ở đây cũng có một giá gỗ, nhưng đã mục sắp sụp, bên trên để một đống đồ linh tinh, đống đồ này có dấu vết mới được dời tới đây, bên dưới chúng mà một món đồ gì đó rất lớn, có màu xanh lục.
Phẩy tay hất đống đồ linh tinh ra, ba thanh đao hành hình lộ diện. Kích cỡ của chúng tương tự nhau, dài năm thước 8 tấc, cao một thước ba, làm bằng đồng. Mỗi chiếc nặn chừng năm, sáu trăm cân.
Ba thanh đao này dùng để hành hình, đã có tuổi thọ gần ngàn năm lịch sử. Bởi giết quá nhiều người, nên bản thân chúng chứa âm khí rất nặng. Cả phòng kho không hề bị dột hay rỉ nước, nhưng trên tường góc đông nam này lại có vệt nước rất rõ, chính là do âm khí quá nặng tạo thành .
Tả Đăng Phong cầm lấy tay cầm cẩu đầu đao nhấc lên. Không khí ẩm ướt làm trên thân đao bằng đồng phủ đầy rêu mốc, chỉ có lưỡi đao là không bị gỉ sét chút nào, lóe ánh sáng trắng ngời lạnh lẽo và đáng sợ.
Tả Đăng Phong ngồi xổm xuống ngắm nghía lưỡi đao, quả nhiên là có dấu vết được hàn gắn. Hắn đưa tay tới rờ lưỡi đao. Một luồng sát khí lập tức từ đầu ngón tay truyền vào thất khiếu thần phủ. Sát khí cực mạnh, gây nên một cảm giác rất xấu. Rất hung tàn và hỗn độn, khiến Tả Đăng Phong cảm thấy khó thở, không phải vì hắn không thở được, mà là vì không thể chịu đựng được. Cẩu đầu đao này thiếu đi khí phách trầm ổn, nó hỗn tạp và yếu ớt sao đó.
Binh khí và tâm linh con người vốn tương thông . Hắn cảm thấy cẩu đầu đao này không phù hợp, nên chuyển sang hổ đầu đao.
Thanh đao này, lạ thay, có màu đỏ. Không phải màu của máu cũng không phải của chu sa, mà là một sự kết hợp của màu tím và đỏ sẫm, thâm thúy mà quỷ dị.
Tả Đăng Phong lấy tay xoa lưỡi đao. Lần này hắn cảm nhận được một kiểu sát khí khác. Sắc bén. Rõ ràng. Mạnh mẽ. Nghiêm nghị. Nếu sát khí của cẩu đầu đao tạo cho hắn cảm giác của một tên lưu manh đầu đường, vừa la oang oáng vừa vung đao lên thì hổ đầu đao lại giống một sát thủ lãnh khốc. Bình tĩnh xuất đao yên tĩnh rời đi.
Thanh đao thứ ba là long đầu đao. Lưỡi đao này màu đen. Vừa chạm vào thanh đao, Tả Đăng Phong lập tức nhíu mày. Thân đao này mang tới một cảm giác ma khí hết sức kiêu ngạo, như muốn tranh bá cửu châu, hào khí nô dịch thiên hạ . Nhưng có điều cỗ hào khí này tuy mạnh nhưng quá mức tà ác. Tà đến mức ảnh hưởng tới thần trí của người sử dụng nó, làm người đó lạc mất thần trí của mình.
Tả Đăng Phong cau mày thu tay lại. Ba thanh đao này là do cao nhân cố tình làm ra, được làm từ thượng cổ tam đại tà khí. Lúc giết người có thể giết cả hồn phách của người ta, gột rửa Càn Khôn, không để lại hậu hoạn.
Tả Đăng Phong không có chút do dự lựa chọn hổ đầu đao. Uy lực mạnh mẽ, bản chất hợp với tâm ý của hắn. Quan trọng nhất là hắn có thể làm chủ nó, nếu dùng long đầu đao, bị nó ảnh hưởng, sát phạt đến mức mất đạo.
Vì trên thân đao đã có sẵn dấu vết được hàn gắn vào nhau, nên Tả Đăng Phong chỉ cần phát Huyền Âm Chân Khí, tách lưỡi đao ra ngay tại chỗ hàn gắn đó. Nhưng Huyền Âm Chân Khí chưa đủ sức làm lưỡi đao màu đỏ tự tróc ra. Tả Đăng Phong nhìn quanh, lượm một cây côn đồng. Nhưng gõ tới gõ lui, vẫn không tách được lưỡi đao ra khỏi thân đao.
Hổ đầu đao nặng cả năm, sáu trăm cân. Khiêng một tên to xác như thế chạy 300 dặm thì rất mệt người. Chưa kể thợ Tôn Phụng Tiên Tiên tìm tới lỡ nhìn thấy nó quá tà lại không dám làm, tốt nhất vẫn là lột cái lưỡi đao này ra mang về.
Tả Đăng Phong quyết định mang bao tay Thuần Dương vào.
Thuần Dương Chân Khí và Huyền Âm Chân Khí đối lập với nhau. Huyền Âm Chân Khí làm đông cứng hồn phách, Thuần Dương Chân Khí lại đốt xương thành tro. Điểm nóng chảy của đồng là khỏang một ngàn độ. Thuần Dương Chân Khí có thể ung dung đạt đến mức đó, làm nó tan ra.
Nhưng một tình hình quỷ dị xảy ra. Thuần Dương Chân Khí phóng ra không làm chảy thân đao mà lại làm chảy lưỡi đao. Tả Đăng Phong cau mày. Vì theo quy luật bình thường, mật độ kim loại càng lớn thì điểm nóng chảy càng cao, kim loại càng cứng càng khó bị hòa tan. Điểm nóng chảy của lưỡi đao thấp như vậy, chẳng lẽ nó lại không cứng như hắn tưởng?
Lưỡi đao màu đỏ chảy ra nhưng không nhỏ xuống đất mà vẫn bám vào thân đao. Tả Đăng Phong gia tăng thêm linh khí thúc giục nhiệt độ tăng thêm, kim loại màu đỏ rốt cục tan hết, bám cả vào thân đao.
Tả Đăng Phong cau mày. Lớp kim loại kia bám vào thanh đao, tạo thành đường viền trên thân đao, nhưng một lúc sau, khi viền đao đã thành hình, nó lại đột ngột rời khỏi thân đao, rơi xuống đất.
Tuy chuyện này quỷ dị nhưng Tả Đăng Phong vẫn có thể hiểu được. Có một số loại kim loại có ký ức riêng. Ví dụ như nhuyễn kiếm. Thường ngày chúng được quấn bên hông, khi được rút ra tự động duỗi thẳng. Cây đao này được làm bằng kim loại không phải tầm thường, ký ức công năng của nó kim loại bình thường không thể nào so sánh được .
Nói thì nói vậy nhưng cũng có vẻ không lọt tai cho lắm. Kim loại màu đỏ này rốt cuộc là kim loại gì? Sao lại có đặc tính kỳ quái như vậy? Điểm này Tả Đăng Phong không biết. Tuy nhiên có thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó hẳn cũng là một thanh đao. Đây là ý trời, thực là trùng hợp.
Tả Đăng Phong quyết định rất nhanh, khi không đủ manh mối hắn ngừng ngay không nghĩ nữa. Hắn giơ tay phải, phát Huyền Âm Chân Khí hạ nhiệt độ cho thanh đao. Hành động này cũng giống như người thợ đúc kiếm tôi hỏa cho đao kiếm vậy, chỉ khác chăng là người tôi dùng nước lạnh, còn hắn dùng Huyền Âm Chân Khí.
Huyền Âm Chân Khí lạnh hơn nước nhiều. Ai cũng biết khi tôi hỏa, nếu nước tôi ấm nhiều thì phải tôi nhiều lần, đao kiếm trở nên dẻo dai, nhưng độ sắc bén giảm. Nếu tôi bằng nước lạnh hơn thì đao kiếm rất sắc bén nhưng không dẻo dai, rất dễ bị gẫy. Các đời thợ đúc kiếm đều cố gắng tìm ra điểm cân bằng, ai tìm được thì đó chính là bậc thầy về đúc kiếm, còn không tìm được thì chỉ là thợ rèn bình thường.
Tả Đăng Phong tuy biết đạo lý này nhưng chưa bao giờ thực nghiệm. Hắn chẳng biết mức nào mới là nhiệt độ thích hợp. Nhưng hắn có ý nghĩ của hắn. Kim loại này có điểm nóng chảy rất thấp, cho thấy bản thân nó có bản chất cực kỳ dẻo dai, như vậy nó cũng phải có lực chịu đựng và tính dẻo siêu cường, nên Tả Đăng Phong không chút ngần ngừ lo, Huyền Âm Chân Khí phát ra cực hạn, nhiệt độ càng thấp, thanh đao càng sắc bén.
Huyền Âm Chân Khí cực lạnh, chỉ tôi hỏa một chốc lát đã hoàn thành. Chờ nhiệt độ trở lại bình thường, Tả Đăng Phong cầm thanh đao lên tỉ mỉ ngắm nghía. Cây đao này nặng bảy cân, dài ba thước, chuôi dài sáu thốn, tổng cộng dài ba thước 6 tấc, tức là 120 cm. So với đao phổ thông thì dài hơn không ít, thân đao bản rộng hơn võ sĩ đao của Nhật, nhưng hẹp hơn đao phổ thông.
Đao phổ thông thì phần lưỡi hơi bầu để tăng mức độ chặt chém, nhưng đao này của hắn thì không, nó khá thon dài. Một phần ba khúc đầu nơi lưỡi dao nhỏ hơn, chỉ khoảng sáu phần phần lưỡi phía cán, Kết cấu này có lợi cũng có hại. Hại là mức độ chặt chém kém, ưu là một khi bị chém trúng, lúc đao rút về, bên ngoài vết súng bị rạch rộng thêm và sâu thêm.
Tả Đăng Phong rất thích cái phần rạch thêm này. Linh khí hắn mạnh, đâu thiếu độ sâu, càng không thiếu cường độ. Người tôi thường nói đã ra tay thì không lưu tình. Đã lưu tình thì đừng ra tay. Một khi đã động đao chính là muốn đẩy người tôi vào chỗ chết. Cây đao này vốn không phải dành cho người bình thường dùng, mà thích hợp cho loại cao thủ như hắn sử dụng.
Tả Đăng Phong không chém thử để kiểm tra độ sắc và độ dẻo dai của thanh đao, vì hắn có thể thông qua việc rót linh khí vào trong đao để cảm ứng điều đó. Thanh đao này sát khí cực nặng, yên tĩnh âm u, nếu đeo nó thường xuyên lòng tính tình cũng u ám theo. Nhưng bản thân con người Tả Đăng Phong đã là u ám tới cực điểm, nên cây đao này chỉ có thể phù hợp với hắn, chứ không thể chi phối hắn.
Tả Đăng Phong xé một bao tải, lấy vải bố bọc kín thanh đao lại, rồi lại dời tạp vật che mấy thanh đao hành hình lại như cũ, lại đẩy ngã thêm mấy giá gỗ nữa để đánh lạc hướng, hắn không muốn người tôi biết hắn lấy đi cái gì.
Làm xong Tả Đăng Phong rời khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho đầy tuần cảnh, nhưng nhìn thấy Tả Đăng Phong thì đều tản cả ra . Trên thế giới này thứ truyền bá nhanh nhất chính là tin tức. Hành vi của hắn hôm trước ở Thiếu lâm tự đã được truyền khắp Hà Nam.
Tả Đăng Phong nhìn quanh, không coi ai ra gì lăng không bỏ đi. Hắn đi rồi, ở nhà kho mới vang lên một tiếng quát tháo."Tả Đăng Phong cướp mất 3 vạn đồng đại dương trong kho. Mau bắt lấy hắn."
Tả Đăng Phong cau mày. Tên khốn nào tham quan làm thiếu hụt công quỹ lại nhân cơ hội vu oan cho hắn. 3 vạn đồng đại dương nặng hơn 1,500 cân. Hắn làm sao mà xách theo cho được?
Tả Đăng Phong trong đời ghét nhất là bị người khác vu oan, nên lập tức xoay người quay trở lại nhà kho. "Mới vừa rồi là ai kêu?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 334: Lại về nguyên hình
Chương 334: Lại về nguyên hình