DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 341: Mười đại cao thủ

Đặc điểm lớn nhất của mùa thu chính là chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, đến trưa nhiệt độ rất cao, vô số tàn thi thu hút ruồi nhặng bâu tới, Tả Đăng Phong dời tới tường vây để tránh trời nắng và ruồi.

Một đêm giết chóc làm hắn hơi uể oải, uể oải làm buồn ngủ, nhưng hắn không dám ngủ. Lúc Đằng Khi Anh Tử đi là chưa tới 12 giờ, bây giờ đã mười hai tiếng , nếu không có gì bất ngờ xảy ra Ninja Nhật chẳng mấy chốc tới đây.

So với Ninja Nhật, Tả Đăng Phong muốn Ngọc Hành Tử xuất hiện nhiều hơn. Nếu không phải Ngọc Hành Tử phong bế huyệt đạo của Ngọc Phất, làm sụt giảm nghiêm trọng tu vi của cô, thì Vọng Nguyệt Minh Mỹ không thể sát hại được cô, nên Ngọc Hành Tử mới chính là kẻ cầm đầu sát hại Ngọc Phất.

Đầu óc con người không thể luôn luôn căng thẳng, nếu không không chịu được, nên Tả Đăng Phong ngồi ở chân tường chuyển sang nhìn một đám kiến vây bắt châu chấu. Con châu chấu sống dở chết dở, một đám kiến và nhào tới lôi cắn, châu chấu tuy cực lực giãy dụa, nhưng hai chân sau không nhảy lên được, nên mau chóng bị đám kiến bao vây.

Lúc châu chấu sắp chết, Tả Đăng Phong cầm nó lên, búng hết đám kiến trên người nó, thả nó rời đi, hắn cứu châu chấu vì nó làm hắn nhớ tới bản thân mình, hắn cũng sắp chết rồi, trước khi chết còn phải chịu đựng đau súng vô hạn.

Tả Đăng Phong nhắm mắt thở dài, hắn nghĩ nếu mình có một ngày bị giống con châu chấu này, thân bị vây hãm trong trùng vây, còn có ai đến cứu hắn hay không. Đáp án là không. Hắn thấy rất cô độc, trước giờ vẫn cô độc, nhưng bây giờ cảm giác này mạnh hơn rất nhiều, đoạn đường cuối của cuộc đời, chỉ có thể một mình đi mà thôi.

Tả Đăng Phong mở mắt, nhìn qua mép rừng cây phía tây bắc, nơi ấy đang đứng một người.

Tả Đăng Phong mở to mắt, vì người kia chính là người hắn muốn giết nhất, chưởng giáo Thanh Lương động phủ, Ngọc Hành Tử .

Thường nói ‘kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt’, Tả Đăng Phong đứng phắt dậy, cầm lấy Hổ Dực đi về phía Ngọc Hành Tử, hắn không sử dụng thân pháp, hắn không muốn Ngọc Hành Tử nhìn ra thực lực của hắn.

Giữa hai người cách nhau rất xa, nhưng Tả Đăng Phong nhìn thấy rất rõ nét mặt nghiêm nghị xen lẫn nghi hoặc của Ngọc Hành Tử.

Tả Đăng Phong biết Ngọc Hành Tử đang nghĩ cái gì. Ngọc Hành Tử tu chính là âm dương sinh tử quyết, âm dương sinh tử quyết có thể nhạy cảm nhận biết thực lực đối phương, Ngọc Hành Tử biểu hiện nghiêm nghị là vì cảm nhận được cảnh giới tu vi của hắn, còn vẻ nghi hoặc là vì nhận ra phép thuật hắn đang có không giống âm dương sinh tử quyết.

Tả Đăng Phong đi rất chậm, Ngọc Hành Tử là chưởng giáo Thanh Lương động phủ , cũng là tu vi tử khí đỉnh cao , người này linh khí tu vi cực kỳ tinh khiết, động thủ với ông tôi nhất định phải thận trọng.

Llinh khí tu vi của Ngọc Hành Tử tinh khiết hơn hắn, âm dương sinh tử quyết có thể nhận biết chuẩn xác thực lực của hắn, âm dương sinh tử quyết lại còn có thể diễn sinh rất nhiều phép thuật huyền diệu, đây là ưu thế hoàn toàn. Ưu thế của hắn chỉ có hai điểm, một là tốc độ nhanh hơn Ngọc Hành Tử , hai là hắn có huyền âm chân khí và Hổ Dực.

Cao thủ đánh nhau chính là sinh tử chi tranh, một hiệp là lập tức phân thắng thua, Tả Đăng Phong phân vân không biết nên dùng huyền âm chân khí hay dùng Hổ Dực, cuối và hắn quyết định dùng huyền âm chân khí, đây là vũ khí hắn dùng thuần thục nhất , hàn khí có thể đóng băng con người trong vòng ba trượng trong khi đao khí của Hổ Dực chỉ phát ra tới hai trượng.

Tả Đăng Phong nhìn thẳng vào Ngọc Hành Tử. Ông xuất hiện chính là muốn hắn có phải là dùng âm dương sinh tử quyết hay không, chứ không phải báo thù cho quân đội của Quốc dân đảng, nên trước khi xác định âm dương sinh tử quyết của hắn có bị phế thật hay không, Ngọc Hành Tử sẽ không bỏ đi .

Tả Đăng Phong đi rất chậm, và không dùng bất kỳ thủ thuật nào, để Ngọc Hành Tử không xác định được điểm ấy, chỉ cần đi tới gần Ngọc Hành Tử trong vòng ba trượng, Ngọc Hành Tử sẽ phải chết chắc.

Tả Đăng Phong đi tới khu vực lăng mộ của Lý Nguyên cát, nơi này cách Ngọc Hành Tử không tới năm dặm, nhưng ngay trên đầu đột nhiên vang lên tiếng máy bay. Tả Đăng Phong cũng đã từng thấy máy bay bay qua, nhưng tiếng nổ không lớn như vậy, chứng tỏ máy bay này bay rất thấp, và không chỉ có một chiếc.

Tả Đăng Phong nghĩ máy bay của Quốc dân đảng đến rồi, mà hắn còn cách Ngọc Hành Tử tới mấy dặm, không phải lo an toàn. Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên nhìn. Từ phía đông nam bay tới một chiếc máy bay hai cánh quạt, và một chiếc máy bay nhỏ. Chiếc nhỏ bên hông còn đang bốc khói đen, bay loạng choà loạng choạng. Chiếc hai cánh quạt kia cũng không phải máy bay của Quốc dân đảng, mà vẽ hình mặt trời của Nhật Bản .

Rõ ràng máy bay lớn kia là chở ninja Nhật, còn chiếc máy bay nhỏ kia hẳn là máy bay hộ tống , có lẽ trên đường bị lực lượng quân phiệt yêu nước hoặc bộ đội bắn trúng.

Tả Đăng Phong lập tức đạp mượn lực vút nhanh về phía rừng cây, Quốc dân đảng còn kiêng dè hắn, chứ bọn Nhật thì không. Súng và đạn máy bay sử dụng đều rất lớn, nếu bị bắn trúng chắc chắn phải chết. Nhưng hắn còn muốn giết chết Ngọc Hành Tử trước khi đối phó với người Nhật, Ngọc Hành Tử mới là người hắn muốn giết nhất, Ninja chỉ là ăn theo mà thôi.

Tả Đăng Phong vừa tăng tốc, chiếc máy bay lớn đã bay tới chỗ hắn, nhưng phi công không hề nổ súng, mà hạ thấp lao xuống, tốc độ cực nhanh, tiếng chạm đất nổ vang rền sau lưng làm Tả Đăng Phong ngơ ngác kinh hãi, quên béng việc công kích Ngọc Hành Tử , vội dùng ngự khí huyễn hình quyết lướt sang phải mấy trượng, chiếc máy bay nhỏ đuổi theo hắn tới rừng cây, cánh máy bay quét vào, bẻ gãy cả cành lẫn thân cây.

Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên quan sát, máy bay đã bị kẹt vào giữa đám cây cối, cánh bên phải đã gẫy, phi công chính đang từ trong cabin cố gắng bò ra, Ngọc Hành Tử đã biến mất.

Tả Đăng Phong không kịp nghĩ nhiều, lập tức vọt lên cao nhìn quanh, nhưng không tìm thấy Ngọc Hành Tử.

Tả Đăng Phong giận sôi gan, hắn bất đắc dĩ phải sử dụng thân pháp, làm Ngọc Hành Tử nhận ra hắn không dùng âm dương sinh tử quyết, nên mới bỏ đi.

Tả Đăng Phong muốn chửi Ngọc Hành Tử, nhưng kềm lại được, nếu hắn mắng sẽ làm Ngọc Hành Tử và Thanh Lương động phủ biết được động cơ của hắn mà đề phòng.

"Con mẹ nó, mày dám tông tao à? " Tả Đăng Phong một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, xông tới tóm lấy tên phi công đội mũ bay tai lợn.

"Máy bay hết dầu thì nổ thôi, tao có thấy gì đâu, mau giúp tao ra đi." phi công quỷ tử thấy Tả Đăng Phong nói tiếng Nhật, tưởng hắn là người Nhật.

"Ở lại trong đó đi." Tả Đăng Phong đập chết phi công, quay quanh tiếp tục tìm Ngọc Hành Tử, nhưng tìm không thấy, mà lại thấy người từ trong máy bay lớn nhảy xuống.

Thấy Ngọc Hành Tử đã chạy mất, Tả Đăng Phong đành quay sang trút giận lên đám ninja.

Khi Tả Đăng Phong tới, trên đất có ba ninja, hai nam một nữ, mặc trang phục của Nhật, không che mặt, nhưng Tả Đăng Phong cũng không biết họ.

Tả Đăng Phong xuất đao khí chém một phát cả ba, hắn đang tức giận nên tốc độ xuất đao cực nhanh, nhưng ba người đều tránh kịp, tuy tư thế rất là chật vật.

"Thì ra cũng là cao thủ." Tả Đăng Phong thầm nghĩ. Ninja Nhật bình thường đều mặc trang phục của ninja, che mặt, chỉ có Vọng Nguyệt, Viên Phi, Vụ Ẩn, vì đã ở đẳng cấp tông sư mới để mặt thật gặp người, ba người này cũng giống vậy, lẽ nào cũng là tông sư một phái?

Tả Đăng Phong hơi chần chờ, thì đã có thêm sáu người rơi xuống đất, Viên Phi Thiên Đại và Vụ Ẩn Phong Lôi cũng trong dố đó. Bảy người kia không hề lễ lạt chào họ, cũng không chờ hai người chỉ thị, cho thấy địa vị của bảy người không thua kém gì Viên Phi và Vụ Ẩn.

Thần thái và tuổi tác chênh lệch của họ làm Tả Đăng Phong thấy căng thẳng. Ninja Nhật có thập đại lưu phái, Vọng Nguyệt, Viên Phi, Vụ Ẩn chỉ là ba trong số đó, bảy nhà còn lại phân tán khắp nước, bảy người này rất có thể là thủ lĩnh của bảy thế gia đó.

Nhật Bản xuất hết toàn bộ lực lượng , đủ thấy Thiên Hoàng chó má kia đã ở vào tình thế bắt buộc phải có lục dương nội đan.

Chín Ninja đều võ trang đầy đủ, trừ quần áo và khăn che mặt, những trang bị Ninja khác đều không thiếu, eo đeo đầy túi đựng ám khí.

Lấy một địch hai Tả Đăng Phong có niềm tin tất thắng, lấy một địch ba thì hơi miễn cưỡng, giờ một địch chín, tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.

Nhưng hắn vẫn ra tay, đao khí quét qua, hai tên vội vàng tách ra, tên thứ ba tu vi hơi yếu hơn, bị đao khí chém trúng sườn phải.

Tả Đăng Phong ra tay là muốn mở một con đường chạy khỏi nơi này, giao thủ với đám người này tuyệt không có phần thắng, huống hồ kẻ làm Ngọc Phất bị súng là Vọng Nguyệt Minh Mỹ đã chết rồi, hắn không cần thiết liều mạng với mấy tay Ninja này. Đám Ninja này đại diện cho Nhật Bản, thì để cho quốc gia nghĩ cách tới đối phó họ, không tới phiên hắn ở đây quản việc không phải của mình.

Nên chỗ hổng vừa mở, Tả Đăng Phong lập tức lắc mình chạy ra, thong dong chui vào rừng cây biến mất...

Đọc truyện chữ Full