"Tả chân nhân, sao chúng ta lại không còn nhiều thời gian ?" Mã Anh hỏi.
"Bưu quán là do người Nhật quản lý, một trăm lượng Hoàng Kim là cả một mỏ tài sản, một người bình thường khó mà có được, nên người Nhật sẽ nghi ngờ." Tả Đăng Phong nhấc rổ đi về hướng nghĩa trang, chuyện đã xảy ra rồi, không cần phải giận chó đánh mèo người khác.
"Họ có nghi cũng không chắc sẽ nghi ngờ đến chúng ta." Mã Anh đuổi theo.
"Kim phiếu tôi dùng đều là của Kim trạch Cửu Châu, người Nhật biết tôi và Kim trạch Cửu Châu có quan hệ rất tốt." Tả Đăng Phong đáp. Quan hệ của hắn và Tôn Phụng Tiên người Nhật đã biết, sở dĩ người Nhật không dám động đến Kim trạch Cửu Châu là vì Kim trạch Cửu Châu làm ăn quá lớn, động đến nó sẽ làm toàn bộ thương gia ở khu bị Nhật chiếm rút vốn về chuyển sang địa bàn khác, đây là một tổn thất rất lớn đối với người Nhật.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Mã Anh rốt cuộc cũng hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Tận dụng thời gian, hy vọng có thể phá được cơ quan, đào lăng mộ ra trước khi người Nhật tới." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp.
"Nói thì leo lẻo, làm việc thì toàn chuốc họa!" Một đầu lĩnh xoay tay tát thằng bé kia một cái.
"Người Nhật sớm muộn cũng sẽ đi tìm tới, đừng trách nó." Tả Đăng Phong đi vào nghĩa trang, tất cả bùn đất trong sân đã được mọi người dồn hết vào trong hố, hiện mọi người đang ngồi trong phòng ăn cơm nghỉ ngơi.
Trong rổ có mấy con gà quay và mấy bình rượu, Tả Đăng Phong lấy một con gà quay và một bình rượu đưa cho Mã Anh, rồi đi ra ngoài ngồi dưới mái hiên, trong phòng quá nhiều người, quá ồn ào.
Tả Đăng Phong ăn uống như thường, mọi người thấy hắn không hề lo lắng, thì áp lực trong lòng cũng giảm hẳn đi, ăn như hùm như sói, ăn sạch hết bánh bao, vừa ăn vừa hưng phấn bàn luận xem sẽ làm gì sau khi có tiền.
Tả Đăng Phong ăn uống thoải mái vì hắn biết chuyện phải đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến, muốn tránh không có tránh được, kế hoạch trước mắt chỉ còn cách tăng tốc độ tối đa, hy vọng có thể phá tan trận pháp, xách được nội đan cao bay xa chạy trước khi người Nhật tới.
Mọi người ăn xong cơm tối lập tức xúm vào làm việc tiếp, họ còn rất nhiều việc phải làm: đào hai đường lên xuống hố, lôi món đồ kim loại cực to cực nặng kia ra, đem đi chôn, làm cái nào cũng mất nhiều thời gian.
Tả Đăng Phong và Thập Tam đi lên hướng bắc, con sông nhỏ cách đó không xa đã bắt đầu tan tuyết, Tả Đăng Phong kéo nước sông lên, vận Huyền Âm chân khí đánh ra một cái, vô số băng tiễn nháy mắt thành hình, bắn về phương xa.
Hai mươi trượng, trong vòng mười trượng đầu băng tiễn bay rất nhanh, vượt quá hai mươi trượng thì chậm hẳn, không đủ để giết người. Tả Đăng Phong lại ngưng tụ một thanh trường mâu bằng băng, lần này khoảng cách bay rất xa, hơn cả trăm mét.
Kết quả này không làm Tả Đăng Phong hài lòng. Khoảng cách tấn công này so với đạn thì quá ngắn, không đủ để chống lại nhiều người, chỉ đủ để cướp đường đào mạng.
Buổi tối giờ tý, mọi người đã đào được hai đường lên xuống, món đồ đồng cũng đã chôn xong, mộ đạo đã được thông suốt.
Tả Đăng Phong và Thập Tam đi vào mộ đạo, mọi người giơ đuốc đi theo.
Phía sau vị trí cũ của quả cầu đá chừng mười bước lại có một cánh cửa đá, cánh cửa này không có móc kéo, trên cửa không có có cơ quan nào, chỉ là một phiến đá bình thường.
Tả Đăng Phong trầm ngâm không nói, mọi người cũng không dám lên tiếng quấy rối suy nghĩ của hắn, một lúc lâu sau Tả Đăng Phong vận Chuyển Sơn Quyết kéo cửa đá mở ra.
Tiếng cửa mở rầm rầm làm mọi người bị dọa hồn vía lên mây, không ai nghĩ Tả Đăng Phong lại không chút dấu hiệu nào kéo mở cửa đá, càng bất ngờ hơn khi phía sau cửa đá không hề có cương thi hay cơ quan, mà chỉ có vô số vật chôn cùng chồng chất trùng điệp lên nhau.
"Oa, phát tài, phát tài thật rồi!" mọi người và ồ lên sung sướng, vô số vật chôn cùng lóng lánh ánh hào quang vàng óng dưới ánh đuốc, vì mộ huyệt vô cùng khô ráo, Hoàng Kim và đồ đồng không hề bị ôxy hoá làm xỉn màu.
Đám đồ này đa số là bình, vò gốm, chén nhỏ, bồn sinh hoạt các loại, cũng có dùng cho lễ nghi trong cung, món nào cũng rất cổ xưa, không tinh mĩ đẹp đẽ như đồ chôn táng thời Đường tống, thời Thương Chu sản xuất chưa phát đạt, sản xuất lạc hậu khiến họ không đầu tư thời gian để tạo dáng cho sản phẩm.
"Tả chân nhân, ở đây có cơ quan không? " Mã Anh hưng phấn hỏi, người vui sướng nhất hiện giờ chính là ông ta và Chu Hùng, vì trong lăng mộ không có cương thi, nên các đầu lĩnh cũng rất vui, mục đích của họ chính là đồ bồi táng, mà nay đã thấy vô số món ở ngay trước mắt.
Tả Đăng Phong không đáp, cổ mộ này và cổ mộ thời Thương Chu có bố cục không giống nhau lắm, không theo hình cong, mà là hình sợi dài, dựa theo kết quả kiểm tra của đám người Lưu Quý Lâm, thì lăng mộ của Khương Tử Nha giống một cái đinh ghim, mộ đạo rất dài, dẫn thẳng tới chủ mộ thất.
Lăng mộ dài đến trăm bước, mộ đạo chiếm cứ năm mươi bước, cơ quan thứ nhất chiếm mất mười bước, khu vực để đồ bồi táng này cũng chiếm mười bước, như vậy khu vực chưa được khai phá chỉ còn có ba mươi bước, ba mươi bước là khái niệm gì, ba mươi bước chính là khoảng hai mươi mét, hai mươi mét vuông vắn chỉ có thể là chủ mộ thất, căn bản không thể bố trí trận pháp và cơ quan.
"Tả chân nhân, rốt cuộc có cơ quan không?" đám Lưu Quý Lâm lộ rõ sự tham lam trong ánh mắt.
"Không." Tả Đăng Phong lắc đầu, những đồ vật này rõ ràng cho thấy Khương Tử Nha chết rồi mọi người mới chất đống chúng vào đây, chỗ này không thể còn cơ quan được nữa.
"Lấy đi có được không?" Lưu Quý Lâm vội hỏi.
Tả Đăng Phong không đáp, hắn phải suy nghĩ cẩn thận. Những món đồ này đều là văn vật thời Thương Chu, có giá trị nghiên cứu hơn văn vật thời Đường tống nhiều, những văn vật này nếu bị phát tán rơi rớt ra ngoài thì chính là một tổn thất cực lớn đối với truyền thống văn hóa đất nước, nếu muốn bảo vệ những thứ đồ này, phải giết chết hơn một trăm người ở đây để diệt khẩu.
Nghĩ một hồi, Tả Đăng Phong nhìn Lưu Quý Lâm gật đầu, hắn thấy sự đáng tiếc khi mất mát đồ cổ ra ngoài là do thói quen nghề nghiệp hắn dưỡng thành hồi làm về văn hóa, nhưng bây giờ hắn không còn làm về văn hóa nữa, huống chi cuộc đời của hắn cũng sắp đi tới phần cuối, người sắp chết lời cũng thiện, chim sắp chết cũng buồn bã, những người này tuy đáng ghét, nhưng hắn không muốn giết người nữa.
Mọi người được Tả Đăng Phong cho phép, lập tức đi ra kêu người vào phụ khuân đồ, trên dưới một trăm người tấp nập qua lại, nhanh chóng càn quét mọi thứ sạch sẽ.
Tả Đăng Phong cất bước đi vào đường nối, phía trước khoảng mười bước có một cánh cửa đá, hai bên cửa có Âm Dương Thái Cực Đồ, chia đều cân đối hai bên, hai con mắt âm dương là hai viên bảo thạch to bằng nắm tay.
"Tả chân nhân, đồ vật đã dời ra sư huynh của tôi canh chừng, ngài ra chọn trước đi, chỗ còn lại cho họ." Chu Hùng chạy vào.
Tả Đăng Phong xoay người đi ra, lúc này là rạng sáng, nhiệt độ cực thấp, trên trời vẫn còn có tuyết đang rơi, nhưng mọi người đều rất hưng phấn, ai cũng nhìn đống đồ chằm chằm, không ngừng xoa tay.
"Hai người từng người tới chọn đi." Tả Đăng Phong nói với Mã Anh và Chu Hùng.
"Cảm ơn Tả chân nhân." Mã Anh và Chu Hùng luôn mồm cảm ơn, đi tới đi lui chọn đồ, chọn đồ làm người ta sinh ra cảm giác mình là chúa tể, được quyền quyết định mọi vật, rất là thỏa mãn, giống như phụ nữ thích đi dạo phố chọn quần áo, đàn ông thích đi kỹ viện chọn đàn bà, chính là cái tư thế đứng ở trên cao quyết định vận mệnh của người khác, nhưng không ai nghĩ những người phụ nữ thích đi dạo phố hay đàn ông thích đi kỹ viện đều là những người không tự tiên trong cuộc sống hiện thực.
Mã Anh chọn một cái chén rượu bằng vàng, giá trị không nhỏ, Chu Hùng chọn một món đồ bằng vàng, nhìn chắc là ống nhổ hay bình đựng nước tiểu thời cổ đại.
"Chia làm năm phần, mỗi đội một phần." Tả Đăng Phong nói với Lưu Quý Lâm.
Lưu Quý Lâm chính là đang chờ câu này của Tả Đăng Phong, lập tức kêu người tới phân chia, ỷ có Tả Đăng Phong làm chỗ dựa, nhóm của hắn giành nhiều đồ nhất, những người khác cũng mặc kệ, dù sao chuyện này cũng là nhờ Lưu Quý Lâm làm đầu mối.
"Đồ đã chia, nếu thấy đủ, thì có thể đi được rồi, còn nếu vẫn còn muốn nữa, thì ở lại giúp tôi mở chủ mộ thất." Tả Đăng Phong nhìn quanh.
"Tả chân nhân, trong chủ mộ thất có gì?" Chu Hùng hỏi ngay trước tiên.
"Có quan tài của Khương Tử Nha." Tả Đăng Phong bình tĩnh trả lời.
"Khương Tử Nha trở thành cương thi ngàn năm à?" Chu Hùng hơi hãi. Tả Đăng Phong từng bảo trong lăng mộ có cương thi, ông ta vẫn luôn nhớ kỹ.
"Không gạt các người, trong lăng mộ này không có cương thi, nên tôi ở lại giúp các người là vì tôi muốn đi vào chủ mộ thất tìm một món đồ." Tả Đăng Phong nói thật, đến bây giờ hắn cũng không cần phải giấu nữa.
Tả Đăng Phong nói xong, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đã đạt được mục đích, đồ được chia đã đủ cho họ sinh sống, nên ai cũng có ý muốn rút lui, nhưng e ngại mặt mũi và sợ Tả Đăng Phong nên mới không dám rời đi.
"Tả chân nhân, ngài muốn chúng tôi làm gì?" Lưu Quý Lâm đánh bạo hỏi.
"Đào hết nghĩa trang, để chủ mộ thất hoàn toàn lộ ra." Tả Đăng Phong đáp. Hai con mắt âm dương trên cửa đá thứ ba nhìn giống cơ quan mở cửa, nhưng thực sự ấn vào cái nào cũng sai, căn bản cũng chẳng cần phải cực khổ nghĩ về chuyện đó, vì Khương Tử Nha không cần phải để lại cơ quan mở mộ thất bên trong lăng mộ, nên giờ chỉ còn cách đào hết lớp đất che phủ chủ mộ thất ra, sau đó bày trận ngăn chặn mối liên hệ giữa lớp bảo vệ chủ mộ thất và ngọn núi phía tây, xông vào chủ mộ thất, lôi âm chúc thổ ngưu ra.
"Việc này quá lớn, người của tôi không đủ." Lưu Quý Lâm lắc đầu.
"Người không đủ thì đi gọi thêm, gọi hết người xung quanh tới đây, cho mỗi người mười đồng đại dương, không phân biệt nam nữ, bất luận già trẻ." Tả Đăng Phong cau mặt, tình hình bây giờ không cho phép hắn che giấu hành tung nữa, phải thẳng tay mà làm.
"Được, mọi người đi gọi người đi!" đám người Lưu Quý lập tức và đồ được chia, tản đi.
Chốc lát sau, mọi người đã đi sạch, Tả Đăng Phong, Chu Hùng và Mã Anh trở lại nghĩa trang tránh tuyết, đã mấy ngày hắn chưa ngủ, nên nằm xuống nghỉ ngơi, vì có Thập Tam canh gác, nên hắn ngủ rất say, khi thức dậy thì không còn thấy Mã Anh và Chu Hùng ở trong nghĩa trang.
Lúc đầu Tả Đăng Phong không để ý, nhưng đợi tới giờ Thìn vẫn không thấy ai trở về, thì hắn cảm giác có điều bất thường, nên vọt lên cao nhìn ra chung quanh, thấy bốn phương tám hướng đều là người, lít nha lít nhít không ít hơn một vạn, đang tiến tới gần, họ không phải nông dân, mà mặc trang phục của quân Nhật...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 379: Đồ vật chôn cùng
Chương 379: Đồ vật chôn cùng