DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 443: Chiến thắng trở về

Hai giờ sau, mọi người tới một thành phố nằm giữa Sơn Đông và Hà Nam, thành phố này quy mô không nhỏ, nhưng đa số hàng hóa trong các cửa hàng đều đã bị người dọn đi rồi, còn lại chỉ một ít rượu vớ vẩn.

"Tả chân nhân, ngài muốn tìm cái gì?" Vạn Tiểu Đường thấy Tả Đăng Phong cau mày thì hỏi. Bên kia, đám Đại Đầu đang khuân đồ lên xe.

"Rượu ngon." Tả Đăng Phong lầm bầm. 

“Tôi biết nơi đó thứ có, tí nữa tôi dẫn ngài đi." Vạn Tiểu Đường nói.

Tả Đăng Phong thấy khó hiểu, Vạn Tiểu Đường không phải người ở đây, làm sao cô biết ở đâu có rượu ngon.

Mạch nước ngầm trăm dặm quanh Tử Dương quan không bị ô nhiễm, nên mọi người chỉ tìm đồ ăn và vật phẩm dùng hàng ngày, sau đó Vạn Tiểu Đường lái xe chạy loanh quanh, cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa đại viện.

"Vạn Tiểu Đường, cô tới nhà của họ Quan làm gì?" Đại Đầu không hiểu gì.

"Tả chân nhân, trong này nhất định có thứ ngài muốn tìm." Vạn Tiểu Đường nói với Tả Đăng Phong.

"Vạn Tiểu Đường theo tôi xuống, các người ở trên xe chờ, Thập Tam và Lão Đại cũng ở lại trên xe." Tả Đăng Phong và Vạn Tiểu Đường xuống xe, tiện tay đóng băng mấy người nhiễm bệnh vừa xông tới gần.

Hai người đi vào trong đại viện, Tả Đăng Phong đi thẳng tới khu nhà cao nhất, Vạn Tiểu Đường kéo hắn lại, "Họ Quan không lớn, trong nhà không có rượu xịn, nên tìm mấy cái nhà nhỏ riêng biệt."

Tả Đăng Phong đi theo Vạn Tiểu Đường vào những nhà nhỏ riêng biệt ở xung quanh, những cái nhà này hình thức đều không có gì đặc biệt.

Trong nhà có rất nhiều tranh chữ cổ và vàng bạc ngọc quý, trong tủ rượu chất đầy rượu đủ kiểu dáng và thuốc lá, Tả Đăng Phong chẳng nhận ra nhãn hiệu nào, nhưng Vạn Tiểu Đường biết, chỉ chuyên tìm những bình rượu sứ màu trắng.

"Tả chân nhân, ngài may lắm, bình này là rượu Mao Đài năm mươi năm." Vạn Tiểu Đường đưa một bình sứ cho Tả Đăng Phong.

"Rượu này là rượu ngon nhất hiện nay à?" Tả Đăng Phong cầm bình rượu.

"Ừ, thường là quan chức mới được uống, ngài có hút thuốc không, thuốc là ở đây đều là hàng quý không đấy." Vạn Tiểu Đường lấy mấy bao thuốc là được đóng gói rất đẹp.

"Lấy." Tả Đăng Phong bỏ rượu và thuốc lá vào trong rương gỗ, rượu để cho lão béo, còn thuốc lá là cho chưởng giáoTử Dương quan.

"Lấy rượu tây không?" Vạn Tiểu Đường lại hỏi.

"Không, rất khó uống." Tả Đăng Phong lắc đầu, hồi ở Thượng Hải hắn từng uống rượu tây, cảm thấy nó chẳng khác gì nước đái mèo.

"Đi thôi, đây là nhà của người đứng thứ hai, nhà của người đứng đầu chắ chắn sẽ có nhiều hơn." Vạn Tiểu Đường cất bước đi trước, Tả Đăng Phong đi theo sau bảo vệ.

Tới gian nhà của người đứng đầu, hai người tìm được rất nhiều rượu, dưới gầm một cái giường còn tìm được mấy chục thỏi vàng, thỏi vàng thời này với thời Dân quốc không giống, thỏi vàng này là hình chữ nhật, rộng hơn thỏi vàng thời trước, nhưng không dày bằng.

"Bà nội của Cổ Trân ngày xưa là quan to của Quốc Dân đảng, tôi bảo cô ấy đưa cho tôi mười thỏi vàng, cô ấy sửng sốt bảo mình không có nổi số ấy, thì ra làm quan chức bây giờ giàu hơn thời Quốc Dân đảng nhiều." Tả Đăng Phong liếc mắt nhìn thỏi vàng trong rương gỗ.

"Nếu mở quỹ bảo hiểm của chủ nhà ra, còn nhiều hơn chỗ này nhiều." Vạn Tiểu Đường giúp Tả Đăng Phong xếp rượu vào trong rương.

"Đi thôi." Tả Đăng Phong dọn hết vàng vào trong rương, đóng nắp, cõng lên lưng.

"Tả chân nhân, ngài lấy chúng làm gì?" Vạn Tiểu Đường thắc mắc.

"Là người thì đương nhiên phải có việc phải lo, phải tìm một chỗ để chôn chúng xuống, sau này có tiền tha hồ mà xài." Tả Đăng Phong cười.

Vạn Tiểu Đường càng thêm thắc mắc, bây giờ vàng chỉ là cặn bã, dù ngày sau xã hội khôi phục lại bình thường, Tả Đăng Phong cũng đã chết già, chết rồi đâu có dùng vàng được.

"Không đúng, bây giờ chôn xuống, trở về cũng không đào lên được, không dùng được." Tả Đăng Phong giống như nhớ ra điều gì đó, lại bỏ rương gỗ xuống, lấy những thỏi vàng ra.

Vạn Tiểu Đường không truy hỏi gì, vì đây không phải lần đầu tiên Tả Đăng Phong hành động kỳ cục.

Trở lại xe, Vạn Tiểu Đường lái xe đi về hướng nam, tới sáng sớm hôm sau, mọi người về tới Tử Dương quan.

Đại Đầu có mang theo máy liên lạc cự ly ngắn, nên đã sớm báo cho người của Tử Dương quan thời gian trở về, nên lúc mọi người xuống xe, dưới chân núi đã có một đám người đứng sẵn, Đạo nhân áo tím ở giữa, lão Béo đứng bên trái, bên phải là một đạo cô trung niên vẻ mặt nghiêm túc, đằng sau Đạo nhân áo tím là hai cô gái trẻ tuyệt sắc và một đám đạo nhân bình thường.

Đại Đầu bước xuống trước tiên, làm lễ chào mọi người, qua lời xưng hô của y, Tả Đăng Phong đoán ra được thân phận của mọi người, lão béo là sư huynh Đạo nhân áo tím, đạo cô trung niên là sư tỷ Đạo nhân áo tím, hai cô gái tuyệt sắc là hai sư nương của Đại Đầu, những người còn lại là sư huynh đệ và bạn bè của y.

"Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Tả chân nhân cực khổ rồi." Đạo nhân áo tím chắp tay hành lễ chào Tả Đăng Phong.

"Vô Lượng Thiên Tôn, xin chào chư vị chân nhân." Tả Đăng Phong chắp tay đáp lễ, hắn vừa dứt lời, Thập Tam đã kêu lên một tiếng sắc lẻm, Tả Đăng Phong cúi xuống nhìn nó, thấy nó đang nhe răng với cô gái tuyệt đẹp mặc áo trắng đứng sau lưng Đạo nhân áo tím, mắt phải đã đổi màu.

Tả Đăng Phong đã biết một người vợ của Đạo nhân áo tím vốn không phải là người, nên không chút kinh ngạc, khẽ đạp Thập Tam một cái, tiếp tục chào hỏi mọi người.

"Sư phụ, đây là thiên chữ triện sách Tả chân nhân tìm được, Tả chân nhân không hề xem, muốn tặng cho người." Đại Đầu đưa quyển sách vàng cho Đạo nhân áo tím, thực ra trước lúc về Đại Đầu cũng đã thông báo chuyện này cho Đạo nhân áo tím rồi, lúc này chỉ là nhắc lại mà thôi.

"Tả chân nhân, vật này không thể cho không , thiên chữ triện sách chính là thượng cổ thần vật, hay là Tả chân nhân giữ lại nghiên cứu thì phù hợp hơn." Đạo nhân áo tím liếc mắt ra hiệu cho Đại Đầu, người kia vội đưa quyển sách tới trước mặt Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cầm sách, rồi hai tay đưa tới trước mặt Đạo nhân áo tím, "Chưởng giáo không phải người phàm, đương nhiên biết lai lịch của thiên chữ triện sách, Tả mỗ trời sinh tính tình cực đoan, không tham nghiên cứu vật này, nếu không sẽ gặp phải đại họa, kính xin chưởng giáo thu lại."

Đạo nhân áo tím mỉm cười, nhưng không nhận sách. Thường nói vô công bất thụ lộc, Tả Đăng Phong và ông ta chỉ là giao dịch, nếu cầm thiên chữ triện sách thì có nghĩa đã vượt ra khỏi phạm vi giao dịch, hơn nữa đại lễ này quá nặng đi, cầm vào tất sẽ nợ nhân tình, nhưng Tả Đăng Phong cũng nói không sai, nếu hắn giữ lại thiên chữ triện sách, hắn có thể trong lúc vô tình sẽ gặp phải đại họa, Tả Đăng Phong làm ra chiêu này, ông ta không muốn lấy cũng phải lấy.

"Vậy cũng được, bần đạo thay cậu bảo quản mấy ngày." Đạo nhân áo tím nhận lấy sách vàng.

"Chưởng giáo, đây là ít thuốc lá tìm được trên đường về, Tả mỗ không hút thuốc, tặng cho chưởng giáo." Tả Đăng Phong đưa mấy gói thuốc lá cho người đệ tử đứng sau lưng Đạo nhân áo tím, đệ tử kia nhìn Đạo nhân áo tím, Đạo nhân áo tím gật đầu người kia mới dám nhận lấy.

"Tả chân nhân, cậu đi đường cực khổ." Lão béo lần thứ hai chào hỏi Tả Đăng Phong, nói là chào hắn, nhưng mắt lại nhìn vào mấy cái bình sứ trong rương gỗ của Tả Đăng Phong.

"Ngưu chân nhân nói quá lời, nghe Thù Mộ Vũ nói ngài cũng hút thuốc, xin nhận chút kính ý." Tả Đăng Phong đưa mấy bao thuốc lá còn lại truong rương cho lão béo.

"Ai nha, lão Tả, cậu thật khách khí quá." Lão béo nhận thuốc, cách xưng hô lập tức thay đổi, nhưng đôi mắt vẫn không rời mấy cái bình sứ.

Tả Đăng Phong đã sớm biết ông ta muốn gì, nhưng không đưa, nếu đưa, thì sẽ không còn cơ hội chỉ có hai người với nhau, nên chỉ để cho lão nhìn thấy, và nhớ kỹ, rồi tự tìm cơ hội mà tới xin.

"Chưởng giáo, may mà hôm đó ngài cho tôi một học trò giỏi và mấy vị binh sĩ này đi theo giúp đỡ, nếu không không thể thuận lợi như vậy." Tả Đăng Phong thừa dịp báo công cho những người đi cùng.

Mọi người đều xấu hổ, họ vốn chỉ toàn làm cản chân hắn.

"Các vị khổ cực, Mộ Vũ, đưa mọi người đi nghỉ ngơi, buổi trưa sẽ làm tiệc mừng công ở Thiên điện mời các vị." Đạo nhân áo tím gật đầu cười.

Đại Đầu dẫn mọi người rời khỏi, gia quyến và những đệ tử khác của Đạo nhân áo tím cũng rời đi, lão béo nhét mấy gói thuốc lá vào lòng đạo cô trung niên.

Ba người trở lại phòng gác cổng, phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Thập Tam và Lão Đại tới gần bếp lò bên giường nằm xuống, đi tới nơi này, những ngày yên tĩnh thoải mái của chúng xem như đã tới, nơi này có hoa có cỏ, có núi có sông, phía tây có tiếng gà gáy và dê kêu.

"Chưởng giáo, xin hãy cho các nhà khoa học của ngài mau đi đo những thứ chúng tôi đem về, xem có dùng được không." Tả Đăng Phong lên tiếng trước.

“Tôi và Tứ sư huynh, Lục sư tỷ phải bảo vệ nơi này, ngày đêm luân phiên không rời đi được, để Tả chân nhân phải dấn thân mạo hiểm, bần đạo xấu hổ vô cùng." Đạo nhân áo tím nói, nếu không phải bảo vệ khu vực này, họ đã có thể đi ra ngoài tìm.

"Chưởng giáo khách khí, Tả mỗ cả đời giết người vô số, tuy đa số đều là người đáng chết, nhưng cũng vẫn là giết người, bây giờ có cơ hội vì thiên hạ muôn dân làm chút chuyện, chính là trời cao dành cho tôi cơ hội lấy công chuộc tội." Tả Đăng Phong mỉm cười.

"Tả chân nhân nói quá lời, là người tu đạo, mượn thiên khí của trời đất mà dùng, làm gì có chuyện lấy công chuộc tội." Đạo nhân áo tím mỉm cười tiếp lời, tuy đang cười, nhưng trong lòng rất là khó hiểu. Lời lẽ và cử chỉ của Tả Đăng Phong hiện giờ và lúc trước rất khác nhau, rất là hòa khí, và cũng vô cùng khách khí, nhất định phải có nguyên do.

"Đúng vậy, giết mấy người thì tính cái gì, cậu bây giờ chính là đang tạo phúc cho cả thế gian nha, nếu thành công, thì công lao to lắm." Lão béo lên tiếng phụ họa.

"Nếu không phải ba vị cần phải che chở khu vực này không đi được, tôi làm gì có cơ hội tích công đức này, đa tạ hai vị thành toàn." Tả Đăng Phong đứng dậy chắp tay.

Đạo nhân áo tím vội đứng dậy đáp lễ, ông ta là người thông minh, những hành động của Tả Đăng Phong đã vượt qua phạm gi giao dịch, nếu chỉ đơn thuần muốn đi tử khí phúc địa, hắn tuyệt đối không cần phải khách khí như vậy, vì hai bên vốn đã ước định với nhau, cổ ngữ có nói hữu lễ với người, tất có sở cầu, Tả Đăng Phong làm thế này cho thấy hắn có khả năng đưa ra một yêu cầu rất lớn.

"Lão Tả, cậu đi Bắc cực gặp những chuyện gì, kể ra nghe chút." Lão béo hiếu kỳ hỏi.

"Được." Tả Đăng Phong gật đầu, giả bộ vô ý ra vẻ hơi uể oải.

“Tôi thấy thôi đi, ngày sau còn dài, Tả chân nhân lặn lội đường xa, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt trước đã, tới bữa trưa tôi sẽ tới mời cậu." Đạo nhân áo tím đứng dậy.

"Đa tạ chưởng giáo, tôi không thích náo nhiệt, bữa trưa có thể nhờ ai đó đem tới cho tôi được không? " Tả Đăng Phong cũng đứng dậy.

Đạo nhân áo tím chưa kịp nói gì, lão béo đã luôn miệng đồng ý, "Được, để tôi đưa tới..."

Đọc truyện chữ Full