Chiến đấu giữa các Võ Sĩ, kình lực của người tu luyện hoặc là dựa vào quyền chưởng hoặc là binh khí trực tiếp tác dụng vào mục tiêu mới có thể sinh ra hiệu quả, điều này cần chú ý tới ứng dụng chiêu thức vũ kỹ linh hoạt và chính xác.
Luyện lực, là hướng đi cơ sở của võ đạo thế giới này, cho nên trong cảnh giới Võ Sĩ, vận dụng chiêu thức vũ kỹ hầu như đều lấy lực làm chuẩn, nếu như tòng quân chiến tranh mà nói, chính là lực tới để giết địch.
Mà từ Võ Sư bắt đầu, tập trung vào luyện cốt như cương, cũng chú trọng tới tu luyện ngoại công, đây là một loại thăng hoa của cảnh giới Võ Sĩ, khi đạt tới cảnh giới Võ Sư, dựa theo chế độ khoa cử của Đại Đường Quốc, có thể tham gia cử thí võ khoa ba năm một lần, thành tích ưu tú có thể được phong làm võ quan. Trong một chi quân đội, từ quan tướng đến binh sĩ, trình độ võ đạo được phân chia rất rõ ràng.
Tại Đại Đường Quốc, bồi dưỡng Võ Sư phần nhiều là vì tham gia khoa cử, không vượt qua được khảo thí thì thường tòng binh, hoặc là làm một nghề gì đó mưu sinh, bình thường không lo không có lối ra, lấy hơn một thê một thiếp, sinh hoạt cuộc đời giàu có không khó.
Nếu như có thể tiếp tục tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư, nếu như không vào quân đội thì sẽ trở thành đối tượng trọng điểm mời chào của quan phủ hoặc các đại thế gia trọng điểm. Có địa vị, có tiền, có mặt mũi, có thể lấy một thê hai thiếp, đi đến nơi đâu cũng được người khác tôn kính, quả thực phong quang vô hạn, cũng là mục tiêu phấn đấu của đại đa số bình dân võ sĩ của thế giới này.
Mà tới cảnh giới Tông sư, cảnh giới này quả thực là một loại hy vọng xa vời, ngoại trừ giai tầng bình thường có kỳ ngộ, hoặc là thiên tài tư chất cực cao ra, trong bình dân rất ít khi xuất hiện cấp bậc Tông Sư. Tông Sư của thế giới này hầu hết đều đi ra từ những dòng họ thế gia hoặc tổ chức lớn có lịch sử lâu đời, có nội tình cường đại.
Vân Thiên Hà đối với hiểu biết thế giới này càng sâu sắc hơn, lại càng nghĩ, thế giới này quả thực chính là thiên đường của võ tu, ngoại trừ làm quan, bình dân không có tư cách nạp thiếp, nhưng khi trở thành Võ Sư, tìm công việc cực dễ, cũng có thể nạp một vị tiểu thiếp, rất nhiều người nỗ lực phấn đấu, đều không phải là vì muốn có một cuộc sống ưu việt hơn sao?
Sinh ra trong dòng họ thế gia, bọn họ từ tiên thiên đã có sự vượt trội hơn hẳn so với bình dân, bon họ có thể thông qua nội tình cường đại của gia tộc, bọn họ không hề phải lo lắng đến sinh hoạt vật chất, có võ học truyền thừa của gia tộc để tu luyện, cho nên trên con đường võ đạo sẽ càng thông thuận hơn một chút, tạo nên cường giả sẽ càng nhiều hơn, đây chính là lý do vì sao võ phong trường thịnh không suy, nguyên nhân chủ yếu vì sao lại có những dòng họ thế gia có lịch sử trăm năm, thậm chí hàng trăm năm dài.
Sau khi vòng thứ nhất của đại hội tỷ thí võ thuật kết thúc, ngoại trừ Vân Thiên Hà và mấy đệ tử Đồ thị, thuận lợi tiến vào trong vòng thứ hai, đại bộ phận là đệ tử ngoại đường, điều này có liên quan tới việc hàng ngày bọn họ chăm chỉ tu luyện.
Vân Thiên Hà suy nghĩ miên man, lúc này vòng thứ hai đã bắt đầu, khi Hắc bá đọc đến tên của hắn, thúc giục hắn bước lên trên lôi đài, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, lập tức bước lên đài, chào hỏi lễ nghi với đối phương, liền bắt đầu luận võ.
Vị đối thủ này cũng là đệ tử ngoại đường, đồng cấp bậc, thực lực rất mạnh, có một bộ quyền pháp, đặc điểm cũng là lấy nhanh làm chủ yếu, khi thi triển ra, khắp bầu trời đều có quyền ảnh bao phủ, có cảm giác làm cho đối phương không thể phòng thủ nổi.
Biểu tình Vân Thiên Hà thản nhiên, vẫn như cũ không hề di động, tu vi ngoại công của hắn tương đương với đối phương, lúc này đây hắn phải dùng tới Phương Thốn Bộ, thân thể giống như chim yến nhẹ nhàng phiêu dật, dưới bầu trời quyền ảnh như thiểm điện của đối phương, điêu luyện xung quanh người đối phương.
Ngay khi đối phương để lộ lỗ hổng thu quyền tiếp tục phát lực, nhãn thần Vân Thiên Hà sáng lên, lấy nhanh chế địch, dưới tình huống đối phương còn chưa kịp thu về chống đỡ, âm thầm tụ quyền, liên tục đánh ra ba kích, đối phương tựa như diều đứt dây, bay ra khỏi võ đài.
Thời gian còn không tới mười lần hô hấp, chỉ dùng ba quyền, lại một lần nữa kết thúc luận võ.
Nhưng chính là ba quyền này, làm cho mọi người bên dưới đài trừng mắt há mồm.
Lúc này đây, hầu hết mọi người đều đã nhìn thấy rõ Vân Thiên Hà dùng tới vũ kỹ gì, hắn cư nhiên dùng tới ba thức cuối cùng của Tinh Ý Thập Cửu Thức, từ lúc nào Tinh Ý Thập Cửu Thức lại có uy lực cường đại tới như vậy, còn có linh hoạt tới như vậy, cư nhiên có người tu luyện loại vũ kỹ cơ sở nhất này tới mức xuất thần nhập hóa.
Thực là kỳ tài sao? Đây là suy nghĩ trong lòng mỗi người. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về Vân Thiên Hà đã mang theo một phần tôn kính, các trưởng bối Đồ gia, trên mặt cũng mang theo tiếu ý gật đầu.
Mà Đồ Trung Thành đứng bên dưới đài quan sát, đã từng bị Vân Thiên Hà đá vào mông, hắn nhìn Vân Thiên Hà cho tới bây giờ chỉ dùng thời gian không tới nửa năm, liền tấn cấp đến Võ Sĩ cấp chín, mà hắn vừa mới tấn cấp lên cấp tám mà thôi, vốn tưởng rằng có thể trên đài luận võ đá vào mông Vân Thiên Hà, trả lại sỉ nhục trước kia, thế nhưng vừa thấy trận tỷ thí vừa rồi, hắn không khỏi nổi giận nói:
- Chênh lệnh giữa người so với người lớn tới như vậy hay sao?
Lúc này Đồ Nguyên Tán cũng đột nhiên đứng lên, hai mắt tỏa sáng nhìn vào Vân Thiên Hà đi xuống đài, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay nói:
- Thiên Hà, cháu qua đây!
Vân Thiên Hà thấy Đồ Nguyên Tán gọi tới, tròng hơi có chút thấp thỏm, kỳ thực ba quyền vừa rồi, hắn xác thực chỉ dùng hình thức của Tinh Ý Thập Cửu Thức, nhưng nói về thực chất thì đã không còn thuộc về Tinh Ý Thập Cửu Thức nữa rồi.
Trong ba quyền này, đã bao hàm Thốn Quyền trong Vịnh Xuân Quyền, chỉ là thủ pháp xuất kích của hắn quá nhanh, làm cho thị giác của người khác cho rằng đây là Tinh Ý Thập Cửu Thức, thành công giấu diếm được đại đa số người, hắn không biết được chính mình có qua mắt được vị đại cao thủ cấp Tông Sư Đồ lão gia tử này hay không!
Đi tới bên người Đồ Nguyên Tán, trên mặt Đồ Nguyên Tán mang theo nụ cười vui vẻ, nhìn hắn nói:
- Thiên Hà, biến hóa kỳ diệu trong ba quyền vừa rồi của cháu, đã vượt qua tinh ý trong Tinh Ý Thập Cửu Quyền, từ biểu hiện ra nhìn, xác thực là từ Tinh Ý Thập Cửu Thức, thế nhưng từ thực chất mà nói, loại quyền pháp này đã không còn thuộc về bất cứ loại vũ kỹ quyền pháp này trong Đồ Thị Võ Kinh chúng ta nữa rồi, còn có bộ pháp nhẹ nhàng phiêu dật cháu vừa thi triển kia nữa, cháu có thể nói một chút về lý do của quyền pháp và bộ pháp này hay không?
Vân Thiên Hà giật mình, quả nhiên là bị lão gia tử nhìn ra mánh khóe rồi, không thể làm gì khác hơn là để Tuyết Ông Tiên Sinh làm lá chắn, nói:
- Bộ pháp và quyền pháp kia, là do Tuyết Ông Tiên Sinh lén truyền thụ, Tinh Ý Thập Cửu Thức đi theo con đường cương mãnh, nhưng linh hoạt không đủ, vì vậy khi cháu ra quyền đã hỗn hợp lại một chút, cầu nhanh khắc địch!
Khi Đồ Nguyên Tán nghe xong, nhãn thần sáng lên, khen:
- Chỉ là một biến hóa nho nhỏ như vậy, làm cho tinh ý quyền kỹ trở nên ảo diệu vô cùng, lại phối hợp với bộ pháp phiêu dật linh hoạt kia, điều này đã hoàn toàn bù đắp cho khuyết điểm linh hoạt không đủ, diệu, diệu a!
Sau đó Đồ lão gia tử lại hỏi Vân Thiên Hà một ít vấn đề, Vân Thiên Hà thẳng thắn tiếp tục lấy Tuyết Ông Tiên Sinh làm lá chắn, lần lượt ứng phó qua, ngược lại không khiến cho Đồ lão gia tử sinh ra hoài nghi.
Mà ánh mắt Đồ Nguyên Tán nhìn Vân Thiên Hà lúc này, đã tràn ngập vẻ vui sướng, cũng phán định trong lòng, tam đại Đồ gia có đệ tử như vậy, nếu trọng điểm bồi dưỡng, thành tựu tương lai nhất định không hề kém hơn so với hai thiếu niên thiên tài Giang gia, cứ như vậy, sự chênh lệnh võ đạo giữa tam đại Đồ thị và Giang thị, sẽ được thu nhỏ lại rất nhiều, hi vọng trước khi Giang Thụ Hùng lão nhi mang theo tử tôn tới đánh Lợi Châu, người này có thể trưởng thành lên.
Thấy Đồ Nguyên Tán xuất thần suy nghĩ, Vân Thiên Hà nói:
- Lão gia tử, trận tỷ thí tiếp theo, cháu không muốn tham gia nữa!
- Vì sao?
Sau khi Đồ Nguyên Tán lấy lại tinh thần, không giải thích được hỏi, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Uhm, việc này càng ít người biết càng tốt, phong mang quá lộ, cũng không phải là chuyện tốt, cháu đã không muốn tiếp tục tham gia, vậy theo cháu là được!
…
Đại hội tỷ thí võ thuật Đồ thị tổ chức mỗi năm một lần, dưới một hồi tuyết rơi trắng xóa hạ màn.
Kiểm nghiệm tiến triển một năm tu luyện, những người đạt được thành tích ưu tú trong lần luận võ này, tất nhiên được rất nhiều người tán dương và khẳng định, đều vui mừng ra về.
Mà những đệ tử biểu hiện thường thường, thậm chí vòng thứ nhất đã bị loại bỏ, lại bị một vố đau, lần này Đồ lão gia tử đủ độc, thi thố nghiêm phạt so với năm trước nặng hơn nhiều, trực tiếp cấm đủ ba năm, cho chuyên gia giám sát, tiếp thu huấn luyện địa ngục, làm cho các thiếu niên này sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Chỉ là trong đại hội tỷ võ lần này, trong lòng rất nhiều thiếu niên đều có một nghi vấn rất lớn, đó chính là Vân Thiên Hà lần này nổi lên mạnh mẽ, lấy thực lực trong hai trận đánh đầu tiên, tuyệt đối có thể tiến vào hàng ngũ mấy người đầu, nhưng kết quả cuối cùng, không hề có trên bảng.
Vì vậy những thiếu niên này đi hỏi trưởng bối chính mình, đều nhận được đáp án cực kỳ nhất trí:
"Từ nay về sau, về chuyện của Thiên Hà, không được có bất cứ thành kiến gì đối với hắn, hoặc là nghị luận sau lưng, bằng không gia pháp xử trí."
Đáp án này, làm cho đại đa số đệ tử Đồ thị ý thức được, địa vị của Vân Thiên Hà trong Đồ thị, lại một lần nữa tăng cao, trong lòng rất nhiều trưởng bối, hắn đã có thể xếp ngang hàng với Đồ Thiên Thanh và Đồ Thiên Nhai, nhận được coi trọng cực lớn.
Mà Vân Thiên Hà lại không hề biết rằng, sau khi đại hội tỷ thí qua đi, Đồ lão gia tử bí mật tổ chức một cuộc hội nghị gia tộc, trọng điểm chính là thông báo chuyện của Vân Thiên Hà, đưa Vân Thiên Hà chuyển từ chỗ sáng sang chỗ tối, tiếp thu sự bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc, đồng thời cũng báo cho mọi người, từ nay về sau, trong gia tộc Đồ thị không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp tục tiết lộ hay đề cập tới nửa điểm tin tức về Vân Thiên Hà.
Từ thái độ của lão gia tử, mọi người biết, Vân Thiên Hà đã được xếp vào hàng ngũ hạch tâm nhất trong tam đại Đồ thị.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 53: Võ hội (tiếp)
Chương 53: Võ hội (tiếp)