Cao thủ giao chiến, phân biệt cấp độ thực lực song phương có ảnh hưởng rất lớn tới chiến cuộc.
Dưới sự vây công của bốn chiến sĩ Thiên Đồ, tên trung niên Võ Sư kia không hề bị rối loạn tiết tấu, Vân Thiên Hà có thể nhìn ra được hắn vẫn còn đủ sức phân tâm chiếu cố người thiếu niên bên cạnh.
Cũng là lúc tạo thêm cho hắn một chút áp lực rồi!
Lúc này, Vân Thiên Hà lấy hai mũi tên đã lắp vào dây cung xuống, chỉ để chừa lại một mũi tên, nhanh chóng kéo cung, nhằm chuẩn vào vị trí vị trung niên nhân Võ Sư cấp chín, bắn tên như thiểm điện.
Mỗi tên này hắn cũng không trông mong gì có thể bắn trúng được vị Võ Sư cấp chín này, nhưng hắn làm vậy tự nhiên có dụng ý, cũng dành cho bốn chiến sĩ Thiên Đồ một cơ hội, vừa rồi hắn bắn trúng một vị Võ Sư cấp tám, bọn họ nắm vững thời cơ, phối hợp cực kỳ ăn ý giết chết đối phương, mà lần này, Vân Thiên Hà chỉ là muốn mượn công kích cường thế của bốn chiến sĩ Thiên Đồ hấp dẫn Võ Sư cấp chín kia phải chuyển sự chú ý nhiều hơn vào bọn họ.
Nói gì dài, nhưng thực tế chỉ trong thời một hơi thở, khi mũi tên độc kia bắn tới vị Võ Sư cấp chín, vị Võ Sư cấp chín này đã sớm có đề phòng, thân thể chỉ hơi nghiêng một chút, liền thành công tránh thoát được mũi tên bắn lén sau lưng.
Nhưng là ngay tại thời điểm hắn nghiêng người né tránh mũi tên này, bốn chiến sĩ Thiên Đồ lập tức tăng mạnh thế tiến công, làm cho tiết tấu chiến đấu của Võ Sư cấp chín bị tan vỡ.
Chính lúc này, Vân Thiên Hà nắm chắc thời cơ, bằng tốc độ nhanh nhất lắp hai mũi tên lên cung, kéo cung, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, tập trung vào mục tiêu vị thiếu niên luôn được bảo hộ chính giữa, sau đó buông lỏng dây cung, chỉ nghe vù một tiếng, hai hàng độc tiễn liên châu hướng về phía thiếu niên bắn đi.
Đột nhiên nghe được động tĩnh tiếng dây cung thả ra, sắc mặt vị Võ Sư cấp chín bị bốn chiến sĩ Thiên Đồ quấy rầy phá vỡ tiết tấu lập tức thay đổi.
Tại thời khắc này, rốt cuộc hắn cũng đã ý thức được gã địch nhân ẩn nấp trong chỗ tối không phải coi hắn là mục tiêu chính, mà chính là vị thiếu niên vẫn được hắn bảo hộ kia.
Ngay khi tên độc mang theo tiếng rít tử thần phá không bắn tới vị thiếu niên đằng sau, vị Võ Sư cấp chín này đành bất chấp đối địch với bốn gã chiến sĩ Thiên Đồ!
- Ngọc Thiên cẩn thận!
Tại thời điểm mũi tên bắn tới, hắn hô lớn một tiếng, thân thể đột nhiên trong nháy mắt nhảy lên, liền đánh thẳng về phía thiếu niên kia, đúng lúc chắn trước người thiếu niên, mà mũi độc tiễn đã cắm thẳng vào vai trái sâu tới nửa tấc, máu tươi chảy ròng.
- A…
Nhưng mà, ngay khi vị Võ Sư cấp chín này nhảy vọt trở về che chắn tên độc, thiếu niên được hắn che chở phía sau bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, trong lòng trung niên nhân này nhất thời hoảng hốt, hắn cảm giác không ổn, trên vai chính mình có một mũi tên, một mũi tên còn lại đi đâu, lẽ nào…
Nghĩ tới đây, sắc mặt trung niên nhân biến đổi, phảng phất như một con hổ điên cuồng, hét lớn:
- Thiên nhi, con thế nào? Có trúng tên hay không, nhanh nói cho vi phụ?
Nghe thấy tiếng rống to này, xa xa, Vân Thiên Hà hơi chút sửng sốt, không nghĩ tới trung niên nhân và thiếu niên kia cư nhiên là phụ tử, bất quá hắn cũng không có bao nhiêu động tác dừng lại trên cây, sau khi thành công bắn lén trúng mục tiêu thiếu niên kia, liền lập tức nhảy xuống, nhanh chóng thoát đi.
Mà lúc này, mấy chiến sĩ Hắc Sát đều tiến vào trạng thái điên cuồng, nhất thời chiến lực tăng vọt, điều liều mạng tụ tập hướng về phía Giang Ngọc Thiên và Giang Nhất Thần, vừa rồi bọn họ đột nhiên nghe được tiếng rống bi phẫn, liền ý thức được tình huống không ổn, nếu như Giang Ngọc Thiên bị ám toán sau lưng mà nói, điều này không cần bàn cãi đối với Giang gia là một đả kích to lớn tựa như một tiếng sét nổ vang giữa trời quang.
Mấy chiến sĩ Hắc Sát nhanh chóng tụ lại thành một khối, bảo vệ Giang Nhất Thần, Giang Nhất Thần mơ hồ nghe được thanh âm trầm thấp suy yếu của thiếu niên:
- Cha… Hai mũi tên kia là liên châu cùng tới… Hài nhi xấu hổ… Không thể tránh thoát… Trên mũi tên kia có… Có độc….
Nói xong, thiếu niên liền hôn mê bất tỉnh.
- A…
Lúc này đôi mắt Giang Thụ Hùng đỏ bừng, giống như điên cuồng, sau khi hắn hét lớn một tiếng, kình khí toàn thân liền bùng phát cuồng bạo, mũi tên vẫn cắm trên bả vai của hắn cũng bị kình khí đẩy bật ra ngoài, bắn thẳng vào một thân cây gần đó, cắm sâu mấy tấc, ngay cả hai gã chiến sĩ Thiên Đồ chuẩn bị tiếp cận nhảy tới cũng bị cỗ kình khí sắc bén này chấn lui lại một bước, một vị chiến sĩ Hắc Sát đột nhiên thừa cơ hội nhảy lên, bổ xuống một kiếm, xuyên đâm thẳng vào chiến sĩ Thiên Đồ không kịp phòng ngự, bị đâm xuyên qua ngực!
Cao thủ cấp chín cuồng bạo giận dữ phóng xuất khí thế, quả nhiên cường đại!
Đúng lúc này, Giang Thụ Hành và Lục Vô Yên giao thủ với nhau, thừa cơ tìm được một lỗ hổng, thân hình lui mạnh, cũng hét lớn nói:
- Đột phá vòng vây rút lui, không tiếc bất cứ giá nào!
- Giang lão nhi, còn muốn chạy, để mạng lại đây!
Lục Vô Yên thấy Giang Thụ Hành thừa cơ thối lui, thân thể di chuyển huyễn ảo, mang theo mấy đạo tàn ảnh quỷ dị, một lần nữa xông tới, găt gao cuốn trụ Giang Thụ Hành, thực lực hai người bọn họ tương đương nhau, tuy rằng ai cũng không thể giết chết được đối phương, thế nhưng dưới tình huống đối phương tung ra thế tiến công mạnh nhất mà có thể toàn thân rút lui, tuyệt đối không dễ dàng.
Giang Thụ Hành một lần nữa bị Lục Vô Yên cuốn chân, lúc này tâm trạng có chút lo lắng, vốn lần này hắn dẫn đầu đoàn nhân mã Hắc Sát tới đây, cũng đã từng lo lắng có Giang Ngọc Thiên trong đoàn người sẽ phát sinh chuyện xấu nào đó.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới chính là, chuyến này không nhưng kế hoạch bị bại lộ, trúng phải mai phục của địch nhân, càng không thể ngờ tới, vị cao thủ Tiên Thiên như Lục Vô Yên cũng trong đám người mai phục.
Có thể nói lần này bọn họ lần thứ hai thất bại trong tình huống tình báo sai lầm, phải biết rằng bình thường bọn họ nhận rõ Lục Vô Yên, vì diện mục xấu xí dữ tợn nên luôn luôn mang theo mặt nạ hoặc mũ che.
Mà hôm nay, Lục Vô Yên không hề mang theo mũ che hoặc mặt nạ, mà trang phục cũng thuộc loại bình thường hay dùng, hóa trang thành lão nhân bình thường không có chút ấn tượng đặc biệt nào, điều này làm cho bọn họ sai lầm cho rằng, những hộ vệ hộ tống Đồ Thiên Thanh chuyến này chỉ là những Võ Sư cấp bảy cấp tám thông thường, không hề tính Lục Vô Yên trong đó, vì vậy cũng chỉ phái đi mười tám người, thực lực vượt xa đối phương, nhân tiện muốn rèn luyện kinh nghiệm thực chiến cho Giang Ngọc Thiên, Giang Thụ Hành mới đi theo, bằng không ngày hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải kết cục bi thảm toàn quân bị diệt sạch.
Mà hiện tại hai phụ tử Giang Ngọc Thiên và Giang Nhất Thần đều bị trúng tên độc, Giang Thụ Hành nóng lòng như lửa đốt, không con tâm trạng nào tiếp tục giao đấu với Lục Vô Yên, hắn phải yểm hộ hai phụ tử bọn họ bình yên rời khỏi, cũng đúng lúc chữa thương trừ độc, bằng không một khi độc tính lan tràn toàn thân, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Tuy rằng bình thường nói kiêu binh tất bại, nhưng thế trong nháy mắt bọn họ bại vong, năng lượng phóng xuất ra quả thực vô cùng kinh người, tại lúc phụ tử Giang Ngọc Thiên và Giang Nhất Thần trúng tên, nhất là Giang Ngọc Thiên đã hôn mê, còn Giang Nhất Thần giống như đã phát điên, lúc này một mình bản thân hắn chặn lại đa số thế tiến công của chiến sĩ Thiên Đồ, hai chiến sĩ Hắt Sát khác yểm hộ một bên, hai người ôm lấy Giang Ngọc Thiên, vội vàng chạy trốn.
Vân Thiên Hà trốn sau gốc cây lớn nhìn Giang Nhất Thần điên cuồng không muốn sống để chặn lại tất cả công kích, lại nhìn hai chiến sĩ Hắc Sát ôm lấy thiếu niên kia lên ngựa thoát đi, hắn không đuổi theo, lấy thực lực của hắn, cũng không phải là đối thủ của hai chiến sĩ Hắc Sát, hắn chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lần này không thể trảm thảo trừ căn, phiền phức trong tương lai nhất định càng nhiều hơn.
Tuy rằng Giang Ngọc Thiên đào tẩu, nhưng Giang Nhất Thần lúc này đã sa cơ lỡ vận, dưới thế tiến công cường đại của năm chiến sĩ Thiên Đồ, mà hắn lại bị trúng độc càng lúc càng sâu, hơn nữa liên tục vận công kịch liệt, độc tính bắt đầu lan tràn khắp toàn thân.
Sau khi hắn xông lên lần cuối cùng, một vị chiến sĩ Thiền Đồ nắm được cơ hội, hung hăng bổ một đao trí mạng vào cổ, thân thể Giang Nhất Thần tê rần, tựa hồ như đã mất đi tri giác, ngay sau đó hai chiến sĩ Thiên Đồ khác một lần nữa lao lên hung hăng bổ hai đao cực mạnh, rốt cuộc cương khí hộ thân của Giang Nhất Thần đã hoàn toàn bị đâm thủng, bị chặt bỏ đầu, thân đầu hai nơi, máu tươi phun thành vòi.
- Thần nhi…
Trong nháy mắt Giang Nhất Thần bị chặt đứt đầu, Giang Thụ Hành gần đó bị Lục Vô Yên dây dưa không dứt bi phẫn hét lớn một tiếng, lúc này tròng mắt như muốn lồi ra, đỏ bừng như máu, hắn mở mắt trừng trừng nhìn chất nhi của chính mình bị chém đầu, thế nhưng không có cách nào đi cứu viện, loại lo lắng đau đớn phẫn nộ giống như đao cắt từng miếng thị này, để hắn sắp tan vỡ rồi.
- Lục Vô Yên, hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta mất mạng!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 76: Tiêu diệt
Chương 76: Tiêu diệt