Tử Vân Hiên vốn được gọi là Vấn Nhã Hiên. Từ sau khi Vân Nương theo Đồ Nguyên Khánh từ Lợi Châu trở về, Đồ Chính Đức bởi vì sắp xuất chinh, cũng chỉ vội vàng thấy mặt Vân Nương, cũng cho Vân Nương thân phận bình thê rồi lập tức xuất chinh. Sau đó lão phu nhân gọi người dọn dẹp trang trí nơi này lại một phen, cũng đổi tên thành Tử Vân Hiên để cho Vân Nương cư trú.
Mà lần này Đồ Chính Đức gặp nạn, sau khi được hộ tống từ biên cương trở về vẫn ở tại Tử Vân Hiên Bắc Hầu Phủ, cũng đều do Vân Nương chăm sóc.
Sau khi Đồ Thiên Thanh kéo theo Vân Thiên Hà tới Tử Vân Hiên, liền chạy thẳng tới phòng ngủ.
Phòng ngủ tại Tử Vân Hiên, trong phòng ngoài, sắc mặt Vân Nương và lão phu nhân có chút tái nhợt, cũng có vẻ rất tiều tụy. Một người là tận mắt thấy nhi tử một ngày không bằng một ngày mà thương tâm muốn chết. Một người là tận mắt thấy trượng phu duy nhất sắp qua đời mà buồn bã không vui.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, lão phu nhân quay mặt lại, thấy là Đồ Thiên Thanh và Vân Thiên Hà chạy tới liền vội vàng đi đến, giữ chặt cánh tay của hai người. Rốt cục nhịn không được mà lão lệ tung hoành, nước mắt rào rào rơi xuống:
- Tôn nhi! Các ngươi đã trở về rồi!
Vân Nương nhìn thấy nhi tử đã trở lại. Mặc dù trong lòng vui mừng nhưng nghĩ đến trượng phu nằm trên giường bệnh sắp chết đi, dưới sự ảnh hưởng của lão phu nhân cũng nước mắt lưng tròng, rất nhanh thành dòng rơi xuống.
Sau khi Vân Thiên Hà vào nhà, cũng chưa kịp nói gì với mẫu thân. Chỉ là kịp cho nàng một ánh mắt an ủi liền bị lão phu nhân vội vàng lôi kéo vào phòng ngủ.
- Đức nhi! Con mở mắt ra nhìn xem. Đây là đứa con Thiên Hà của ngươi. Nó đã trở lại, con mau mở mắt ra nhìn nó đi!
Trên giường bệnh, khuôn mặt vốn oai hùng bất phàm của Đồ Chính Đức hiện giờ trở nên tiều tụy, sức sống cạn kiệt. Sắc mặt xám trắng còn mang chút tím tái, tử khí hiện lên. Sau khi lão phu nhận dẫn hai tôn tử (cháu trai) đi vào, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp càng ngày càng yếu không khỏi lo lắng kêu lên.
Vân Thiên Hà đứng ở bên giường, vẻ mặt thản nhiên đánh giá người được gọi là phụ thân này. Thấy bộ dạng hấp hối sắp qua đời của hắn cũng không khỏi có chút buồn bã.
Bỗng nhiên…
Đồ Chính Đức đột nhiên mở mắt, trong khoảnh khắc nhìn thấy Vân Thiên Hà, bên trong con ngươi của hắn hiện lên một đạo tinh quang, trên khuôn mặt tro tàn tái nhợt kia cũng mang theo vài phần đỏ ửng khác thường.
Hắn chậm rãi xoay đầu lại, thật sâu trong hốc mắt có vài phần ướt át. Thần sắc có chút kích động, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà đang quan sát hắn, môi rung rung nửa ngày mới nói ra một câu:
- Những người khác đi ra ngoài. Ta muốn một mình trò chuyện với Thiên Hà!
Nghe xong lời này, mọi người đều sửng sốt. Lão phu nhân lau nước mắt đã chảy ròng, hướng về phía Đồ Thiên Thanh và Vân Nương gật gật đầu, đều đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này, không biết Đồ Chính Đức từ nơi nào lấy được khí lực, đột nhiên nửa ngồi dậy, nắm thật chặt tay Vân Thiên Hà rồi nói:
- Hài tử, mấy năm nay… làm cho mẹ con hai người chịu khổ. Ta… Ta không hoàn thành trách nhiệm của một… phụ thân và… Trượng phu. Con có oán hận ta không?
Vân Thiên Hà lắc lắc đầu. Thiếu niên này vốn đã chết, hắn bây giờ là một người xuyên việt đến từ thời không khác. Nếu phải nói thì hắn không có lý do gì để oán hận người này.
Nhìn đến ánh mất rất bình tĩnh của Vân Thiên Hà, trên khuôn mặt Đồ Chính Đức hiện lên vẻ tươi cười vui mừng. Tay hắn run rẩy giơ lên, từ chăn đệm bên dưới giường lấy ra một túi gấm giao cho Vân Thiên Hà:
- Hài tử, vi phụ vốn cũng không hy vọng xa vời là sẽ nhận được tha thứ của hai mẹ con. Nhưng hôm nay, ta đã không còn gì tiếc nuối. Ta không có đồ vật gì để đưa cho con. Túi gấm này con hãy cất kỹ. Bên trong có một tấm bản đồ. Chờ sau này đến lúc tu vi võ đạo của con có thành tựu thì có thể đi thu hồi vật cất giấu trong bản đồ. Mặt khác có một bức thư và còn có một kiện tín vật di thất trên người mẹ của con trước khi vào phủ. Ta mất thời gian mười hai năm mới tìm lại được tín vật kia nhưng không có cơ hội giúp mẹ con tìm được người thân thất lạc. Sau này bằng vào manh mối lưu lại trong lá thư này, còn có kiện tín vật kia, con tiếp tục giúp mẹ của con tìm thấy người thân mà nàng thất lạc hai mươi mấy năm. Ta vẫn cảm thấy rất có lỗi với mẹ của con. Hơn nữa sự kiện say rượu loạn tính kia… cũng khiến ta áy náy cho đến tận bây giờ. Khụ…
Đồ Chính Đức nói một hơi nhiều lời như thế, đột nhiên bắt đầu ho. Khóe miệng trào ra một cỗ máu đen, hắn cũng không để ý đến, thở dốc vài hơi, tiếp tục nói:
- Hài tử, hiện tại ngươi đã trưởng thành… Sau này… cần chiếu cố tốt mẹ của con… Như vậy… Ta cũng… có thể nhắm… Mắt…
Nói xong, tay của Đồ Chính Đức đang nắm chặt Vân Thiên Hà đột nhiên buông lỏng, cả người mềm nhũn ngã xuống giường. Đã không còn hơi thở nhưng ánh mắt của hắn lại phát ra vẻ vui mừng và bình yên.
Sau khi thấy mặt Vân Thiên Hà lần cuối cùng, Đồ Chính Đức liền bình yên ra đi.
Đối với việc lần lượt ra đi của hai vợ chồng vị kiêu tướng sa trường này làm cho toàn bộ trên dưới Bắc Hầu Phủ bao trùm trong một bầu không khí bi thương.
Sau khi làm tốt tang lễ, tế điện cùng những việc liên quan, Bắc Hầu Phủ chính thức công khai báo tang ra bên ngoài. Quan viên ở các nơi trong kinh thành dồn dập tiến đến bái tế phúng viếng.
Linh án nằm ở trong Tiền viện của phủ. Lão phu nhân ngồi bên án rơi lệ. Mà Vân Nương, Vân Thiên Hà, Đồ Thiên Thanh mặc đồ tang, quỳ trước linh đường. Mỗi khi có một đợt tân khách tiến đến bái tế dâng hương thì theo như nghi lễ truyền thống, bọn họ đều phải tiến hành lễ đáp tạ.
Ở cửa tiếp khách chính là Tín bá. Mỗi khi có tân khách tiến vào linh đường bái tế thì Tín Bá đều cao giọng đọc tên. Mấy đợt phía trước đều là đại biểu thân thích đến từ các vùng phụ cận Kinh Thành có quan hệ thông gia với gia tộc Đồ thị. Còn có cả những tướng sĩ từng tham gia quân ngũ dưới trướng của Đồ Chính Đức, hiện nay đã xuất ngũ.
Sau khi Vân Thiên Hà đáp lễ máy móc không biết bao nhiêu đợt tân khách, liền chợt nghe Tín Bá ở bên ngoài cao giọng nói:
- Túc Tĩnh vương điện hạ vào bái tế!
Lúc này, Vân Thiên Hà hơi hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy từ cửa đi tới một vị trung niên nhân dáng người cao lớn uy vũ, tướng mạo anh tuấn, có cỗ nho nhã như làn gió nhưng cũng không đánh mất vẻ oai hùng sắc bén, cơ trí phi thường. Lúc này vẻ mặt trung niên nhân nghiêm túc, đi tới trước linh đường, đi theo phía sau hắn là một vị trung niên mặc lam sam, eo buộc đai đen, chính là Tuyết Ông Tiên Sinh.
Sau khi Túc Tĩnh Vương và Tuyết Ông Tiên Sinh đi vào, có người hầu mang hương đã đốt cháy, cung kính giao cho hai người. Sau khi bọn họ tiến đến trước linh án khom người tế bái liền đi tới trước mặt người nhà.
Tại thời điểm Vân Thiên Hà đáp lễ với Đồ Thiên Thanh, Tuyết Ông Tiên Sinh nhìn Vân Thiên Hà. Sau khi hơi đánh giá một phen, trong ánh mắt cũng lộ ra một vẻ ngạc nhiên nhưng trong lòng thì hơi giật mình. Nhớ rõ lúc mới rời đi Lợi Châu, tiểu tử này bất quá mới là một Võ Sĩ cấp chín. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi không gặp, hắn cư nhiên không cách nào nhìn thấu tu vi võ đạo của tên tiểu tử này, quả thực là việc lạ.
Thần sắc của Tuyết Ông Tiên Sinh biến hóa không tránh được cặp mắt tinh tường của Túc Tĩnh vương. Hắn thấy lúc Tuyết Ông Tiên Sinh đánh giá Vân Thiên Hà lộ ra ánh mắt khác thường, cũng không khỏi đưa mắt nhìn sang Vân Thiên Hà. Sau khi hơi hơi đánh giá vài lần, quay mặt lại liếc mắt nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh một cái, tựa hồ có có ý hỏi.
Đợi Tuyết Ông Tiên Sinh gật gật đầu, Túc Tĩnh vương lại nhìn Vân Thiên Hà một hai lần, ánh mắt lộ ra một tia cổ quái, liếc mắt nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh rồi trước tiên đi ra khỏi linh đường. Nhưng không rời khỏi Bắc Hầu Phủ mà dưới sự dẫn đường của hạ nhân Hậu phủ, tìm một cái đình viện ngồi xuống
Sau khi nha hoàn dâng trà lui ra, Túc Tĩnh Vương hỏi:
- Tiên sinh, vị thiếu niên vừa rồi chính là người mà ngươi từng khen ngợi với bản vương, bản vương nhìn hắn quả thật là có chỗ không giống người thường. Chỉ là vì sao bản vương nhất thời nhìn không thấu tu vi võ đạo của hắn?
Tuyết Ông Tiên Sinh trầm tư, cũng là mặt đầy khó hiểu, nói:
- Kẻ này càng thêm thần bí rồi, nhớ rõ trước khi ta rời Lợi Châu, tu vi của hắn mới chỉ là Võ Sĩ cấp chín. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, cư nhiên ngay cả ta cũng không nhìn thấu được sâu cạn của hắn. Hẳn là tiểu tử này gặp kỳ ngộ, tu tập bí pháp gì đó mới có thể che dấu được tu vi võ đạo, chắc là vừa vặn đem ra thử, không bằng về sau tìm cơ hội thử hắn một lần?
- Cũng tốt!
Túc Tĩnh Vương gật đầu.
Lúc này, một gã thị vệ đột nhiên vội vã đi tới, trong tay cầm một phong thư giao cho Túc Tĩnh Vương.
Túc Tĩnh Vương tiếp nhận thư tín, sau khi mở ra xem, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, tiện tay giao thư tín cho Tuyết Ông Tiên Sinh rồi nói:
- Lão già Giang Thụ Viễn này thật đúng là lắm chuyện, điên cuồng thu mua linh dược giải độc khắp kinh thành, trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 79: Tang lễ
Chương 79: Tang lễ