Vân Thiên Hà ngồi tại Túc Tĩnh Vương phủ cả nửa ngày, Túc Tĩnh Vương vẫn không hề thấy xuất hiện, chỉ ngồi nói với Tĩnh Vương Phi một số chuyện không đề tài, hắn cũng không biết rốt cuộc Tuyết Ông Tiên Sinh gọi chính mình đến Tĩnh Vương Phủ là muốn điều gì?
Nghi hoặc như vậy, không chỉ có Vân Thiên Hà, ngay cả Đường Linh Vũ rất nhu thuận đứng một bên cũng không nghĩ ra, thỉnh thoảng hắn nhìn mẫu thân của chính mình, lại nhìn sang muội muội đỏ hồng khuôn mặt, tâm tư rất nhanh quay ngược trở lại, nghĩ thầm, không phải chính mình sắp có muội phu rồi đấy chứ?
Nghĩ vậy, Đường Linh Vũ liền dùng ánh mắt quét sang Vân Thiên Hà tiếp tục thầm nghĩ.
- A, hắn làm muội phu của chính mình kể ra cũng hợp, còn hơn đám đáng ghét kia, so với chúng mạnh hơn mười lần, nếu như sau đó… Hắc hắc!
Không biết nghĩ tới cái gì, Đường Linh Vũ đứng một bên cười trộm vài tiếng.
Vân Thiên Hà thấy Đường Linh Vũ cười trộm bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới nụ cười này có điểm âm hiểm.
…
Lúc rời khỏi Túc Tĩnh Vương Phủ, đi trên đường, Vân Thiên Hà chung quy có cảm giác không hiểu như thế nào.
Từ khi hắn vào phủ, Túc Tĩnh Vương vẫn không hề xuất hiện, sau đó gặp qua Tuyết Ông Tiên Sinh và Tĩnh Vương Phi, tiếp đến là huynh muội Đường Linh Vũ, ngoại trừ Đường Linh Toa luôn che mặt ra, tựa hồ cũng cũng không có gì đáng để hắn hồi tưởng lại, lẽ nào gọi hắn tới chỉ là muốn nhìn hắn một cái hay sao?
Bất quá ngẫm nghĩ lại vẫn có chút kỳ quái, chính là trước khi hắn vào biệt viện, ngoại trừ Đường Linh Toa, còn có vài cỗ khí tức cao thủ muốn thử hắn, tựa hồ như ở tại một nơi bí mật nào đó rất gần, có mấy ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ba tháng nữa là thời gian Đại Đường Quốc tổ chức thi hương võ khoa ba năm một lần, trong Đường Kinh Thành, đã có rất nhiều thanh niên lưng mang bọc hành lý, hoặc là cưỡi ngựa, hoặc là ngồi trong xe ngựa vội vàng xuyên qua các đường phố phồn hoa, rất lưu luyến đối với cảnh sắc thành thị hai bên đường, đều hiện rõ bộ dạng hiếu kỳ quan sát.
Vân Thiên Hà rất tinh tế phỏng đoán những thanh niên hiếu kỳ quan sát khắp nơi này hẳn là tới tham gia thi cử, trong lòng âm thầm tự đánh giá.
Suy cho cùng thì Đại Đường vương triều đóng đô thiên hạ không tới trăm năm, tuy rằng hiện tại võ phong thiên hạ có chút nhạt hơn, văn phong phồn thịnh, thế nhưng không thể cản được những thiếu niên tới tham gia khoa khảo tỏa sáng tư thế oai hùng, tràn ngập tinh thần phấn chấn, thân thể rắn chắc, ăn mặc cũng có vẻ rất văn nhã, trên người cũng tỏa ra chút khí tức ổn trọng từng trải qua một ít lịch lãm, nhìn hầu hết đều là văn võ song toàn, cho dù là không thể qua được khảo thí võ khoa thì cũng có cơ hội tham gia khảo thí văn khoa.
Từ những hình ảnh này có thể hiểu được Đại Đường đế quốc đang thời thịnh vượng, vẫn đang ở trong thời kỳ hoàng kim tỏa ánh lửa sáng ngời.
Bất quá nói đi phải nói lại, Đại Đường đế quốc tổ chức thi hương võ khoa, cường điệu văn thí võ công, không phải bản thân có thực lực Võ Sư là có thể thoải mái thi cử, nếu như chỉ là người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, những người này tối đa phân phối làm một tiểu binh mà thôi, chỉ dựa vào vũ lực, vĩnh viễn không có cơ hội được thống lĩnh một quân.
Dù sao thì cũng là cuộc thi chọn lựa quan quân cấp cao, Đại Đường đế quốc tổ chức cuộc thi võ khoa, không chỉ yêu cầu thí sinh thông thạo cưỡi ngựa bắn tên, yêu cầu thấp nhất đạt tới cảnh giới Võ Sư sơ cấp, ngoài ra còn cần phải thao lược binh pháp, thông thuộc lý luận quân sự bày binh bố trận diễn luyện, chỉ khi cả hai phương diện này có thành tích xuất sắc mới có tư cách đảm nhiệm một ít võ quan cao cấp, tổng thể mà nói, không chỉ võ, mà còn cần phải đọc sách, đây cũng chính là một nguyên nhân khiến cho văn phong dần dần chiếm ưu thế trước võ phong.
Tuy rằng hiện tại Đại Đường đế quốc thiên hạ thái bình, hoàng đế cũng đề cao đãi ngộ cho quan văn trên diện rộng, thế nhưng chịu ảnh hưởng của truyền thống lâu đời, võ phong vẫn như cũ vô cùng hưng thịnh, đại đa số người hiện nay vẫn nguyện ý trở thành một võ quan hơn là văn quan.
Ai không muốn một ngựa đi đầu, dẫn theo một hàng dài rồng rắn, tung hoành ngang dọc trên sa trường, cho dù không thể làm tướng quân đi nữa, nhưng chỉ cần trao quyền cho cấp dưới đến các châu, làm võ quan một phương, như vậy cũng vô cùng uy phong.
Tại vương triều Đại Đường, không nói đến những con cá lớn trong văn đàn, Vân Thiên Hà cũng không biết, nhưng chỉ cần cá lớn võ đạo như Túc Tĩnh Vương, đây chính là thần tượng của vô số người tập võ thi thố tài năng võ khoa vô cùng sùng bái.
- Tránh ra, tránh ra…
Khi Vân Thiên Hà và Sử Trường Đức dẫn ngựa đi qua một con phố tương đối náo nhiệt phồn hoa, đột nhiên nhìn thấy đầu đường bên kia có một đội nhân mã, phía sau là một chiếc xe ngựa xa hoa, hai tên gia phó hào nô quần áo chỉnh tề cầm roi ngựa không ngừng vung lên giục ngựa quát người đi đường phải tránh né.
Chỉ thấy hai tên hào nô này cầm roi ngựa, những nơi đi qua, roi ngựa lả tả rung động, quấy nhiễu gà bay chó sủa, người đi đường đều kinh hãi thất sắc, vội vàng né tránh, có một số người bán hàng rong không kịp thu hàng, hàng hóa rơi đầy xuống đất, một mảnh hỗn độn.
Không cần suy nghĩ cũng biết, đội ngũ này nhất định là quan lớn quyền quý, hoặc là thiếu gia đệ tử quần áo lụa là đại thế gia nào đó đi ra ngoài du ngoạn, mà một ít thiếu gia quần áo lụa là vô pháp vô thiên tương đối thích thú loại hành động thấp kém ác độc này.
Nhìn thấy tràng cảnh hoành hành ngang ngược, Vân Thiên Hà nhíu mày lại, nhưng vẫn thối lui qua một bên, hắn cũng không có suy nghĩ muốn làm anh hùng ẩu đả bên đường để dân chúng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ khi đối phương đụng chạm lên đầu của hắn thì hắn mới chọc thủng một lỗ trên trời.
Khi mấy kỵ sĩ cưỡi ngựa diễu võ dương oai mở ra một con đường để chiếc xe ngựa vượt qua, Sử Trường Đức thấy một vị trung niên nhân bên cạnh thấy cảnh này chỉ giận dữ mà không dám hành động gì, liền hỏi:
- Vị đại thúc này, chúng ta vừa mới từ bên ngoài tới, không biết người đó thuộc nhà nào, sao lại bá đạo ghê tởm như vậy?
- Nhỏ giọng một chút!
Trung niên nhân kia vừa nghe, vội vàng ngăn lại nói:
- Những người này không phải chúng ta có thể chọc vào được, người trong xe kia, là cháu ruột Mạc Vấn Thiên của Mạc thị lang, người này lớn lên kiêu căng ngang ngược, bá đạo vô cùng, tại kinh thành này nổi danh là một ác thiếu (trẻ hư), nhưng không có bao nhiêu người dám chọc vào!
- A Lai, chúng ta đi thôi!
Vân Thiên Hà dẫn theo Vân Bôn, thấy Sử Trường Đức còn dừng lại tại chỗ trung niên nhân nói chuyện, vì vậy liền gọi to.
Sử Trường Đức nghe nói, liền lập tức chạy tới.
Bất quá Vân Thiên Hà và Sử Trường Đức vừa mới đi được một đoạn ngắn, đột nhiên tên hào nô vừa mới gào thét dọn đường giục ngựa chuyển hướng, cưỡi ngựa đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, chặn lối đi nói:
- Vị tiểu ca này, thiếu gia chúng ta coi trọng Truy Vân Mã của ngươi, ngươi ra một cái giá đi!
Vân Thiên Hà vừa nghe lời này, liền nở nụ cười nói:
- A, thiếu gia nhà ngươi thích ngựa của ta, như vậy các ngươi đi nói với hắn, nếu như hắn có thể cưỡi trên con ngựa này, ta có thể tặng hắn cũng không vấn đề gì!
- Thiếu gia…
Sử Trường Đức nghe lời này, kinh hãi, lập tức nhắc nhở, chỉ thấy Vân Thiên Hà xua tay về phía hắn, nhìn dáng dấp bình tĩnh của hắn, liền thôi.
Hai tên hào nô nghe xong lời này, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, liền trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Đây chính là ngươi nói, nếu như đổi ý, hậu quả rất nghiêm trọng đó!
Nói xong, một tên hào nô thúc ngựa chạy trở lại gần chiếc xe ngựa.
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe ngựa liền quay đầu chạy tới gần, sau khi đến gần Vân Thiên Hà, chỉ thấy một gã thiếu niên mập mạp ước chừng mười sáu mười bảy tuổi bước xuống xe ngựa, người này mũi tẹt, môi dày, con mắt hầu như híp lại thành một đường kẻ, vóc người không cao, lại có một cái bụng to tròn, thực sự giống như một quả cầu thịt, bất quá cơ bắp trên người ngược lại có chút rắn chắc đầy lực lượng, khi đi trên đường, toàn thân thịt béo còn đang liên tục rung rung, chính là ác thiếu Mạc gia Mạc Vấn Thiên theo như lời trung niên nhân kia.
Lúc này, vị ác thiếu Mạc Vấn Thiên nghênh ngang đi tới trước mặt Vân Thiên Hà, chỉ là dùng dư quang khóe mắt quét nhìn hắn một lượt, sau đó ánh mắt liền nhanh chóng rơi lên người Vân Bôn, hiện lên một tia tinh quang tham lam, ngạo khí mười phần nói:
- Tiểu tử, ngươi nói chỉ cần bản thiếu gia cưỡi được con ngựa này thì nó sẽ thuộc về ta?
- Đúng vậy!
Vân Thiên Hà nhìn Mạc Vấn Thiên vóc người mập mạp, thản nhiên nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 85: Ác thiếu
Chương 85: Ác thiếu