Nói!
Trong lòng hoàng đế xác thực có hứng thú nghe một chút.
Vân Thiên Hà nói:
- Ngày mai khi lâm triều, thời điểm hoàng thượng thương nghị phần danh sách này với triều thần, phỏng chừng là muốn quyết nghị đưa ra kết quả cuối cùng, không bằng hoàng thượng sửa đổi danh sách này một chút, rồi tự quan sát phản ánh của các triều thần, tiểu dân nghĩ, nếu đại thần phản ánh cường liệt, bất luận phản đối hay đồng ý, hẳn là không có vấn đề gì, thế nhưng nếu là càng lãnh tĩnh trầm mặc, nhất định có chuyện!
- Dùng cái gì thấy rõ?
Hoàng đế nói.
Đây là một vấn đề về mặt tâm lý học, Vân Thiên Hà nhất thời khó giải thích rõ, hắn cũng chỉ đành nói về một ít kinh nghiệm theo như kiếp trước hắn từng đọc và nghiên cứu qua.
Hoàng đế hỏi, không trả lời tự nhiên không được, Vân Thiên Hà không thể làm gì khác hơn là nói:
- Hoàng thượng, bởi vì tính cách của mỗi người không giống nhau, bình thường những người trên triều gặp phải chuyện cần phải suy nghĩ đắn do trong lòng, chắc chắn tâm thần không yên, mà lúc này, hẳn là hắn sẽ lựa chọn trầm mặc, bởi vì nếu lên tiếng nhất định có điều lỡ miệng, làm cho người khác nhìn ra được chút kẽ hở, mà nếu các đại thần kịch liệt cãi cọ với nhau, cũng bởi vì vậy chứng minh bản thân không dính dáng tới chuyện này, chỉ là muốn phát biểu cái nhìn mà thôi, vì vậy ngôn ngữ lúc đó thế nào, nói vậy hoàng thượng anh minh hẳn là có thể nhìn nhận ra!
Khi hoàng đế nghe xong, cũng không hỏi lại cái gì, chỉ đột nhiên hỏi:
- Ngươi năm nay hẳn là mười bảy tuổi rồi đúng không?
Vân Thiên Hà sửng sốt, không rõ ràng lắm vì sao hoàng đế lại đột nhiên hỏi tuổi của hắn, liền đáp:
- Hồi bẩm hoàng thượng, tiểu dân qua mùa thu là mười bảy rồi!
- Người đâu!
Lúc này, hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài quát một câu, Vân Thiên Hà giật thót mình, không khỏi suy nghĩ miên man, hoàng đế rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Chỉ thấy Trịnh công công từ bên ngoài chạy vào:
- Hoàng thượng có gì phân phó?
Hoàng đế nói:
- Việc hôm nay, tôn tử Đồ Suất, Thiên Hà truyền tin cầu viện, cứu giá có công, trẫm từng trước mặt quần thần biểu thị ban thưởng, há có thể nuốt lời, truyền chỉ, tử tôn Đồ gia Thiên Hà, trong cuộc săn bắn Đông Giao cứu hoàng tử thoát nguy, tuổi trẻ tài cao, ban thưởng hoàng kim nghìn lượng, trù thất vạn đoạn, là công thần liệt sĩ, gia phong huân tước…
Sau khi nói xong, hoàng đế thấy biểu tình Vân Thiên Hà không đổi, dừng một chút, suy nghĩ nói:
- Kỳ mẫu truy tập tam phẩm phu nhân, được rồi, các ngươi đều lui ra ngoài đi!
- Tuân chỉ!
Trịnh công công ghi nhớ, lúc này mới nhìn sang phía Vân Thiên Hà đang sững sờ nói:
- Còn đứng ngẩn ngơ làm gì, không mau tạ ơn?
Mẫu thân rốt cuộc cũng được đề cao địa vị xã hội rồi sao?
Vân Thiên Hà giật mình hồi phục lại tinh thần, trong lòng có chút kích động khó nhịn, vì vậy nhanh chóng quỳ xuống tạ ân.
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn tìm cơ hội giúp mẫu thân có một địa vị xã hội và bảo đảm an toàn, hiện tại mẫu thân đã có thân phận tam phẩm cáo mệnh phu nhân, như vậy Viêm Hoàng có thể thuận lợi thành lập vận chuyển, nhất định có thể bảo hộ được an toàn cho mẫu thân, hắn có thể yên tâm làm việc chính mình muốn rồi.
Khi Vân Thiên Hà và Trịnh công công rời khỏi thư phòng, hoàng đế ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng thiếu niên chậm rãi rời đi, trong lòng có chút suy nghĩ:
"Không tham quyền, không tham lợi, ban cho hắn tước vị hắn cũng không động dung, nhưng khi cho kỳ mẫu truy tập thân phận phu nhân, lại thất thố như vậy, có thể thấy được hắn là con người chí tình chí hiếu, hoàng đệ nha, nhân tài như vậy, ngươi cư nhiên chuẩn bị bỏ đi, lần này sợ là đệ đã tính sai rồi…"
…
Sắc trời đã tối, đi trên đường phố trở lại phủ, Vân Thiên Hà vẫn khó áp chế được sự kích động trong lòng.
Khi ra khỏi cung, Trịnh công công dặn hắn và mẫu thân ngày mai chuẩn bị tốt nghi lễ hương án chờ đợi, sẽ có thái giám chuyên môn tới phủ truyền chỉ, hắn hiện tại hận không thể lập tức bay trở về phủ, nói tin tức tốt này cho mẫu thân, làm cho nàng vui vẻ.
Vân Bôn trải qua chuyện ngày hôm nay, đột nhiên biến hóa rất nhiều, phảng phất như biết tâm sự chủ nhân, vì vậy bước tiến cũng nhanh hơn bình thường, giống như mũi tên nhọn chạy về Bắc Hầu Phủ, dọc đường đi ngược lại không hề va chạm với người hay đồ đạc xung quanh, cực kỳ linh xảo nhanh nhẹn.
Bất quá từ hoàng cung trở về Bắc Hầu Phủ, nhất định phải đi qua Thịnh Tuyết Lâu, khi Vân Thiên Hà giục ngựa đi bên cạnh Thịnh Tuyết Lâu, nhìn thấy có hai gã đại hán phảng phất như đã sớm ở chỗ này đau khổ chờ đợi hắn, nhìn thấy hắn chạy tới, một người liền lập tức vọt ra, chắn ngang trước đầu đường, chặn lối đi của Vân Thiên Hà.
Tê luật luật ~~~!
Vân Bôn đột nhiên nhìn thấy có người nhảy ra ngăn cản chính mình, hơi giật mình kĩnh hãi, móng trước mạnh mẽ giậm một cái, dưới tình huống chạy với tốc độ cao như vậy mà có thể dừng lại vô cùng ổn định, tựa hồ nó có vẻ không được vui, trực tiếp tặng đại hán một cước.
Gã đại hán bị Vân Bôn đã một cái, cả người chổng vó, té lăn trên mặt đất, vô cùng đau đớn, mà một gã đại hán khác bên cạnh lập tức kêu lên:
- Công tử dừng tay, chúng ta không có ác ý, xin công tử hạ thủ lưu tình!
Vân Thiên Hà nói:
- Ta có xuất thủ sao, các ngươi chặn ngang lối đi, ngựa của ta tất nhiên mất hứng, đá các ngươi một cái, cùng với ta có liên quan gì!
- Ách…
Gã đại hán kia dừng lại, cũng đành phải thôi, liền chắp tay nói:
- Công tử, tổng quản chúng ta có lời mời, tiểu nhân ở chỗ này chờ đợi công tử đã nửa ngày rồi!
Trong lòng Vân Thiên Hà biết có chuyện, vừa chuyển đầu ngựa nói:
- Vậy thì mời tổng quản các ngươi ra đi, ta sẽ không tiến vào!
- Này…
Một gã đại hán có chút do dự, thế nhưng chần chờ một lúc vẫn nhanh chóng chạy trở về Thịnh Tuyết Lâu.
Chỉ chốc lát sau, thấy gã tổng quản híp mắt trước kia chạy chậm ra ngoài, chắp tay nói:
- Công tử, nếu người không muốn tiến vào nơi phong nguyệt này, vậy thì tiểu nhân cùng với người đi gặp nhị lão bản được không?
Vân Thiên Hà quan sát vị tổng quản híp mắt này một lúc, trong lòng lập tức hiểu ra, thuận miệng nói:
- Nếu là nhị lão bản các ngươi mời, ta tự đi là được, không cần phải mệt nhọc tổng quản!
- Công tử, nhị lão bản chúng ta cũng không ở chỗ cỗ, hay là do tiểu nhân dẫn người đi!
Tổng quan nheo con mắt lại, cười cười, gọi người mang tới một con ngựa, sau đó đi trước một bước, dẫn theo Vân Thiên Hà hướng về phía thành Tây.
Vân Thiên Hà đi theo sau tổng quản này, trong lòng cảm giác có chút kinh ngạc, xem ra Tô Tuyết tại Kinh Thành này thích đánh du kích chiến, cứ điểm liên tục thay đổi, làm tình báo xác thực có tiền đồ.
Đi tới thành Tây, ở đây đại thể là khu vực bách tính bình dân cư ngụ, ngư long hỗn tạm, tam giáo cửu lưu, muôn hình muôn vẻ, loại người nào cũng có, không giống như thành Đông và thành Nam, trị an nghiêm cẩn, người bình thường ai dám đến địa bàn của các đại quan và hoàng tộc làm càn.
Vị tổng quản híp mắt này dẫn theo Vân Thiên Hà tiến vào trong một gian tiểu viện mộc mạc, xuống ngựa gõ cửa, vẫn là vị tiểu thị nữ xinh đẹp khả ái kia mở cửa ra, khi cái đầu nhỏ bé xinh xắn của nàng nhòm ra khỏi cửa, liền nhìn thấy được Vân Thiên Hà xuống ngựa, lúc này đôi con mắt to mỹ lệ hiện rõ quang mang sùng bái, liền lập tức mở cửa ra, tiến tới nghênh đón nói:
- Công tử, người tới rồi!
Vân Thiên Hà mỉm cười gật đầu với tiểu thị nữ, dưới sự dẫn đường của tiểu thị nữ này, dần dần bước vào trong tiểu viện mộc mạc, cũng đúng lúc này, đột nhiên một bóng ảnh màu trắng mạnh mẽ chạy tới rồi nhảy bật lên.
- Mẹ ơi…
Mà vị tổng quản hí mắt vẫn đi theo Vân Thiên Hà nhìn thấy đầu báo tuyết này nhảy tới, kinh hô một tiếng, giống như đánh mất cả hồn vía, liền hướng ra ngoài cửa chạy vội, một hồi đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Vân Thiên Hà cười cười, không để ý, đợi đến khi đầu báo tuyết này nhảy lên dùng sức liên tục liếm chân hắn, Vân Thiên Hà xoa xoa đầu báo tuyết, báo tuyết cực kỳ hưng phấn gầm nhẹ ô ô trong cổ họng, dán sát vào người Vân Thiên Hà làm nũng, bộ dạng vô cùng tội nghiệp nhìn chằm chằm, tựa như một con mèo nhỏ đói bụng hướng về chủ nhân đòi ăn.
Con mắt to xinh đẹp của tiểu thị nữ không ngừng chớp chớp, nâng cánh tay nhỏ bé sùng bái nhìn Vân Thiên Hà, bất quá lần này nàng cũng không quên dẫn đường, sôi nổi dẫn hắn tiến vào trong phòng chính tiền viện, sau đó liền chạy đi trâm trà.
Sau khi Vân Thiên Hà vào phòng, chỉ cảm thấy hương khí ngan ngát, Tô Tuyết mặc bộ quần áo màu lam nhạt, vẫn dáng vẻ thướt tha câu hồn đoạt phách như vậy, dung nhan thanh lãnh cao ngạo hiện ra trước mặt Vân Thiên Hà, hơi khom người nói:
- Tiểu nữ tử ra mắt công tử!
Lúc ngồi xuống ghế, Vân Thiên Hà hơi cảm ứng, có một cỗ khí tức khác hẳn so với Tô Tuyết bên trong phòng, tuy rằng thu liễm rất tốt, thế nhưng không thể tránh được cảm giác mẫn cảm của hắn.
Vân Thiên Hà bất động thanh sắc, sau khi đợi tiểu thị nữ mang trà lên, Tô Tuyết cũng ngồi xuống, liền hỏi nói:
- Tô Tuyết tiểu thư mời tại hạ tới đây, không biết có chuyện gì muốn nói, chẳng lẽ là chuyện lần trước Tô Tuyết tiểu thư đã có kết quả rồi?
Sóng mắt Tô Tuyết lưu chuyển, nhìn kỹ nam tử trước mặt, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn đều có một loại cảm giác kỳ dị, sau khi bí mật của chính mình bị hắn phát hiện ra, bản thân nàng hình như được giải thoát, trước mặt hắn không cần phải cẩn thận đề phòng từng chút một, cảm giác rất tùy tâm, rất tự nhiên, nàng càng lúc càng thích loại cảm giác này.
Lúc này nhìn vào nhãn thần trong suốt sáng như bầu trời sao, thần tình vẫn đạm mạc như cũ, không hề có cảm giác xem nàng như một dị tộc Huyễn Vụ Nữ, trong lúc nhất thời, Tô Tuyết nhìn hắn, quên mất trả lời.
Vân Thiên Hà thấy Tô Tuyết nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp có chút thất thần, không khỏi nâng chung trà lên, uống một ngụm nói:
- Uhm, trà không tồi, tuy rằng lá trà bình thường, thế nhưng nước trà lại rất đặc biệt, rất thanh nhã, mùi hương thanh nhã…
Tô Tuyết lấy lại tinh thần, không khỏi đỏ hồng hai má, trong lòng có chút nóng lên, vội vàng che giấu sự thất thố của mình, khẽ mở miệng xinh nói:
- Chuyện lần trước công tử nhắc tới, tiểu nữ tử và gia tỷ thương lượng một phen, chúng ta chỉ có thể cung cấp tình báo thương nghiệp và bốn thành lợi nhuận, còn những tình báo cơ mật, còn thỉnh công tử thứ lỗi, có chút làm khó chúng ta rồi!
- Tình báo thương nghiệp sao?
Vân Thiên Hà nghe nói, trong lòng suy nghĩ, nếu như chỉ là những thứ này mà nói, vậy thì mục đích chính mình hợp tác với bọn họ coi như không thành công, nhưng phần trăm lợi nhuận Thịnh Tuyết Lâu và Tụ Hương Lâu, đây quả thực là một con số rất khả quan, hoàn toàn có thể cung cấp tài nguyên rất lớn cho Viêm Hoàng phát triển một năm này, nhưng sau một năm, hắn nhận được chỉ là tiền tài, còn cái giá phải trả, hiển nhiên lớn hơn nhiều, bút giao dịch này rất không có lời.
Thịnh Tuyết Lâu không thiếu tiền, bọn họ thiếu chính là thực lực võ đạo giống như đội ngũ Thiên Đồ, lại có sự ủng hộ của người cầm quyền to Bắc quân, nhưng loại thế lực này có thể dùng tiền để mượn sức hay sao?
Suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hà nói:
- Nếu như tình báo thương nghiệp và tiền, như vậy xin hỏi Tô Tuyết tiểu thư, các ngươi nghĩ mấy thứ này có thể đổi được từ chỗ ta cái gì? Muốn ta hoàn toàn ủng hộ các ngươi, điều này không có khả năng!
Lúc này, Vân Thiên Hà cảm giác khí tức trong buồng trong đậm hơn, hình như có ý giận dữ, trong lòng hơi cảnh giác, cười nói:
- Túc Dao tiểu thư nếu tại buồng trong, hà tất phải che giấu khó chịu trong phòng, không ngại thì ra ngoài nói chuyện một chút?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 132: Gặp lại Tô Tuyết
Chương 132: Gặp lại Tô Tuyết