Mạc Bách Xuyên dẫn đầu, mặc khôi giáp, trên chóp mũ đính lục anh phiêu phù trong gió, khí phách oai phong.
Mà phía sau hắn còn có hơn mười người đi theo, kỳ thực đây chính là cao thủ Địa môn mặc trang phục quân lính, lần này cao thủ Địa môn trong kinh thành đều được phái ra hết, mục đích chính là muốn diệt sạch cứ điểm thế lực của Hoàng môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sau khi ra cách tiểu trấn chừng trăm bộ, Mạc Bách Xuyên ra lệnh một tiếng. Lúc này toàn bộ binh sĩ ngừng lại bố trí đội hình nghiêm mật, cung tiễn sẵn sàng nhắm ngay vào tiểu trấn. Nếu có người muốn xông ra liền lập tức bị bắn thành con nhím, vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Sau khi bao vây tiểu trấn, một gã tướng quân liền hướng về phía dân chúng giải thích, đây là quân đội tiễu trừ đạo tặc, yêu cầu bách tính ở yên trong nhà của mình không chạy loạn xung quanh, đồng thời cũng treo thưởng cho ai chủ động thông báo hay bắt giữ nghi phạm. Nếu dám tự tiện trốn đi, giết không cần hỏi.
Một vị trung niên phía sau Mạc Bách Xuyên mang theo mười mấy tên cao thủ Địa môn tiến vào tiểu trấn, chỉ chốc lát sau từ trong tiểu trấn đã truyền ra tiếng chém giết, tiếng binh khí giao tranh.
Bách tính đã được hạ lệnh không ra ngoài, bất chợt có mấy người từ tiểu trấn lao ra.
- Đến.
- Phóng.
Sau khi tiếng ra lệnh vang lên, tiễn thủ lập tức hướng về phía mấy người đào tẩu, nhất loạt buông tên. Mấy người từ tiểu trấn lao ra còn chưa chạy được bao xa đã bị loạn tiễn biến thành con nhím.
Mà mấy vị trấn thủ Hoàng môn đang ở một nơi bí mật gần đó chứng kiến cảnh này, thần tình trở nên ngưng trọng. Lúc này bên ngoài đã bị binh sĩ vây khốn, xông ra lập tức bị vạn tiễn hỏi thăm, sau đó lại phải đối mặt với mấy nghìn binh sĩ chém giết. Ngay cả bọn họ có thực lực không thấp, đều là cao thủ võ sư nhưng cũng không thể nào có khả năng thuận lợi đột phá vòng vây.
Lúc này thế lực Hoàng môn trong cứ điểm rốt cục cũng xong rồi.
Trong lúc ngoài thành cao thủ Địa môn bao vây thế lực Hoàng môn thì trong kinh thành đội quân bao vây truy bắt cũng đang hoạt động đến giai đoạn cuối.
Đại hoàng tử mang theo ngự lâm quân, binh sĩ Thần Sách doanh, trước sau bắt giữ những người mà tam hoàng tử bố trí. Trịnh công công cũng mang theo người đối chứng, tra hỏi một phen, xác thực không có nhầm lẫn, kể cả những kẻ không có phản ứng gì cũng bị trói đi.
Đái Kiều Liên đã sớm tìm đường lui cho mình, kỳ thực hắn đã nghĩ tam hoàng tử khó có thể thành công. Ngay lúc thấy bí mật bị bại lộ hắn đang định đào tẩu thì gặp phải Ưu Hạc. Rơi vào đường cùng Đái Kiều Liên không thể làm gì khác hơn là mang theo mấy người Ưu Hạc, trốn tránh vào mấy chỗ bí mật trong thành mời tạm thời thoát khỏi truy bắt.
Vì sự việc xảy ra đột ngột không hề có dấu hiệu báo trước, vì vậy tất cả các thế lực có quan hệ với tam hoàng tử đều bị bắt. Chỉ cá biệt có một ít cá lọt lưới còn lại toàn bộ đều rơi vào tấm lưới giăng sẵn.
Kỳ thực, mọi công lao này đều được tính cho Túc Ngọc. Vốn Túc Dao muốn Túc Ngọc đưa thư đến cho Tô Tuyết, thế nhưng Túc Ngọc đã tự chủ trương đưa thư đến thẳng cho Vân Thiên Hà, giao lại bức tín thư quan trọng cho hắn. Vì vậy mới đạt được thành công như lúc này.
Mà lúc đó đại hoàng tử lại trùng hợp ở ngay Bắc Hầu Phủ, hơn nữa Vân Thiên Hà đã chấp nhận trợ giúp đại hoàng tử. Chuyện này dường như đã định trước tam hoàng tử chạy trời không khỏi nắng.
Bất quá dù đại hoàng tử và Trịnh công công đã tóm gọn mẻ lưới nhưng lại không thu được bất kỳ một tin tức tình báo có lợi nào, không thể định tội các quan viên thuộc thế lực tam hoàng tử.
Lúc này hoàng đế đang ở trong ngự thư phòng, không ngừng xem xét các báo cáo mà đại hoàng tử và Trịnh công công giao lại, nói:
- Các ngươi đã điều tra các cứ điểm chưa, có tìm thấy các chứng cứ, tư liệu nào không?
Đại hoàng tử và Trịnh công công bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, Trịnh công công nói:
- Hoàng thượng, nội dung trong bức thư tín kia là thật, mà lão nô cũng đã bắt một số quan viên, sau khi tra hỏi cũng đã cung khai thừa nhận mọi việc. Thế nhưng những chứng cứ phạm tội cũng không đủ để đưa bọn họ vào tội chết, đã thế lại còn có nhiều điều chưa sáng tỏ cần tiến thêm một bước kiểm chứng nữa.
Đúng lúc náy một gã thị vệ chạy vào bẩm báo:
- Khởi bẩm hoàng thượng, ngoài cung có một người đưa đến phong thư, nói rằng là cực kỳ quan trọng cần lập tức giao lên cho hoàng thượng. Tiểu tướng không dám chậm trễ kiểm tra thực hư nên vào đây thỉnh hoàng thượng định đoạt.
- Đưa lên đây.
Hoàng đế vừa nghe lập tức phân phó một tiếng.
Trịnh công công bước nhanh đi ra ngoài, ngay sau đó trở lại cầm một phong thư dâng lên hoàng thượng. Hoàng thượng vừa xem qua, sắc mặt lập tức đại biến, ngay lập tức ra lệnh:
- Hoàng nhi, cấp tốc dẫn người đến một tiểu duyên sơn ở phía Bắc cách Tuyên Châu ba mươi dặm bắt giữ thống lĩnh và tham quân trung vệ doanh về định tội. Mặt khác phong tỏa trung vệ doanh phòng ngừa hai người này kích động tướng sĩ trung vệ doanh làm phản.
Nói xong hoàng đế liền quay sang nói với Trịnh công công:
- Lập tức truyền chỉ lệnh cho Đồ Nguyên Khánh triệu tập Bắc quân thủ bị doanh phối hợp cùng hoàng nhi hành động. Mặt khác lập tức thông tri thừa tướng và các quan viên quan trọng lập tức đến ngự thư phòng.
- Tuân chỉ.
Trịnh công công thấy sắc mặt hoàng đế chưa bao giờ tồi tệ đến vậy liền biết sự tình lần này đã vượt quá tưởng tượng nên lập tức đi làm việc.
Hoàng đế lật qua lật lại phong thư, tâm tình trở nên phiền não, chắp tay sau lưng đi qua đi lại thầm hận:
- Súc sinh, để xem ta trừng trị ngươi như thế nào, ngươi là con ta, ta cũng không nhẫn tâm giết ngươi. Thế nhưng việc ngươi làm khiến ta cực kỳ thất vọng.
Một căn bí thất trong thành.
Lúc này Vân Thiên Hà đã mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi trước bàn uống trà, nhãn thần đảo qua đảo lại trên giường nhìn mĩ nhân đang nằm mang theo dư vị sau khi hoan ái, hô hấp đều đều, quả thật Túc Dao đang ngủ say, khuôn mặt khẽ mỉm cười dường như đang mơ về điều gì đó.
Lúc này một vị nữ tử đỏ mặt đi đến, liếc mắt về phía giường nói:
- Thiếu chủ, tín thư đã giao cho vị quản sự của người, người còn có điều gì phân phó nữa không?
Vân Thiên Hà trừng mắt nhìn nàng, nàng liền ngượng ngùng né tránh ánh mắt của hắn, lúc này Vân Thiên Hà mới mở miệng nói:
- Hiện tại thiếu tộc trưởng của các ngươi đã được giải độc, có một số việc ta không hỏi thì các ngươi cũng không chủ động giao ra sao?
- Giao, giao cái gì?
Nghe thấy lời này nhãn thần Vân Thiên Hà lạnh lùng nói:
- Giao cái gì? Ta không nghĩ các ngươi sẽ ngu xuẩn đem toàn bộ tổ chức tình báo, các tư liệu tình báo cơ mật, trọng yếu giao hết cho tam hoàng tử, nhất định các ngươi còn có giữ lại.
- Thiếu chủ, điều này.
Nữ tử có chút nhìn thoáng qua về phía giường.
Nàng đang muốn mở miệng thì đột nhiên một thanh âm vang lên:
- Lam Khiết để ta nói với thiếu chủ. Ngươi đi ra ngoài trước đi.
Lam Khiết quay sang chỉ thấy trên mặt Túc Dao là từng ráng mây đỏ, nhãn thần né tránh, bước xuống giường, khập khiễng đi tới. Lập tức Lam Khiết đỡ Túc Dao ngồi xuống rồi đỏ mặt liếc nhìn Vân Thiên Hà, bước nhanh ra cửa.
Sau khi Túc Dao ngồi xuống, thấy Vân Thiên Hà nhìn thẳng vào mắt mình không khỏi nghĩ đến chuyện mây mưa điên cuồng trên giường lúc trước, liền xấu hổ cúi đầu.
Vân Thiên Hà nói:
- Mọi chuyện đã diễn ra như vậy nghĩ nhiều có ích lợi gì phải đối mặt với hiện thực. Nếu đã sớm tỉnh lại vì sao lại chờ đến khi ta kích, ngươi mới chịu đứng dậy.
- Muội …
Túc Dao không dám ngẩng đầu, muốn nói cái gì nhưng lại không thể nào mở miệng được. Trong lòng cảm thấy phức tạp, người trước mặt này là người trong lòng muội muội. Mà nàng lại phát sinh chuyện đó với hắn, nàng không biết sau này đối mặt với muội muội thế nào.
Vân Thiên Hà cũng không để ý đến trong lòng Túc Dao đang nghĩ gì. Hắn nghĩ đến việc tam hoàng tử bị diệt, tổ chức tình báo cũng bị hủy một phần theo hắn, không có khả năng lợi dụng, trong lòng không khỏi khó chịu nói:
- Nàng đã nỗ lực nhiều năm qua, bây giờ tổ chức tình báo của nàng đã triệt để thất bại, mà người của nàng cũng bị bắt một số bộ phận, Tuy nhiên những người đó ta sẽ cứu ra nhưng kinh thành đã không còn nơi để các nàng có thể sống yên ổn được nữa. Nàng có tính toàn gì không, cứ đưa ra ý kiến của mình, ta chỉ nói thế thôi.
Túc Dao không thấy Vân Thiên Hà trách cứ mà hỏi dự định của nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp nói:
- Lần này Túc Dao phạm phải sai lầm nghiêm trọng, thiếu chút nữa thì làm hại cả muội muội lẫn tộc nhân, cũng suýt nữa thì thì làm bại lộ nhân thủ của thiếu chủ, thiếu chủ còn có thế thu lưu Túc Dao được sao?
Nói đến câu cuối cùng Túc Dao lộ ra vẻ bất lực, cắn chặt môi giống như là một tiểu cô nương phạm phải sai lầm đang chờ trưởng bối giáo dục và trách phạt.
- Đương nhiên là có thể, xét cho đúng thì chỉ có lần này nàng từ đầu vẫn ôm một chút ảo tưởng về tam hoàng tử nên mới làm ra hành động ngu xuẩn. Ngoài ra ta rất thưởng thức năng lực của nàng, thông qua việc này cho dù nàng vẫn không chịu hiệu trung làm việc cho ta thì muội muội và tộc nhân của nàng cũng sẽ rời khỏi nàng đầu nhập vào Viêm Hoàng cục.
- Viêm Hoàng cục?
Rốt cục thì Túc Dao cũng ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà thấy nàng nhìn mình với ánh mắt dò hỉu thì liền giải thích chuyện tình Viêm Hoàng cục. Túc Dao nghe thấy lời giải thích của Vân Thiên Hà liền kinh ngạc há to miệng, một hồi lâu cũng không khép lại được. Đồng thời trong mắt cũng hiện lên vẻ u oán.
Lúc này nàng mới biết tại sao muội muội khăng khăng thay đổi từ quan hệ hợp tác thành việc thuần phục, nàng hỏi:
- Vì sao thiếu chủ lại không để cho muội muội kể cho ta về Viêm Hoàng cục?
Vân Thiên Hà nói:
- Tâm tư của nàng lúc đó vẫn còn dao động chưa quyết về với ta, vì thế ta không thể kể cho nàng chuyện tình trọng đại như vậy được. Chuyện đó là bí mật liên lụy đến tính mạng rất nhiều người, kỳ thật ta cũng đã để Tô Tuyết ám chỉ cho nàng, nhưng mà lúc đó nàng lại mất đi sự cẩn thận, đánh giá chuẩn xác mọi việc.
Túc Dao thở dài, yếu ớt nói:
- Kỳ thật lần trước muội muội và thiếu chủ phát sinh hiểu lầm thì muội cũng đã nghĩ đến việc này thế nhưng muội cũng có nỗi khổ riêng. Từ lâu muội đã nuôi dưỡng một nhóm cô nhi, bồi dưỡng chúng thành lực lượng trong tương lai thế nhưng trong một lần bất cẩn đã để tam hoàng tử phát hiện ra và hắn dùng những cô nhi này để khống chế muội. Việc muội do dự không quyết đoán là do nhiều năm qua muội đã bỏ ra nhiều tâm huyết trên người những hài tử kia, nên không thể nào dứt bỏ được. Nhưng hôm nay …
Nói xong, Túc Dao nhịn không được bật khóc nức nở.
Vân Thiên Hà nghe xong vô cùng kinh ngạc, lạnh lùng nói:
- Cho dù là vì nàng bồi dưỡng hài tử, thế nhưng nàng không nên dấu diếm Tô Tuyết, nàng đừng tưởng rằng mình khôn ngoan hơn người có thể lo mọi chuyện. Nếu như nàng nói sớm cho Tô Tuyết chuyện này thì làm gì có hậu quả như ngày hôm nay, bị tam hoàng tử bức đến mức ném chuột sợ vỡ đồ. Để đến bây giờ không những nàng không cứu được đám hài tử mà còn mất đi sự trong trắng, đây đều là hậu quả do nàng tự gây ra.
Túc Dao yên lặng khóc thầm, lúc này trong lòng nàng ngoại trừ sự hối hận ra thì không còn điều gì nữa.
- Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, có khóc cũng không giải quyết được điều gì, bây giờ ta rất cần những tin tình báo cơ mật mà nàng giữ lại. Hiện tại dù phe đảng tam hoàng tử đã sa lưới nhưng vẫn không đủ chứng cứ để định tội cho bọn chúng. Tuy rằng Lam Khiết đã cung cấp một ít nhưng như thế còn chưa đủ, ta muốn bọn chúng phải chịu tội trạng cao nhất.
Túc Dao ngừng khóc, sau khi lau khô nước mắt liền nghiêm nghị nói:
- Sự việc muội giao cho Túc Ngọc đưa đến chính là một tư liệu cơ mật trong đó và tin tức mà Lam Khiết cung cấp cũng đồng dạng như vậy. Những tin tức cơ mật quan trọng liên quan đến nhiều việc, thiếu chủ có hay không định … đem những tin tức tình báo đó giao cho hoàng đế. Hậu quả sẽ làm cho hoàng đế nghi kị thiếu chủ, vì suy nghĩ cho thiếu chủ nên muội cũng không để cho Lam Khiết giao cho hoàng thượng. Bây giờ muốn thiếu chủ chuẩn bị tư tưởng và nói rõ mục đích của mình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 209: Kéo lưới
Chương 209: Kéo lưới