DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 550: Thánh thể! Hư vô! Thiên Cảnh!


Máu huyết sôi trào, tựa như chịu một sự kích động cường liệt nào đó. Vân Thiên Hà có thể cảm thụ được mỗi một tế bào bên trong huyết mạch đang trở nên rung động.

Loại rung động này lôi kéo lực lượng trong cơ thể hắn dâng lên, không ngừng trùng kích vào từng kinh mạch huyệt khiếu.

Nhất là khi trùng kích lên đầu Vân Thiên Hà, khiến hắn có cảm giác như trăm nghìn cây kim đâm vào não, đau đớn đến choáng váng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhưng khi luồng lực lượng này đả thông huyết mạch toàn thân đưa hắn, Vân Thiên Hà cảm giác huyết dịch toàn thân cuồn cuộn như sông Hoàng Hà, một đường thông suốt, không ngừng tuần hoàn trong cơ thể hắn.

Quá trình này, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên để mở ra thần mạch thiên phú.

Kế tiếp đến bước thứ hai, đó là phóng thích lực lượng ẩn giấu bên trong huyết mạch, lực lượng này sẽ tiến hành một lần cường hóa rèn luyện thân thể hắn, để cho năng lực chịu đựng của thân thể tăng thêm một bước lớn.

Bất quá trong quá trình tu luyện tinh quyết, hợp nhất tứ vị tinh không ý cảnh thành một thể, thánh thể của Vân Thiên Hà cũng đã từng được cường hóa vài lần, nhưng sau khi đã hoàn toàn dung hợp tứ vị nhất thể tinh không ý cảnh, thánh thể của hắn vẫn không thể nào đạt được đến trạng thái cuối cùng, cho nên hắn mới chỉ phát huy được chín thành tinh tượng chi lực.

Vân Thiên Hà cũng từng thử tìm hiểu nguyên nhân, nhưng với tu luyện bước cuối cùng của Tinh Không thánh thể, trừ phương pháp được ghi trong tinh quyết, hắn tạm thời vẫn chưa tìm ra được phương pháp khác.

Nhưng hiện tại khi huyết mạch mở ra, lực lượng ẩn chứa bên trong huyết mạch bộc phát, lại một lần nữa cường hóa thánh thể, việc này đã giúp Vân Thiên Hà hiểu được mấu chốt của vấn đề.

Nguyên nhân hắn tu luyện thánh thể bước cuối cùng bị cản trở, e rằng chính bởi vì huyết mạch gây nên.

Hiện tại, dưới sự dẫn đạo của Thải Vân Càn Khôn, toàn bộ lực lượng ẩn chứa trong huyết mạch của Vân Thiên Hà bùng lên, cỗ lực lượng hùng mạnh này tiến hành cường hóa thân thể, mang đến cho hắn một sự thống khổ mà người thường không thể chịu đựng nổi.

Loại thống khổ này, cũng không phải sự đau đớn đến tê liệt, hay đau buốt như bị đâm chọc, mà đó là những trận đau đớn như bị một cây chùy khổng lồ ngàn cân nặng nề đập từng nhát lên thân thể, mang đến cảm giác thống khổ trầm muộn đến phát điên.

Đó là một loại đau đớn áp bức thập phần cường liệt, hận không thể đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng, thậm chí là từng tế bào của Vân Thiên Hà đập nát. Sự thống khổ sinh ra khi lực lượng huyết mạch cải tạo thân thể, so với sự thống khổ của Vân Sách lúc trước, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Thống khổ của hắn, cần phải có đại nghị lực mới có thể chịu đựng nổi. Ý chí cùng cảnh giới của hắn tuy rằng đã sớm vượt qua sự ràng buộc của quy tắc, nhưng thân thể hắn thì vẫn chưa, thánh thể của hắn mới chỉ gần đạt đến mức độ thoát khỏi ràng buộc của thân thể phàm thai, cho nên sau khi huyết mạch của thần thức tỉnh, cỗ lực lượng kia liền lập tức tiến hành cải tạo cường hóa thánh thể lên một mức độ tương xứng với ý chí của hắn.

Vân Thiên Hà biết, lần cường hóa thánh thể này, hoàn toàn có thể bù đắp được điểm khuyết thiếu khi hắn tu luyện tinh quyết, đưa thánh thể của hắn đạt tới tiêu chuẩn cuối cùng của Tinh Không thánh thể, giúp hắn chân chính thoát khỏi sự rằng buộc của thiên địa quy tắc, bước vào một lĩnh vực mới - Thiên Chi Giới Vực.

Ý chí càng cường đại, thì thống khổ do việc cải tạo thánh thể lại càng mạnh mẽ, bởi vì nó được sinh ra trong lúc không ngừng khai phá đến tận cùng tiềm năng trong thân thể.

Huyết mạch Vân Ly sở dĩ được xưng là huyết mạch của thần, nguyên nhân của yếu nó cùng với huyết mạch bình thường có chỗ bất đồng, khả năng chịu đựng lực lượng thiên địa bản nguyên của nó, so với cực hạn của người thường còn lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa thành tựu của người mang huyết mạch Vân Ly còn đạt tới được những tồn tại kinh khủng, do đó tự nhiên được thế nhân gọi là huyết mạch của thần.

Về phần huyết mạch Vân Ly cuối cùng có thể thành thần hay không, chẳng một ai biết được, huống hồ ngay cả Huyền Nữ kinh tài tuyệt diễm trong thượng cổ truyền thuyết, cuối cùng cũng không thể thành thần, mà truyền thuyết về Vân Ly thị tộc, cũng không có người mang huyết mạch nào đạt được tới cảnh giới của thần.

Trong lòng Vân Thiên Hà cho tới bây giờ cũng chưa hề nghĩ tới những thứ này. Hắn rất thực tế, từ thời niên thiếu đã từng lập chí, chỉ cần hắn có năng lực đánh bại được những kẻ địch muốn đối phó với hắn, thế là đủ mỹ mãn rồi.

Đau đớn duy trì liên tục, thời gian chậm chạp trôi qua...

Cơ Hi Nhân cùng với Vân Sách duy trì trận thức nhận thấy thời gian Vân Thiên Hà ở bên trong trận đã quá lâu, bọn họ tuy rằng uể oải, nhưng dưới sự thôi thúc của lòng hiếu kỳ, lại khiến cho họ có thêm động lực.

Chưa có việc gì mà họ bức thiết muốn biết như vậy, sau khi huyết mạch thiên phú của Vân Thiên Hà mở ra, đến tột cùng sẽ là loại thiên phú gì, đến tận lúc này họ vẫn chưa nhìn ra được manh mối.

Hai mươi tám canh giờ qua đi...

Khi loại đau đớn mà Vân Thiên Hà phải chịu đựng đã tới cực hạn khiếp hắn sắp phát điên, ý chí và tâm thần đã trở nên mơ hồ, gần như không phân biệt được mình còn sống hay đã chết, thì cuối cùng loại đau đớn này cũng dần dần biến mất.

Cơn đau biến mất, cũng có nghĩa là Vân Thiên Hà đã vượt qua được giai đoạn thống khổ nhất, sự cải tạo cường hóa thánh thể của hắn, rốt cuộc cũng hoàn thành được bước quá độ thuận lợi đạt được mục tiêu cuối cùng.

Lúc này trước ngực hắn, đồ án Thải Vân Càn Khôn đã tỏa ra tất cả các màu sắc rực rỡ, đầu tiên là bị một màu thuần trắng bao phủ, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng thuần trắng này, toàn bộ Tàng Long đại điện trông giống như một trang giấy trắng.

Thế nhưng ngay sau đó, ánh sáng thuần trắng biến mất, thay vào đó là một mảng vô cùng hắc ám, khiến người ta có cảm giác thoáng cái đã mất đi ánh mặt trời, tất cả những vật phát sáng bên trong Tàng Long đại điện khi bị hắc ám bao phủ, cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

- Hư vô!

Vào lúc này Cơ Hi Nhân nhịn không được hít một hơi lạnh, kinh hãi kêu lên một tiếng.

Cho dù là Vân Sách, khi nhìn thấy tình thế xuất hiện sua khi Vân Thiên Hà mở ra huyết mạch thiên phú, cũng không khỏi sắc mặt động dung, cực kỳ khiếp sợ. Hắn mơ hồ cảm thấy, sự thực cũng chưa hẳn đã phải vậy, điều hắn không tưởng tượng được có lẽ vẫn còn ở phía sau.

Quả nhiên, tựa hồ như ứng với suy đoán của Vân Sách, sau khi một trắng một đen biến mất, bọn họ cũng khôi phục lại được thị giác bình thường. Nhưng tình cảnh lúc này lại khiến họ trừng lớn đôi mắt.

Cơ Hi Nhân dùng sức dụi mắt, không thể tin nổi vào cảnh tượng trống không trước mắt mình, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ mắt ta hỏng rồi sao, hài tử này vì sao lại biến mất, có chuyện gì sảy ra vậy?

Quả thực, Vân Thiên Hà lúc này trước mắt bọn họ đã biến mất, họ chỉ còn thấy được Thải Vân Càn Khôn tỏa ra quang mang cực kỳ ảm đạm nằm bên trong trận.

Vân Sách nhìn một màn này, không ngừng suy tĩnh thôi diễn, đồng thời trong miệng lẩm bẩm:

- Sau khi xuất hiện hư vô, ta không thể nào thôi diễn được quá khứ tương lai của hắn, nhưng căn cứ vào tạo hóa vận số, hiện tại hắn xác thực vẫn còn ở trong Tàng Long đại điện!

- Có phải là do hư vô vừa rồi xuất hiện, khiến chúng ta sinh ảo giác không?

Cơ Hi Nhân lẩm bẩm nói.

Vân Sách lắc đầu:

- Đây không phải ảo giác, hiện tượng này có lẽ là huyết mạch thiên phú của Thiên Hà bị thức tỉnh, đã kích phát ra tiềm năng gây nên ảnh hưởng. Thiên phú của hắn đến tột cùng là thứ gì, sợ rằng còn phải để Thiên Hà tự mình thể nghiệm, sau đó nói cho chúng ta biết!

Kỳ thực, suy đoán của Vân Sách là chính xác.

Vân Thiên Hà lúc này, vẫn như cũ ở trong Tàng Long đại điện. Sau khi huyết mạch thiên phú thức tỉnh mở ra, thánh thể của hắn hoàn thành rèn đúc cuối cùng, thành tựu Tinh Không thánh thể.

Chẳng qua trong lúc tinh thần hoảng hốt, hắn cũng không tận lực khống chế luồng năng lượng cường hãn không gì sánh nổi do thánh thể mang đến, hơn nữa phân thân của hắn sau khi thánh thể cải tạo hoàn thành, cũng đã tiến vào bản tôn. Hắn vô ý phóng ra cỗ lực lượng mười thành tinh tượng lực, lại thêm lực lượng cường hãn do thánh thể mang đến, nhất là khi thân thể cùng với ý cảnh của hắn đột phá khỏi xiềng xích của quy luật thiên địa, tiến nhập vào Thiên Chi Giới Vực, dưới sự ảnh hưởng của hư vô, hắn đã cùng với thiên địa hòa thành một thể, cho nên ngay cả thân thể cũng xuất hiện trạng thái thư vô trong thời gian ngắn.

Ngay cả Vân Thiên Hà cũng không biết, loại trạng thái toàn thân phát sinh hư vô này, trừ khi hắn mở ra được năng lực thiên phú mới có khả năng sản sinh, bằng không tỷ lệ sản sinh loại hiện tượng này, đem so với đế giày còn muôn thấp hơn.

Qua một hồi lâu, Vân Thiên Hà mới từ trạng thái hoảng hốt khôi phục lại tinh thần, hắn cảm giác được quanh thân có một cỗ ba động vặn vẹo, thân thể cũng khôi phục lại được tri giác.

Toàn thân không còn bất kỳ chút khó chịu nào, cúi đầu nhìn, chỉ thấy từng lỗ chân lông trên thân thể có một tầng máu đen như bôi dầu, số lượng so với Vân Sách thì ít hơn một chút. Khi hắn vận công, khí tức từ lỗ chân lông toát ra, đem đám máu đen này hóa thành vảy khô rồi rơi xuống.

Đồ án Thải Vân Càn Khôn trước ngực, hiện giờ đã giống như một vết bớt mang trên người từ bé, bên trong nó mơ hồ ẩn chứa một cỗ lực lượng hùng hậu, chỉ cần Vân Thiên Hà tâm thần khẽ động, cỗ lực lượng kia trong nháy mắt sẽ trải khắp toàn thân, mà đây cũng mới chỉ là lực lượng cường hãn do thân thể đem lại.

Vân Thiên Hà tin tưởng, chỉ riêng lực lượng của thân thể này, một quyền khai sơn đoạn nhạc cũng không phải nói chơi, lại càng không nói khi dùng những công pháp phụ trợ Vân Thiên Hà từng học trước đây.

Đây chính là cảm thụ mang đến sau khi huyết mạch thiên phú mở ra. Nhưng Vân Thiên Hà đột nhiên cảm giác, so sánh với năng lực tiên đoán của Vân Sách, bản thân hắn tựa như không hề có một năng lực thiên phú gì đặc biệt.

Lúc này, trận thức trong đại điện đã đình chỉ vận chuyển, những bàn long cự trụ cũng đã trở về vị trí, thủy tinh bích tráo phía trước Hối Long Thai không còn cỗ lực lượng thần bí hé ra, cũng mất đi sự linh động vốn có, biến trở thành một khối ngọc thạch bình thường không có gì đặc biệt.

Vân Sách đi tới bên người Vân Thiên Hà, đánh giá hắn một lúc lâu, nhịn không được cất tiếng hỏi;

- Thiên Hà, sau khi huyết mạch mở ra, cháu có cảm giác dị thường nào không?

Vân Thiên Hà lắc đầu:

- Lúc đó có chút hoảng hốt, nhưng không có cảm giác dị thường nào cả, mà hiện tại, cháu chỉ cảm thấy thân thể lực lượng tăng lên không ít, võ đạo cảnh giới cũng đột phá lên Thiên Cảnh, nhưng không hề có cảm giác bất đồng do huyết mạch mở ra mang đến!

Đọc truyện chữ Full