Một tiếng nói ra như sấm vang bên tai bọn họ, những thương nhân này thấy sự tình đã bại lộ đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Những người này nói rằng bị người khác sai khiến bí mật đem những binh khí này ra ngoài.
Lý Bái Nhị thấy hộ vệ kia như muốn phản kháng, trực tiếp đi tới, bắt giữ hắn, sau đó để cho binh lính dỡ chỗ ngồi trên xe chở hàng ra.
Khi chỗ ngồi trên xe chở hàng bị tháo ra, Vân Thiên Hà thấy được bên trong quả nhiên có rất nhiều loại binh khí, trong đó đa phần đều là nỗ - một loại binh khí dành cho chiến tranh.
Thấy những thứ này, Lý Bái Nhị tức giận, nổi trận lôi đình, rống to nói:
- Bà tổ nó, đám người các ngươi là một lũ chết tiệt, uổng phí lão tử mỗi lần đều tín nhiệm các ngươi, các ngươi cư nhiên dám buôn lậu cả nỗ, không những thế lại còn dám làm thương thủ hạ của lão tử. Đây đều là những thứ cấm đưa ra bên ngoài, các ngươi hãy thành thật giao ra, những thứ này là có được ở đâu, là ai bán cho các ngươi, bằng không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi!
- Lý tướng quân, chuyện này thực sự chúng ta không biết, chúng ta cũng chỉ là bị buộc phải làm chuyện này, người nhà của chúng ta đều bị người ta bắt giữ, họ cũng đưa cho chúng ta xe chở hàng này. Muốn trong lúc chúng ta tới Lợi Châu mua rượu, trước tiên đem xe chở hàng này tới một địa phương để ở đó trong thời gian một nén nhang, sau đó mới vào thành mua rượu, chúng ta cũng có lén lút xem qua, chỉ là chút binh khí bình thường, chỉ là không nghĩ tới lần này ngay cả nỗ bọn họ cũng cất giấu!
- Lão tử hỏi ngươi, tại Lợi Châu ai là người liên hệ, các ngươi đem xe chở hàng này đến địa phương nào?
- Này….
Lý Bái Nhị thấy đám thương nhân này do dự nhìn đám hộ vệ đang bị bắt giữ, lúc này mới minh bạch, trực tiếp chém bay đầu một tên thương nhân xuống nói:
- Nói, bằng không người tiếp theo chính là ngươi!
Những người còn lại nhìn thương nhân vừa bị chém chết máu chảy đầm đìa. Lúc đầu ai cũng câm như hến, nhưng chứng kiến một cảnh này khiến bọn họ buộc phải nói ra bí mật toàn bộ quá trình mang theo binh khí.
Sau khi Vân Thiên Hà nghe những thương nhân này thuật lại, trong lòng nhất thời nổi lên nghi vấn. Những người này nói rằng mỗi lần họ tới Lợi Châu đều đến La gia trang phụ cận Lợi Châu thành một thời gian, trong thời gian này bọn họ để xe chở hàng ở đây rồi tránh đi chỗ khác. Sau một nén nhang họ mới đánh xe vào thành. Những thương nhân này cũng nói rõ những điểm đáng khả nghi tại vùng phụ cận của gia trang.
Thế nhưng hoàn cảnh La gia trang Vân Thiên Hà lại tương đối rõ ràng, nơi này ngoại trừ La gia trang ra cũng không có những gia trang khác, chuyện này hắn không tin là do người của La gia trang làm.
Lúc này, Lý Bái Nhị hướng thủ hạ nói:
- Đem những người này bắt lại cho ta, tiếp tục thẩm vấn, mặt khác hướng tướng quân báo cáo việc này, sau đó đem người của La gia trang bắt lại…
- Rõ!
Vân Thiên Hà nghe vậy, liền ngăn cản Lý Bái Nhị nói:
- Chuyện này, ngươi chỉ cần hướng tới thượng cấp bẩm báo là được, về phần đi bắt những người này hay là quên đi, chuyện này ta sẽ để người khác đi thăm dò, các ngươi chỉ cần làm đúng chức trách của mình là được, không cần xen vào chuyện này nữa!
Lý Bái Nhị nói:
- Những người này, cũng thả?
Vân Thiên Hà nói:
- Bọn họ bị người khác uy hiếp, cũng có khả năng tình nguyện, bất quá sau khi bắt lại bọn họ chỉ cần thông tri cho người nhà dùng tiền là được thả, chắc hẳn trong nhà bọn họ cũng không có thiếu tiền!
Dứt lời Vân Thiên Hà liền cưỡi ngựa ly khai.
Những thương nhân nghe xong lời này, mỗi người đều như được đại xá, đều nói:
- Lý tướng quân, chỉ cần người nhà chúng ta được thả ra, từ nay về sau chúng ta chính là người của Hạ quốc, chết cũng là ma Hạ quốc, vĩnh viễn cũng không có trở lại Sở quốc!
Lý Bái Nhị nghe xong những lời này liền minh bạch ý tứ của Vân Thiên Hà, không khỏi lẩm bẩm nói:
- Một câu nói không phạt mà đại xá, có thể khiến những người này cảm kích như vậy, quả nhiên không hổ là người mà ngay cả Túc Tĩnh Vương cũng phải kiêng kỵ vài phần. Mưu trí người này thật trác tuyệt, lợi hại a!
……………
Sau khi ly khai trạm kiểm soát, Vân Thiên Hà tiếp tục thúc giục Vân Bôn đi về phía tây.
Bất quá đã tiến nhập địa giới Hạ quốc, những nơi đi qua đều thấy cuộc sống của bách tính nơi đây vô cùng yên bình. Chỉ là hắn để ý kỹ thì thấy kỳ quái, hắn hỏi một người trong làng mới biết trong thôn có đô hội, người trong thôn đều mang hài tử của mình ra khỏi nhà vào trong thành.
Vân Thiên Hà cũng cảm thấy hiếu kỳ nên theo dòng người đi tới Phú Điền quận phía Tây Nam Dư Châu và tiếp giáp với Lợi Châu.
Lúc vào thành, Vân Thiên Hà theo một người hương thân đi về phía đông nam thành, nhanh chóng đến vùng lân cận quan phủ. Thế nhưng khi vừa mới tới đại môn mới thấy ở đây chật ních người, rất nhiều người mang theo hài tử đến đây xếp hàng, không biết làm cái gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vân Thiên Hà dắt theo Vân Bôn đến một địa phương gần đó, hỏi một vị lão nhân:
- Lão bá, bọn họ, tại sao lại có nhiều người tới nơi này như vậy a?
Vị lão nhân kia nói:
- Cả đời này lão đây lần đầu mới thấy một tràng diện này, ta cũng hối hận khi sinh ra sớm hơn tới vài thập niên, tiểu ca ngươi nhất định là phải đi rất xa mới tới được đây. Ngươi cũng không biết đâu, sau đầu xuân năm ngoái, quan gia tại Lợi Châu trong thành mở một khu Võ Sư học đường thu nhận đệ tử, các hương thân cũng không có tin loại chuyện tốt này nên cũng không có báo danh. Võ Sư học đường năm đầu tiên chỉ chiêu mộ không đến một trăm người. Thế nhưng năm nay, tiểu Ngũ Tử nhà ta mới chỉ đi học được có một năm mà đã có được thực lực của thất cấp Võ Sĩ, hiện tại đã tòng quân, trực tiếp được làm tiểu đội trưởng quản lý mười lăm người. Ngày hôm trước lĩnh quân lương còn về nhà thăm người thân, khiến cho hàng xóm xôn xao ao ước khiến cho lão đây vô cùng đắc ý. Trước mặt người khác hắn còn nói hắn có năng lực có thể trở thành tướng quân trong nay mai. Hắn nói so với con hắn hiện đang ở Vĩnh Sơn Lợi Châu, tuy chỉ mới là một thiếu niên nhưng sau một năm công phu đã có được thực lực cửu cấp võ sĩ. Không những thế lại còn biết chữ nên được điều lên làm đại đội trưởng. Các hương thân vì thế mà năm nay rất trông mong vào đợt báo danh lần này, tựu toàn bộ đều mang hài tử của nhà mình tới đăng ký, vì thế chỗ này mới náo nhiệt như vậy, ai cũng muốn cấp cho hài tử nhà mình tiền đồ, tương lai có thể làm rạng rỡ tổ tông!
Vân Thiên Hà nghe xong cảm thấy hứng thú với việc này, nói:
- Lão bá, Võ Sư học đường nếu như được quan gia mở thì ngươi có biết trong đó bọn họ học công phu của ai?
Lão hán nói:
- Lão đây khi còn trẻ cũng từng luyện qua một trận tử võ, cũng miễn cưỡng được tính là một nhị cấp võ sĩ. Theo như những gì lão phu được biết thì công phu trong quan gia học đường từ tam tông ở phương bắc đều có, còn có công phu của các thế gia cống hiến. Mặt khác cũng có một số công pháp tương đối cao thâm, chỉ có tư chất tốt, thực lực cao, nỗ lực chăm chỉ mới có đủ tư cách để học. Kỳ thực các hương thân đến đây, chủ yếu là để hài tử của mình được học công pháp, phải biết rằng trước đây những công pháp của những thế gia võ đạo có biết bao nhiêu người thiết tha mơ ước muốn được học mà không được. Mà hôm nay được lấy ra để cho những người dân bình thường như chúng ta được học, đây chính là sự kiện thật tố a, chính vì vậy mà lão phu mới hối hận vì đã sinh ra trước vài thập niên!
Lúc này Vân Thiên Hà liền minh bạch, nhìn qua chỗ báo danh một chút, chỉ thấy có hai người trẻ tuổi ngồi ở chỗ kia phụ trách cấp báo đăng ký. Hai bên trái phải bọn họ còn có mấy chục cao cấp võ sư mặc nhuyễn giáp oai hùng dâng trào phụ trách kiểm tra thân thể các thiếu niên cùng với cốt cách tư chất một chút.
Tại hai bên chỗ báo danh có vài tên binh lính, trước mặt mỗi người đều đặt một cái rương lớn, mỗi một hương thân khi mang hài tử của mình đến báo danh đều phải bỏ vào trong đó năm mươi đồng gọi là phí báo danh. Nếu như không có đủ tiền để đóng phí báo danh thì ở hai bên rương có thể qua đó lấy gà, trứng… để đổi lấy tiền.
- Bọn họ thu phí báo danh, như vậy đến lúc nhập học cũng không cần phải thu phí nhập học nữa?
Vân Thiên Hà nhìn bên kia hỏi.
Vị lão nhân kia nói:
- Kỳ thực năm mươi đồng đó là phí báo danh, cũng không có tính là nhiều. Hơn nữa sau khi vào Võ Sư học đường, ngoài phí báo danh đã nộp ra những hài tử này cũng cần phải có sinh hoạt phí, học đường cũng sẽ thu một ít, mỗi hài tử một năm đều phải đóng học phí và sinh hoạt phí. Nhưng so với việc nộp điền thuế thì có phần ít hơn, hơn nữa tại học đường còn được ăn ngon, chỗ ở cũng tốt. Một năm sau nếu như may mắn có thể được gọi vào nhập ngũ, như vậy cũng là có tiền đồ. Loại chuyện tốt như vậy các hương thân tự nhiên nguyện ý, ta cũng chờ tôn tử của nhà ta lớn lên vài tuổi nữa, như vậy là có thể đi báo danh được rồi, ai….
Vân Thiên Hà nghe những lời này của lão nhân trong lòng nhất thời minh bạch, vì vậy lại nói:
- Lão bá, năm nay những người đi ra từ học đường đều được nhập ngũ?
- Không hẳn như vậy, những hài tử này sau khi được học xong đều đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, hiện tại thế đạo thái loạn, mưu một đường sống rất khó khăn. Nếu như tòng quân mà nói thì có thể đảm bảo cuộc sống của người thân trong nhà, sau này thái bình còn có thể được làm quan. Chuyện tốt như vậy, tất nhiên là mọi người chúng ta hi vọng Hạ quốc sớm ngày thống nhất dẹp loạn thiên hạ. Hiện nay tại Hạ quốc nhà ai có hài tử có niên kỷ lớn một chút nếu như không đi lính thì đều bị người ta chê cười!
Sau khi nghe vị lão bá này lý giải, Vân Thiên Hà cũng không có cùng lão nói chuyện phiếm nữa. Cũng chỉ nhìn qua chỗ báo danh kia một chút rồi rời khỏi thành.
Đi trên đường, Vân Thiên Hà cảm thấy phương pháp tuyển binh này xác thức rất tốt, nhất cử lưỡng tiện.
Quốc gia ban bố thực thi pháp lệnh, mạnh mẽ cấm việc mộ binh bách tính để nhập ngũ. Nhưng hiện nay quân lực Hạ quốc cũng cần được mở rộng, nhưng bọn họ lại không muốn giống như những quốc gia khác mạnh mẽ mộ binh thiếu. Trên đường đi, Vân Thiên Hà thấy công tác động viên của Hạ quốc như vậy không sai, nhưng sau này khi chiến tranh thực sự bắt đầu, tâm tình của bách tính rất dễ phát sinh khủng hoảng, cũng có khả năng gây ra hậu họa lớn. Cho nên phương pháp này cũng không thực sự hoàn hảo.
Mà hôm này Hạ quốc mở Võ Sữ học đường, trước đem những thiếu niên này đến học đường để học võ, bọn họ cũng sẽ cấp cho vài người ưu tú có cơ hội nhận chức vị cao tựu sau này còn có thể tiến sau hơn nữa. Bình thường mà nói sau khi tốt nghiệp, những thiếu niên này cũng đã đủ tuổi nhập ngũ, có thể trực tiếp an bài nhập ngũ, hơn nữa bách tính lại còn cam tâm tình nguyện.
Đây là sự khác nhau giữa chủ động và bị động.
Như vậy để bách tính chủ động đề phòng cũng tốt. Chờ sau khi chiến tranh hoàn toàn bạo phát, bách tính cũng đã được chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa còn để hài tử nhập ngũ, bọn họ đều tự nguyện và chủ động. Đến lúc đó cũng không có phát sinh ra những sự tình bất lợi mà còn có thể khiến toàn quân đoàn kết hình thành một cỗ lực lượng ngưng tụ, cách làm này có thể sánh bằng mạnh mẽ mộ binh bách tính nhập ngũ, so với việc để bách tính bị động trước tình hình của quốc gia thì tốt hơn mấy lần.
Còn có một chỗ tốt cực lớn nữa chính là đem những hài tử này thu vào học đường ngoài việc dạy bọn hắn công pháp cùng tri thức để cho bọn họ trở thành quân dự bị. Chờ sau khi chính thức nhập ngũ, lúc này cũng đã biết được không ít sự tình cũng rất dễ luyện thành tinh binh trở thành quan quân. Chờ đến lúc đó toàn bộ thực lực của quân đội sẽ được nâng lên một bậc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 583: Võ Sư Học Đường
Chương 583: Võ Sư Học Đường