- Có chuyện muốn nhờ Cơ thúc thúc hỗ trợ?
Cơ Trọng Thiên sửng sốt, rồi lập tức cười trêu ghẹo nói:
- Di, tiểu tử ngươi, thực lực và trí tuệ đều thông tuệ, cháu thì còn có việc gì mà cháu cần thúc hỗ trợ, ngươi nói thử xem!
Vân Thiên Hà nhìn thoáng quá vị tiểu cô nương bên trái, Cơ Trọng Thiên hiểu ý để tiểu cô nương tạm thời tránh đi.
Vân Thiên Hà nói:
- Cháu muốn mời Cơ thúc thúc đảm nhiệm chức vụ quân sự đạo sư trong võ bị doanh của Viêm Hoàng cục, vì Viêm Hoàng cục mà bồi dưỡng những tướng lĩnh cao cấp. Bất quá chuyện này còn cần Cơ thúc thúc giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ ai!
Cơ Trọng Thiên suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Thiên Hà, tổ chức Viêm Hoàng cục của cháu thúc có biết đến, mấy năm nay cũng trợ giúp chúng ta không ít, chỉ là đại bộ phận tộc nhân hậu duệ của thái tổ bộ tộc, bọn họ vô luận tướng mạo cùng thực lực đều khác hẳn với thường nhân, nếu như sớm để bọn họ sinh hoạt như những người bình thường, sợ rằng sẽ gây ra không ít phiền phức. Nhất là ở trong quân, cháu từng có lo lắng về vấn đề này chưa. Để bọn họ được thế nhân tiếp nhận cũng là cả một quá trình!
Vân Thiên Hà nói:
- Điều này cháu biết, về những đặc điểm đặc thù của hậu duệ thái tổ bộ tộc nên cháu cũng không có cho bọn họ tiến nhập sinh hoạt với những người thường. Bất quá đến lúc chiến tranh, Viêm Hoàng cục tự nhiên cũng muốn tham gia, vì thế cháu muốn tổ chức võ bị doanh thành một đội quân nên cần một tướng lĩnh tài ba để huấn luyện. Tuy rằng trong quốc đang tổ chức Võ sư học đường, những thiếu niên này sau khi tốt nghiệp sẽ nhập ngũ, nhưng để đề thăng chỉnh thể quân đội trong lúc chiến đâu, những nòng cốt tướng lĩnh cao cấp lại cực kỳ khuyết thiếu!
- Thúc minh bạch ý tứ của cháu. Nếu như Hạ quốc có được Viêm Hoàng cục phụ tá thì đúng là như hổ thêm cánh. Thỉnh cầu của cháu thúc đáp ứng, thúc sẽ ái mộ giáo dục, điểm này cháu hãy yên tâm!
Nghe được Cơ Trọng Thiên đáp ứng, Vân Thiên Hà nhẹ nhàng cười:
- Đã như vậy, cháu sẽ an bài chuyện này, cũng sẽ hướng tới những người phụ trách phương diện này nói qua một chút. Phỏng chừng vài ngày tới, Cơ thúc thúc sẽ bận bịu đó!
Nói lên Đồ thị, thần sắc Cơ Trọng Thiên lúc này vô cùng nghiêm túc nói:
- Thiên Hà, về chuyện nhân hoàng, hiện này còn đang trong giai đoạn bảo mật, nhưng lại có chút vấn đề cần phải giải quyết sớm mới được!
Vân Thiên Hà hơi nhíu mày, nói:
- Cơ thúc thúc, điều thúc nói chính là cục diện chính trị Hạ quốc hiện nay?
Cơ Trọng Thiên gật đầu nói:
- Không sai, cục diện chính trị Hạ quốc hiện tại do Đường Linh Sơn triệu tập các đại thần của triều đại cũ, có liên hệ chặt chẽ với các thế gia và Đồ thị. Tuy quốc hiệu là Hạ Quốc nhưng tất cả các công việc hiện nay đều do Đường Linh Sơn chủ trì, chúng ta cũng chỉ có thể đứng bên cạnh phụ tá mà thôi. Tuy rằng thúc nhiều lần đã đề cập đến vấn đề này để Cơ thị vì cục diện mà chủ trì chính trị nhưng ngoại trừ Đồ thị cùng Ngư thị hai nhà chủ trì bên ngoài. Khi các đại thần của Đại Đường cũ đã quen với việc Đường Linh Sơn chủ trì chính trị. Nếu như cứ như vậy mà chèn ép thì thúc sợ rằng sau này công bố chuyện nhân hoàng sẽ có không ít người kịch liệt phản đối. Về vấn đề này khi kiến quốc mới chỉ ở giai đoạn bắt đầu thì mới có thể giải quyết được!
Vân Thiên Hà nghe mấy lời này cũng phải nhíu mày nói:
- Đường Linh Sơn đối với việc này có ý kiến gì không, mọi người có hay không cùng hắn nói chuyện riêng, hoặc là việc này Đường Chấn Nam cũng không có đứng ra?
Cơ Trọng Thiên thở dài nói:
- Lúc trước chúng ta cùng với Đồ thị cũng đã đạt được liên hệ. Nhưng sau đó nghĩ lấy danh nghĩa Đường Linh Sơn triệu tập nhân tài đến sẵn sàng góp sức, như vậy sẽ lập được công lớn. Hơn nữa thân phận hắn hiện tại là thái tử, cũng dễ làm cho người khác tín phục. Mà sự thực chứng minh thì phương pháp này cũng vô cùng hiệu quả, đã có rất nhiều nhân tài cùng đại thần của Đại Đường trước kia sẵn sàng góp sức. Tổ chức thành viên chính trị của chúng ta cũng thuận lợi kiến tổ, cũng có thể đoàn kết nhân tâm!
Nghe mấy điểm này, Vân Thiên Hà lại cau mày, hắn nghĩ về phương diện này tựa hồ tồn tại một loại ý nghĩ. Trong thời gian dài như vậy mà không có giải thích rõ ràng có thể khiến cho những người này hình thành một loại cố hữu tư duy, việc này không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cơ Trọng Thiên lại nói:
- Lúc đầu thúc cũng có nhận thức về vấn đề này, nhưng mà là lúc thành lập cục diện chính trị, Hạ quốc cũng đã qua vài năm phát triển dưới sự tồn tại của Đường Linh Sơn. Cục diện chính trị đã thâm nhập nhân tâm, thúc cũng đã tìm Đường Linh Sơn nói qua, hắn kỳ thực nhất tâm muốn thoái ẩn, nhưng lại không thể, thúc vốn có thể đi xa khắp nơi để tìm người có thể thay thế Đường Linh Sơn chủ trì đại cục, nhưng mà lâu như vậy rồi chúng ta cũng không có tìm được người thích hợp nên sự việc mới kéo dài cho đến ngày nay!
Nói đến đây, Cơ Trọng Thiên đột nhiên nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Bất quá hôm nay cháu trở về, vậy để cho cháu giải quyết việc này là thỏa đáng nhất. Dù sao nhi tử của cháu cũng là nhân hoàng, hiện tại niên kỷ cũng còn quá nhỏ, không thể đảm nhiệm được trọng trách. Còn phải do cháu chiếu cố mới có thể thành đại sự. Nói tới chuyện này thì Vân Sách cộng chủ cũng thường nhắc tới cháu!
Vân Thiên Hà trầm tư trong chốc lát rồi cúi đầu nói:
- Viêm Hoàng cục mấy năm nay sở dĩ không có trực tiếp tham dự vào bất cứ việc gì cũng là bởi vì cháu không có đưa ra chỉ thị. Hơn nữa Viêm Hoàng cục cũng có rất nhiều cơ mật chỉ lệnh, cũng chỉ có cháu mới ký phát thì mới có thể thực thi được. Tương lai Thừa nhi kế thừa Viêm Hoàng cục là nhân vật cực kỳ trọng yếu cho nên khi làm bất cứ chuyện gì bọn họ đều nghĩ tới điểm này. Mà Thừa nhi lại là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, cháu cũng tạm thời cũng không có nói cho bọn họ biết, hiện tại mới là giai đoạn đầu của cuộc nhân đạo số mệnh chi tranh. Nếu như công bố chuyện này thì chỉ mang lại phiền phức cho Thừa nhi!
- Hiện tại cục diện chính trị liên quan đến Hạ quốc, Thừa nhi lại là nhân hoàng, việc này cũng chỉ có vài người trọng yếu mới được biết, để cho bọn họ bảo vệ bí mật này. Sau này Thừa nhi lớn lên mới từ từ tiết lộ, cháu tái đem trọng trách giao cho Thừa nhi, cứ như vậy việc này cự nhiên sẽ thành công. Thúc nghĩ không bằng chúng ta đi Đồ phủ tìm Đồ, Ngư hai nhà thương nghị một chút!
Vân Thiên Hà còn muốn diện kiến người có thiên đạo số mệnh kia, nên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu là như vậy, phiền Cơ thúc thúc đi trước, cháu sẽ đi sau. Chỉ là cháu mới cảm ứng được vị trí của người kia, cháu muốn qua xem mọt chút. Nếu không biết rõ ràng, trong lòng cháu cũng cảm thấy không được thoải mái!
- Cũng tốt, thúc bây giờ đi Đồ phủ chờ cháu!
Sau khi Cơ Trọng Thiên nói xong, Vân Thiên Hà cũng đứng dậy đi ra ngoài.
…………..
Ra khỏi cửa, Vân Thiên Hà lần nữa mở vi quang chi nhãn nhìn chung quanh dò xét, phát hiện ra kim quang kia đang ở ngoài thành. Vì vậy hắn tìm một địa phương trong thành vắng vẻ, phóng xuất phân thân ngự không mà đi về địa phương kia.
Mà bản tôn của hắn lúc này đang vỗ vỗ Vân Bôn, Vân Bôn liền chở hắn hướng về phía Đồ phủ.
…….
Lúc ra khỏi thành, ở ngoài thành có mấy trấn nhỏ, Vân Thiên Hà đã đến rất gần nơi xuất hiện kim quang trong tiểu trấn rồi dừng lại. Trong thời gian ngắn hắn đã tới chỗ này trong tiểu trấn
Tiểu trấn này mới được xây dựng, dân cư trong trấn cũng là người từ nơi khác đến sinh sống, tất cả đều đã được quy hoạch đầy đủ. Bất quá trong tiểu trấn cũng chỉ có một tửu phường gọi là Vĩnh An Phường. Ba chữ này được viết lên một lá cờ đang tung bay trong gió trước cửa.
Nơi này là một chi nhánh của Vĩnh An phường, chỉ là mặt tiền của cửa hiệu kinh doanh rượu khá ngon, cũng không phải là ngon nhất nhưng cũng đủ để làm hài lòng khách nhân lai vãng tới đây, sinh ý cực kỳ nào nhiệt.
Vân Thiên Hà phát hiện kim quang kia xuất hiện ở trong điếm nên trực tiếp đi vào trong.
Vừa vào tửu phường liền được tiểu nhị nhiệt tình chào đón, Vân Thiên Hà nhìn qua một lượt quang cảnh trong tửu phường. Rốt cục cũng dừng lại một phòng khách ở trong góc có hé ra bóng lưng đặc thù của một người.
Bóng lưng này có phần xa lạ, thậm chí thoạt nhìn có vẻ như là của một lão giả thấu hiểu sự đời. Quần áo của người này có chút rách nát, chỗ nào cũng thấy được chắp vá, chòm râu và tóc thì rối tung. Ngay cả như thế nhưng Vân Thiên Hà vẫn cảm nhận được thiên đạo số mệnh trên người này. Rất có thể đây là một cao nhân lánh đời đang đi ngao du thiên hạ.
Thấy vị lão giả này, Vân Thiên Hà hướng về phía tiểu nhị nói vài câu rồi trực tiếp đi tới trước bàn, đứng đối diện với vị lão giả này rồi ngồi xuống, nhãn thần cũng không khỏi nhìn qua gương mặt của lão nhân.
Tướng mạo của vị lão giả này cũng không có gì đặc biệt, mặt tròn, mắt cũng không lớn, bộ dáng luôn luôn mỉm cười, hắn sau khi uống rượu xong liền nhìn Vân Thiên Hà, biểu tình không hề thay đổi, nói:
- Tiểu oa nhi, với trạng thái của ngươi hiện tại, sợ rằng không thể không uống ba chén?
Hiển nhiên, vị lão giả này nhận ra hắn chỉ là một phân thân. Mà Vân Thiên Hà nghe được cũng không có kinh ngạc, chỉ cười nói:
- Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao lão nhân gia ngươi lại đến đây uống rượu, không biết rượu ở đây có tư vị gì?
- Nhạt nhẽo vô vị, nhưng cũng không có muốn bỏ qua, bởi vì lão phu thấy nơi này cũng rất tốt!
Lão nhân đạm nhiên nói, rồi tiếp tục uống rượu.
Vân Thiên Hà cũng không có biết lão nhân sở chỉ cũng không có nói tiếp, chỉ là nói:
- Một lúc nữa, khi mặt trời lặn về phía tây, lão bá có thể đứng lên?
- Trời lặn trăng lên, bất quá cũng cần phải đi ngắm một chút, cái bóng của mình dù có dừng chân ở đâu thì cũng giống nhau mà thôi. Nơi này có rượu ngon, lão phu theo hương rượu mà đến, lại không ngờ rằng lại nhạt nhẽo vô vị đến vậy!
Hai bên trái phải nghe được những lời này, tất cả đều xôn xao bàn tán:
-Lão đầu kia, trông không có quen mặt, đừng có mà ngồi đấy mà nói lung tung. Rượu ở đây là độc nhất vô nhị, không ai nói không tốt cả. Thế nào ngươi lại nói là nhạt nhẽo vô vị, cái này là ngươi có vấn đề, lại còn lên mặt dạy đời
Vân Thiên Hà nghe được những lời này, cũng chỉ cười rồi nói với lão giả:
- Lão bá nếu nghĩ nhạt nhẽo vô vị, kỳ thực cũng có thể do tâm tình lúc uống rượu không có được tốt nên không có cảm thụ được!
- Đã như vậy, tiểu oa nhi ngươi cũng nên mời lão phu bữa rượu này!
Lão giả nói, rồi lại uống cạn ly rượu, sau đó đứng dậy ly khai đi về Lợi Châu thành.
Vân Thiên Hà nhìn phương hướng lão giả ly khai, cũng cười cười. Bất quá đột nhiên nghĩ đến hiện tại mình chỉ là phân thân nào có ngân lượng mà trả tiền. Bất đắc dĩ đành phải khiến cho tiểu nhị phải chịu ủy khuất. Thân ảnh nhoáng lên, tựu biến mất không còn thấy bóng dáng để lại vị tiểu nhị kia ngây ngốc một trận, nửa ngày sau mới có thể hồi tỉnh trở lại.
Một lúc lâu sau, chưởng quỹ đến hỏi, lúc này tiểu nhị mới lấy lại tinh thần kêu lên:
- Tiểu Tô chưởng quỹ, tên uống rượu bỏ chạy rồi, chúng ta có hay không nên báo quan a!
Chỉ là vị Tiểu Tô Tuyết bày nhìn bức họa phía sau cung trứ do tổng đàn gửi tới nói:
- Tiểu tử, nên thông minh một chút, ngươi nhớ kỹ, nếu như người vừa rồi có quay trở lại uống rượu ngươi để cho ta hầu hạ là được rồi. Ngươi không thấy hắn cùng bức họa Tửu Thần trong điểm chúng ta rất giống nhau hay sao?
- Gì! Tửu…….Tửu Thần!
Tiểu nhị lại một lần nữa ngay ngốc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 585: Lão quái
Chương 585: Lão quái