Hoàng hôn rồi cũng qua đi, trời đêm đen như mực, may sao có ánh trăng sáng chiếu rọi nhân gian.
Trong Lợi Châu thành, nhà nào cũng đốt đen đuốc sáng trưng, trên đường thì vô cùng náo nhiệt.
Lúc này Đường Linh Sơn đang xử lý một số sự vụ, đi theo hắn là hộ vệ Cuồng Đao. Lúc này đang trở lại Đồ thị hưởng thụ những thời khắc nhàn nhã khó mà có được.
Tuy rằng khó có thể hưởng thụ sự thanh nhàn này, nhưng thần sắc Đường Linh Sơn lại thủy chung lộ ra vài phần hậm hực.
Trong thời gian ngắn ngủi mà Đại Đường của hắn liên tục gặp rủi ro, hắn mang theo người nhà đến Lợi Chậu tìm Đồ thị để nương tựa, chỉ muốn yên phận sống một chỗ, sinh hoạt giống như những người bình thường.
Chỉ là hiện tại, hắn đã có một cảm giác đâm lao thì phải theo lao. Hắn càng lúc càng chán ghét việc hắn dùng danh nghĩa triệu tập các đại thần của Đại Đường cũ rồi suốt ngày ngồi nghe họ lải nhải.
Hắn vốn là một người hào hiệp, thế nhưng hiện tại hắn không thể nào hào hiệp được. Hắn muốn chính mình làm ra vài chuyện thị phi, thế nhưng bất cứ khi nào hắn muốn làm chuyện gì đều bị bó chân bó tay, tất thảy đều có người can thiệp vào.
Nhất là từ khi thành lập Hạ quốc tới nay, hắn cảm giác được rằng mình chính là chim sợ cành cong, bất quá chỉ có một điểm thay đổi là có thể có được tự do một chút.
Án phụ lúc trước lúc lâm chung có để lại di ngôn cho hắn, muốn hắn đem người nhà ly khai kinh thành. Đó là nơi thị phi, nơi này có quá ít người dân bình thường sinh sống, không khỏi tránh được thế sự.
Thế nhưng hiện tại, hắn không có thực hiện được lời căn dặn của phụ thân lúc lâm chung. Ngược lại còn cấp cho mình một thân hoàng đế, bây giờ có muốn rút lui cũng khó.
-Cuồng Đao, ngươi nói ta triệu tập những đại thần cũ đến đây, lại còn khiến cho chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, có phải ta đã sai rồi không?
Đang đi trên đường thực sự trong lòng Đường Linh Sơn cảm thấy buồn bực, vì vậy mà hắn hướng tới hộ vệ Cuồng Đao nói. Hiện tại người hắn có thể tín nhiệm cũng không có mấy người, bình thường có tâm sự gì hắn đều hướng tới Cuồng Đao tâm sự. Hắn đối với Cuồng Đao trung tâm hết sức chân thành thổ lộ.
- Điện hạ, người quyết định triệu tập các đại thần lại để kiến lập cục diện chính trị của Hạ quốc. Việc này là cần thiết, hơn nữa người cũng chỉ mới đăng cơ nên cần phải tìm những người trung thành để phò tá. Mặt khác Tây quân có không ít người đã từng là thuộc hạ của người. Tuy rằng thiên hạ đại loạn nhưng bọn hắn vẫn nguyện ý nghe người triệu hoán cùng Bắc quân liên hợp lại trở thành một đội quân có thực lực cường đại, rất có hữu ích trong tình thế Hạ quốc bốn bề thọ địch như bây giờ. Tuy không có nói rằng điện hạ không phải là người có công lao. Nhưng trong lòng các đại thần đều biết, người cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, chỉ là điện hạ không có để ý mà thôi!
Đường Linh Sơn quay đầu lại nói:
-Ân, cảm ơn ngươi!
Cuồng Đao nói tiếp:
-Trong thời gian này những việc điện hạ làm đều là cấp tốc muốn cho thiên hạ yên ổn, hơn nữa tàn Đường loạn thế, người lại là Đường thất tử tôn. Tự nhiên cũng có nghĩa vụ vì thiên hạ mà làm chuyện này. Vì thế mà lúc người bắt đầu cũng không phải vì Đại Đường đã hết khí số nên mới thành lập Hạ quốc. Người triệu tập những người đó đến đây cũng là để cho bọn họ có thể thực hiện được hoài bão ngôi cao. Từ đó Hạ quốc mới có thể từ trong vòng xoáy của Đại Đường mà đứng lên. Đến lúc đó người cũng có thể vô âu vô lo sống một cuộc sống bình thường giống như bách tính vậy. Hôm nay, trong lòng điện hạ cũng không có chí hướng muốn phục quốc thu hồi giang sơn. Thực sự những việc người đang làm cũng chỉ vì muốn tìm kiếm một chỗ dựa cho người thân để họ có thể sống bình an vui vẻ. Thế nhưng các đại thần lại không có hiểu được, người cũng nên hướng tới bọn họ nói một cách thẳng thắn để bọn họ có thể hiểu rõ được. Nếu không để cho bọn họ nghĩ rằng điện hạ có ý định Đông Sơn tái khởi, có hùng tâm tráng khí thu hồi lại giang sơn Đại Đường. Cho nên bọn họ yêu cầu gấp đôi sự nghiêm ngặt, hà khắc đối với người, tất cả chỉ vì thân phận đế vương của người. Tất cả cũng chỉ vì trong lòng bọn họ muốn phò tá cho người nên người mới phải mang trên vai gánh nặng này!
Nghe được mấy câu sau, vẻ mặt Đường Linh Sơn bừng tỉnh, nói:
-Cuồng Đao, nghe ngươi nói một hồi, thật giống như đang cảnh cáo ta. Thực sự khiến cho ta giống như người tỉnh lại sau giấc mộng. Ta đã từng tìm nguyên nhân trên rất nhiều người nhưng chẳng bao giờ phát hiện được nguyên nhân chủ yếu chính là xuất phát từ bản thân ta!
Cuồng Đao thấy đã gần đến cửa nhà, nhân tiện nói:
- Điện hạ, nếu như người thực sự muốn một cuộc sống giống như người bình thường, hiện tại thoát thân vẫn còn kịp. Nhưng nếu như người bỏ đi không thể nghi ngờ sẽ khiến Hạ quốc rung chuyển!
Thần sắc Đường Linh Sơn lúc này đột nhiên buồn bã, không khỏi lẩm bẩm nói:
-Kỳ thực, trong thời gian triệu tập các đại thần, ta cũng không có đếm xỉa đến. Nhưng tâm ta lại tồn tại rất nhiều lo lắng thành ra mới mang đến nhiều phiền phức như vậy. Những gì phụ thân giảng giải cho ta được một ít, đến nay ta mới có thể lĩnh ngộ được. Ngươi nói xem như vậy có phải chậm quá không?
- Không muộn, vô tâm dĩ lòng yên tĩnh, cố tình dĩ tâm ưu... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Cuồng Đao, giọng của ngươi như thế nào….
Cuồng Đao nhìn xung quanh nhưng cuối cùng cũng đành phải lắc đầu nói:
- Điện hạ, những lời này không phải thuộc nói, thuộc cũng không có nghe được, điện hạ mới vừa rồi nói tới cái gì?
-Vậy thanh âm kia?
Đường Linh Sơn nhìn xung quanh nhưng cũng không có phát hiện ra có ai khác ngoài hai người. Thế nhưng vừa rồi Cuồng Đao không có nghe được những lời kia mà hắn lại có thể nói một cách rõ ràng. Chẳng nhẽ ở phụ cận có một vị cao nhân.
- Không biết là vị tiền bối nào, có thể ra đây cho ta gặp mặt không?
Đường Linh Sơn ôm quyền nói
- Tiểu tử, ngươi đi vào trong sân, lão phu đang ở ngay trong nhà ngươi!
Một lần nữa thanh âm kia lại truyền đến.
Đường Linh Sơn nghe vậy liền đi về phía nhà mình. Cước bộ so với Cuồng Đao nhanh hơn một chút. Những gì vị tiền bối kia nói, hiển nhiên là có ý chỉ điểm cho hắn. Hắn vẫn từng mộng tưởng có thể bái một vị cao nhân làm sư phụ khổ tu võ đạo. Đây chính là mộng tưởng của hắn, bây giờ lại có cơ hội hắn không thể buông tha.
Vì vậy thay vì đi bộ thì Đường Linh Sơn chạy bộ về nhà. Vừa vào cửa, chỉ thấy một vị trên người quần áo rách nát, vá chằng vá chịt nhưng lại có khí chất bất phàm. Lão giả lẳng lặng ngồi trước bàn. Trên bàn có mấy món điểm tâm cùng một bầu rượu. Lão giả này đang thản nhiên vừa ăn vừa uống rượu. Xem ra lão giả này đang chờ hắn trở về.
Nếu Vân Thiên Hà ở đây lúc này hẳn là có thể nhận ra lão giả này. Bởi vì lão giả này chính là vị lão đầu mà hắn gặp trong quán rượu hồi chiều. Do đó Vân Thiên Hà cũng có suy đoán người này chính là Đường Chấn Nam.
Đường Linh Sơn vừa mới gặp vị lão giả này tựu có cảm giác rất thân thiết, hắn thấy lão giả ngồi trong nhà tự tại như vậy cũng không có dám chậm chễ đến hành lễ rồi nói:
- Lão tiền bối không biết người là cao nhân phương nào, muộn như vậy rồi còn đến nhà vãn bối chỉ giáo. Vãn bối xin rửa tai lắng nghe?
Đường Chân Nam buông chén rượu nhìn Đường Linh Sơn nói:
- Lại nói tiếp, ngươi cũng được coi như là hậu thế của ta, chỉ là ta mới ở trong thành kiểm tra một chút nên mới phát hiện. Ngoại trừ muội muội ngươi đang ở bên ngoài, ngươi cũng không có điểm gì vừa ý ta. Bản thân ta dự định ẩn cư nhưng ngày hôm nay lão phu gặp được một thanh niên nhân, cùng hắn nói chuyện một phen, lão phu lại biết được chủ ý của hắn!
-Ta là hậu thế của ngươi?
Đường Linh Sơn nghe xong những lời này mở to hai mắt, có chút không tin. Nếu như hắn có một vị lão tổ tông như thế hẳn là phải có thực lực cùng tu vi phi phàm. Trong lúc giang sơn Đại Đường đi tới diệt vong, vì sao vị lão tổ tông này lại không có tới?
Đường Chấn Nam thấy thần tình Đường Linh Sơn như vậy cũng đoán ra được, liền nói:
- Ngươi có phải là đang nghĩ nếu như ta là lão tổ tông của ngươi, có thực lực cùng tu vi cao cường vì sao lại mở mắt trừng trừng nhìn giang sơn Đại Đường suy tàn mà không có ra tay giúp đỡ có phải không?
Đường Linh Sơn lúc này vẫn còn đang ngơ ngác.
Sắc mặt Đường Chân Nam cũng trầm xuống. nói:
- Suy tàn thì sao, cho dù giang sơn Đại Đường có tiếp tục truyền thừa đi chăng nữa thì các ngươi cũng không thể giữ được. Không bằng để cho người khác, ngươi có biết hay không. Địa phương này của ngươi khiến ta không có hài lòng. Đường Sơ phụ thân ngươi lúc lâm chung có nhắc nhở ngươi hãy lánh đời không được để ý đến thế sự. Vậy mà ngươi hôm nay ngươi đã làm gì, lẽ nào ngươi vẫn còn tham luyện sự phồn hoa của trần gian thế tục. Nếu thực sự như thế, còn không bằng để các ngươi tự sinh tự diệt!
Nghe xong những lời này, Đường Linh Sơn liền quỳ xuống hướng Đường Trấn Nam nói:
-Lão tổ tông, tử tôn Đường Linh Sơn bất hiếu xin bái kiến người. Kỳ thật trước lúc lâm chung phụ thân có nhắc nhở tử tôn không được tham gia vào thế sự. Thế nhưng sau đó thiên hạ đại loạn, mắt thấy bách tính con dân của Đại Đường ở trong thế nước sôi lửa bỏng. Tử tôn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, có thể nào bỏ mặc, vì thiên hạ mà cống hiến một chút sức lực. Chỉ là không có ngờ được chính mình lại mê man cho tới bây giờ. Kính xin lão tổ tông giải đáp giúp tử tôn nghi hoặc trong lòng!
Nói xong, Đường Linh Sơn dập đầu xuống đất.
Đường Chấn Nam nói:
- Tuy ngươi nói như vậy cũng có thể coi là nguyên nhân chính đáng. Nhưng chủ yếu chính là tâm tư của ngươi vẫn không thấu. Ngươi kế thừa đế vị của Đường Sơ, nhưng lại để lão nhị nghịch tập thượng vị. Kỳ thực ngươi không có cam lòng, ngươi luôn muốn rằng chính ngươi sẽ là người khôi phục lại giang sơn Đại Đường, Thế nhưng ngươi lại nghĩ lão nhị đoạt đế vị, lại khiến cho cho Đại Đường phân ly. Hôm nay ta có gặp một người đến từ Tĩnh quốc, ngươi hoàn toàn có thể dựa dẫm vào hắn. Cho dù khí số Đại Đường đã hết nhưng cũng sẽ không thể bị tứ phân ngũ liệt, lục quốc nuốt chửng!
Nghe mấy câu này, Đường Linh Sơn cảm thấy xấu hổ, không ngừng cúi đầu dập lạy rồi nói:
- Lão tổ tông, tư tôn xác thực cũng nghĩ như vậy, trước đây bị nhị bá chèn ép, tử tôn cũng không có cam lòng cho nên muốn thượng vị trước đem những tai họa này dẹp yên mong rằng có thể giải trừ được oán khí. Chỉ là không có nghĩ tới sự tình bây giờ đã nằm ngoài dự liệu của tử tôn!
Đường Chân Nam nói:
- Hai con rối kia, không đề cập tới cũng được. Số phận của họ đã được định trước, cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Hiện tại vận mệnh của ngươi cũng khó mà tránh khỏi được một kiếp, thế nhưng lúc Đường Túc Thiên chết cùng với việc số mệnh Đại Đường đã hết chính là cơ hội của ngươi, mới giúp cho ngươi bình an vô sự, hẳn là không muốn từ đó mà đoạn tuyệt Đường thị. Vốn ngươi ly khai kinh thành đến nơi này, ta nghĩ rằng ngươi dùng nơi này để ẩn cư không màng đến thế sự. Không ngờ rằng ngươi lại làm chuyện tình ngu xuẩn như vậy, lại tham gia vào sự phân tranh của thế tục, thật khiến cho ta không khỏi thất vọng! Lúc trước ngươi có thể tự mình nắm giữ số mệnh của mình. Chỉ đến khi ngươi đi sai nước cờ này thì vận mệnh của ngươi không còn do ngươi nắm giữ nữa. Nếu như không có người bên ngoài ngăn chặn ngươi lại thì ngươi sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục!
Nói đến đây, Đường Chấn Nam ôn tồn nói:
-Hài tử, ngươi nên biết, trên đời này có rất nhiều sự tình ngươi không thể nào tưởng tượng được, mà ngươi cũng không có cơ hội biết được vì ngươi cũng không có thực lực cùng tư cách biết được những việc này. Chờ tới khi ngươi đạt tới cảnh giới kia, thì lúc đó tự nhiên ngươi sẽ minh bạch. Số mệnh của phàm tục thế gian này đều phụ thuộc vào hoàng quyền. Cài gì là vinh hoa phú quý, tất cả cũng chỉ là phù du mà thôi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Động Thiên Hà
Chương 587: Phù Vân Nhĩ
Chương 587: Phù Vân Nhĩ