DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 265: Lôi Nặc đích nguy cơ

Trong 5 huynh đệ, hôm nay Ba Khắc, An Khoa, Bố Ân, Cái Tì bốn người đều đã đạt tới cửu cấp, sau khi biến thân đều có thực lực là Thánh vực. Còn lão tam Hắc Sa thấp hơn một chút, tùy thời đều có thể đột phá. Trong năm huynh đệ thì Ba Khắc, Cái Tì, Hắc Sa ba người đã lĩnh ngộ được cử trọng nhược khinh.
Đợi sau đại hôn của đệ đệ, trước khi xuất phát tới Hỗn loạn chi lĩnh, có năm huynh đệ Ba Khắc hỗ trợ, làm chuyện gì cũng đơn giản hơn. Trong mắt của Lâm Lôi lóe ra quang mang khó hiểu.
Tương lai, tại Hỗn loạn chi lĩnh, cùng với việc trực tiếp đối mặt với Quang Minh giáo đình, đáy lòng của Lâm Lôi cũng có chút cấp bách.
Ngoại trừ sự việc kinh hỉ do Bố Ân đạt tới cửu cấp ra, mọi người trong Bá tước phủ cũng đang đợi tới yến hôn, Ốc Đốn mỗi ngày đều cười rất tươi.
Lần này hôn lễ của Ốc Đốn và Ni Na được cử hành trong hoàng cung, náo nhiệt còn hơn cả lần đính hôn.
Trong đình viện u tĩnh.
Sau khi tu luyện xong, Lâm Lôi ngồi trên thạch bàn, nhấc tay lấy ra một bình rượu, vừa uống rượu, vừa nhìn về phía trước như đang suy tư. Nhìn bộ dạng của Lâm Lôi rõ ràng là đang có chuyện suy nghĩ.
Đôi mắt nhỏ tinh nghịch của Bối Bối trộm liếc nhìn Lâm Lôi.
"Sưu." Bối Bối chỉ chớp mắt đã ở trên bàn của Lâm Lôi.
Lâm Lôi bị Bối Bối dọa cho giật mình: "Bối Bối, làm gi vậy?"
Bối Bối đứng thẳng lên, hai chi trước khoanh trước ngực, ánh mắt như thẩm vấn nhìn Lâm Lôi: "Căn cứ theo sự quan sát của Bối Bối, ta phát hiện lão đại ngươi ... Tư xuân rồi!"
Ngữ khí của Bối Bối rất xác định.
Lâm Lôi dở khóc dở cười: "Ta là đang nghĩ đến mấy vị hảo huynh đệ thôi. Không lâu nữa là đến đại hôn của Ốc Đốn rồi. Bất quá, Da Lỗ lão đại, lão nhị, lão tứ, bọn họ vẫn chưa tới nữa ..."
Lâm Lôi thở ra một hơi dài.
Cũng không biết ba người họ giờ đây thế nào rồi. Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trị ba người hảo huynh đệ này trong lòng Lâm Lôi có phân lượng rất lớn, tình cảm như thân huynh đệ vậy.
Cuộc sống của Lôi Nặc lúc này cũng không quá tốt, sau những ngày nghỉ ngắn ngủi, hắn đã trở lại quân đội. Cho dù là trường đại chiến giữa Lâm Lôi và hắc Đức Sâm, hắn cũng không đi xem.
Bởi vì hắn là quân nhân, phải phục tùng kỷ luật. Mặc dù Lôi Nặc là người ham vui, nhưng ở trong quân đội là một hán tử phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối, nói một không hai.
Tại biên cảnh đông nam hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc, một khu vực hướng nam của Ni Nhĩ thành, khu vực giao giới với La Áo đế quốc, khu vực này cũng là nơi hỗn loạn nhất.
o0o
La Áo đế quốc, nam giáp Hỗn loạn chi lĩnh, tây giáp cực đông đại thảo nguyên.
Trường kỳ chiến đấu cùng với Thảo nguyên kỵ binh, khiến cho dân chúng của La Áo đế quốc cũng cực kỳ bưu hãn, đại quân kỵ binh cũng nổi danh cường đại. La Áo đế quốc, cùng với Áo Bố Lai Ân đế quốc, tại khu vực phái nam của Ni Nhĩ thành, cũng đã giao chiến không ít lần. Chiến tranh lưu huyết, càng khiến cho bùn đất ở khu vực này trở nên đỏ sậm.
"Hô!" "Hô!" Cuồng phong gào thét, thổi cho đám cỏ cao chừng nửa người loạn lên, xuyên qua đám cỏ dại, xa xa có thể thấy được dòng suối nhỏ, có hơn chục con tuấn mã đang cúi đầu uống nước.
Còn hơn chục kỵ sỹ cũng đang ngồi nghỉ ngơi trên mặt đất, ngoài ra còn có mấy kỵ sỵ đang cảnh giới xung quanh.
Lúc này Lôi Nặc đang dựa vào gốc khô thụ, hai mắt như chim ưng quan sát xung quanh. Trong quân đội Lôi Nặc hoàn toàn bất đồng, lúc này hắn đang mặc một khải giáp thâm thanh sắc, trên ngực hắn còn đeo ấn ký có hình kim sắc hỏa diễm, chứng minh hắn là một thành viên của Kim Diễm quân đoàn, là tinh anh của Áo Bố Lai Ân đế quốc.
Khải giáp mang trên mình cũng đã nói rõ cấp bậc của hắn - Đại đội trưởng.
Lôi Nặc từ trong lòng tay lấy ra một cái đồng hồ, nhìn xem thời gian: "Bây giờ là 3 giờ chiều, tới 5 giờ, những nguời khác cũng sẽ về tới."
"Đại nhân!" Một chiến sỹ tóc lam đi tới cười nói: "Hiện giờ La Áo đế quốc cùng chúng ta cũng xảy ra chiến tranh, người bảo chúng ta trường kỳ cảnh giới như vậy, có phải là lãng phí khí lực không?" "Hổ Tử, ít nói thôi." Lôi Nặc nhướng mày.
"Vâng!" Kỵ sĩ tóc lam cũng không cười nữa.
Lôi Nặc xuất lĩnh chi kỵ binh đại đội này cũng là biên chế thấp, có ba trung đội, tổng cộng chín trăm người. Lúc này mười tám chi tiểu đội đã tách ra ngoài tuần tra, còn lại chi tiểu đội do Lôi Nặc xuất lĩnh, cũng là đội ngũ cường đại nhất trong thân binh của hắn.
Từ lúc nhập ngũ, cũng đã tám chín năm rồi, Lôi Nặc cũng từ một bình lính bình thường đi lên.
"Mặc dù La Áo đế quốc và chúng ta Áo Bố Lai Ân đế quốc, cũng đã vài chục năm chưa khai chiến. Lúc bình thường những cuộc chiến nhỏ còn ít sao? Cái loại chiến loạn ở biên cảnh này, hàng năm đế quốc đều chết hơn vạn người. Lôi Nặc nghiêm túc nói: "Mà theo phỏng đoán của ta, thời gian dài như vậy mà chưa có chiến tranh quy mô, nên dân cư của La Áo đế quốc cũng đã đạt tới số nguời cực hạn, sợ rằng bọn họ sẽ bách thiết mở ra một trận chiến. Cho nên, chúng ta phải cẩn thận."
Chiến tranh hàm nghĩa cũng rất đơn giản.
Dân cư đông, đất lại ít, lương thực không đủ, đế quốc tự nhiên sẽ phát động chiến tranh, nếu không trong đế quốc sẽ sinh nội loạn, khi hai đế quốc đều chết đi rất nhiều người dẫn đến người ít, đất đai đầy đủ, tự nhiên là đình chiến.
Trên thực tế đây cũng là một hàm nghĩa cơ bản.
Dù sao, đối với người thường, việc cơ bản chính là ăn uống mà thôi.
"Dạ, đại nhân, chúng ta sẽ cẩn thận." Kỵ sĩ tóc lam cười nói.
"
Đúng rồi, đại nhân, người lúc trước khi học ở Ân Tư Đặc ma pháp học viện có bạn học là Lâm Lôi đại sư, nghe nói trận chiến cùng với Hắc Đức Sâm, đánh tới bất phân thắng bại phải không?" Kỵ sĩ toác lam thấp giọng hỏi.
Lôi Nặc vừa nghe thấy tên Lâm Lôi, cũng không nhịn được bật cười.
"
Chỉ là đấu khí không nhiều bằng đối phương, mới thua một bậc thôi." Lôi Nặc lạnh nhạt nói. Lôi Nặc trong lòng vẫn có một sự tiếc nuối, trận đại chiến của hảo huynh đệ mà hắn lại không đi xem được.
Quay đầu nhìn lại hương tây, sức nóng của mặt trời không khỏi làm cho Lôi Nặc phải nheo mắt lại. Huynh đệ tốt của hắn đang tại trung tâm của đế đô ở hướng tây.
"
Qua một năm nữa, là đã hết kì hạn mười năm. Ta sẽ rời khỏi quân đội." Lôi Nặc trong lòng thầm nhủ.
Hơn tám năm sống trong quân đội, cũng làm cho Lôi Nặc thực sự thích làm quân nhân, bất quá hắn cũng biết quy định của gia tộc. Gia tộc đã quy định, tử đệ của gia tộc tham gia quân đội mười năm, nếu như làm tới cấp bậc sư đoàn trưởng, phó sư đoàn trưởng thì sẽ được ở lại trong quân ngũ, còn nếu như không, phải trở về gia tộc.
Lôi Nặc bây giờ là đại đội trưởng, còn kém một bậc nữa.
Bất quá, Lôi Nặc mặc dù cũng thích quân đội, nhưng cũng không muốn cả đời trong quân ngũ. Hắn muốn chính là được an tĩnh tu luyện ma pháp, hôm nay hắn đã là một thất cấp ma pháp sư. Nếu khố luyện thêm trăm năm nữa, cũng sẽ có cơ hội đạt tới cửu cấp đại ma đạo sư.
Trong lúc lẳng lặng chờ đợi, các tiểu đội cũng dần dần về hội hợp, đến năm giờ chiều, nơi này cũng đã có tới bốn trăm người. Còn một trăm người nữa chưa về.
"Hả?" Lôi Nặc đột nhiên nhường mày.
Hắn đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, tựa hồ có một loại sát khí vô hình đang tiến tới chỗ bọn họ. Lôi Nặc là một ma pháp sư, tinh thần lực cường đại, cảm giác đương nhiên so với người thường mạnh hơn nhiều.
"
Cẩn thận đề phòng!" Lôi Nặc đột nhiên quát lạnh.
"
Dạ, đại nhân!" Những kỵ sĩ chung quanh đều vâng lệnh. Đúng lúc này, dồn dập tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
"
Địch tập kích! Địch tập kích!" Thanh âm thê lương xuyên qua không gian yên tĩnh mà truyền tới.
Cơ hồ mọi người đều phản ứng cực nhanh, đều cầm lấy trường thương, cùng với những tấm thuẫn, rất nhanh hướng đám chiến mã phóng tới. Chính tại lúc này, những mũi tên sắc bén từ xa bắn tới.
"
Hưu! Hưu!" ...
Mũi tên cực nhanh giống như hoàng trùng đột nhiên từ trên không bắn xuống, tất cả kỵ sĩ đều quỳ nửa người xuống, đồng thời dùng khiên bảo vệ mình, rồi liền tập hợp gần một chỗ.
Tấm khiên của đế quốc chất lượng rất tốt, trong chiến tranh cung tiễn cũng khó bắn thủng. Đích xác, có rất nhiều mũi tên bắn lên tấm khiên, làm tấm khiên có chút chấn động. Những mũi tên đã vô lực rơi xuống, nhưng cũng có hơn chục mũi tên, dường như bắn xuyên qua khiên như giấy vậy.
"Phốc!"
Một mũi tên cực nhanh đâm qua tấm khiên, sau đó trực tiếp đâm vào đầu của một kỵ sĩ, não tương tràn ra.
Lôi Nặc vừa chứng kiến cảnh này, trong lòng tê rần. Kỵ sĩ này là thân vệ của hắn, đi theo hắn cũng chừng sáu năm rồi. Sáu năm ở chung với nhau, cảm tình tự nhiên là sâu đậm, nhưng Lôi Nặc trong nháy mắt đã có phán đoán: "
Cách khoảng vài trăm thước, nhưng có thể bắn xuyên qua khiên, tuyệt đối là cao thủ, thất cấp hoặc là bát cấp chiến sĩ. Hơn nữa số lượng lại không ít."
"
Rập! Rập!" Từ đằng xa chạy tới gần, tiếng vó ngựa càng rõ ràng hơn. Đám người này đều mặc khải giáp màu xám, móng ngựa của chiến mã cũng được bao bọc.
Phía trước đám người này, còn có mười mấy kỵ sĩ người đấy đang máu bỏ chạy.
"
La Tây!" Lôi Nặc sắc mặt biến đổi, mười mấy kỵ sĩ này chính là một chi trong đại đội của hắn.
"
Đại nhân, chạy mau, quân đội của La Áo đế quốc, khoảng mấy ngàn người, nhanh lên ...!" Một kỵ sĩ người đầy máu từ một bên chạy vọt tới, nhưng mới chớp mắt đã bị một mũi tên bắn thủng yết hầu.
"
Giết hết, người nào cũng không tha!" Một thanh âm lạnh như băng từ xa truyền đến.
"
Rút!"
Lôi Nặc hét lớn một tiếng. Địch nhân tới mấy ngàn người, bên mình chỉ có mấy trăm, đối phương lại đánh lén, hơn nữa đội ngũ của địch rõ ràng là tinh anh, thất cấp, bát cấp chiến sĩ đều không ít.
Huống chi trách nhiệm của họ là tuần tra, phải đem tin tức này truyền về.
Những kỵ sĩ còn lại lập tức nhảy lên chiến mã, có lẽ đối phương cũng muốn lấy mấy trăm con chiến mã này, vừa rồi đều xạ kích vào những kỵ sĩ, chiến mã cũng không có tổn thất gì. Chạy trốn thực nhanh, gần bốn trăm người bắt đầu bỏ chạy, nhưng giờ đây cũng chỉ còn lại hơn trăm người. Đây cũng là kết quả do Lôi Nặc dùng ma pháp chấn nhiếp đối phương, lúc đang chạy trốn, Lôi Nặc cũng đã niệm ma pháp chú ngữ.
Đột nhiên, theo đội hình lấy Lôi Nặc làm trung tâm, liền xuất hiện tám đạo hỏa diễm chiến đao, hướng bốn phương tám hướng bắn ra. Tám đạo hỏa diễm trực tiếp đâm vào đội ngũ đang truy kích.
Hỏa hệ ma pháp - Tiệt Diễm trảm! "xuy xuy" nóng cháy hỏa diễm bổ lên trên người một kỵ sĩ. Tên kỵ sĩ lập tức kêu thảm, khải giáp toàn thân rất nhanh bị tan chảy, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro bụi. Cỏ dại chung quanh cũng bị đốt cháy bừng lên, đội ngũ của địch đành phải giảm tốc.
"
Đuổi theo, đuổi theo!" Thủ lĩnh tóc hoàng kim đã rối bời, căm tức đuổi theo Lôi Nặc ở xa xa.
Nếu không phải cái tên ma pháp sư đứng đằng xa đó, bọn chúng đã sớm giết sạch người rồi. Chỉ tại tên ma pháp sư này, đặc biệt lúc này còn là mùa thu, cỏ dại đều rất khô khốc, chỉ một mồi lửa cũng đủ thiêu cháy rồi. Hơn nữa là thiêu cháy cả một khu lớn, hoàn toàn ngăn cản sự đuổi giết của bọn họ.
Ma pháp lực cũng không phải vô cùng vô tận.
Lôi Nặc căn bản không dám phát ra thất cấp ma pháp, mà phát ra đều là lục cấp ma pháp. Nhưng cho dù là vậy, ma pháp lực trong người Lôi Nặc cũng tiêu hao chẳng còn một miếng.
La Áo đế quốc vẫn tiếp tục truy kích, đội quân ba trăm người, nhưng trong đó chỉ thất cấp cao thủ cũng có tới mười mấy người. Rõ ràng là một đội ngũ tinh anh. Mà còn đối phương chỉ còn có gần trăm người, thất cấp chiến sĩ chỉ có một, ngoài ra chỉ có hắn là một ma pháp sư.
"Ni Nhĩ thành, đã thấy Ni Nhĩ thành rồi!" Một kỵ sĩ trong đó hô vang.
"
Ni Nhĩ thành!" Lôi Nặc mơ hồ trông thấy từ đằng xa, trong mắt tràn ngập hy vọng. Càng thêm liều mạng tăng tốc phi ngựa.
"
Chíu!" Một mũi tên lại phóng tới từ phía sau, Lôi Nặc mỏi mệt không chịu nổi phải cố gắng né tránh, đồng thời giơ khiên ngăn cản, chỉ nghe phốc xích một tiếng, mũi tên đã xuyên qua tấm khiên đâm vào người của Lôi Nặc. Xuyên thấu lực cường đại này làm cho Lôi Nặc đang mỏi mệt cực kỳ toàn thân rung lên, thiếu chút nữa là ngã xuống ngựa rồi.
Bỏ chạy hơn hai giờ, lúc này trời cũng đã xẩm tối.
Trên tường thành của Ni Nhĩ thanh có không ít chiến sĩ thủ vệ, đồng thời còn có ít quý tộc đứng một bên không biết làm gì.
"Mở cửa thành, đằng sau là người của La Áo đế quốc, giết hết bọn họ đi!" Lôi Nặc lớn tiếng tức giận gào lên.
Chỉ chớp mắt, Lôi Nặc cùng với mười mấy kỵ sĩ bị thương còn lại đã chạy tới bên ngoài Ni Nhĩ thành, nhưng cửa thành thủy chung vẫn không mở.
"
Chíu!" Một mũi tên đã trực tiếp bắn tới bọn quý tộc trên tường thành.
"
Không được mở cửa thành, không được mở cửa thành!" Một thanh âm chói tai từ phía trên truyền tới: "Các ngươi bắn tên cho ta, bắn chết địch nhân."
Chi trung đội của La Áo đế quốc dừng lại, bắn tên từ xa, mười mấy người trong đó trực tiếp nhảy xuống ngựa, hướng phía dưới tường thành chạy tới. Từ trong mưa tên, bọn họ dễ dàng né tránh, hơn nữa mười mấy người này đều có đấu khí tráo.
Cường đại chiến sĩ.
"
Giết chết tên ma pháp sư đó." Thủ lĩnh của mười mấy người nhìn chằm chằm vào Lôi Nặc, hắn một đường đuổi giết tới đây, chính là vì muốn giết Lôi Nặc. Ma pháp sư không có ma pháp lực, vậy thực là quá yếu.
Lôi Nặc lúc này vốn đã chẳng còn lực chống cự.
"
Mở cửa thành!" Lôi Nặc và đám kỵ sĩ đều hoàn toàn tuyệt vọng. Mặc dù bọn họ có hơn mười người, đối phương cũng chỉ có mười mấy người, chỉ cần nhìn đấu khí của đối phương thì biết, một mình đại hán cầm đầu hoàn toàn có thể một mình giết hết bọn họ rồi.
 

Đọc truyện chữ Full