"Sao?" Mỹ phụ phu nhân cũng kinh ngạc.
Đức Tư Lê trên mặt thoáng cười, ông ta lúc đầu khi mới trông thấy Bối Bối trên vai Lâm Lôi thì đã không khỏi giật mình, vừa liếc mắt nhìn Bối Bối một cái, Đức Tư Lê đã quyết định ... phải đặt một mối quan hệ thực tốt với Lâm Lôi. Cho dù phải trả một cái giá cao cũng được.
Đức Tư Lê trong lòng không tin rằng Bối Bối sẽ chọn bừa người làm chủ của mình.
Ông ta hiểu rõ, nếu Lâm Lôi là chủ nhân của Bối Bối thì việc tạo quan hệ tốt với Lâm Lôi là chuyện cần phải làm.
"Ta phải xem xem, rốt cuộc đó là ma thú gì mới được." Mỹ phụ phu nhân thấy Đức Tư Lê làm ra vẻ thần bí, liền cười theo ông ta đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, vợ chồng Đức Tư Lê hai người đã tới chỗ đám người Hải Ốc Đức, Lợi Văn Tư Đốn, Lâm Lôi.
Vị mỹ phụ phu nhân này liếc mắt nhìn trên vai Lâm Lôi một cái.
Có điều ... trên vai Lâm Lôi lại chẳng thấy gì cả.
"Ở trên bàn." Tiếng Đức Tư Lê vang lên trong đầu mỹ phụ phu nhân. Bà ta lúc này mới chú ý tới tiểu Ảnh thử Bối Bối đáng yêu đang cầm chén rượu uống vô cùng khoái chí: "Quả nhiên là bộ lông màu đen!" Mỹ phụ phu nhân trong lòng run lên.
Loài chuột màu đen là một loại ma thú không chỉ có Ảnh thử ở cấp độ thấp nhất.
Có rất nhiều người tại Quang Minh giáo đình, Vũ Thần môn có lẽ cũng không biết rõ lắm về thân phận của Bối Bối, song tại Hỗn loạn chi lĩnh, người của Băng Tuyết Nữ Thần điện thì biết rất rõ về điều này.
"Phụ thân, mẫu thân." Mông Ny Tạp vốn đang rất vui vẻ, song vừa thấy mẫu thân, nàng bắt đầu lo lắng cho Lôi Nặc. Tính tình của mẫu thân mình nàng hiểu rất rõ.
Đức Tư Lê và mỹ phụ phu nhân cùng tiến tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
"Đức Tư Lê phu nhân?" Lâm Lôi kinh ngạc nhìn mỹ phụ phu nhân, vô luận là màu tóc hãy những điểm khác, Mông Ny Tạp cùng mẫu thân tựa hồ giống nhau như đúc, người ngoài thậm chí có thể còn lầm rằng một người là tỷ tỷ, một người là muội muội. Có điều, khí tức băng lãnh trên người mỹ phụ phu nhân này cũng khiến cho Lâm Lôi phải kinh hãi.
"Lại thêm một cường giả, những cường giả tương tự như Mễ Lặc quả là không ít."
Lâm Lôi lại càng cảm thấy lời nói lúc đầu của Vũ Thần là chính xác. Vũ Thần lúc đầu nói ... tại Ngọc Lan đại lục này ấn nấp những cao thủ từ mấy ngàn năm trước, ngoại trừ Thần cấp cường giả ra, thì đệ nhất đẳng chính là Pháp Ân, Đức Tư Lê ngũ đại cường giả. Đệ nhị đẳng thì là cấp bậc của Quang Minh giáo hoàng, còn đệ tam, đệ tứ thì chính là thuộc dạng như Hắc Đức Sâm. Trình độ của Hắc Đức Sâm chỉ là cấp độ bình thường so với những cao thủ tiềm tu mà thôi.
Cũng khó trách vì sao Áo Lợi Duy Á tại Bắc cực băng nguyên lại kinh ngạc đến như vậy. Dù sao hắn vẫn còn đánh chưa lại được Hắc Đức Sâm thì liệu có thể đánh bại được ai đây?
Đức Tư Lê nhiệt tình nói: "Lâm Lôi, để ta giới thiệu với ngươi một chút, đây chính là phu nhân của ta, Băng Sắt Lâm."
"Xin ra mắt phu nhân." Lâm Lôi khiêm tốn nói.
Băng Sắt Lâm trên mặt cũng lộ ra nụ cười thân thiết: "Thực sự là xin lỗi, ta mải tu luyện quá, đến bây giờ mới đi ra, mong là chưa đắc tội." Một câu này vừa nói ra khiến Mông Ny Tạp ở bên cạnh phải giật mình. Với tính tình của mẫu thân mình, ngoại trừ phụ thân ra thì không bao giờ thèm để ý tới người khác.
Có điều ...
Mẫu thân bỗng nhiên lại xin lỗi? Sao tự dưng lại lễ phép như vậy?
Có phải chính là mẫu thân vốn vẫn luôn lạnh như băng không?
Lâm Lôi mới lần đầu tiên gặp Băng Sắt Lâm, đương nhiên cũng không hiểu được tính tình của bà ta, còn tưởng rằng Băng Sắt Lâm vốn luôn thân thiện như vậy, lúc này cười nói: "Phu nhân đã khách khí rồi."
"Mông Ny Tạp, đây chính là Lôi Nặc mà ngươi vẫn hay kể sao?" Băng Sắt Lâm cười nhìn nữ nhi của mình, rồi sau đó ánh mắt lại dừng lại trên người Lôi Nặc. Lôi Nặc đã từng được Mông Ny Tạp nhắc nhở qua, nên trong lòng đối với vị nhạc mẫu tương lai này cũng vô cùng kiêng kỵ.
Mông Ny Tạp liền đáp: "Đúng vậy, thưa mẫu thân."
"Xin ra mắt phu nhân." Lôi Nặc trong lòng có chút khẩn trương.
Băng Sắt Lâm tán thành nhìn Lôi Nặc: "Ừ, rất tốt, Mông Ny Tạp ... con mắt ngươi quả là không tệ. Sao trước đây không dẫn Lôi Nặc về nhà giới thiệu cho sớm đi." Băng Sắt Lâm Nói một tẹo mà khiến cho Lôi Nặc sướng rơn lên, cứ như là vị nhạc mẫu tương lai này rất thích mình vậy.
Mông Ny Tạp trong lòng rối tung lên.
Đây là mẫu thân của mình sao?
Lâm Lôi lúc này đối với Băng Sắt Lâm hảo cảm cũng tăng lên rất nhiều, bỗng lúc này có một giọng nói sang sảng vang lên: "Đại ca, nghe nói có khách đến chơi ư?" Chỉ thấy một vị trung niên nhân với mái tóc dài màu vàng chói mắt đang tiến nhanh tới. Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên người Lâm Lôi một chút rồi cũng tương tự chú ý tới Bối Bối ở bên cạnh Lâm Lôi, khẽ nhướng mày một cái.
"Hi Kim Sâm mau tới đây, còn thiếu mỗi mình ngươi thôi đấy." Đức Tư Lê cười nói.
Đoạn ông ta nhìn về phía Lâm Lôi: "Lâm Lôi, Hi Kim Sâm cùng Hải Ốc Đức giống nhau, đều là năm đó cùng ta đến đây. Hi Kim Sâm hắn là tu luyện Quang Minh nguyên tố pháp tắc."
"Xin ra mắt Hi Kim Sâm tiên sinh." Lâm Lôi lập tức chào hỏi.
Hi Kim Sâm tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi cười nói: "Lâm Lôi đừng khách khí, tới chỗ chúng ta, ngươi cũng xem như là người một nhà rồi." Lâm Lôi nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, đám người Đức Tư Lê này đối với mình như vậy, thái độ thực là vô cùng thân thiết.
Bên trong động phủ phủ đệ này còn có một vài thị nữ.
Trong lúc đám thị nữ bưng các loại mỹ thực lên thì đám người còn lại cùng nhau hàn huyên rất sôi nổi. Lôi Nặc cùng Mông Ny Tạp 2 người đương nhiên là chỉ ở một bên không dám lên tiếng, chủ yếu là đám người Đức Tư Lê cùng Lâm Lôi đàm luận, ngẫu nhiên cũng nhắc đến Bối Bối.
Có điều Bối Bối hôm nay cũng rất ít nói, theo như lời Lâm Lôi thì là ... ra vẻ xấu hổ.
Trong quá trình ở đây, Lâm Lôi cũng phát hiện, trong đám người này nhân vật thủ lĩnh đương nhiên là Đức Tư Lê, rồi sau đó là đến 2 người cùng đi với Đức Tư Lê lúc đầu, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm 2 người. Cuối cùng mới là 3 người Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Mạn. Bởi vì rất rõ ràng, 3 người Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Mạn đều xưng hô với Đức Tư Lê là đại nhân, trong khi Hi Kim Sâm, Hải Ốc Đức thì gọi là đại ca.
Sau bữa ăn.
Được một bữa rượu ngon, đương nhiên là cũng muốn làm một việc gì đó.
Lâm Lôi cùng đám cao thủ ở đây tự nhiên nghĩ đến việc chính là luận bàn tỷ thí.
"Lâm Lôi, Phúc Mạn với ngươi giống nhau đều là tu luyện Đại địa pháp tắc, chi bằng 2 người các ngươi thử tỷ thí luận bàn một chút?" Mễ Lặc ở bên cạnh cười nói, Phúc Mạn trên mặt cũng nở nụ cười để lộ ra cái má lúm đồng tiền: "Mễ Lặc, ta cùng Lâm Lôi chẳng cần phải như vậy, ta tu luyện Đại địa pháp tắc theo lối cũng không khác biệt lắm so với Hắc Đức Sâm, hắn đã từng so qua với Hắc Đức Sâm thì không cần tỷ thí cùng với ta nữa."
Lợi Văn Tư Đốn liếc mắt nhìn hắn một cái: "Phúc Mạn, ngươi sợ ư?"
Đức Tư Lê cười nói: "Phúc Mạn nói đúng đấy. Thực lực của hắn cùng với Hắc Đức Sâm không phân cao thấp, nếu lại cùng Lâm Lôi luận bàn thì sẽ chẳng có gì thú vị cả. Vậy đi, Hải Ốc Đức, ngươi tới cùng Lâm Lôi luận bàn thử một chút xem." Đức Tư Lê nhìn về phía Lâm Lôi, "Lâm Lôi, ngươi cần phải cẩn thận một chút, thực lực của Hải Ốc Đức chính là vô cùng mạnh đấy."
"Hắn là Thánh ma đạo a." Lâm Lôi vẫn nhớ kỹ lời Đức Tư Lê giới thiệu.
"Thánh ma đạo thì làm sao?" Hải Ốc Đức cười hỏi.
Lâm Lôi xấu hổ cười, trong mắt hắn, Thánh ma đạo không có ma thú bảo hộ nếu quang minh chính đại cùng Thánh vực chiến sĩ đấu thì sẽ rất có hại, Lâm Lôi lớn tiếng hỏi: "Hải Ốc Đức tiên sinh, ngươi chẳng lẽ không có ma thú sao?"
"Có chứ, vốn là có một Thánh vực ma thú, đáng tiếc là chết mất rồi." Hải Ốc Đức thở dài đáp.
Đức Tư Lê cũng gật đầu: "Đó là chuyện của hơn 2000 năm trước, Thánh vực ma thú đó vì bảo vệ Hải Ốc Đặc mà chết. Mặt khác các hảo huynh đệ của chúng ta cũng bỏ mạng. Chúng ta muốn cứu song không kịp, ài ..." Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm tựa hồ đều nhớ lại câu chuyện năm đó.
Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Ở bên cạnh có Đức Tư Lê mà Thánh vực ma thú lại phải bảo vệ Hải Ốc Đức mà chết ư? Tràng chiến đấu đó chẳng biết là thảm thiết đến nhường nào?
"Ngươi nhắc đến ma thú làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thánh ma đạo không có ma thú thì không được ư?" Hải Ốc Đức cười nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi cũng chỉ có thể cười cười.
Theo Lâm Lôi thấy thì ... khi cùng một Thánh ma đạo tỷ thí, phải sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình để xông tới, giết chết đối phương ngay trước khi hắn kịp phát ra ma pháp. Quả là không dễ dàng. Nếu để đối phương phát ra ma pháp, e rằng ngay cả cơ hội chạy trối chết của mình cũng không có.
Chủ yếu là dựa vào tốc độ nhanh mà thôi. Vậy có còn cần phải tỷ thí không?
"Lâm Lôi, ngươi từ sau khi đạt tới Thánh vực cảnh giới thì đều sinh sống ở Áo Bố Lai Ân đế quốc phải không?" Đức Tư Lê đột nhiên hỏi.
Lâm Lôi gật đầu: "Đúng, vậy thì sao?" Hắn cảm thấy nghi hoặc, Đức Tư Lê đột nhiên hỏi chuyện này để làm gì?
Đức Tư Lê cười đáp: "Vậy thì được rồi, Áo Bố Lai Ân đế quốc nổi danh nhờ chiến sĩ, Ngọc Lan đế quốc thì lại dựa vào ma pháp sư mà nổi danh. Những Thánh vực cường giả khủng khiếp mà ngươi gặp phải tại Áo Bố Lai Ân đế quốc đều là Thánh vực chiến sĩ, ngươi vẫn chưa từng thực sự chiến đấu cùng với Thánh ma đạo phải không?"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Đích xác, những Thánh vực cường giả cùng đấu với hắn đều là chiến sĩ, không có ma pháp sư.
Long Nhĩ Tư đại sư là Thánh ma đạo, song lại chưa từng cùng hắn thử sức qua.
"Thánh ma đạo mặc dù yếu hơn so với Thánh vực chiến sĩ, có điều, Áo Bố Lai Ân đế quốc lại quá phân biệt". Đức Tư Lê cảm thán than thở. "Tại đại lục, trong số 4 Thánh vực cường giả thường thì một người là Thánh ma đạo, còn 3 người là Thánh vực chiến sĩ. Song tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, e rằng giữa mười mấy Thánh vực cường giả thì mới có một Thánh ma đạo, quá là chênh lệch."
"Nhưng Ngọc Lan đế quốc thì không giống như vậy, chia đều ra cứ trong 2 Thánh vực cường giả thi có một Thánh ma đạo." Lời Đức Tư Lê vừa nói ra khiến Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Tỷ lệ là một - một?
Ngọc Lan đế quốc quả không hổ là cái nôi của ma pháp sư, Đức Tư Lê tiếp tục nói: "Như Thần Thánh đồng minh cũng nổi danh về ma pháp sư. Có điều, Thần Thánh đồng minh nổi danh về mặt giáo dục ma pháp, trong khi Ngọc Lan đế quốc là vì sự tồn tại của Đại Đế Ti nên mới có nhiều Thánh ma đạo như vậy. Bình thường cứ được làm đệ tử của Đại Đế Ti là có thể trở thành Thánh ma đạo."
Lâm Lôi cảm thấy đầu phát sốt.
Hai kẻ biến thái a.
Một người là Vũ Thần, một người là Đại Đế Ti.
Một người thì dạy ra cả đống Thánh vực chiến sĩ, một người lại xuất ra cả đống Thánh ma đạo.
"Thánh ma đạo, ngươi tưởng là đơn giản như vậy ư? Ta nói cho ngươi hay, một Thánh vực chiến sĩ nếu cùng một Thánh ma đạo chiến đấu, tỷ lệ thắng lợi của Thánh ma đạo ngược lại còn cao hơn một chút." Đức Tư Lê mỉm cười, "Thánh ma đạo vốn tu luyện khó khăn hơn chiến sĩ, ngay cả một nơi coi trọng ma pháp sư như tại Ngọc Lan đế quốc thì tỷ lệ này cũng chỉ là 1-1.
Lâm Lôi gật đầu.
Ma pháp sư tu luyện đích xác là khó khăn hơn chiến sĩ rất nhiều. Lâm Lôi cũng cảm thấy thực kỳ quái ... ma pháp sư tu luyện khó như vậy, nếu đạt tới Thánh vực mà vẫn chỉ bằng chiến sĩ thì chẳng phải là rất oan uổng hay sao? Nhưng tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, Lâm Lôi đã từng được chứng kiến sự cường đại của Thánh vực chiến sĩ.
Đối với Thánh ma đạo, vốn chưa từng để ý đến.
"Lâm Lôi, đi nào, chúng ta ra ngoài ... hôm nay ta phải để Hải Ốc Đức cho ngươi thấy được sự lợi hại của Thánh ma đạo, để sau này có gặp phải Thánh ma đạo cũng sẽ không dám coi thường nữa." Đức Tư Lê đứng lên.
Lâm Lôi cũng lập tức đứng dậy.
Chỉ có trải qua tỷ thí chính thức mới có thể biết được Thánh ma đạo đáng sự đến mức nào.
Bối Bối lúc này cũng đã nhảy lên vai Lâm Lôi, một đám người lập tức rời khỏi động phủ. Lôi Nặc, Mông Ny Tạp do không thể phi hành nên bọn họ cũng chỉ có thể ở lại trong động phủ mà thôi. Những người khác sau khi rời khỏi động phủ rồi thì phi hành tới ra khỏi sơn cốc.
Lâm Lôi cùng đám người này bay tới một sơn mạch khác ở bên ngoài.
"Chúng ta bình thường đều tỷ thí luận bàn ở chỗ này." Đức Tư Lê nói.
Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức, Hi Kim Sâm, Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Phúc Mạn, Băng Sắt Lâm, Lâm Lôi tổng cộng 8 người lăng không mà đứng. Chỗ Lâm Lôi, Hải Ốc Đức 2 người lăng không đứng, khoảng cách với nhau là khoảng chừng 100 mét.
"Qua đây đi." Hải Ốc Đức cười nói, Lâm Lôi cũng không khiêm nhường nữa trút bỏ trường bào, lúc này bắt đầu Long huyết chiến sĩ biến thân, những cái gai dữ tợn từ trán mọc ra, hắc sắc long lân trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân ... đồng tử cũng biến thành màu vàng lợt.
Lâm Lôi thân hình chớp động, "Ầm!" Cực nhanh phóng tới chỗ của Hải Ốc Đức.
"Tốc độ của Lâm Lôi so với lần trước còn nhanh hơn một chút." Mễ Lặc đã phát hiện ra sự tiến bộ của Lâm Lôi, "Song vẫn còn chưa bằng được Hải Ốc Đức."
Hải Ốc Đức mỉm cười, tại xa xa cũng không hề nhúc nhích, đứng tại chỗ chờ Lâm Lôi. Tới khi Lâm Lôi chỉ còn cách người hắn chừng 10 mét, Hải Ốc Đức đột nhiên động đậy, toàn thân trong nháy mắt hóa thành một đạo hỏa quang, chớp lóe rồi lại tăng thêm khoảng cách với Lâm Lôi, khoảng cách giữa 2 người không ngừng được nới rộng.
Luận về tốc độ phi hành, Lâm Lôi không bằng Hải Ốc Đức.
"Đây ..." Lâm Lôi sắc mặt đại biến, tốc độ phi hành không bằng đối phương, chẳng phải là sẽ để đối phương thi triển được ma pháp với mình sao? Quả nhiên là chỉ trong chốc lát, hỏa nhiệt khí lãng đáng sợ lấy Hải Ốc Đức làm trung tâm đã phát ra vô số quang điểm tụ tập ở phía trên đầu Hải Ốc Đức.
Một loạt tiếng kêu cộng hưởng đồng thời vang lên.
Hai chiếc cánh màu đỏ có xen lẫn cả những tia kim sắc trông cứ như là lông cánh bình thường, đôi mắt cao ngạo lạnh như băng ... thể tích đáng sợ thậm chí còn lớn hơn cả cự long, Lâm Lôi một đám người ở trước mặt Hỏa phượng hoàng này chẳng khác nào một con kiến vậy.
"Xùy xùy." Chung quanh không khí liên tục phát ra những âm thanh đáng sợ, loại nhiệt độ cao này khiến cho Lâm Lôi bất đắc dĩ phải tạo ra tầng phòng ngự màu xanh.
Cấm kỵ ma pháp Phượng hoàng huyễn hóa." Lâm Lôi đầu óc như mụ đi.
Hỏa hệ ma pháp được xưng tụng là công kích cực mạnh, chỉ riêng đơn thể công kích ma pháp Phượng hoàng biến ảo thôi so với Thứ nguyên chi nhận thì đã cao hơn một bậc rồi. Lâm Lôi thực sự không có thực lực để ứng phó.
Hỏa phượng hoàng này đột nhiên thể tích lại kịch liệt thu nhỏ lại, bộ dạng ngày càng trở nên chân thực, cuối cùng thu nhỏ lại chỉ còn dài có 10 mét, song vô luận là từ linh mao cho tới ánh mắt đều y hệt như ma thú thực sự vậy, hơn nữa Hỏa phượng hoàng toàn thân còn biến thành màu vàng.
Thể tích nhỏ đi khiến áp lực đè lên Lâm Lôi lại càng thêm đáng sợ.
"Vù." Hỏa phượng hoàng thân hình vừa động đã vọt tới trước mặt Lâm Lôi, Lâm Lôi bên ngoài thân thanh hắc sắc khí lãng quay cuồng, đây chính là Mạch động phòng ngự mà Lâm Lôi vốn vẫn tự tin.
"Xùy xùy." Thanh hắc sắc đấu khí chung quanh Lâm Lôi có thể nhận thấy rõ ràng là đang từ từ bị hủy diệt. "Cứ như vậy thì ta nhất định sẽ không thể chịu đựng nổi." Lâm Lôi lập tức bay ngược trở lại, có điều Hỏa phượng hoàng cũng đồng thời quay trở lại bên cạnh Hải Ốc Đức, Lâm Lôi lúc này mới thở phào một hơi.
Kim sắc Hỏa phượng hòang thực là đáng sợ.
Hải Ốc Đức cười nhìn Lâm Lôi: "Vô luận là chiến sĩ hay là ma pháp sư, đạt tới Thánh vực thì đều có thể phi hành. Về phần tốc độ phi hành thì cũng không nhất thiết là chiến sĩ nhanh hơn. Ví dụ như Phong hệ ma pháp sư, Quang hệ ma pháp sư ... tốc độ cũng rất nhanh. Hay như Hỏa hệ ma pháp sư của ta đây, khi trình độ nghiên cứu đã kỹ càng thì tốc độ tương tự cũng rất nhanh. Chỉ xét về mặt tốc độ, ta cứ để ngươi không đuổi kịp ta là đã có thể dễ dàng đánh bại được ngươi rồi."
"Đương nhiên, nếu mới sơ nhập vào Thánh vực Hỏa hệ thánh ma đạo, Thủy hệ Thánh ma đạo thì không thể bằng ngươi được. Trên phương diện tốc độ, Thánh ma đạo so với Thánh vực chiến sĩ còn kém hơn một bậc. Song vẫn có những Thánh ma đạo mạnh hơn so với Thánh vực chiến sĩ."
Lâm Lôi đã hiểu ra.
Luận về tốc độ, Thánh vực chiến sĩ có lẽ là chiếm được ưu thế, song không nhất định là có thể nhanh hơn so với tất cả các Thánh ma đạo. Vẫn còn có những Thánh ma đạo có tốc độ phi hành cực nhanh. Nếu gặp phải một Thánh ma đạo có tốc độ siêu nhanh thì thực là nguy hiểm ... Nếu gặp phải dạng người này, chỉ có thể lựa chọn cách chạy trốn mà thôi.
"Đương nhiên, phương pháp ứng phó này cũng chỉ thích hợp với một số ít Thánh ma đạo." Hải Ốc Đức tiếp tục nói. "Tiếp tục đi, ngươi cứ tiếp tục công kích ta, ta sẽ thi triển một vài phương pháp thông thường mà Thánh ma đạo hay sử dụng để ứng phó với Thánh vực chiến sĩ."
Lâm Lôi lúc này có cảm giác ...
Có lẽ Thánh ma đạo thực sự còn đáng sợ hơn so với chiến sĩ.
"Chuẩn bị kỹ rồi chứ?" Hải Ốc Đức trên mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 287: Thánh ma đạo đích khả phạ
Chương 287: Thánh ma đạo đích khả phạ