" Ta biết là chúng ta không thể nhường cho bọn chúng, nhưng chúng ta đã thề, lời thề không thể tùy tiện vi phạm" Liêu Kiến đối với chuyện này cũng rất đau đầu, nếu không có Hồng Quân thì hắn đều có thể nói người trong thành phản đối, không giao Lạc Phượng thành. Trước hắn chỉ cần nói người trong thành không đồng ý, thành chủ hắn cũng không làm, mặc dù không còn làm thành chủ nhưng thành trì này vẫn là của Liêu gia bọn chúng.
Nhưng tình hình bây giờ thì không giống như hắn nghĩ nữa, như lời tên tiểu tử kia nói, chỉ cần lôi thôi không giao ra Lạc Phượng thành thì hắn sẽ đến …đồ thành ( giết tất cả người trong thành). Liêu Sơn sau khi bị tên tiểu tử kia công kích giờ vẫn còn run sợ. Nếu cuối cùng hắn không toàn lực chống cực và hi sinh chiến y thì ít nhất bây giờ cũng trọng thương chứ không bị thương nhẹ như bây giờ.
" Liêu Kiến, lần này cá độ là các ngươi thua mà ngươi cũng đã phát thệ, trước hết ngươi từ chức thành chủ, về phần tên tiểu tử như lời các ngươi nói, nếu hắn làm loạn chúng ta có thể huy động lực lượng toàn thành, quay lại giết chết hết người Thánh giới thôn, tuyệt đối không thể để Lạc Phượng thành cho bọn hắn"
Liêu Kiến có một vị gia tộc cao cấp tiền bối, chính là thúc phụ của Liêu Kiến – Liêu Cẩm. Liêu Cẩm thở dài, chỉ một câu nói chính là lột bỏ chức vụ thành chủ của Liêu Kiến.
" Rõ, thúc thúc không nói thì Kiệt nhi cũng sẽ giao lại chức thành chủ, lời thề khó khăn, quả thật Kiệt nhi không còn thích hợp để làm thành chủ nữa" Liêu Kiến đối với vị thúc thúc này rất kính trọng, liền giao ra đại ấn của thành chủ…nhanh chóng bầu ra tân thành chủ.
Ba mươi năm sau - Chủ phủ của Thánh giới thôn.
" Ha ha, tiểu Quân thực lực của đệ thì không cần phải nói rồi, nhưng mà đánh cờ thì…không ra cái dạng gì cả…hắc hắc" Ở hậu viện của chủ phủ, hai người Hồng Quân cùng Nghịch ương đang ngồi đối diện đánh cờ.
Hồng Quân trong lòng thầm kêu khổ, nếu mình có một nửa thực lực của mẫu thân thì tuyệt đối không thua Nghịch ương, đáng tiếc từ trước tới giờ hắn không hề chú ý đến môn này. " Nghịch Uơng lão ca, môn đánh cờ này Hồng Quân tự nhận than thở không bằng huynh, không bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó thống khoái đánh một trận" Hồng Quân mỉm cười nói.
Nghịch ương cuống quít khoát tay, giọng cười cười: " KHông đi, không đi…đánh với đệ một hồi, đệ đánh cho ta gãy xương ra đấy…khục khục…hay nhất là cứ đánh cờ, cứ đánh cờ"
Đột nhiên sắc mặt Nghịch ương biến đổi, hừ lạnh một tiếng " Tiểu Quân, Lạc Phượng thành đã tuyển ra tân thành chủ, hoàn toàn phủ nhận lời thề khi xưa, kể cả là sự an toàn của Thánh giới thôn." " Hừ, đã đoán sớm được, Nghịch ương lão ca không biết dạo này Nghịch thiên nhất kiếm huynh luyện như thế nào rồi?" Những năm qua, ngoài việc đánh cờ với Hồng Quân, lão thường luyện Nghịch thiên nhất kiếm nên mấy năm nay cũng tiến bộ không ít. Khi nghe Hồng Quân hỏi như vậy nhất thời mắt Nghịch ương sang hẳn lên. " Nói cũng là, tự mình luyện cũng không biết mình tiến bộ như thế nào, hay là …tìm nơi nào đó kiểm nghiệm một chút"
Hồng Quân trên mặt nở ra một nụ cười tàn khốc, lạnh lung nói " Được, đệ cũng có ý này, không biết Lạc Phượng thành có bao nhiêu người nhỉ?" " Tiểu Quân, ta nhớ đệ nói là một trăm năm sau??"Nghịch ương nhíu mày, lão tưởng Hồng Quân cấp cho Lạc Phượng thành một trăm năm thời gian.
Hồng Quân cười cười nói " Nghịch ương lão ca, đệ chưa từng có thề mà"
Nghịch ương sửng sốt, người tu chân nói chuyện, không cần thề thốt chỉ cần nói ra khỏi miệng đều phải tôn trọng lời nói của mình, cho dù không tuân thủ thì cũng không được đem chuyện đó ra làm trò đùa. Cho dù Liêu Kiến, Liêu Kiệt cũng chỉ biết tìm cớ phủ nhận những lời mình đã nói, mà hôm nay Hồng Quân nói như vậy…đúng là thuộc vào số ít " Tiểu Quân, đệ phải suy nghĩ cẩn thận nhiều năm như vậy cũng sẽ tới, Thánh giới thôn còn những bảy mươi năm nữa cơ mà" Nghịch ương thật tâm coi Hồng Quân là tiểu huynh đệ, thậm chí có thể coi là tiểu sư phụ, lão thật sự không muốn làm Hồng Quân tùy tiện vi phạm lời nói của mình. " Không quan hệ, lần này chính là huynh muốn kiểm nghiệm thành quả tu luyện của mình, đệ chỉ đi theo phục vụ thôi, nhưng có kẻ nào muốn theo đệ động thủ thì đệ … không ngần ngại phản kháng một chút" Hồng Quân giảo hoạt cười cười. " Ha ha, nguyên lai là như thế, nguyên lai là như thế …cũng là tiểu Quân đệ chu đáo"
Lạc Phượng thành cửa đông---- Có một già một trẻ đang đi vào hướng cửa thành, hai người đi trên đường vừa đi vừa nói, cười, trông có vẻ rất nhàn nhã. Không lâu liền đi đến trước cửa thành. " Đứng lại" Cửa thành có một người là binh lính thủ thành liền quát lên.
Lão già vẫn cười cười, cả hai người liền đi tới trước mặt hai tên lính: " Hai vị quan gia, các ngươi nói ta hả?" " Nói nhảm, người của thần giới thứ hai giám đi đến Lạc Phượng thành làm loạn, lại còn muốn …" Nhưng người gác cổng thành này không nhìn thấu tu vi của lão già này liền dùng thần thức truyền âm cho tiểu đội tới hỗ trợ. Nếu với tu vi của Hồng Quân thì tên lính này sẽ chẳng thèm hỏi mà động thủ ngay lập tức, căn bản không thèm đứng đây nói nhảm. " Ha ha, chúng ta tới đây là để hái quả" Nghịch ương cười ha ha nói, một chút cũng không vội, không thèm để ý tên lính kia có gọi người hay không. Lão có thực lực thì căn bản gã lính có gọi thêm người cũng không sao cả.
Gã lính nghe đến hai từ Hái quả thì lập tức sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, lớn tiếng nói " Cút nhanh lên, chúng ta là người của thần giới thứ nhất như thế nào mà làm trái của các người, đừng nghĩ có thể làm loạn". Kỳ thật gã binh lính này đã đoán hai người này là ai, tân thành chủ đã cảnh báo họ phải cẩn thận với Nghịch Ương và Hồng Quân nhưng cũng không cần khách khí với hai người bọn họ. Thủ thành đội trưởng đã mang tới một trăm người chạy đến nơi này ngăn cản Nghịch Ương và Hồng Quân, mặc dù có nghe nói là Hồng quân rất lợi hại, lợi hại đến nỗi chỉ một kiếm đã giết chết tới bảy ngàn thần nhân, nhưng những người này cơ bản là không có mặt ở hiện trường, không được nhìn thấy sự thật, ngược lại họ còn cho rằng sự việc được đồn thổi. Cũng khó trách được họ, chỉ là một hạ phẩm thần nhân mà chỉ một kiếm giết chết mấy ngàn thần nhân, ngay cả hạ bộ thiên thần cũng chưa chắc làm được nữa là.
" Thật không?" Nghịch Ương trợn mắt nhìn tên binh sỹ đang là hạ phẩm thần nhân hỏi.
Nghịch Ương dù sao cũng là Thượng cấp thần nhân, mà binh sỹ này đâu có được bản lĩnh biến thái như Hồng Quân, cùng là hạ phẩm thần nhân nhưng thực lực thì chênh lệch nhau quá lớn, nên khi thấy hai con mắt của Nghịch Ương đang trợn lên, trong lòng gã binh sỹ toát lên một trận kinh khủng, đó là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm.
" Ngươi, ngươi muốn tìm người nào để thu hoạch?" Gã binh sỹ sợ đến nỗi giọng nói cũng phải trầm xuống vài phần nhún nhường hỏi.
" Liêu Kiến và Liêu Kiệt" Nghịch Ương nói tên hai người, rồi tiếp " Chính là Thành chủ và phó thành chủ trước đây của các ngươi"
" Lớn mật, các ngươi là người của thần giới thứ hai cũng dám đến thành trì của Thần giới thứ nhất giương oai, người đâu, bắt chúng lại cho ta" Đến đây thì trăm gã thần nhân trong tiểu đội chạy đến, cầm đầu là một trung phẩm thần nhân lớn tiếng hô.
Nghịch Ương cùng Hồng Quân đều nhíu mày, Hồng Quân như thế nào cũng không có ý động thủ, tựa giống như hắn nói, chỉ là phụng bồi ( giúp đỡ)mà thôi.
Mười mấy hạ cấp thần nhân hung hăng bay tới, trên người ai cũng toát ra vẻ lạnh lùng, người nọ là trung phẩm thần nhân lớn tiếng nói " Ta khuyên các ngươi nên thúc thủ chịu trói, còn có thể miễn tội chết cho các ngươi"
" Giảm đãng bát phương" Những người này hoàn toàn không có động thủ, thậm chí gã cầm đầu là trung phẩm thần nhân còn chưa nói xong thì Nghịch Ương đã xuất chiêu tám đạo kiếm khí được xuất ra từ thượng phẩm thần khí tung hoành lần lượt thay đổi, tiếng rít xung quanh loạn lên, chỗ mà kiếm khí đi qua mười mấy hạ phẩm thần nhân ngay cả phản kháng cũng không có chết ngay dưới kiếm của Nghịch Ương.
" Ngươi … ngươi dám ngang nhiên ở cửa Lạc Phượng thành giết người, người đâu giết cho ta." Trung phẩm thần nhân quát lớn.
Nghịch Ương khóe miệng lộ một nụ cười đắc ý, đó chính là hiệu quả mà lão đang chờ đợi. " Ta đây chính là từ cửa Lạc Phượng thành giết người đi vào, ta xem Lạc Phượng thành các ngươi có bao nhiêu người để ta giết?"
Lần này có hơn mười người xông tới, lần này không giống như lần trước đứng phân bua, trực tiếp ra tay luôn " Ha ha ha.. đến hay lắm, hãy xem Phá Thiên Kiếm Khí của ta" Đột nhiên chỉ thấy Nghịch Ương được bao vây bởi một đạo quang mang màu lam, quang mang càng ngày càng nhỏ nhưng lại càng rực rỡ. Đạo quang mang lấy Nghịch Ương làm trung tâm nhanh chóng thu nhỏ thành một tiểu cầu màu lam " Bạo" Một tiếng hét lớn và tiếp theo đó là không khác gì tạc đạn bùng nổ. Mấy vạn đạo kiếm khí dũng mãnh bay tán loạn, đang công kích là mười thần nhân thì ngay lập tức chết hơn phân nửa, những kẻ không chết thì cũng trọng thương, kiếm khí tung hoành chỉ có vị trí của Hồng Quân và Nghịch Ương là an toàn, những khu vực xung quanh đều bị tàn phá. Phá thiên kiếm khí chính là được thôi diễn từ Phá thiên kiếm quyết, nó cũng không phải là Phá thiên cửu thức nhưng để đối phó với quần công là hiệu quả nhất. Mặc dù kiếm khí có sức công phá không lớn nhưng hạ phẩm thần nhân thì làm cóc gì có chiến y ngon> Kiếm khí được phát ra từ thượng phẩm thần nhân cộng thêm thượng phẩm thần khí …những người này chỉ còn chết hoặc bị thương mà thôi.Mặt khác trên người Hồng Quân cũng mặc thần khí chiến y, kiếm khí căn bản là không vượt qua được phòng ngự của chiến y. " Vừa rồi ngươi vẫn la lối om sòm mà?" Nghịch Ương nhìn lướt qua gã trung cấp thần nhân cười cười nói. " A..a không phải ta" gã trung phẩm thần nhân cũng đã quá choáng vang, mặc dù dưới tay hắn còn rất nhiều quân nhưng một chiêu của Nghịch Ương đã giết được nhiều người như vậy khiến hắn có đôi chút sững sờ quên cả ra lệnh, trả lời câu hỏi của Nghịch Ương cũng là theo … phản ứng
" Hừ, chết đi" Thần Kiếm trong tay giơ lên, kiếm nhẹ nhàng vung tạo ra một đạo kiếm khí chia gã trung phẩm thần nhân đang sững sờ thành hai nửa.
" Đội trưởng đã chết, Đội trưởng đã chết" những người còn lại vốn đứng sau gã đội trưởng nhìn thấy địch nhân chỉ một kiếm chém chết bao nhiêu đồng bọn, lại một kiếm đưa tiểu đội trưởng chia thành hai nửa thì đều sợ ngây người, không biết ai la lên vài tiếng sau đó bỏ chạy tán loạn.
" Ha ha ha, tiểu Quân, chướng ngại vật đã sạch sẽ rồi, chúng ta lại tiếp tục hành trình, ài cũng không biết Liêu Kiến và Liêu Kiệt ở chỗ nào" Hồng Quân giết chết rất nhiều người căn bản không để ý, ngược lại lại coi như không có gì.( ác ôn)
" Nghịch Ương lão ca, Phá Thiên kiếm quyết của Huynh có tiến bộ đó" Hồng quân cũng cười cười nói, nếu là trước đây thì phá thiên kiếm khí không có lợi hại đến như vậy.
" Cũng là phải hỏi đệ đó, cái gì mới là Nghịch Thiên nhất kiếm, mặc dù ta đã cố gắng ra hết sức…, Phá thiên kiếm quyết cũng cải tạo không ít nên mới được mạnh như vậy, đi, chúng ta tiếp tục thôi"
Hồng Quân chỉ còn biết cười cười, đi theo phía sau Nghịch Ương, giờ thì chẳng còn ai dám ngăn trở bọn họ. Họ chính là hai người khai sáng lịch sử cho thần giới thứ hai, cứ như vậy nghênh ngang tiến vào thành trì của thần giới thứ nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Tinh Thần Biến
Chương 127: Thu Trái
Chương 127: Thu Trái