DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Tinh Thần Biến
Chương 261: Hựu tự bạo liễu

Hắn muốn thi triển thời gian gia tốc trên người sau đó chợt nhằm tới một Huống Thiên Minh trong đó nhưng bất quá chỉ là hư chiêu, mà ý định đánh sâu vào đám người kia sau đó đồng thời sử dụng thời gian tĩnh chỉ đánh lên người một Huống Thiên Minh hơn nữa sử dụng thời gian đảo thối bao vây xung quanh ý định không cho Huống Thiên Minh chạy trốn, đồng thời thi triển sử dụng không gian phá toái oanh kích vào đám người Huống Thiên Minh, lại dùng thuấn di truy kích những tên còn sót lại.

Kết quả mỗi một Huống Thiên Minh đều dễ dàng thi triển trước các loại pháp tắc tiến hành từng bước từng bước phá giải, sau khi Lưu Quang thi triển thời gian gia tốc dường như Huống Thiên Minh kia biết hắn chỉ là dùng hư chiêu nên căn bản là vẫn không nhúc nhích vẫn lăng không đứng đó hài hước nhìn hắn, thoạt nhìn thì có vẻ ngay cả năng lực phản kháng đều không có chỉ cần Lưu Quang nhẹ nhàng vũng tay lên là có thể giải quyết.

Mà kết quả đúng như vậy, Lưu Quang không có động đến hắn mà là đưa pháp tắc thi triển tại đám Huống Thiên Minh kia nhưng mà đám người kia đã sớm chuẩn bị thuấn di, tại thời gian tĩnh chỉ do hắn tạo ra trong chốc lát không có ai, toàn bộ đều đã thuấn di ra ngoài hơn nữa còn thuấn chuyển đến phong toả khu vực Lưu Quang sử dụng thời gian đảo thối.

Bên trong không có ai, không gian phá toái của Lưu Quang căn bản không có một chút tác dụng, hoàn toàn không.

Dựa theo kế hoạch Lưu Quang lập tức lợi dụng thuấn di truy kích kì được một Huống Thiên Minh, phân tích của Lưu Quang xem ra cũng có lí, trong một lúc không thể một hơi khống chế nhiều phân thân chống đỡ như vậy được.

Nhưng Lưu Quang đã sai, công kích của hắn Huống Thiên Minh chẳng lẽ không biết sao?

Bởi vậy từ đầu tới giờ không có một Huống Thiên Minh nào bị thương tổn thậm chí là Lưu Quang khi phá toái không gian khiến năng lượng náo loạn lại càng bổ sung thêm cho bọn người Huống Thiên Minh.

Lưu Quang trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn đám Huống Thiên Minh kim quang loè loè chung quanh.

Lưu Quang biết cứ như vậy cũng không có tác dụng, bất quá hắn căn bản không tìm được biện pháp nào khả dĩ có thể giải quyết tình huống này, nếu công kích hoàn toàn là bổ sung thêm năng lượng cho đối thủ. Còn nếu không công kích vậy chẳng lẽ đường đường là một Thiên Tôn lại bị một Thần Vương nhỏ nhoi đánh cho bỏ chạy sao?

Loại cảm giác vô lực này, Lưu Quang cảm thấy khi ở phiến không gian kì quái kia có khi còn tốt hơn mấy phần, bị một Thần Vương công kích nhục nhã thế này thật sự là phá huỷ đi sự tôn nghiêm của Thiên Tôn, hắn rất muốn bỏ chạy.

Chỉ là Lưu Quang biết hậu quả của việc bỏ chạy, tôn nghiêm của Thiên Tôn mất hết, quả thật chết còn sướng hơn, bởi vậy: "Đánh không được chỉ có chết!" Lưu Quang trong lòng thầm nghĩ.

Cũng bởi vì nghĩ đến bản thân bị một Thần Vương bức bách như thế trong lòng cực kì tức giận, bị cảm xúc chi phối hắn đã hạ quyết tâm hoàn toàn không cần biết gặp hậu quả gì, trong mắt chính là giết, giết!

Sau đó, Trên bầu trời Lưu Quang điện không ngừng xuất hiện không gian phá toái, kể cả bên trong lẫn xung quanh đều bị phá huỷ, đặc biệt là xung quanh nơi Lưu Quang điện cơ hồ bị khe không gian cắn nát không còn một mảnh. Lưu Quang điện trong nháy mắt bị phá huỷ toàn bộ, theo trận chiến biến mất vô ảnh tung.

Mà Huống Thiên Minh như một khán giả căn bản không bị Lưu Quang động đến một chút nào thậm chí còn điều khiển phân thân trêu chọc Lưu Quang khiến hắn càng tức giận, nổi điên công kích.

Là người trong cuộc, đương nhiên Huống Thiên Minh quan tâm đến kết quả, trong quá trình chiến đấu vô số năng lượng màu xám đã dung nhập vào thân thể Huống Thiên Minh, mà Huống Thiên Minh hấp thu ngày càng nhiều năng lượng màu xám kim quang trên người loé ra càng bất phàm, cuối cùng chói mắt khiến người ta không thể nhìn thấy bản thể, khiến cho người khác cảm thấy có thể tuỳ ý nổ mạnh khi không hấp thu nữa.

Mà sau khi đình chỉ hấp thu, Huống Thiên Minh kia không có ngừng lại mà thay vào đó là một Huống Thiên Minh khác tiếp tục hấp thu năng lượng màu xám.

"A!!" Lưu Quang thấy công kích của bản thân không có chút tác dụng nào cả ngược lại biến thành "thuốc bổ" cho địch nhân, hơn nữa Lưu Quang điện cùng với khu vực xung quanh tất cả đều là do bản thân tự huỷ, địch nhân căn bản như là đang đùa giỡn khiến hắn không khỏi rống lớn lên đình chỉ công kích nhàm chán này.

"Đám tiểu quỉ các ngươi! Có bản lãnh xuống đây, cùng ta một choi một a!? Ẩn tàng như vậy không phải là anh hùng!" Đến nước này Lưu Quang phải lực chọn dùng lời nói để chọc giận Huống Thiên Minh.

Bất quá Huống Thiên Minh không vì mấy câu như vậy mà bị chọc giận, hắn vốn tìm đến Lưu Quang là hy vọng lợi dụng y để thử nghiệm một chút uy lực sau sáu lần biến thân hay chính là để cho Lưu Quang biết cho dù bọn hắn không hề ở trong Lĩnh vực Tinh thần cũng không thể dễ dàng khinh dễ, đương nhiên có thể lấy mạng được Lưu Quang thì quá tốt, bất quá còn chưa tới.

Bất quá Huống Thiên Minh cũng biết Thiên Tôn có thể mạnh như vậy cũng không thể dễ dàng giết chết, có thể hao tổn phần nào tốt phần đó.

"Tốt lắm! Ngươi muốn một chọi một, ta đáp ứng ngươi!" Một người trong số phân thân nhìn bên ngoài có kim quang bao bọc mỉm cười xuất hiện.

"Hừ hừ! Có thế chứ, vậy mới là anh hùng!" Lưu Quang thấy mấy lời kích bác của hắn có tác dụng liền không khỏi than thở cùng Huống Thiên Minh.

"Bớt nói nhảm đi! Chẳng lẽ Thiên Tôn chỉ được cái nói nhiều hay sao? Ta thật sự rất hoài nghi!" Huống Thiên Minh lắc đầu, sau đó sắc mặt trầm xuống, hai mắt xuất ra hai luồng băng lãnh hướng Lưu Quang: "Chiến đấu đi!"

Một tiếng "Chiến đấu đi" mặc dù âm lượng không lớn nhưng mang theo chiến ý cực cao, giống như thiên lôi hung hăng oanh kích về phía Lưu Quang. "Rẹt!" Thân ảnh Lưu Quang loé lên trong nháy mắt đã xuất hiện phía trên bên trái Huống Thiên Minh ra tay khiến phương viên mười dặm không gian toàn bộ tan nát.

Vô số Huống Thiên Minh xung quanh đã thuấn di ra ngoài hơn nữa điên cuồng hấp thu năng lượng màu xám.

Mà người Huống Thiên Minh kia không có thuấn di rời đi mà trong chốc lát thuấn chuyển bện người Lưu Quang đồng thời truyền âm:

"Ta cho ngươi biết đối địch với ta có kết quả như thế nào!"

Lưu Quang mặc dù cảm giác được Huống Thiên Minh săp xuất hiện hơn nữa đã có phòng bị bất quá vừa rồi đã phát lực phá huỷ phương viên mười dặm căn bản không có kịp suy nghĩ chống lại, Huống Thiên Minh căn bản không cho hắn cơ hội định thần "Oanh!!!" Một tiếng nổ động trời, không gian vốn đang hồi phục nay lại bắt đầu bị phá toái, năng lượng bộc phát đến tận trời, cung vân vụ một phen náo loạn bất quá cỗ năng lượng này lại bị một lực lượng thần bí ngăn cách căn bản không cách nào thoát ra.

Một Huống Thiên Minh đã tự bạo, kể cả bản thể Huống Thiên Minh cũng bị cỗ năng lượng cường hãn này rung động, nhưng chút nào cũng không để ý có một lực lượng thần bí ngăn cách.

Một người đã gần tới Thiên Tôn cấp bậc tự bạo thật không thể tưởng tượng nổi rung động cỡ nào a, mặc dù Huống Thiên Minh phân ra vô số phân thân nhưng những phân thân này đã hấp thu rất nhiều năng lượng so với Thiên Tôn cũng chẳng kém là bao. Dù sao Thiên Tôn lợi hại nhất vẫn là pháp tắc mà không phải lực lương chân chính của bản thân. Nhưng thân thể Thiên Tôn có thể cường hãn hơn Thần Vương gấp trăm lần a.

Bất quá, phân thân Huống Thiên Minh chỉ có thể hấp thu năng lượng bạo động màu xám lại không thể hấp thu loại năng lượng tự bạo màu vàng được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Sau hồi lâu, khe không gian đã chữa trị cho Lưu Quang bình yên vô sự hư không mà đứng ngửa mặt lên trời cười to hẳn lên:

"A Ha Ha Ha! Ngươi nói là đối đầu với ngươi, chỉ có trình độ như vậy thôi sao? Ngươi khiến ta thất vọng rồi!" Lưu Quang cơ hồ không chút nào bị thương. Hắn bản thân là Thiên Tôn đối với pháp tắc có thể vận dụng tới mức tận cùng.

Khi mới thấy người kia tự bạo, Lưu Quang đã thi triển thời gian tĩnh chỉ pháp tắc bởi vậy năng lượng bạo động chung quanh hắn căn bản không chút nào ảnh hưởng.

Xa xa vô số Huống Thiên Minh cũng ha ha cười to lên, trong đó một Huống Thiên Minh cười nói:

"Ha ha không có nghĩ tới năng lượng tự bạo lại lớn như vậy a!"

Trong khi Lưu Quang há hốc mồm kinh ngạc, Huống Thiên Minh vừa rồi lại mỉm cười nói với hắn:

"Hừ hừ! Tốt lắm Lưu Quang, làm nóng cơ thể đã xong, chuẩn bị tiếp chiêu! Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng mới phải!"

"Hừ Hừ! Một Thần Vương nhỏ nhoi khẩu khí cũng thật cuồng vọng, ta thật muốn xem ngươi có bản lãnh gì." Đối với vận dụng pháp tắc Lưu Quang phi thường tự tin bất quá hắn nói như thế nhưng Huống Thiên Minh đích thật khó đoán khiến cho hắn buồn bực không thôi.

"Sát!" Một Huống Thiên Minh đột nhiên xuất hiện phía trên Lưu Quang mà Lưu Quang đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp xuất thời gian tĩnh chỉ cùng không gian phá toái.

Bất quá kết quả cũng chẳng khác là bao, vẫn chỉ đánh vào không khí, bây giờ đã là chính thức chiến đấu Huống Thiên Minh cũng sẽ không chịu một điểm hạ phong.

Sau khi Lưu Quang công kích thất bại, hai ba thân ảnh Huóng Thiên Minh đã xuất hiện bên người Lưu Quang mặc kệ Lưu Quang công kích thế nào cũng đều chỉ là tàn ảnh mà mỗi lần Lưu Quang công kích đều nhằm cơ hội mà vọt tới tự bạo.

Bất quá ngoại trừ lần đầu tiên thử uy lực tự bạo ra Huống Thiên Minh cũng sẽ không lãng phí một tia năng lượng nào, trong khi Lưu Quang phòng thủ cẩn mật Huống Thiên Minh cũng khoanh tay đứng nhìn không ra đánh.

Cục diện này đã duy trì hơn ba bốn canh giờ, nhìn kĩ đã có trăm ngàn Huống Thiên Minh, rốt cục cũng đã có biến "Xoát!" Một Huống Thiên Minh xuất hiện đằng sau Lưu Quang nhắm ngay lưng hắn mà công kích.

Lưu Quang cuống quít sử dụng thời gian tĩnh chỉ đối phó nhưng lúc này có lẽ do bị phân tâm nên thời gian tĩnh chỉ đã có một điểm sơ hở.

Rất nhanh sau đó một Huống Thiên Minh dọc theo khe hở kia đến bên người Lưu Quang "Oanh!!" Một tiếng nổ, lại một phân thân nữa tự bạo.

Đọc truyện chữ Full