DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Tinh Thần Biến
Chương 374: Tá thế

Bốn đạo quang mang gặp nhau tại trên thành tường đã sớm hóa thành phấn vụn, chỉ thấy không gian bên ngoài ở vị trí của tường thành Tu La thành ngay tức thì lần nữa hỗn loạn trở lại, trên mặt đất, một cái hố to sâu đến mấy trăm trượng kéo dài hơn ba mươi dặm, hầu như một phần năm của Tu La thành ở dưới lực lượng cường hãn này hoàn toàn hóa thành hư vô, may mà, ở những nơi đó đều là quân doanh cùa binh sĩ Tu La tộc, người dân cư ngụ rất thưa thớt, còn đại bộ phận thành dân của Tu La tộc đều là ở tại bên trong Tu La thành.

Không biết có phài là Thiên Mông Đế Hoàng đời trước đã có thể biết trước việc xảy ra sau này, đồng thời có lẽ là cực kỳ coi trọng việc kiến thiết Tu La thành, ở vào thời Thiên Mông quàn nhiệm, Tu La thành hướng ra phía ngoài mở rộng thêm gần trăm dặm, mà tường thành vốn là làm tấm chắn ở bên trong, cơ hồ tất cả mọi thành dân đều là ở chỗ này, còn bên ngoài thành thì hoàn toàn là quân doanh trú đóng, bởi vậy, lực lượng của Tần Vũ và Đế Thích Thiên cùng với Trạc Nghiên va chạm vào nhau cũng không có giết chết bao nhiêu Tu La nhân.

Thần thức Tần Vũ nhận thấy được hết thảy trong lòng có hơi an tâm một chút, mặc dù đứng ở đỉnh cao Chưởng khống giả, Tần Vũ cũng không đem những người bình thường trong cuộc sống thường ngày coi là con sâu cái kiến để ở trong lòng, nhưng dù sao ông không phải là loại tàn sát bừa bãi người vô tội, hơn nữa thường ngày đã chịu ảnh hưởng thiện lương của Khương Lập, trong tim của ông vẫn còn có một tí ti lòng trắc ẩn. Nguồn truyện:

Mà đại trận hộ thành kia cũng cực kỳ lợi hại, làm cho lực lượng của Tần Vũ và Đế Thích Thiên hai người suy yếu đi rất nhiều, mặc dù như thế, Trạc Nghiên sau khi ngăn cản lại lực lượng của hai người, toàn thân cũng bị chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

"Đế Thích Thiên, ngươi tên tiểu nhân hèn hạ này, ta muốn giết ngươi!" Khi tro bụi đầy trời tan đi, Trạc Nghiên cùng đám cao thủ Tu La tộc nhìn lên phía trước thảm hại không chịu nổi, bên kia đúng là Đế Thích Thiên và Tần Vũ đang giằng co dưới chân núi Thiên Sơn.

Mọi người đều là cao thủ, thần thức tất nhiên vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa Tần Vũ cùng Đế Thích Thiên cũng không có ẩn giấu hành tung của mình, quanh thân đều tản phát ra khí tức cường đại kinh người giống như ánh đèn trong đêm tối, lập lòe tỏa sáng, thần thức của mọi người tất nhiên là có thể hết sức dễ dàng phát giác được.

Trạc Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt lộ vẻ đắc ý của Đế Thích Thiên, tức giận lên tiếng chất vấn:

"Ngươi cũng đường đường là Đế quân của Thiên nhân tộc, lại làm sao dùng cái thủ đoạn đê hèn như thế để phá hoại Tu La thành ta?"

Đế Thích Thiên liếc nhìn Tần Vũ một cái, nơi khóe miệng toát ra nụ cười thâm ý sâu sắc, thân ảnh chợt lóe, một cái thuấn di liền tới trước mặt đám Tu La nhân:

"Chuyện này tuy có liên quan đến ta, nhưng cũng không phải lực lượng của một mình ta, ta cùng với Tần huynh đang lúc thỉnh giáo với nhau, cũng không ngờ tới không cách nào khống chế ngăn chặn được lực lượng này, vì thế mới vô tình đánh sâu vào đến Tu La thành ngươi, đồng thời phá hỏng mất Tu La Diệt Sát đại trận của Thiên Mông ngày đó đã thiết lập ra, cũng xin Trạc Nghiên tiểu bối đừng để bụng bỏ qua cho mới phải!"

Đế Thích Thiên trên mặt đầy vẻ châm biếm bình thản, tựa hồ tuyệt nhiên không có xem vấn đề Trạc Nghiên chất vấn để ở trong lòng, ngược lại càng thêm hứng thú nhìn Tần Vũ, khẽ cười nói:

"Tần huynh, tu vi của ngươi tiến bộ thật mau, nếu như ta không có Thiên đạo chi nhận trợ giúp, chỉ sợ cũng chỉ có đánh ra chiêu thức cuối cùng mới có thể đánh bại được ngươi!"

Còn Tần Vũ tại dưới chân núi Thiên Sơn lạnh nhạt cười một tiếng, quay nhìn Hồng Quân đang chú tâm bảo vệ Huống Thiên Minh, thân ảnh thoáng động, đã xuất hiện ở trước mặt Trạc Nghiên và Đế Thích Thiên. Hôm nay lĩnh ngộ được Tự nhiên chi đạo Tần Vũ đã là thân tùy ý động, ở trong không gian này cũng đúng là có thể thuấn di không giới hạn, so với Đế Thích Thiên cũng không kém bao nhiêu.

Trạc Nghiên lần thứ hai nhìn thấy Tần Vũ, lại nghe được Đế Thích Thiên sùng bái người này như thế, trong lòng mặc dù có chút buồn bực, nhưng cũng vô cùng có hứng thú quan sát sắc mặt bình thản của Tần Vũ, chỉ thấy nam tử này mặt mũi anh tuấn sáng sủa, sống mũi thẳng cao biểu hiện hắn có được ý chí và nghị lực cực kỳ cứng cỏi.

"Đế Thích huynh quá khen rồi, Tần mỗ nào có lợi hại gì, dù sao cũng không bằng chúa tể của Thiên giới huynh, Tần mỗ chẳng qua là chiếm tiện nghi về công pháp mà thôi!" Tần Vũ thản nhiên cười, mặt không đổi sắc để mặc cho Trạc Nghiên kia đánh giá, hướng về Đế Thích Thiên nói:

"Nhưng thật ra tâm cơ của Đế Thích huynh Tần mỗ vô cùng bội phục, không nghĩ tới huynh vậy mà lại có thể làm cho lực lượng của chúng ta chuyển hướng đi, tiến tới còn phá hỏng đại trận hộ thành của Tu La thành, quả nhiên là có trí tuệ a!"

Mọi người ở chỗ này sắc mặt đều rất khó coi, Trạc Nghiên ánh mắt co lại, đã chiếu ánh mắt oán độc vào người Đế Thích Thiên sắc mặt bình thản. Thật ra mọi người tại đây cũng không phải là kẻ ngu dốt, dưới chân núi Thiên Sơn, khoảng cách nơi này tuy nói không xa, nhưng cũng không gần, hai người chiến đấu với nhau, trừ phi đánh ra lực lượng hủy thiên diệt địa mới có thể gây thiệt hại tới được nơi đây. Mà một khi đã dùng đến cái loại chiêu thức hủy thiên diệt địa đó, chỉ sợ rằng Thiên sơn nơi đây đã sớm trở thành một cái Thiên Khanh khác, mà không phải giống như hiện trạng bây giờ, chỉ có một cái khe kéo dài hơn mười dặm tới đây.

Càng huống chi, Đế quân Đế Thích Thiên của Thiên giới là ai? Nếu như không tính đến những lão quái vật đã sớm lánh đời ẩn dật, bất luận là trong Tu La giới hay là Thiên giới, Đế Thích Thiên với tu vi chín cánh đã sớm trở thành như là Thần tồn tại trong hai giới, cho dù là Trạc Nghiên ngày thường tự cho mình cao tới đâu đi nữa, cũng không dám dễ dàng mà tùy tiện đối xử, lại càng không dám so ngang vai ngang vế cùng hắn.

Hắn có thể sùng bái một người như thế, chỉ có hai loại tình huống, một loại tự nhiên là có thể đánh bại hắn, đánh cho hắn tâm phục khẩu phục, khi đó hắn cũng không thể không sùng bái. Còn loại tình huống kia chỉ có thể là chiến đấu với nhau một trận gian khổ, nhưng tu vi cũng không có vượt hơn hắn, chỉ bất quá bị hắn lôi kéo tới để chịu hàm oan cho hắn ném đá dấu tay mới có thể sùng bái như vậy.

Mà Tần Vũ này, trong đám cao thủ Tu La hoàn toàn không có người nào từng nghe qua tên của ông, mặc dù khí tức cường giả trên người ông hiện lộ ra không thể nghi ngờ, nhưng làm sao có thể phán định được rốt cục ông mạnh tới cỡ nào chứ?

Cho dù là vô cùng cường đại, một đám đông cao thủ Tu La nhân lại phải sợ sao? Phải biết rằng, trừ phi là cao thủ như Đế Thích Thiên có được bộ phận Thiên đạo, bọn họ có được bộ phận năng lực của Thiên trên cao, có thể không hãi sợ vây công, cho dù Tần Vũ có được tu vi Á Hoàng giai, những người này cũng cũng không hề e ngại. Dù sao tu vi của Trạc Nghiên cũng không tính là thấp, mọi người cùng tiến lên vây công, cho dù Tần Vũ tu vi cao vời, cũng chỉ có thể nhận lấy kết quả cuốn vó mà chạy.

Đương nhiên, bọn họ cũng không biết, còn có hai cao thủ ở một bên tu vi không thể thấp hơn so với Trạc Nghiên.

"Tần Vũ?" Trạc Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm Đế Thích Thiên một hồi lâu, nhưng thấy trên mặt hắn như trước phủ đầy vẻ châm biếm thản nhiên không thèm để ý chút nào, trong lòng mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng cũng biết không cách nào làm gì được hắn, đành phải dời ánh mắt qua Tần Vũ.

"Ta không biết ngươi là người nào, nhưng là, hôm nay hủy diệt đại trận hộ thành của Tu La thành ta, ngươi cũng có một phần trách nhiệm, hãy nói xem, nên như thế nào giải quyết chuyện này đi chứ!" Thần thức của Trạc Nghiên tản phát ra, muốn điều tra thực lực chân chính của Tần Vũ, cũng không ngờ thần thức hoàn toàn không cách nào dò tra ra sự tồn tại của Tần Vũ, tựa hồ lúc này Tần Vũ đứng tại đó chỉ là một đống không khí, không có chút dấu vết nào tồn tại.

Nhưng mắt thường của nàng lại là nhìn thấy rất rõ ràng Tần Vũ vẫn đứng tại chỗ đó cách nàng không xa, hoàn toàn không có nhúc nhích. Cái loại sai biệt khác thường giữa mắt thường và thần thức làm cho nàng cực kỳ khổ sở, thiếu chút nữa đã phun ra máu.

Căm hận trợn mắt nhìn một cái Đế Thích Thiên một cái, cũng đều do lão già này mang đến mầm tai họa cho Tu La tộc, vậy mà lại dẫn đưa tới cao thủ tu vi cao như thế.

Tần Vũ nghe lời nói của Trạc Nghiên, sắc mặt bình thản, Trạc Nghiên này ngày đó trên tường thành Bích thành sớm đã nhìn thấy qua, hai người trong lòng đều biết rõ ràng, thoáng nhìn qua, Tần Vũ nhẹ giọng nói:

"Chuyện này… cùng Tần mỗ không quan hệ, điều này cũng không cần chứng minh, ta nghĩ với nhãn lực của Trạc Nghiên cô nương đã có thể nhìn thấy, hủy diệt đại trận hộ thành của các ngươi cũng không phải là ta, mà là Đế Thích huynh!"

Ông hơi dừng lại một chút, ánh mắt lướt nhìn dưới chân núi Thiên Sơn. Nơi đó, kim quang trên thân thể Huống Thiên Minh càng phát lên mãnh liệt hơn, từng trận từng trận ba động đã bắt đầu hướng bốn phương tám hướng truyền ra. Mà tại bên cạnh Tu La thành, tựa hồ có cái bảo vật gì đó cũng bắt đầu tản phát ra khí tức nhàn nhạt, lại cùng với khí tức trên người Huống Thiên Minh ăn khớp với nhau, hiển nhiên có mối liên quan ở trong đó.

Nghĩ đến Tần Sương đem Thiên đạo chi nhận của Thiên Mông truyền thừa cho hắn giao cho Huống Thiên Minh, Tần Vũ trong lòng khe khẽ thở dài, có lẽ đây mới là Tần Sương chân chính chứ. Cái đứa con thứ hai này từ trước đến giờ quật cường không nói, cũng là cực kỳ có chủ kiến, mặc dù hôm nay đem Thiên đạo chi nhận giao đi có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển tu vi của hắn, nhưng dựa vào Hồng Quân đạo độc nhất vô nhị kia, dù sao cũng có thể hoàn toàn đạt tới cảnh giới Chưởng khống giả được rồi.

Thu lại mối tình thương ấp ủ trong lòng, Tần Vũ vẻ mặt vô tội vạ cười nói:

"Tu vi của ta hôm nay so với Đế Thích huynh còn có một chút chênh lệch, tuy nói có thể ngăn cản được vài lần, nhưng dù sao vẫn không cách nào thao túng được cổ lực lượng cường hãn như vậy để chuyển hướng công tới đại trận hộ thành của Tu La thành, Trạc Nghiên cô nương còn phải xem xét kỹ lưỡng mới đúng a! Có phải hay không, Đế Thích huynh?"

Đế Thích Thiên ngửa mặt lên trời phát ra tràng cười ha hả, cũng không trả lời câu hỏi của Tần Vũ, dù sao hôm nay đại trận hộ thành của Tu La thành đã bị phá hỏng, dù gì đi nữa, Tu La nhân có thể làm gì được hắn? Tự mình lại càng không nên đi thừa nhận cái sự việc tệ hại kia là do chính mình gây ra, dù cho mọi người đều biết rõ ràng trong lòng, chỉ cần không ra mặt thừa nhận, Tu La nhân đâu có thể làm gì được mình?

Nhìn thấy bộ dáng hai người, Trạc Nghiên hận đến sôi gan tím mật, nhưng thực lực trên hết, tu vi của nàng không sánh bằng hai người, cũng chỉ có thể nuốt cay nuốt đắng vào mình, cũng không thể dẫn theo đám cao thủ Tu La tộc bên cạnh cùng bọn họ liều mạng được? Huống chi cho dù là liều mạng, cũng phải có năng lực để liều mới được, sự việc không có nắm chắc, Trạc Nghiên đúng là sẽ không tùy tiện nếm thử.

Trầm mặc một chút, Trạc Nghiên mặt như sương lạnh lạnh giọng nói:

"Đã như vầy, nhị vị lúc này còn tới Tu La thành làm chi? Mặc dù Tu La giới ta yếu thế, không cách nào ngăn cản cao thủ của Thiên giới ngươi, nhưng hôm nay Tu La thành lần đầu gặp đại nạn, nhị vị chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này nhìn mà chê cười hay sao?"

Tần Vũ mỉm cười, nhìn Đế Thích Thiên một cái, nhẹ giọng nói:

"Đã như vậy, Tần mỗ cáo từ trước!" Vừa nói, thân ảnh nhất thời biến mất không còn, thoáng cái đã là tới dưới chân núi Thiên Sơn.

Đế Thích Thiên "ha hả" cười to vài tiếng, đúng là cười trên nổi đau của người khác nói:

"Ta đi đây, nếu nơi này không hoan nghênh ta, cũng muốn tìm một chỗ nghỉ chân một lúc, các vị, cáo từ!" Một đạo kim quang lóe ra, hắn cũng bay nhanh rời đi.

Thấy hai người đi khỏi, Trạc Nghiên cơ hồ tức giận đến cùng cực, tưởng chết đi được nhìn chằm chằm hướng hai người rời đi, lạnh giọng nói:

"Còn lo lắng làm cái gì? Cùng nhau lập tức xây dựng lại toàn bộ vành đai tường thành cho ta, dùng lực lượng của các ngươi rèn luyện tạo dựng tường thành, ta muốn cho nó càng thêm vững chắc..."

Đúng lúc đó, dưới chân núi Thiên Sơn một đạo quang mang trong suốt phóng lên bầu trời cao, còn tại phía Thánh địa, cùng lúc một đạo quang mang như được mời gọi xông thẳng lên trời, hai đạo quang mang lại ở giữa không trung cùng tiếp xúc với nhau.

Trạc Nghiên ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong miệng lời nói còn chưa kịp nói xong cũng ngừng lại, đột nhiên kêu thảm một tiếng:

"Thiên ạ, Thánh địa, Tổ mộc..."

Đọc truyện chữ Full