Với tu vi hiện giờ của Tôn Ngộ Không hơn nữa còn có Đấu chiến côn điển thì Hầu Phí tất nhiên là trông theo không kịp, nhưng xem ra trong lòng lại vô cùng kiêu hãnh
Hắc Vũ có chút nghi hoặc hỏi:
" Nói như vậy các ngươi thật sự phải đi sao?"
Hồng Quân gật đầu nói:
" Đúng vậy, Cha muốn bốn người chúng ta bế quan chính là vì chờ đến ngày hôm nay theo người tiến vào nguyên thuỷ vũ trụ, ngày này rốt cục đã tới "
Tôn Ngộ Không cau mày, nói:
" Tới chỗ Tần tiền bối, nhanh như vậy sao!?"
Huống Thiên Minh nói:
" Đã hơn một trăm năm rồi, cũng không tính là quá nhanh, ta nghĩ Tần tiền bối sớm ở nơi đó sáng tạo không gian của chính mình rồi không chừng "
Cổ Bàn lãnh đạm cười nói theo:
" Xét cho cùng chúng ta tiếp bước Tần tiền bối cũng là vì tại nguyên thuỷ vũ trụ có thể lĩnh ngộ được con đường lớn của chính mình, từ đó mà đạt tới một thành tựu mới … vậy, bây giờ xuất phát a "
Tôn Ngộ Không nhìn thoáng qua Tiểu Bạch vội hỏi:
" Tiểu quân, đem Tiểu Bạch vào trong Hồng Quân phủ, nó không thể rời khỏi ta"
Hồng Quân mỉm cười nói:
" Tiểu Bạch? Yên tâm đi, ta đã nói ngươi và nó có duyên tất nhiên sẽ không để nó lại đâu" nói xong mở ra Hồng Quân phủ đưa Tiểu Bạch vào bên trong
" Tốt lắm, để ta mở đường cho mọi người a!" lúc này Cổ Bàn vung Cổ Bàn phiên lên, bề mặt vũ động, không gian chợt băng toái mà sâu bên trong hư không bị vỡ tan kia hách nhiên là dày đặc Hỗn Độn chất của nguyên thuỷ vũ trụ, từng đoàn từng đoàn Hỗn Độn chất mãnh liệt tựa hồ muốn lao hẳn ra ngoài
Huống Thiên Minh lạnh lùng cười, Thiên Đạo chi nhận phóng ra những dải sáng, chỉ thấy huyết ấn trên trán của hắn bỗng tan biến mọc ra một cái sừng dài nhọn hoắt cong vút hướng lên trời cao, đằng sau lưng cũng hiện lên một cái xương bén nhọn. Tiếng kêu răng rắc không ngừng, kêu to một tiếng, đôi cánh hắc sắc thật lớn bung ra toàn thân thấu phát một cỗ khí thế huỷ diệt
Thiên đạo chi nhận tạo thành một vòng tròn bao lấy Huống Thiên Minh, tản ra quang hoa vàng trắng
Hắc Vũ và Hầu Phí thấy Huống Thiên Minh cự nhiên có thể biến thân tới trình độ này đều là cứng lưỡi, thập phần kinh ngạc. Tôn Ngộ Không cũng mở to hai mắt, lấy tay ngoáy ngoáy tai nói:
" Lão Huống, từ khi nào ngươi trở nên lợi hại như vậy?"
" Đây là lễ vật mà Tần Tư cho ta, bây giờ ta từ trong Thiên Đạo chi nhận đã lĩnh ngộ được phương pháp phân tách Hỗn Độn, ta đi trước a!" nói xong thân thể Huống Thiên Minh liền hoá thành một đạo lưu quang phóng vụt vào trong nguyên thuỷ vũ trụ, thông đạo không gian bắt đầu khởi động Hỗn Độn vật chất nhất thời bị áp chế hẳn
Hồng Quân ha ha cười:
" Lão Huống, chờ ta!"
Đột nhiên thân thể Hồng Quân xảy ra biến hoá rất nhỏ, mặt ngoài da hách nhiên dũng khởi một lớp quang mang màu xám khiến cho người ta một loại cảm giác cực kì chắc chắn, cảm giác bất khả xâm phạm
Cổ Bàn thấy Hồng Quân như vậy, ánh mắt toát ra vẻ than thở, nói:
" Tiểu Quân, xem ra bất diệt phách thể của ngươi đã hoàn thành rồi "
Hồng Quân nhẹ lắc đầu, nói:
" Tiểu Cổ, những năm gần đây ta lợi dụng Hỗn Độn vật chất ngưng luyện thân thể bây giờ mặc dù đã xem như là cơ thể Hỗn Độn nhưng bên trong lại cực thì thâm ảo, bất diệt phách thể của ta bất quá chỉ là khởi đầu mà thôi, tin rằng tới nguyên thuỷ vũ trụ sẽ có đột phá mới, ta đi trước "
Vừa nói xong, Hồng Quân không sử dụng linh bảo hộ thân, nương vào chính bất diệt phách thể tiến vào trong nguyên thuỷ vũ trụ, có điều mỗi một bước của hắn Hỗn Độn vật chất tựa như dần dần tách ra, như là không có điều gì phải bận tâm
Tôn Ngộ Không có chút quyến luyến nhìn Hầu Phí thấp giọng nói:
" Sư phụ, ta phải đi rồi "
Hầu Phí hừ nhẹ lớn tiếng nói:
" Đi mau đi, ở nơi đó nếu không ra gì thì đừng trở về gặp ta!"
Tôn Ngộ Không gật đầu tiến đến cái khe không gian, vô thượng chiến ý bộc phát, khí thế của Đấu chiến côn điển hình thành một đạo kim quang thuỷ dũng thô tế bắn vào trong nguyên thuỷ vũ trụ, một thông đạo nhất thời xuất hiện trước mặt hắn
Hầu Phí nhìn bóng lưng Tôn Ngộ Không rời đi tựa hồ có chút bất đắc dĩ thởi dài như không thể nói thành lời:
" Xú tiểu tử, phải cẩn thận một chút "
Ba người đều đã tiến vào bên trong Hỗn Độn, Cổ Bàn nhìn Hắc Vũ và Hầu Phí chắp tay nói:
" Hai vị tiền bối, cáo từ " nói xong liền khởi động Cổ Bàn phiên cũng đi vào cái khe rộng mười thước kia rồi cuối cùng biến mất không thấy đâu
Hắc Vũ thở dài, nói:
" Nơi đó cuối cùng cũng không phải thế giới của chúng ta, đi thôi "
Hầu Phí gật đầu, hai đạo thân ảnh trong nháy mắt biến mất trong vô tận hư không
…
Cũng giống lần đầu tiên bước vào nguyên thuỷ vũ trụ của Tần Vũ, nơi này phần lớn còn chưa có vũ trụ bị khai tích, Hỗn Độn vật chất sung túc cơ hồ chưa từng bị chạm tới
Huống Thiên Minh đi phía trước, lực lượng Thiên đạo chi nhận đã hoàn toàn đưa Hỗn Độn vật chất tách ra. Bốn người đều có thủ pháp riêng, tại nguyên thuỷ vũ trụ không có trở ngại gì
" Tiểu Quân, Tần tiền bối hiện giờ không biết ở địa phương nào, muốn tìm người sợ rằng rất khó khăn" Tôn Ngộ Không nói
Khuôn mặt Hồng Quân chớp động quang mang hiện lên một tia cười nhạt:
" Đợi thời cơ chín muồi chúng ta nhất định sẽ gặp, bất quá hiện giờ chúng ta tới nơi này cũng không phải đi tìm Cha mà tại phiến vũ trụ này lĩnh ngộ đường lớn "
Cổ Bàn gật đầu:
" Nghe Tần tiền bối nói tại phiến vũ trụ này đã có tinh vực bị người ta khai tích, ta nghĩ thành tựu của bọn họ so với Hồng Mông vũ trụ còn cao thâm hơn "
Nói đến thành tựu, Huống Thiên Minh đi tít đằng trước tựa hồ mới hứng chí đột nhiên hỏi:
" Được rồi, những năm gần đây chúng ta đều đã có những thành tựu riêng nhưng Tiểu Cổ ngươi rốt cục đã lĩnh ngộ được cái gì, chẳng lẽ chỉ là cái trường phiên này sao?"
Cổ Bàn mỉm cười, nói:
" Tất nhiên không phải, Cổ Bàn phiên chỉ là La bàn của ta cùng với Hỗn Độn vật chất mà ngưng luyện thành Hỗn Độn linh bảo thôi, lĩnh ngộ của ta có thể không chỉ là huyền cơ bên trong Cổ Bàn phiên, còn có một ít … đồ vật bên trong nguyên thuỷ vũ trụ này "
Tôn Ngộ Không mắt sáng ngời, nói:
" Vật gì, nói ta nghe hoặc là đem ra cho mọi người nhìn xem "
Cổ Bàn bất đắc dĩ cười một tiếng, tức thì há miệng, yết hầu đột nhiên bộc phát ra một âm " A ", thanh âm hùng hồn như uẩn tàng sức mãnh liệt của ngọn núi lửa ngủ yên hàng ngàn ngàn năm đột nhiên tuôn trào, khí thế như hồng thuỷ, Hỗn Độn vật chất bốn phía tất cả đều bị thanh âm đánh tan tới mười thước xung quanh
" Đây là vũ trụ thiên địa lúc sở sinh phát ra thanh âm, đương nhiên ta chỉ là mới lĩnh ngộ một chút vỏ ngoài mà thôi, vì muốn hiểu được sự huyền diệu của nó cho nên muốn đi vào nguyên thuỷ vũ trụ tham cứu một phen "
Mọi người lúc này mới giật mình hiểu ra kêu ác một tiếng
Sau một lúc lâu, Hồng Quân đột nhiên nhíu mày nét mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nói:
" Các ngươi có cảm giác được không, tựa hồ có một cỗ áp chế rất nhỏ đang hướng chúng ta đi tới "
Huống Thiên Minh nói:
" Ta cũng cảm giác được rồi, có thể là lần đầu tới nơi này nên có chút chưa thích ứng, có lẽ do chưa quen a "
Kỳ thật Cổ Bàn cùng Tôn Ngộ Không cũng đều cảm giác được nhưng cỗ áp chế rất nhỏ này cũng không ảnh hưởng gì lại nghe Huống Thiên Minh giải thích cũng không để ý tới nữa, duy chỉ có Hồng Quân lại cực kì chú ý đến một tia cảm giác áp chế rất nhỏ này
Lần đầu tiên bốn người bước vào Hỗn Độn, đi tới nguyên thuỷ vũ trụ, tất cả pháp tắc đã lĩnh ngộ tại Hồng Mông vũ trụ cũng sẽ không thể sử dụng, điều này không có gì là kì quái
Song chính như Hồng Quân đã cảm giác, không bao lâu sau tia áp chế nhỏ nhoi kia phảng phất lớn dần cuối cùng khiến bốn người tỉnh ngộ
Cổ Bàn nét mặt khẽ ngưng trọng hẳn, nói:
" Xem ra nguyên thuỷ vũ trụ này không đơn giản như chúng ta nghĩ, nhất định là có tồn tại pháp tắc áp chế chúng ta "
" Làm sao bây giờ, cỗ áp chế lực lượng này lại không ngừng khoách trương, sợ rằng không bao lâu một thân tu vi của chúng ta sẽ bị hoàn toàn phế bỏ " Tôn Ngộ Không lo lắng nói, vô luận là có thả ra Vô thượng chiến ý hay là sử dụng Đấu chiến côn điển thì lực lượng áp chế kia thuỷ chung không có suy giảm
Hồng Quân nhẹ giọng nói:
" Đây là hiện tượng tự nhiên, chúng ta là không có cách át chế rồi, xem ra đi tới vũ trụ này thực lực của chúng ta sẽ bị áp chế rất lớn, trừ phi lĩnh ngộ được pháp tắc cua vũ trụ này "
Cổ Bàn gật đầu:
" Có thể nói như vậy, nhưng pháp tắc của nguyên thuỷ vũ trụ so với Hồng Mông vũ trụ tuyệt đối là cao thâm hơn nhiều, muốn lĩnh ngộ lại dễ dàng vậy sao, xem ra chúng ta phải chấp nhận sự thật trước mắt "
Tất cả đều giống trạng thái khi Tần Vũ đi tới nguyên thuỷ vũ trụ, mỗi người đều mang trên vai một cảm giác áp chế mãnh liệt khiến cho năng lực bọn hắn tụt xuống hạn độ thấp nhất. Hơn nữa tất cả nguyên tố pháp tắc đều xung khắc, dường như bốn người trong giây lát từ chưởng khống giả tụt xuống cảnh giới Thiên thần vậy, thực lực sớm đã Thiên soa địa biệt
" Xem ra đây chính là trải nghiệm đầu tiên của nguyên thuỷ vũ trụ, thần thức hay thậm chí năng lực dự tri của ta đã đều bị phong bế " giọng nói Huống Thiên Minh mang theo vài phần không thể tư nghị rồi lại như là không thể tránh được sự thật
Tôn Ngộ Không lập tức thử nghiệm một chút, không nghĩ tới thần thức chỉ có thể phóng ra khoảng cách chưa đến mười thước, thậm chĩ còn không bằng mắt thường, lúc trước Tần Vũ tới nơi này cũng không thể bằng
Thần sắc Cổ Bàn dị thường nghiêm trọng nhìn Cổ Bàn phiên trong tay nói:
" Xem ra bây giờ duy nhất không bị áp chế chính là linh bảo trong tay chúng ta "
Đích xác là vậy, lực lượng áp chế của Nguyên thuỷ vũ trụ đối với linh bảo không có tắc dụng
Ánh mắt thâm thuý của Hồng Quân đảo qua bốn phía Hỗn Độn không gian, nói:
" Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được một cái tinh vực bị khai tích để có thể thích ứng với nơi đây nếu không điều này đối với chúng ta cực kì bất lợi "
Khả năng áp chế của pháp tắc nguyên thuỷ vũ trụ đối với bốn người là không thể tưởng tượng, loại … thực lực này hốt nhiên khiến trong lòng tất cả đều nhận thấy một loại cảm giác không ổn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hậu Tinh Thần Biến
Chương 443: Bước vào nguyên thuỷ vũ trụ
Chương 443: Bước vào nguyên thuỷ vũ trụ