Thấy một màn như vậy, toàn bộ nam nhân tại chỗ đều không khỏi một trận há hốc mồm, nhưng ngay sau đó liền vang lên một mảnh thanh âm than thở tiếc hận, ánh mắt một đám nhìn về phía Phong Liệt quả thực ghen tỵ với muốn chết, ngay cả bọn người Triệu Trang cũng hận không thể đem Phong Liệt đè xuống đất hung hăng hành hạ một bữa.
Như vậy cũng tốt so với việc trơ mắt nhìn một cái tay lớn muốn ngắt đi một đóa hoa tươi xinh đẹp vô cùng, mặc dù phía trên cái tay này tràn đầy nhẫn vàng cũng không cách nào khiến người ta gật bừa.
-Khốn kiếp! Buông U Nguyệt ra.
Nhạc Đông Thần cũng khó mà giữ vững bình tĩnh được nữa, trầm giọng phẫn nộ quát.
-Đủ rồi!
Phong Liệt đem Lý U Nguyệt ôm về phía sau, lạnh lùng nhìn Nhạc Đông Thần, đồng thời hơi phóng ra một chút uy áp mạnh mẽ, cao giọng lạnh lùng nói:
-Ta không quan tâm ngươi là ai? Tốt nhất đừng chọc vào ta! Đa tạ các ngươi dọc đường đi đã hộ tống U Nguyệt, bất quá từ giờ trở đi, các ngươi nên làm gì thì làm đi, U Nguyệt có ta chiếu cố là đủ rồi!
Những lời này có thể nói là nói năng có khí phách, nói xong tất cả mọi người đều thấy sửng sốt, hơn nữa bị uy áp mạnh mẽ của Phong Liệt chấn động, mọi người trong khoảng thời gian ngắn đều có chút thất thần, sau khi Nhạc Đông Thần cả kinh, không khỏi giận đến mức khóe mắt cũng tràn ngập lửa giận.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào dám nói với mình như thế, hơn nữa hắn đã sớm biết, Phong Liệt mới chỉ có tu vi Nguyên Khí Cảnh Tứ hoặc Ngũ Trọng Thiên mà thôi, mặc dù vừa rồi một ít uy áp trong nháy mắt kia có chút kinh người, nhưng còn chưa đủ để lấy thực lực đó hù dọa hắn.
Trong cơn giận dữ, hắn đang muốn hạ lệnh đánh giết Phong Liệt, nhưng sắc mặt không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy Phong Liệt lúc trước có khí diễm lớn lối không ai bì nổi, lúc này thế nhưng đột nhiên ôm lấy Lý U Nguyệt, ba bước rồi hai bước, nhanh chóng lướt về phía đầu Long Tượng cách đó không xa, sau đó trong nháy mắt tung người lên trên chiếc lưng rộng rãi cuar Long Tượng, lúc này mới quay mặt lại nhìn thoáng qua mọi người, trên mặt rõ ràng có vẻ đắc ý.
Mà Lý U Nguyệt trong lòng ngực của hắn cũng là trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, ở trong ngực tình lang một trận ngất ngất vui sướng, lúc kịp phản ứng đã phát hiện mình thế nhưng đã ngồi trên lưng voi, nhất thời xấu hổ vạn phần, hung hăng bấm vào bắp đùi của Phong Liệt một cái, ngoài miệng bất mãn gắt giọng:
-Phong Liệt, ngươi giở trò quỷ gì a? Chán ghét muốn chết!
-Ha hả, phu quân của ngươi hiện tại bị thương trong người, thật sự không thích hợp đánh nhau, bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trước, hắc hắc hắc.
Phong Liệt cười đắc ý nói.
Vừa rồi hắn thật ra cũng chỉ là gượng chống đỡ thôi, nhưng trong lòng đổ một trận mồ hôi lạnh.
Nếu là thuộc hạ của Nhạc Đông Thần thật sự liều mạng xông lên động thủ, sợ rằng có thể dễ dàng băm hắn thành thịt vụn, đoán chừng ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Cho nên hắn không thể không lớn tiếng doạ người, sau đó nhân cơ hội chuồn khỏi vòng vây, giờ phút này đã ngồi trên lưng Đại Sơn thì lại khác biệt so với lúc trước, muốn đánh muốn đi hắn cũng phụng bồi.
- A? Ngươi bị thương? Thương ở đâu? Có nặng lắm không?
Lý U Nguyệt vừa nghe thấy Phong Liệt bị thương nặng không thể động thủ, không khỏi duyên dáng hô to lên, đôi mắt trong veo như nước không thể che dấu nổi vẻ lo lắng, xoay người lại đánh giá Phong Liệt cẩn thận từ trên xuống dưới.
Phong Liệt thấy giai nhân trước mặt không hề che dấu vẻ quan tâm, trong lòng không khỏi khoan khoái. Hắn không hề để ý, cười khẽ nói:
- Mấy ngày trước, suýt chút nữa đã bị một lão già làm nát hết xương cốt toàn thân, bất quá hiện giờ đã không đáng ngại nữa. Ngươi yên tâm, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao.
- Cái gì? Đánh nát xương cốt toàn thân còn không sao? Ngươi...
Nghe Phong Liệt nói thế, Lý U Nguyệt lại càng thêm lo lắng. Nàng nghĩ nghĩ, vội vàng lấy một chiếc bình nhỏ màu xanh từ trong giới chỉ, liên tục đổ ra ba viên đan dược phát ra lục mang sáng lấp lánh, đưa tới bên miệng Phong Liệt, nũng nịu thúc giục:
- Mau ăn đi, có thể làm ngươi khỏi nhanh hơn.
- Đây... Đây là Huyền Nguyên Bất Tử đan?
Phong Liệt ngơ ngác nhìn ba viên đang dược trong bàn tay trắng như bạch ngọc của giai nhân, người dược hương thấm lòng người kia, sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
Huyền Nguyên Bất Tử đan chính là đan dược chữa thương nổi tiếng cả đại lục, có thể nói là vô giá, so với Long Tủy Bổ Thiên đan cũng chẳng kém là bao. Hơn nữa, đây là thần đan chuyên dùng cho chữa thương, được xưng là chỉ cần còn một hơi thì vẫn có thể cứu sống về tử Quỷ Môn quan.
Khi ở Ám Vũ Viện, tên Trần Lượng kia bị Phong Liệt đánh cho xương cốt trên người đều nát vụn. Sau khi ăn một viên Huyền Nguyên Bất Tử đan, thương thế lại khỏi hẳn sau mấy ngày, trở nên sanh long hoạt hổ, dược hiệu của nó không phải bàn cãi.
Sau khi sửng sốt, Phong Liệt lập tức liền vui mừng quá đỗi, hắn tự nhiên sẽ không khách khi với thứ mà lão bà mình đưa. Vội vàng lè lưỡi ra liếm một viên Huyền Nguyên Bất Tử đan vào miệng, nuốt xuống. Đồng thời còn không quên ném cho Lý U Nguyệt một ánh mắt khiêu khích.
- Ai nha! Ngươi... Ngươi muốn chết à! Khi nào rồi mà còn như vậy...
Thân thể Lý U Nguyệt không khỏi run nhẹ, sắc mặt xấu hổ vô cùng, thiếu chút nữa đã vung tay ném bỏ hai viên đan dược còn lại đi. Lập tức lại buồn bực nghiến răng nghiến lợi, quả thực nàng cực kỳ bất đắc dĩ với hành vi vô lại của Phong Liệt. Nhịn không được hung hăng véo một cái lên đùi Phong Liệt cho hả giận.
Vừa thấy Lý U Nguyệt muốn nổi giận, Phong Liệt vội vàng thành thật lại xin tha, nhưng vẫn há miệng cười ngây ngốc không thôi, loại cảm giác này đúng là rất hưởng thụ.
Nhưng tiếp đó, dược hiệu của Huyền Nguyên Bất Tử đan đột nhiên phát tác, trong cơ thể vang lên một tiếng "đùng" nhỏ, rất quỷ dị.
Sắc mặt Phong Liệt nhất thời biến ảo, lúc xanh lúc trắng. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu, tác dụng của thần đan cực kỳ mạnh, rất nhanh chữa trị kinh mạch và xương cốt bị thương của hắn. Hiệu quả phải tốt hơn Long Tủy Bổ Thiên đan hơn mười lần.
Sau khi hắn ăn hơi mười viên Diệu Xuân đan và một viên Long Tủy Bổ Thiên đan, thương thế trong cơ thể đã tốt hơn một nửa. Còn lại chỉ cần tu dưỡng mười ngày nửa tháng nữa là có thể khỏi hẳn.
Nhưng lúc này lại ăn thêm một viên Huyền Nguyên Bất Tử đan, Phong Liệt cảm giác chỉ cần hai ba ngày là đã có thể khôi phục đến trạng thánh toàn thịnh, hơn nữa không chừng tu vi còn tăng cao một tầng, khiến trong lòng hắn vui sướng dị thường.
Thật lâu sau, tác dụng của thần đan rốt cuộc đã phát huy xong, Phong Liệt mở mắt, hai đạo tinh mang chợt lóe qua. Hắn mừng rỡ hận không thể lập tức ôm Lý U Nguyệt mà hôn nàng hai cái.
Nhưng lúc này, hắn dĩ nhiên phát hiện tình huống xung quanh không ổn, bởi vì bốn phía quanh Đại Sơn đã bị đám người Nhạc Đông Thần vây quanh, tình thế không lạc quan lắm.
- Phong huynh cẩn thận a!
Đám người Triệu Thung bị thuộc hạ của Nhạc Đông Thần ngăn cản cách đó không xa, sốt ruột nhìn hắn.
Mà lúc này Nhạc Đông Thần đang đứng phía trước Đại Sơn, thanh loan đao sắc bén trong tay run lên nhè nhẹ, gương mặt vặn vẹo đến cực điểm, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt và Lý U Nguyệt phẫn nộ như muốn ăn thịt người.
Thấy Phong Liệt thân mật với người trong lòng mình trước mặt bao người như vậy, hắn sớm đã giận sôi gan, ngoài miệng nhịn không được mà hung hăng mắng:
- Đôi cẩu nam nữ chết tiệt các ngươi, quả thực không biết xấu hổ! Người đến...
- Câm miệng!
Ngoài dự đoán mọi người là, Lý U Nguyệt vốn điềm tĩnh nhu nhược đột nhiên lại trở nên lạnh lùng, quát nói:
- Nhạc Đông Thần, tuy cha ta có thiện cảm với ngươi, nhưng Phong Liệt đã là phu quân ta. Nếu ngươi dám cố tình gây sự, đừng trách bản tiểu thư trở mặt!
Phong Liệt kinh ngạc nhìn giai nhân trước mắt, cằm suýt nữa rớt xuống. Đột nhiên hắn phát hiện hình như mình còn chưa hiểu rõ hết về Lý U Nguyệt.
Lúc này Lý U Nguyệt nổi giận, rất có khí thế của thượng vị giả, làm cho hắn lại có thêm một chút hiểu biết về nữ nhân của mình.
Sắc mặt Nhạc Đông Thần bị kiềm hãm, lập tức âm trầm nói:
- Phu quân? Hừ! Lý hộ pháp cũng đã nói ngươi vẫn chưa thành thân, tại sao đã có phu quân? Hơn nữa hai người ta và ngươi vừa sinh ra đã có hôn ước, tuy lúc trước ngươi mất tích mười năm, nhưng hôn ước vẫn chưa bị hủy bỏ, cho nên phu quân của ngươi chỉ có thể là ta – Nhạc Đông Thần!
Lý U Nguyệt cười lạnh lùng:
- Hừ, từ lúc ta rời khỏi Lý gia năm bảy tuổi, vận mệnh của ta đã không liên quan gì đến Lý gia nữa! Cha ta còn không hoàn thành nổi trách nhiệm của một người cha, dựa vào cái gì mà đòi quyết định hôn sự của ta? Hôm nay nếu ngươi dám động đến một đầu ngón tay của Phong Liệt, từ nay về sau Lý gia ta không chết không dừng với Nhạc gia các ngươi!
- Ngươi... Hừ, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ tử của Lý gia mà thôi, dựa vào cái gì mà làm cả Lý gia đối địch với Nhạc gia ta? Điều này cũng không phải quá buồn cười chứ? Hôm nay bản công tử muốn cho ngươi trơ mắt nhìn tiểu tạp chủng này chết không toàn thây!
Nhạc Đông Thần cười lạnh nói.
- Dựa vào cái gì? Hừ! Chỉ bằng Lý U Nguyệt ta là thiên tài Cửu phẩm huyết mạch duy nhất của Lý gia! Ngươi nói ta có đủ tư cách hay không?
Lý U Nguyệt hừ lạnh không chút nhượng bộ.
Lời này của nàng vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, giống như mới nhận thức lại Lý U Nguyệt một lần nữa vậy.
- Cái gì? Cửu phẩm huyết mạch? Sao... sao có thể?
- Lý U Nguyệt thế nhưng lại là Cửu phẩm huyết mạch? Thật hay giả vậy?
- Chẳng lẽ trừ bỏ Phong Liệt thì Ma Long giáo chúng ta còn thiên tài Cửu phẩm huyết mạch thứ hai sao? Điều này quá khó tin!
...
Lúc này, chẳng những đám người Nhạc Đông Thần trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Phong Liệt và mấy người Triệu Thung cách đó không xa đều bị hung hăng chấn động. Nhất tề nhìn chằm chằm vào Lý U Nguyệt không chuyển mắt.
Trong lòng Phong Liệt không khỏi dậy lên kinh đào hãi lãng, Lý U Nguyệt thức tỉnh Ma Long huyết mạch cũng có quan hệ rất lớn với hắn. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng huyết mạch của nàng lại là Cửu phẩm! Bởi vậy, Phong Liệt không khỏi nghĩ tới, huyết mạch của Kim Câu là mấy phẩm? Hay là huyết mạch của hắn...
Sau một lúc yên tĩnh, nhất thời mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại.
Lúc này, ánh mắt đám người Nhạc Đông Thần và bốn thị nữ của Lý U Nguyệt nhìn nàng đã có khác biệt rất lớn. Khiếp sợ, ghen tị, hâm mộ, rồi còn một chút sợ hãi.
Trước kia, Lý U Nguyệt trong mắt họ vẻn vẹn chỉ là một tiểu thư bình thường của Lý gia mà thôi. Tuy nàng thuộc về dòng chính, lại có dung mạo vô song, nhưng trước giờ làm việc lại rất lặng lẽ. Trong mắt mọi người, nàng chỉ là một bình hoa xuất thân không tệ mà thôi.
Nhưng giờ phút này, nếu những điều Lý U Nguyệt nói là sự thật thì địa vị của nàng ở Lý gia sẽ nhảy vọt cả ngàn trượng, cao thượng vô cùng, sẽ không có ai dám khinh thường dù chỉ một chút. Hơn nữa, trong thế hệ trẻ của Lý gia, nàng đúng thực là có tư cách đại biểu Lý gia, hơn nữa còn có thể nói là rất trọng lượng.
Sắc mặt Nhạc Đông Thần cực kỳ phức tạp. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lý U Nguyệt hơi lóe lên, thẳng đến thật lâu sau mới bỗng nhiên cười nhẹ nói:
- U Nguyệt, ngươi biết Nhạc Đông Thần ta luôn ái mộ ngươi, chuyện hôm nay là ta bị tên khốn Phong Liệt kia làm tức đến hồ đồ, ngươi đừng giận ta nữa được không? Dù gì đi nữa, ta và ngươi cũng là người một nhà, chỉ cần xóa sạch quan hệ với Phong Liệt, về sau Nhạc Đông Thần ta chắc chắn sẽ thật tốt với ngươi.
- Hừ! Lời của bản tiểu thư ngươi còn chưa nghe rõ sao? Phu quân ta là Phong Liệt, ngươi khỏi phải si tâm vọng tưởng! Từ giờ trở đi chúng ta tách ra thôi, ta không cần các ngươi bảo vệ, về phía cha thì ta sẽ giải thích sau!
Lý U Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi, không hề để ý đến sắc mặt khó chịu của Nhạc Đông Thần nữa.
- Ngươi...
Nhạc Đông Thần không nghĩ tới việc mình hạ mình nói ra mấy lời này mà người ta lại chẳng nể mặt chút nào, suýt nữa bị tức đến lộn ruột. Ngực hắn kịch liệt phập phồng vài cái, nhưng cuối cùng mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng xuống, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, nói với đám thuộc hạ:
- Chúng ta đi!
- Công tử, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao...
Gã thị vệ tu vi Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên tên là Nhạc Phong kia không nhịn nổi tức giận, nhìn về phía Nhạc Đông Thần nói.
- Lời của ta còn chưa rõ ràng sao?
Nhạc Đông Thần hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức dẫn đầu rời đi.
Cả đám thuộc hạ của hắn nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Lạnh lùng nhìn đám người Nhạc Đông Thần chậm rãi biến mất trong rừng, mấy người Triệu Thung cũng dần dần trầm tĩnh lại. Đối mặt với mấy tên cao thủ Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên, áp lực tự nhiên sẽ không nhỏ, tất cả đều âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Lúc này, bốn thị nữ mỹ mạo của Lý U Nguyệt cũng nhanh chóng bước đến, cả đám khúm núm nhìn Lý U Nguyệt, giống như trẻ con làm sai việc gì vậy, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán.
Các nàng hầu hạ Lý U Nguyệt một đoạn thời gian, nhưng đối với lời nói của Lý U Nguyệt thường xuyên bằng mặt không bằng lòng, thuận tiện bắt nạt một chút. Vừa rồi đám người Nhạc Đông Thần định gây bất lợi cho Phong Liệt, các nàng lại đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Nhưng lúc này, nếu các nàng đã biết Lý U Nguyệt chính là thiên tài Cửu phẩm huyết mạch vạn năm khó tìm, cho các nàng cả trăm lá gan cũng không dám trái lời. Nhất thời, cả đám đều hối hận không thôi vì hành động của mình.
- Tiểu thư, ta... trước kia chúng ta...
- Mấy người các ngươi đều về đi! Ta không cần các ngươi hầu hạ.
Lý U Nguyệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn các nàng một cái, hơi nhíu mi nào. Sau đó lại thầm gạt bàn tay đang không thành thật của Phong Liệt ra.
- A? Đừng mà tiểu thư, trước kia là chúng ta không đúng! Ngài đánh chúng ta, mắng chúng ta cũng được, nhưng xin đừng đuổi chúng ta đi a!
- Đúng vậy tiểu thư! Nếu ngài đuổi chúng ta đi, sau khi trở về nhất định chúng ta sẽ phải chết...
...
Thấy Lý U Nguyệt thường ngày nhu nhược lại biểu hiện ra mặt cường thế của mình, tứ nữ nhất thời sợ tới hoa dung thất sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin.
Làm nô tỳ của Lý gia, nếu khiến cho chủ tử không vui, bị đuổi về thì chỉ có đường chết, không hề có lựa chọn thứ hai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Long Phiên Thiên
Chương 80: Giai nhân nổi giận
Chương 80: Giai nhân nổi giận