Tình hình hiện giờ hắn chỉ là con cờ trong tay Nhân Hoàng, Long Chủ, không có sức phản kháng, hắn chỉ có thể đi tiếp con đường này. Nhưng mà, hắn chưa chắc không thể sắp đặt mấy hậu chiêu đề phòng bất trắc.
Tiếp theo Phong Liệt nhắm mắt lại, giống hàng ngàn long hoàng, bắt đầu nuốt nguyên khí và mảnh vụn pháp tắc ồ ạt, dần chìm đắm trong tu luyện điên cuồng.
Bên huyết hồ, Long Chủ uống mỹ tửu trong bình rượu, đôi mắt sâu thẳm chớp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Cách gã không xa, Nhân Hoàng và hơn ba mươi tuyệt thế cường giả b phủ trong ánh sáng màu khác nhau bình tĩnh đứng nhìn tế đàn trong hồ.
Giây phút Cửu Ly phân thân rời đi thì ánh mắt tất cả sáng lên.
Một thanh âm già nua vang lên đánh vỡ góc trời bình tĩnh này:
- Tiểu tử này tu vi không cao nhưng trên người có không ít báu vật, nếu lão phu không nhìn lầm thì áo đen đó chắc là căn nguyên thần đồ trong truyền thuyết?
Người nói chuyện là một ông lão tóc bạc phơ, mặt mày nhăn nheo, đôi mắt đục ngầu lóe vẻ tham lm.
Một người đàn ông trung niên mặt trắng toát ra khí thế âm tà hừ lạnh, giọng điệu hơi ghen tỵ nói:
- Căn nguyên thần đồ từ xưa là người có duyên mới được, người bình thường được đến cũng vô dụng. Hừ, chỉ tiếc cho thiên binh thần phù, bổn tọa tìm vài chục vạn năm không có kết quả, không ngờ rơi vào tay tiểu tử này.
Một gã đàn ông thô kệch, khí thế huênh hoang, cực kỳ cuồng ngạo cười lớn nói:
- Ha ha ha ha, Vô Tà lão tổ, tà vương đao của ngươi sắp tăng chức thành thần khí còn cần thần phù đó làm gì? Hôm nay lão tử trước nói cho các vị một tiếng, lão tử không có hứng thú với căn nguyên thần đồ nhưng nhất định phải có dược thần phù, nếu ai giành với lão tử thì đừng trách lão tử trở mặt à!
Trong giọng nói của gã rõ ràng có ý uy hiếp, mọi người nhíu mày nhưng không đứng ra phản bức.
Đột nhiên vang lên giọng lạnh lẽo mắng:
- Câm miệng lại hết! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Mọi người vẻ mặt cưng đờ, cùng nhìn bóng dáng yểu điệu đứng không xa, trong mắt có kiêng dè.
Ánh mắt lạnh băng của Nhân Hoàng quét ba người, hờ hững nói:
- Bây giờ là phút mấu chốt, bổn hoàng không hy vọng ra sai lầm gì. Trước khi chém phá trời sao tử vong không ai trong các ngươi được đụng vào hắn, nếu không thì...chết!
Nghe lời của Nhân Hoàng, mọi người biết điều câm miệng nhưng mắt chớp lóe.
Long Chủ uống ngụm rượu, khóe miệng cong lên nụ cười nghiền ngẫm, lười biếng nói:
- Nhân Hoàng nói đúng lắm, nếu ai vào phút này có tà ý gì, phá hủy đại kế của chúng to thì bổn tọa sẽ không tha cho hắn.
- Đương nhiên, các ngươi có ai nguyện ý chấp chưởng Huyền Thiên, thay Phong Liệt chém trời sao tử vong thì bàn lại được.
Long Chủ tiếng nói vừa dứt, mọi người con ngươi co rút, co rụt cổ.
- Á? Ha ha, Long Chủ nói đùa, thần khí như Huyền Thiên sao chúng ta dám nhúng chàm?
- Đúng đúng, tiểu tử Phong Liệt mới là nhân tuyển tốt nhất cho chưởng khống Huyền Thiên.
- …
Bây giờ mấy lão già không biết sống bao nhiêu vạn năm cùng biến sắc mặt, dường như thần khí Huyền Thiên là khoai lang phỏng tay vậy.
Trên huyết tế thần đàn, Phong Liệt nhắm mắt, lông mày hơi nhướng lên.
Tuy hắn chìm đắm trong tu luyện nhưng lặng lẽ phân ra một lũ tâm thần chú ý đám tuyệt thế cường giả ngoài vì chục vạn dặm.
Đối với có người mơ ước căn nguyên thần đồ và thiên binh thần phù trong tay mình thì hắn chẳng chút kỳ quái, nhưng mấy lão già này e sợ Huyền Thiên khiến hắn khó hiểu.
"Hừ, quả nhiên có vấn đề."
Phong Liệt thầm hừ, từ đoạn đối thoại của mấy lão già hắn hiểu vấn đề nằm ở huyền thiên thần tháp, nhưng hắn không định lập tức tra xét huyền thiên thần tháp.
Nếu đã có Nhân Hoàng, Long Chủ hộ giá cho thì việc gấp bây giờ là cố gắng hết sức tăng cao thực lực, chỉ cần đủ mạnh thì tất cả vấn đề giải quyét dễ dàng.
Đặc biệt là hình như hắn không có nhiều lựa chọn, dù biết có vấn đề nhưng cũng không có khả năng ngỗ nghịch Long Chủ và Nhân Hoàng.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Mênh mông nguyên khí hỗn loạn vô tận mảnh vụn pháp tắc dần dung nhập trong cơ thể hắn, không ngừng tăng trưởng nguyên lực, hoàn thiện hoàng vực của hắn.
Cùng lúc đó, thôn phệ không gian đang nhanh chóng vận chuyển, điên cuồng tiêu hóa thiên long tinh huyết.
Hai bút cùng vẽ, khiến tu vi của Phong Liệt mỗi giây mỗi phút tăng vọt.
Nhưng khi võ giả tiến vào hoàng cảnh rồi thì mỗi một tiểu giai đoạn tăng lên đều vô cùng gian nan, thường cần thời gian dài dặc.
Một tháng sau, trên huyết tế thần đàn đã qua tám mươi năm.
Một phút nào đó, quanh người Phong Liệt lượn lờ khói đen chấn động, chắn lại tát cả long huyết, ngay cả mấy long hoàng cách hắn gần nhất cũng bị đụng bay ra mấy chục dặm.
Phong Liệt mở to mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Hắn rốt cuộc đột phá tiểu bình cảnh, tiến vào trung kỳ long hoàng.
Bây giờ Phong Liệt cảm giác rõ rệt hoàng vực của mình so với lúc trước càng cô đọng, tỉ mỉ, thần hồn, nguyên lực trong người cường đại hơn gấp ba lần.
Nhưng hắn còn chưa vừa lòng.
Bởi vì hắn buồn bực phát hiện, xung quanh đám long hoàng hơn phân nửa đều tiến hàng hoàng cảnh, thậm chí có mấy chục người đạt đến hậu kỳ long hoàng cảnh, điều này là đả kích nhỏ với hắn.
Phong Liệt đặc biệt chú ý Sở Huyền, Long Nghịch, không bây giờ nên gọi họ là cảnh long hoàng và nghịch long hoàng, hai người đều đạt đến trung kỳ long hoàng cảnh, khi thế không yếu hơn Phong Liệt chút nào.
"Tổ cha nó, không ngờ những long hoàng này biến thái như vậy. Dù sao các ngươi đều là người chết, so bì cũng chẳng đáng gì."
Phong Liệt nhếch môi thầm rủa một câu, nhắm mắt lại, tu luyện tiếp.
......
Trên Long Huyết đại lục, thiên địa đại kiếp nạn ngày càng tới gần, cả đại lục càng lúc càng hỗn loạn.
Hễ là người có chút thực lực thì bắt đầu vung thần binh trong tay cướp bóc thiên hạ, điên cuồng thu gom tất cả tài nguyên có ích.
Vì tình hình này cơ hồ có chín phần thành trồi đều biến thành phế tích, vô số võ giả và người thường chết bờ chết bụi, mặt đất đầy xác chết, hoang tàn.
Tứ Phương Thành là một trong vài nơi yên bình nhất nổi tiếng trên địa lục nhưng bây giờ cũng bị chiến hỏa tàn hại.
Tuy rằng chưa có thảm cảnh diệt tộc, tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng phố lớn ngõ nhỏ liên tục có giết người cướp bóc, khiến thành vệ quân nhức đầu.
Còn Cửu U Vương và mấy phân thân khác không xuất hiện trước mặt ai nữa, thậm chí các cô gái như Lý U Nguyệt, Diệp Thiên Tử của Phong Liệt như là mai danh ẩn tính, không đi ra phủ thành chủ nửa bước.
Ngày hôm nay, mây đen u ám bỗng bao phủ bên trên Tứ Phương Thành, trong trời đất một mảnh tiêu điều.
*Ầm đùng đùng!*
Một tiếng sấm vang vọng chín tàng mây, một xe liễn do chín giao long thất cấp màu vang từ xa đi tới trên bầu trời Tứ Phương Thành, khiến tất cả sinh linh trong mấy trăm dặm thầm kinh sợ.
Phía sau xe liễn có gần trăm cường giả mặc cẩm phục, khí thế hùng hồn chia hai hàng hộ vệ xe, thanh thế to lớn, cho thấy chủ xe liễn có thân phận cực kỳ bất phàm.
Trên càng xe liễn, một người thanh niên tóc vàng mặc trnag phục hộ pháp Ma Long giáo khom lưng, cung kính nói:
- Khởi bẩm thiếu chủ, bên dưới chính là Tứ Phương Thành Phong Liệt ở.
Trong xe liễn truyền ra một giọng nói âm tà, chất chứa e ngại:
- A? Sở Hóa Long, ngươi khẳng định bây giờ Phong Liệt không có ở trong thành chứ?
Sở Hóa Long cung kính nói, đáy mắt lóe tia khinh thường:
- Thiếu chủ, Sở gia chúng ở trong Tứ Phương Thành sắp đặt vô số tai mắt, đúng là chưa phát hiện Phong Liệt trở về, giờ không thấy cả người đàn bà của hắn, chắc hắn nghe nói thiếu chủ giá lâm Long Huyết Giới nên trốn trước rồi.