Nam Ly Phong mặt lạnh băng, lập tức giận dữ nói:
- Hừ, đồ không biết điều. Nghãi phụ ta ban cho ngươi tu vi là kiếp trước tu phúc mới có, vậy mà dám từ chối hả?
- Phong nhi câm miệng lại!
Nam Ly Vân phất tay ngăn lại nghĩa tử kêu gào, dường như gã lười che giấu gì nữa.
Chỉ nghe gã mặt âm trầm khẽ quát:
- Thằng nhãi Phong Liệt, trừ phi ngươi cho rằng nắm giữ Huyền Thiên có thể làm gì được bổn tọa? Ngươi ghê gớm lắm sao?
Phong Liệt không chút để ý, mỉm cười nói:
- A? Không biết Nam Ly Thiên Chủ có ý gì? Phong ta không có chỗ nào đắc tội ngươi?
Nam Ly Vân âm trầm nói:
- Hừ, bổn tọa lười nói nhảm với ngươi, giao ra thiên long tinh huyết thì sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, bổn tọa có thủ đoạn khiến ngươi sống không bằng chết!
Phong Liệt hình như chẳng hề để ý, giễu cợt hỏi lại:
- A? Thì ra vì báu vật trên người ta sao? Không biết cái này phải chăng cũng là ý của Nhân Hoàng bệ hạ và Long Chủ tiền bối?
Long Chủ cười khẽ sờ mũi, không tỏ ý kiến.
Nhân Hoàng nhíu mày, do dự một lúc, cuối cùng mở miệng nói:
- Phong Liệt, căn nguyên giới không lâu sau sẽ biến mất, bổn hoàng cũng không hy vọng thiên long tinh huyết và thiên địa khí vận bia rơi tay vào hồn tộc...
- Nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý gio ra hai thứ này thì bổn hoàng bảo đảm tu vi của ngươi không thay đổi, hơn nữa cho ngươi một chút bồi thường, đối với ngươi mà nói cũng không có tổn thất gì.
- Ha ha, ha ha ha ha!
Phong Liệt bỗng cất tiếng cười to vang dội trong không gian Huyền Thiên trống trải.
Trong tiếng cười tràn ngập xem nhẹ và tức giận, còn có vui sướng vì giải thoát, đám cường giả thiên nguyên cảnh Nhân Hoàng, Long Chủ nghe mà nhíu mày.
Bây giờ không ai hiểu được tâm tình của Phong Liệt cả.
Hắn trùng sinh đời này luôn gánh tầng tầng bí ẩn, sống như lọt vào trong sương mù, cuối cùng còn làm quân cờ hợp cách, thành công hoàn thành sứ mệnh của mình, rốt cuộc vén lên từng bí mật.
Bây giờ ơn tái tạo của Nhân Hoàng xem như giải quyết, về sau mọi người không ai nợ ai.
Hắn rốt cuộc giải thoát, xem như chấm dứt quá khứ.
Lòng Phong Liệt thổn thức, tràn ngập sung sướng, còn là địch hay bạn với đám Nhân Hoàng, Long Chủ hắn chẳng chút để tâm, bởi vì, hắn chưa từng ôm chút hy vọng nào với họ.
Hỏa Phượng lão tổ bất bình hừ lạnh nói:
- Ngươi cười cái gì? Một kẻ sắp chết cần nhiều báu vật như vậy làm gì? Hừ, đáng tiếc thiên binh thần phù và căn nguyên thần đồ đều bị tiểu tử ngươi giấu trên căn nguyên đại lục, thật may mắn cho tiểu tử nhà ngươi.
Lát sau Phong Liệt bỗng ngừng tiếng cười, gằn giọng quát lạnh:
- Được rồi, Phong ta không thích nói nhảm nữa, các ngươi có mười giây rời khỏi không gian Huyền Thiên, qua mười giây thì tự gánh lấy hậu quả. Còn thiên long tinh huyết, Thiên Long Giới thì lão tử giữ chắc rồi!
Hỏa Phượng lão tổ cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, biểu tình tức giận quát:
Cái gì? Tiểu súc sinh, ngươi chán sống rồi hả? Dám ăn nói như vậy với lão tổ? Lăn ra đây quỳ xuống xin tha, nếu không thì lão tổ ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
Mọi người còn lại cực kỳ tức giận, ngay cả cường giả địa nguyên cảnh, hoàng cảnh cũng bị lời Phong Liệt chọc giận và có chút kinh hoàng.
- Mười...
Nam Ly Vân âm trầm uy hiếp:
- Thằng nhãi Phong Liệt, ngươi đừng tưởng lầm nhé, nếu bổn tọa muốn giết ngươi thì còn nhẹ nhàng hơn cả bóp chết con kiến!
- Chín...
- Phong Liệt, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu đã biết rõ sẽ chết tại sao còn mất công giãy dụa? Ngươi thật khiến bổn hoàng thất vọng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhân Hoàng trồi lên tức giận, hình như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Tám...
- Bảy...
- Hai...
Nam Ly Vân khinh thường hừ lạnh nói:
- Hừ, bổn tọa muốn xem coi ngươi có thể chơi trò gì!
- Thời gian đã đến.
Phong Liệt âm trầm cười nói:
- Tốt lắm, mười giây đã qua, nếu các ngươi không muốn đi thì quay về đi.
Vừa dứt lời, huyền thiên chiến kiếm đang chậm rãi thụt lùi bỗng chuyển hướng, biến mất.
- Có chuyện gì vậy? Trời ạ, tại sao tốc độ thụt lùi của Huyền Thiên nhanh như vậy?
- Phong Liệt, đồ khốn kiếp!
Mọi người đều biến sắc mặt, Huyền Thiên mỗi giây bay xuống vạn dặm, điều này có ý gì đồ ngu đều biết.
Nam Ly Vân tức giận mắng:
- Khốn kiếp, mau dừng lại!
Ngóng tay gã mau chóng bấm tay niệm thần chú, hình như định thi triển thủ đoạn nào đó thu thập Phong Liệt.
Đám cường giả thiên nguyên cảnh Nhân Hoàng, Long Chủ cũng trầm mặt xuống, cùng bấm tay ấn quyết chuẩn bị chiến đấu, không tiếc trả giá xử lý Phong Liệt.
Lúc này giọng Phong Liệt lại vang lên, chặt đứt ý định ra tay của mọi người:
- Các vị, ta thừa nhận không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng một tia ý niệm của ta đã liên kết với căn nguyên tinh hạch, nếu ta thấy chút gì khó chịu thì các vị chờ nếm lực lượng thiên đạo phản phệ đi, chắc là cực kỳ ngon đấy, ha ha, ha ha ha ha!
Tiếng cười cuồng ngạo của Phong Liệt khiến mọi người khựng lại, hít ngụm khí, sống lưng lạnh ngắt.
- Thiên... Thiên đạo phản phệ? Đồ điên!
*Ầm!*
Đột nhiên cảm giác nguy hiểm khủng bố bao trùm lòng mọi người.
Nguy hiểm này đến từ ý chí thiên đạo, nó tỏa định Huyền Thiên, tỏa định tất cả mọi người trong Huyền Thiên.
Phong Liệt lại một lần nữa câu thông tinh hạch chi lực.
Sau khi ngẩn ngơ, Nhân Hoàng, Long Chủ, Nam Ly Vân, Hỏa Phượng lão tổ và còn lại bốn vị cường giả thiên nguyên cảnh đều biến sắc mặt, sau đó tám người lắm tức độn ra khỏi không gian Huyền Thiên, xuất hiện ngoài trời sao.
Còn những cường giả dưới địa nguyên cảnh thì mặt xám xịt đứng ngây tại chỗ, không biết làm sao.
Đi ra ngoài là chết chắc, không ra thì cũng chết.
Ở đâu cũng chết, trong phút chốc họ không biết nên làm sao.
Bây giờ Huyền Thiên cách tận cùng trời sao đã gần mười vạn dặm.
Trong trời sao tám cường giả thiên nguyên cảnh đều chống pháp tắc chi thuẫn, chậm rãi bay hướng phía xa giống con ốc sên.
Tám người thầm vuốt mồ hôi lạnh, trên mặt viết đầy hối hận cùng oán độc, hận Phong Liệt tận xương và cũng sung sướng nhìn Huyền Thiên.
Nhưng khiến họ ngoài ý muốn là Huyền Thiên vốn nên bị thiên đạo phản phệ oanh giết tới mảnh vụn vậy mà không bị hao tổn gì ngừng ngoài mười dặm, nửa ngày qua đi vẫn không có chút dấu hiệu bị hủy diệt.
- Chết tiệt, bị thằng nhãi đó lừa rồi!
- Đáng giận, lộ trình mười vạn dặm này chúng ta bay đi mất ít nhất mấy năm. Thằng nhãi Phong Liệt quả thực chết cũng chẳng đáng tiếc!
- …
Nhóm Nam Ly Vân ai cũng cực kỳ tức giận, bao gồm Nhân Hoàng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đến giờ phút này, bọn họ đều hiểu bị Phong Liệt lừa rồi, hắn căn bản không hề câu thông tinh hạch chi lực, xúc phát thiên đạo phản phệ.
Chính lúc này, huyền thiên chiến kiếm biến to hơn, Phong Liệt hiện ra.
Phong Liệt bị màn sáng vàng bao bọc toàn thân, ngăn cách áp lực toàn thân, tay cầm bình rượu, hớp một ngụm rượu mạnh, mỉm cười nhìn tám người phía xa, trên mặt lộ rõ sung sướng.
- Hắc hắc, sướng quá, lão tử lâu rồi không khoái như vậy.
Ngay sau đó, hắn phất tay, một người trẻ tuổi vẻ mặt kinh hoàng xuất hiện dưới chân hắn.