DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Chương 217: Hết hồn (1&2)


Trên đường đi Vân Khởi cơ bản đã nghĩ ra phương pháp cứu người, nói với Bạch Bạch: " Bọn họ muốn đến Tây hải phải đi qua đường này, đợi đến khi bọn chúng đến, ngươi tập trung cứu người, ta nói đi, ngươi phải lập tức đi cứu người ngay, cứu được các nàng thì ngươi chạy theo hướng nam, đến khi không còn ai đuổi theo mới được dừng lại, hiểu chưa?"

Bạch Bạch trịnh trọng gật đầu, Vân Khởi lầm bẩm trong miệng, chỉ một ngón tay về phía Bạch Bạch, lập tức bạch y thiếu nữ Bạch Bạch xinh đẹp biến thành một đai hán râu quai nón xồm xoàm đầy mặt.

" Không được lên tiếng nói chuyện" Vân Khởi nhắc nhở, hắn dùng phép thuật để người khác không nhận ra Bạch Bạch, nhưng giọng nói của nàng rất kiều mị, nếu nói chuyện sẽ lộ ra ngay. Tuy rằng âm thanh có thể ngụy trang, nhưng thời gian cấp bách, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Ba người đợi trong rừng cây nhỏ chừng một bữa cơm, quả nhiên xa xa nghe thấy tiếng đại đội nhân mã tiến đến, một luồng hơi nước kéo tới, mười mấy tên thị vệ của Tây hải long cung vây quanh ba cỗ xe hoa lệ, bên cạnh xe còn có hơn mười tiên tỳ, đồng tử, nhưng trong số đó không có người của hồ tộc.

Bạch Vãn Doanh nhìn xung quanh, đột nhiên hô nhỏ lên một tiếng chỉ vào đội xe phái sau nói: " Các ngươi nhìn phía sau… Bọn họ thật quá đáng!"

Vân Khởi và Bạch Bạch nhìn theo hướng tay nàng chỉ, bất ngờ biến sắc!

Vân Khởi cùng Bạch Bạch theo tay nàng chỉ phương hướng nhìn lại, đều là đột nhiên biến sắc!

Chiếc xe ngựa cuối cùng có buộc hai sợi dây, mỗi sợi dây trói một nữ tử bạch y, đúng là hai nàng hồ tiên. Các nàng tóc tai rối bù, cước bộ lảo đảo, bị xe ngựa chạy phía trước kéo lê, trên người của mỗi nàng đều có vệt máu, hiển nhiên là bị roi da quật mà thành.

Theo sau là tên thị vệ, tay cầm roi da, thấy các nàng đi chậm là vung roi đánh. Hai nàng không thể chống đỡ, vừa đi vừa khóc, vô cùng đáng thương.

Bạch Bạch tức giận đến phát khóc, kéo tay áo Vân Khởi nói: " Tại sao bọn họ lại tra tấn người dã man như vậy!"

Vân Khởi cũng không chịu được hành vi bạo ngược của bọn người Tây hải Long cung, thở dài, nhưng cũng không dám nói thẳng với Bạch Bạch, bọn chúng căn bản là không hề coi hồ tiên như người cho nên mới tự do nhục mạ như vậy.

Vỗ nhẹ bả vai của Bạch Bạch, Vân Khởi thấp giọng nói: " Cứu người quan trọng hơn, ngươi nhớ rõ những lời sư huynh nói với ngươi lúc nãy chứ?"

Bạch Bạch gật đầu, nước mắt sắp lăn xuống, chăm chú nhìn hai hồ tiên phía cuối hàng chuẩn bị ra tay.

" Đi thôi" Vân Khởi chọn đúng thời cơ, khẽ quát một tiếng.

Bỗng nhiên nổi lên một luồng gió lạ, luồng gió thổi lá rụng và đất bay lên tán loạn, có một vài người phải lấy tay áo che mặt.

Bạch bạch nhanh chóng nhảy ra phía sau xe cắt đứt hai sợi dây, hai dây đứt, Bạch Bạch không chần chừ, nhanh chóng ôm hai hồ tiên chạy như bay về hướng nam.

Động tác của nàng rất lợi hại, thậm chí đội phía cuối phụ trách giám sát hai hồ tiên cũng chưa kịp nhìn thấy thân ảnh của nàng. Vân Khởi kéo Bạch Vãn Doanh bay lên trước, trước khi đi miệng còn niệm thần chú trong cơn gió lớn đưa tay về phía ba cỗ kiệu xa hoa, tất cả mười hai con ngựa như phát điên, chạy về các hướng khác nhau.

Những cỗ xe ngựa hôm nay đều do người của Tây Hải Long cung dùng pháp thuật tạo ra, nhưng những con ngựa giả này so với những con ngựa thật thì rất nghe lời, không bao giờ phạm sai lầm. Người điều khiển chỉ cần hô khẩu lệnh thì những con ngựa này sẽ lập tức chỉnh tề.

Nhưng bỗng nhiên phát sinh vấn đề ngoài dự kiến khiến cho bọn họ sợ hãi, tay chân luống cuống, họng ách lại, không thể khống chế những con ngựa đang phát điên này.

Chết chắc rồi! Ngồi trong xe ngựa lúc này là Long vương cùng Thái tử, công chúa của hắn. Ba xa phu nghĩ đến đây mà càng hoang mang lo sợ.

Phốc phốc phốc phốc! Tiếng trầm đục vang lên, bốn cỗ xe ngựa của Tây Hải Long cung bỗng chậm lại rồi dừng hẳn. Hóa ra là Tây Hải Long cung vừa chặt toàn bộ dây ngựa, những con ngựa giả này nhanh chóng biến thành nước biển.

Hai xe ngựa chạy phía trước, thị vệ cũng làm tương tự, chém đầu ngựa ngăn xe lại.

Sắc mặt Tây Hải Long vương cực kỳ khó coi, hắn không hề nghĩ tới trên Thiên đình lại có kẻ dám đối đầu với hắn, tức giận quát to: " Yêu nghiệt phương nào dám mạo phạm đến Tây Hải Long vương ta?!"

Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có rừng cây nhỏ truyền tới những đợt âm thanh sàn sạt, người ra tay hiển nhiên đã rời đi.

Thị vệ phụ trách kiểm kê tiến đến báo cáo: " Toàn bộ đội ngũ không tổn thương gì, nhưng không thấy hai hồ tiên đâu"

Lục công chúa vịn vào Nhị thái tử đi đến, vừa nghe những lời này liền thét to: " Lại là tiện tỳ hồ ly tinh kia giở trò! Nhất định là nó! Phụ vương, ngươi hãy gặp Thiên đế, bảo với Thiên đế nhanh chóng thu thập những hồ ly tinh chết tiệt này đi!"

" Hồ ly tinh nào?" Tây Hải Long vương ngạc nhiên, chẳng lẽ hồ tiên kia biết chuyện bọn họ đuổi theo giết cha mẹ nàng, cho nên tìm đến? Nhưng mà cha mẹ nàng ta không bị tổn thương đến một sợi lông, còn Thiên đình và Long cung tổn thất tận sáu vị thượng tiên, như vậy còn chưa đủ sao?

" Hai ngày trước con xin Vương Mẫu nương nương ban cho hai hồ ly tinh làm tiên tỳ, chính là hai tiên tỳ vừa biến mất đáy, nhất định là bọn hồ tiên đến cứa hai tiên hồ đấy, bọn chúng thật lớn mật! Dám mạo phạm phụ vương, không thể bỏ qua cho bọn chúng đơn giản như thế được!"

Nàng ta không nói thì còn đỡ, bây giờ nói rồi thì Tây Hải Long cung chợt nhớ ra thị vệ có nói qua con gái hắn đem hai hồ tiên kia cột vào sau xe tra tấn, trong lòng hắn ít nhiều cũng e ngại Bạch Bạch, hoặc chính xác là e ngại Mặc Yểm đứng đằng sau Bạch Bạch, nên vội vã chạy về Long cung, cùng Thiên đế phân rõ giới tuyến. Nhưng lại nghe con gái hắn còn gây chuyện, thẹn quá hóa giận, hắn bạt tai con gái hắn một cái, khiến cho Lục công chúa ngây ngẩn, khóc thét lên.

Lục công chúa tuy không được Tây Hải Long vương sủng ái nhất, nhưng từ nhỏ cũng được nuông chiều, chưa từng bị đánh chửi, hôm nay nàng ta lại bị đánh trước mặt mọi người, vừa thương tâm, lại vừa xấu hổ và giận dữ, không chịu được khóc thét lên.

Tây Hải Long vương bực lại thêm bực, phẫn nộ quát: " Ngươi thích khóc thì ở lại đây mà khóc, trẫm coi như không có đứa con gái như ngươi!" Nói xong hắn cũng không lên xe mà trực tiếp cưỡi mây hướng về Nam Thiên môn mà đi.

Một đám thị vệ nhìn nhau, không dám dừng lại, tiếp tục đi. Hai tiên tỳ Tử Bối và Thanh Bối tiến lên, đỡ Lục công chúa dậy, khuyên một hồi, nàng ta lau mắt, nén xấu hổ, tủi thân xuống bay trở về Tây Hải Long cung.

Nếu như phụ vương không cần đến nàng nữa, thì nàng sẽ hông còn là công chúa cao quý, lúc đó không biết còn thảm đến thế nào! Chỉ cần điểm này thôi thì nàng đã không dám cứng đầu với phụ vương.

Bên này hỗn loạn một hồi rốt cục cũng yên ổn trở lại, bên kia Bạch Bạch cùng Vân Khởi không nghĩ tới Long Vương đã bị Mặc yểm dọa cho vỡ mật, thậm chí không nghĩ tới việc cho người truy cứu.

Bọn họ gặp lại nhau ở phía nam, đang nhức đầu không biết phải bố trí hai hồ tiên ở đâu…

Đọc truyện chữ Full