DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Là Đại Pháp Sư
Chương 36: Sơ khai sát giới

Hạ Nông hướng về ma thú nói "ngươi trước tiên về phụng mệnh,ta cùng đại công tước,công chúa về sau."

Ma thú "rõ" một tiếng rồi biến mất,dùng năng lực chuyển di trời phú trở về ma giới.

Hạ Nông thầm thở dài,sà vào long nhìn ta nói "chủ nhân,giờ làm sao?trở về ma giới?Hạ Nông dù là ma giới quân nhân,nhưng giờ đã là người của chàng,mọi chuyện tùy theo chàng."

Ta vuốt nhẹ mái tóc nàng,trầm mặc một lúc,rồi trịnh trọng nói "nam tử hán đại trượng phu,dám làm dám chịu,chuyện này là do ta gây ra,ta đương nhiên không thể đứng ngoài,hà huống Lộ Tây Pháp dù âm hiểm giảo hoạt,nhưng ta thấy ông ta cũng chẳng có gì là đại gian đại ác,ma giới âm u thực ra vô cùng ấm áp yên bình,ta không thể để người khác phá hoại hòa bình của ma giới.

Hạ Nông ôm lấy tay ta nói "Chủ nhân,cảm tạ người."

Dù nàng ta đã quyết định tùy theo ta,nhưng dù sao nàng ta một quân nhân trong sâu thẳm vẫn yêu thích thế giới của mình,để nàng ta đứng nhìn ma giới rơi vào vòng chiến hỏa,trong long nàng ta không thể thấy thoải mái.

Đợi đám Á Dạ tỉnh lại,ta kể lại sự tình,tự nhiên bọn họ đại kinh thất sắc,nặng nề nhất đương nhiên là Vũ Y,dù nàng ta quyết tâm thoát li thiên giới,nhưng dù sao cũng là một trong ngũ đại "Sí thiên sứ",muốn nàng ta trở thành địch thủ với bạn bè trước kia, quả là làm khó nàng ta.

Ta suy nghĩ một lúc,ôm Vũ Y nói "thế này,ta mang tiểu Dạ cùng Nông nhi trở về ma giới.Vũ Y,ta không th�

H�� để nàng khó sử,nàng cùng tiểu Nhã lưu lại làm đại biểu cho bọn ta,mười long kị sĩ lưu lại cho nàng điểu khiển,Ảnh nhi,Tuyết nhi,mọi chuyện nhờ các nàng chiếu cố.

Vũ Y ngẩng đầu nhìn ta nghẹn ngào nói "Chủ nhân,người thật tốt với Vũ Y,Vũ Y thật vô dụng,không thể cùng người kề vai tác chiến,xin lỗi……"

Ta hôn lên đôi má nàng,nói "Vũ Y,thiên sứ của ta,nàng khóc vậy sẽ khiến ta thương tâm."

Vũ Y hứ nhẹ một tiếng,ngẩng đầu nhìn ta nói "Chủ nhân,bất luận là sao,người nhất định phải bình an trở về,sinh mệnh Vũ Y là do người ban cho,nếu người có chuyện gì,Vũ Y sẽ hồn phi phách tán cho người xem."

Ta ôm chặt thiên sứ đối với ta thâm tình như biển,Á Dạ,Hạ Nông,Lị Vi Nhã,Băng Thanh Ảnh,Băng Tuyết Nhân,ngũ nữ như hoa bao quanh ta,trái tim bọn ta như hòa cùng một nhịp.

Ta,Ngô Lai,một nam tử bình thường từ dị giới tới,lại có được trái tim của bao nữ tử phi phàm thế này,phúc phận này quá to lớn,ta nguyện ý trả mọi giá vì nó.

Vũ Y đột nhiên nói "Chủ nhân,Thanh Ảnh ma lực tuy không bằng Á Dạ,nhưng tại ma thần lưỡng giới cũng không có nhiều,người mang nàng ta cũng như mang theo Vũ Y,bằng không để người khác thấy "'Băng Tuyết Thánh Nữ" tương tư sầu khổ,không biết còn phát sinh ra chuyện gì."

Băng Thanh Ảnh khuôn mặt lộ vẻ vui mừng,đôi mắt trong như nước mùa thu khẩn trương nhìn ta.

Ta trong lòng không nhịn được,ôm eo Băng Thanh Ảnh nói "Cũng tốt,ta mang Ảnh nhi theo,nàng không cần nhìn ta như vậy,đến ma giới thì cứ ở bên cạnh ta,không được tự mình lao vào nguy hiểm a."

Băng Thanh Ảnh thấy ta đồng ý cho đi cùng tức thì vui mừng khôn siết,cười ngọt ngào áp mặt vào ngực ta,Lị Vi Nhã,Băng Tuyết Nhân dù cũng muốn đi cùng,nhưng cũng biết thực lực không đủ,đi theo chỉ làm gánh nặng cho ta,đành đứng bên cạnh u oán nhìn ta.

Ta đương nhiên không thể đưa bọn họ theo cùng,chỉ giả vờ như không nhìn thấy,sau khi ăn sáng xong,ta mang Á Dạ,Hạ Nông,Băng Thanh Ảnh,tam nữ phát động ma pháp trận,thuấn gian trở về ma giới(từ khi trở về từ ma giới,ta đã có thể dùng không gian ma pháp tùy ý đi về.)

Lúc này ta không biết,lần tới gặp lại bọn họ,thì đã vật đổi sao dời.

Ác Ma hắc nhật vẫn như xưa trên không trung phát tán quang mang ám đảm,nhưng ma giới bình lặng đã mất đi quang cảnh an bình mọi khi.Khói lửa,dấu vết tàn tích ở khắp nơi,sâm lâm rậm rạp bao quanh ma giới đã bị hủy mất một phần,tình cảnh thảm đến không dám nhìn.

Á Dạ cùng Hạ Nông là quân nhân cùng công chúa ma giới,nhìn tình cảnh ấy tự nhiên vô cùng thương tâm,ta an ủi một hồi,rồi Hạ Nông triệu hồi ra phi long,bốn người cưỡi phi long đi tới "Tất hắc chi thành".

Không ngờ,vừa phi hành trong không trung một lúc,ta đã cảm giác một khối năng lượng khí tức từ trước mặt ào tới,dù không bằng Vũ Y,nhưng đều cùng một tính chất năng lượng.

Không tốt,gặp phải thiên sứ.

Tiền phương chớp lóa quanh mang thuần khiết,chỉ thấy vô số người mang ngân quang khải giáp,tay cầm trường kiếm huynh khoang vẫy đôi cánh trắng bạch hướng tới bọn ta.

Đám thiên sứ có nam có nữ,như tinh linh tộc đều là tuấn nam mĩ nữ,từ thân thể bốc lên m ột cổ sát khí bức tới.

Á Dạ cùng Hạ Nông nhìn thấy địch thủ,lập tức chuẩn bị khai chiến,ta dù không muốn xuất thủ với đám thiên sứ,giờ thân bất do kỉ,ta cao giọng nói "Tiểu Dạ,Nông nhi,hai người bảo vệ Thanh Ảnh,đám thiên sứ này để ta."

Thần ma song dực khai triển,ta từ trên người phi long nghênh đón đám thiên sứ,nhưng vẫn do dự không muốn xuất thủ, không phải vì đối thủ là hóa thân của chính nghĩa- - thiên sứ trong truyền thuyết,chỉ là ta chưa từng chân chính dùng ma lực sát nhân

Đám thiên sứ nhìn thấy ta,trong long không khỏi thấy nghi hoặc,cũng bởi đôi cánh trắng tinh khiết sau lưng ta,nhưng bọn họ không cảm ứng khí tức chỉ có thiên sứ cao cấp mới có(nguyên nhân bởi Vũ Y),đám thiên sứ thấp cấp tức thì băn khoăn một hồi.

Trì hoãn một lúc,đám thiên sứ đại khái cảm nhận khí tức ta có một bộ phận thuộc về ác ma,liền vung tay bắn ra "Thánh quang đạn" về phía ta,những thiên sứ khác cũng đồng thời xuất thủ,tức thì vô số quang đạn lao thẳng tới.

Không xuất thủ cũng không được,ta vứt bỏ sự do dự,tập trung ma lực tạp ra một hắc ám kết giới chặn quang đạn lại,ta phải dùng lực lượng của ác ma đánh bại đám thiên sứ này.

Quang đạn bắn vào kết giới lóe sáng,lập tức hai tay ta mở rộng ngâm lên "Đi,Hắc Ám Oanh Kích Pháo".

Tức thì,một quả cầu năng lượng hắc ám từ tay ta phát ra,đám thiên sứ liền vội vàng liên thủ xuất ra thánh quang hệ ma pháp phòng ngự "Thủ hộ thiên mạc",vừa gặp công kích của ta,kết giới đã bị phá tan,vài chục thiên sứ bị "Hắc ám oanh kích pháo" kích trúng tức thì nổ tung,huyết nhục cùng như mưa rơi xuống cùng vũ mao trôi nổi trong không trung.

Lần đầu đôi tay ta dùng ma pháp giết người,mắt nhìn hàng chục sinh mệnh biến mất trong tay ta,ta cảm thấy ghê tởm,không nhịn nổi nôn ọe trong không trung.

Á Dạ cùng Băng Thanh Ảnh vội vàng dùng ma pháp bay tới bên cạnh ta,Hạ Nông cũng cưỡi phi long bay tới.

Á Dạ cùng Băng Thanh Ảnh giúp ta,vội vàng nói "Chủ nhân,người ổn không?,sao lại bị như vậy?"

Ta lắc lắc đầu chùi miệng,cười khổ nói "hóa ra đây là cảm giác hủy diệt sinh mệnh,thực khó chịu,các nàng không cần lo lắng,không phải ngươi tử thì ta vong đạo lý chiến tranh tàn khốc này ta hiểu rõ,chỉ là chưa thích ứng kịp,nôn ra cũng tốt.

Khi xưa ta chỉ là một học sinh trung học bình thường,tại thế giới cũ ta đã nhìn không ít phim ảnh về chiến tranh,xem qua không ít quang cảnh núi thây biển máu,nhưng đều không phải hiện thực.Trong chiến tranh,không giết người tức bị người giết,không thể có chút nhẫn nhịn cùng thương tiếc.

Thiên sứ thì sao,ác ma thì sao,tất cả đều có quyền được sinh tồn,đâu thể vì một câu nói chính tà mà có thể quyết định sinh mệnh.

Lúc này,ta cảm giác mình đã chân chính trưởng thành,Ngô Lai một học sinh trung học bình thường đã là quá khứ xa xăm.

Đọc truyện chữ Full