DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Đỉnh Ký
Chương 121: Sự đáng sợ của mười tám vạn cân lực lượng

A!

Mạnh Điền đau đớn kêu thảm một tiếng, đao thế của Huyết Nguyệt đao không khỏi yếu đi.

Đằng Thanh Sơn thừa cơ vạch một đường, muốn chém vào ngực của Mạnh Điền.

Mạnh Điền cũng biết hiện tại là thời khắc sinh tử, trong nháy mắt khi cánh tay trái bị đâm thủng, chân dậm mạnh một cái, cả người nhảy vọt lên trên. Hắn mặc dù chạy rất nhanh, nhưng vẫn bị Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn chặt đứt cánh tay trái, đồng thời lưu lại một vết thương trên ngực.

"Vù!"

Một thân ảnh đỏ như máu bay ra xa bỏ chạy.

- Đằng Thanh Sơn! Cừu hận hôm nay Mạnh Điền ta nhất định sẽ báo!

Mạnh Điền gầm lên một tiếng.

Ánh mắt của Đằng Thanh Sơn trở nên lạnh lẽo.

"Muốn chết!" Tốc độ của Đằng Thanh Sơn cũng tăng vọt. Hai bóng người màu đỏ và màu đen, một trước một sau lao vào trong bóng tối hoang vu.

……

- Cái này… điều này sao có thể chứ?

Đám hán tử đều trơn mắt há mồm.

- Đằng Thanh Sơn lại đánh bại được Mạnh Điền, hơn nữa còn chặt một cánh tay, làm cho Mạnh Điền trọng thương!

Tên thủ lĩnh thất kinh.

Đám hán tử bên cạnh liên tục hỏi:

- Đại ca! Mạnh Điền kia không phải là cao thủ "Địa bảng" à? Sao lại thua trong tay Đằng Thanh Sơn? Hiện giờ Đằng Thanh Sơn đang đuổi giết, vậy Mạnh Điền kia có thể bị giết không?

Tên thủ lĩnh suy nghĩ rồi nói:

- Tốc độ của Mạnh Điền rõ ràng rất nhanh. Nhưng hắn bị mất một tay, lại còn bị trọng thương, khẳng định là dần dần sẽ chậm đi. Nếu như Đằng Thanh Sơn vẫn tiếp tục truy đuổi, quả thật có thể giết chết được Mạnh Điền!

Đúng lúc này…

Đám người phía sau lao lên, chính là đám quân sĩ Hắc Giáp Quân và bọn người Chu Sùng Thạch. Chu Sùng Thạch vừa nhìn thấy cánh tay đứt rơi trên mặt đất, không khỏi biến sắc, lập tức quay đầu quát hỏi đám hán tử đứng một bên quan chiến:

- Cánh tay này là của Mạnh Điền hay Đằng Thanh Sơn?

Tên thủ lĩnh liền nói:

- Các vị hảo hán! Chúng tôi vừa mới nhìn thấy, Mạnh Điền và Đằng Thanh Sơn chiến đấu, cuối cùng Mạnh Điền bị chặt đứt một tay bỏ chạy. Hiện tại Đằng Thanh Sơn đang đuổi giết!

"Mạnh Điền thua sao?" Bọn người Đằng Thanh Hổ và Chu Sùng Thạch không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Phàm là người học võ, bình thường đều nhìn vào Địa bảng. Vừa rồi nghe Mạnh Điền xưng tên, lại căn cứ vào đao pháp, bọn họ đều đoán ra được thân phận của hắn. Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho Đằng Thanh Sơn bởi vì đối phương là một nhân vật lợi hại được liệt vào Địa bảng.

……

Trên đồng không mông quạnh, Đằng Thanh Sơn đuổi theo như bay.

"Ta chặt một cánh tay của Mạnh Điền, hắn chắc chắn sẽ rất hận ta. Sau khi bỏ chạy, hắn còn nghiến răng nói sẽ báo thù!" Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc diệt cỏ tận gốc. Đặc biệt loại người có thực lực cao cường có đại cừu với mình, nhất định phải giết chết.

Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh: "Ừm! Bây giờ chung quanh cũng không có ai cả!"

"Vù!"

Tốc độ của Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt gia tăng lên!

Khinh công — Thiên Nhai Hành!

"Chặt một tay của ta, thù này nhất định phải báo!" Mạnh Điền trong lòng đại hận.

"Còn đuổi theo ta! Hừ! Tốc độ của hắn làm sao so được với ta!" Mạnh Điền rất tự tin.

Bản thân hắn là dựa vào tốc độ thủ thắng, vừa rồi lại thi triển cấm chiêu, cho nên tốc độ còn nhanh hơn.

Đích xác…

Nếu như Đằng Thanh Sơn không thi triển thân pháp "Thiên Nhai Hành", căn bản không thể đuổi kịp.

"Cái gì?" Mạnh Điền cảm thấy tiếng gió phía sau, liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi đại biến. Tốc độ của Đằng Thanh Sơn không ngờ còn nhanh hơn cả hắn.

"Không thể nào!" Mạnh Điền trong lòng căn bản không muốn tin.

- Mạnh Điền! Chết đi!

Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng.

"Ta đã bị thương nặng, nếu như tiếp tục chém giết liên tục, nhất định sẽ bỏ mạng trong tay Đằng Thanh Sơn. Ta đã mất một tay, Huyết Nguyệt đao lại ngắn hơn thương của hắn nên bất lợi. Lần này cho dù trường thương của hắn đâm vào, ta cũng phải thừa cơ giết hắn.

Mạnh Điền đã hạ quyết tâm, bất chấp tất cả để giết chết Đằng Thanh Sơn, cho dù chết cũng phải kéo theo đối phương cùng chết.

Mạnh Điền dáng vẻ như điên cuồng, gầm lên một tiếng:

- Cùng chết đi!

Huyết Nguyệt Đao trong tay y mang theo hàn quang thê lương bổ về phía Đằng Thanh Sơn.

Mạnh Điền đã chuẩn bị nghênh đón một thương lăng lệ của đố phương.

Nhưng… hắn sai rồi!

Lúc này Đằng Thanh Sơn không thi triển thương pháp "
Như Ảnh Tùy Hình", mà là…

"
Ha ha…" Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, trường thương trong tay vung lên tựa như một cây gậy. Chiêu thế giống như cha mẹ đánh hài tử trong dân gian, không hề có ý cảnh thương pháp hay côn pháp gì, chỉ tùy ý vung lên đập mạnh xuống Mạnh Điền.

"
Xoẹt xoẹt!"

Cánh tay của Đằng Thanh Sơn cuộn lên.

"
Ầm ầm!"

Giống như tiếng sấm giữa trời, cú đập của Đằng Thanh Sơn lại sinh ra tiếng nổ đáng sợ. Chung quanh bị kình khí đáng sợ làm cho phát nổ.

"
Bùng!"

Chỉ nghe một tiếng nổ tung, phía trước đã biến thành một mảnh huyết vụ.

"
Ha ha! Thống khoái! Thống khoái! Thật là khó có cơ hội thi triển tất cả sức mạnh!"

Đằng Thanh Sơn nhìn đám bùn dưới đất bị máu nhiễm đỏ. Vừa rồi mặc dù chỉ là một cú đập rất đơn giản, nhưng đã ẩn chứa lực lượng mạnh nhất của thân thể hắn, mười tám vạn cân lực lượng!

Sức lực một địch mười!

Cần gì biết chiêu thức của ngươi, cần gì biết ý cảnh của ngươi!

Ta vung trường thương lên, có thể đập ngươi nát thành thịt vụn!

Trên mặt đất đã không còn thi thể nữa. Dưới lực lượng mười tám vạn cân đập xuống, trường thương đạt tới một tốc độ đáng sợ, hơn nữa còn khiến cho không khí phía trước trường thương bị nén lại. Khi Luân Hồi thương đập vào người Mạnh Điền, gân cốt toàn thân Mạnh Điền trong nháy mắt toàn bộ gãy nát. Không khí bị nén lại cũng nổ tung, khiến cho thân thể hắn vỡ nát, không còn hài cốt.

Mười phần sức mạnh!

Sức mạnh đỉnh cao của nội gia quyền!

Cao thủ "Địa bảng" Mạnh Điền đứng trước lực lượng tuyệt đối này, hài cốt cũng không còn.

Vật phẩm còn nguyên vẹn mà Mạnh Điền lưu lại chỉ có một thanh Huyết Nguyệt Đao.

"Huyết Nguyệt đao này không hổ là một thanh thần binh. Dưới lực lượng mười tám vạn cân của ta mà vẫn không hề biến dạng hoặc có vết nứt nào!" Đằng Thanh Sơn tán thưởng, nhặt thanh Huyết Nguyệt đao lên: "Mạnh Điền! Ngươi xem như là cao thủ đầu tiên trên Địa bảng mà ta giết chết. Huyết Nguyệt đao này xem như là bằng chứng!"

Đằng Thanh Sơn nhìn bóng tối chung quanh: "
Khắp vùng Cửu Châu có vô số cao thủ. Hôm nay ta giết chết Mạnh Điền, người trong thiên hạ có lẽ đã biết tên của ta rồi!"

……

Đêm tối, bên ngoài Tam Thạch khách sạn, người của Hắc Giáp quân và bọn người Chu Sùng Thạch đều chờ tại đây.

- Thanh Sơn sao vẫn còn chưa về!

Đằng Thanh Hổ lo lắng.

Chu Sùng Thạch đứng bên cạnh cười nói:

- Đừng lo! Thanh Sơn huynh đệ đã đánh trọng thương Mạnh Điền, cho dù không giết được đối phương cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu!

Tuy là nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đều biết, cao thủ "Địa bảng" một khi liều chết thì vô cùng đáng sợ.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên.

Đằng Thanh Sơn từ trong bóng tối đi ra.

- Thanh Sơn!

Ánh mắt Đằng Thanh Hổ sáng lên mừng rỡ, là người đầu tiên chạy đến đón hắn.

- Thanh Sơn huynh đệ, sao rồi?

Chu Sùng Thạch cũng bước đến nghênh đón.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ giơ Huyết Nguyệt đao trong tay lên:

- Từ hôm nay trở đi không còn Mạnh Điền nữa!

Mọi người ở đây trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn cả kinh như trước.

Đánh bại Cao thủ "Địa bảng và giết chết cao thủ "Địa bảng" hai khái niệm khác nhau.

- Thanh Sơn, đệ giết chết Mạnh Điền rồi à? Vậy thì đệ cũng là cao thủ "Địa bảng" rồi! Tin rằng trên "Địa bảng" mới sẽ có tên của đệ!

Chu Sùng Thạch khen ngợi.

Đỗ Hồng đứng bên cạnh cũng kinh hỉ nói:

- Đô thống đại nhân! Ngài hiện tại còn trẻ đã có thể được liệt vào "Địa bảng", vậy thì cũng có thể được liệt vào "Tiềm Long bảng". Đồng thời có tên trên cả hai bảng, ha ha… Ngài là người đầu tiên của Quy Nguyên Tông chúng ta đó!

Mọi người đều vô cùng hưng phấn.

Tất cả mọi người đều biết, trên "Địa bảng" có một quy tắc. Phàm là một người đơn đả độc đấu giết chết cao thủ "Địa bảng", hoặc là làm cho cao thủ "Địa bảng" trực tiếp nhận thua, người thắng sẽ trực tiếp thay thế vị trí của cao thủ "Địa bảng". Đây là biện pháp nhanh nhất. Nếu như chỉ đả thương thì chưa đủ để thay thế vị trí.

Nói cách khác, Đằng Thanh Sơn sau này sẽ trực tiếp được liệt vào vị trí sáu mươi mốt trên "Địa bảng".

- Vị trí sáu mươi mốt trên 'Địa bảng'!

Mọi người đều tán tung.

Trên đất Cửu Châu, mỗi ngày có rất nhiều người đi khiêu chiến với cao thủ "Địa bảng" để mong được thành danh. Nhưng cao thủ "Địa bảng" rất ít khi ra tay. Cho dù có ra tay, hầu hết đều có thể chiến thắng, rất nhiều người khiêu chiến đã bị giết. Cũng có nhiều người khiêu chiến chỉ để danh truyền thiên hạ.

Đằng Thanh Sơn giết chết Mạnh Điền, hơn nữa còn đập nát thi thể đối phương, Trực tiếp quang vinh được liệt vào vị trí sáu mươi mốt trên "Địa bảng".

Từ nay về sau, Đằng Thanh Sơn không còn là một võ giả bình thường nữa. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn khiêu chiến hắn, muốn đánh bại hắn để được nổi danh.

"Đến càng nhiều càng tốt! Cường giả chân chính tìm đến là tốt nhất!" Đằng Thanh Sơn rất mong đợi.

Cao thủ tịch mịch, nếu như có đối thủ có thể cùng hắn đánh một trận, hắn ngược lại sẽ rất vui.

……

- Chu huynh! Chúng ta tổn thất như thế nào?

Đằng Thanh Sơn hỏi Chu Sùng Thạch.

Trên mặt Chu Sùng Thạch hiện lên chút bi ai:

- Tám mươi hộ vệ dưới trướng ta đã chết ba mươi sáu người, trọng thương mười tám người. Những người khác hầu hết cũng thương nhẹ. Nói cách khác, chỉ còn lại có hai mươi sáu người có thể chiến đấu được.

Đằng Thanh Sơn thầm thở dài.

Tử thương hơn phân nửa, quả thật là rất thảm.

- Lão Đỗ!

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Đỗ Hồng.

Đỗ Hồng sắc mặt nghiêm túc:

- Đô thống! Chúng ta đã chết hai huynh đệ, còn có một bị thương nặng. Hắn vận khí tốt, một kiếm từ khe hở tại thắt lưng đâm vào mà vẫn không chết. Những người khác đều không sao!

Quân sĩ Hắc Giáp Quân nhờ đều mặc trọng giáp, nếu không trúng chiêu thì thôi, một khi trúng chiêu thì bình thường đều phải chết.

Hai người chết, một người trọng thương, đó là kết cục của Hắc Giáp quân.

- Đối phương thì sao?

Đằng Thanh Sơn hỏi.

- Đối phương đã chết tám mươi mấy người. Còn có mười mấy người thấy tình thế không ổn đã chạy thoát!

Đỗ Hồng nói.

Chu Sùng Thạch vỗ vai Đằng Thanh Sơn:

- Thanh Sơn huynh đệ, đừng để ý! May mà có đệ nhắc nhở sớm, cho nên chúng ta bị trúng độc rất ít. Những ai có nội kình đều có thể bức ra. Nếu như chậm một chút… hoặc là đệ không ngăn cản được Mạnh Điền, lần này chúng ta coi như xong rồi. Không biết là kẻ nào có thể phái ra cao thủ cấp bậc như Mạnh Điền? Nhưng cũng là chuyện tốt! Thanh Sơn huynh đệ giết được Mạnh Điền, có thể được liệt vào "Địa bảng" rồi.

- Các vị! Không còn sớm nữa, hãy nhanh chóng xử lý một số thi thể huynh đệ rồi nghỉ ngơi, sáng mai sẽ tiếp tục lên đường!

Chu Sùng Thạch nói.

Nhất thời mọi người đều đi vào hậu viện, chuẩn bị xử lý những thi thể.

- Thanh Sơn, đệ thật lợi hại!

Đằng Thanh Hổ đi song song với Đằng Thanh Sơn đi tới, hưng phấn nói:

- Dòng họ Đằng chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một người có thể đồng thời được liệt vào "Địa bảng""Tiềm Long bảng". Ông nội của chúng ta mà biết, chỉ sợ có nằm mơ cũng sẽ cười mà tỉnh lại.

Đọc truyện chữ Full