Dịch: cutundohoi
Ngay lúc mười thành thiên địa bên ngoài thân bị lửa thiêu phá vỡ, Thân Công Đồ cũng đã hiểu được tại sao Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải chiến ý đều tan biến, sợ tới mức phải phân ra chạy trốn. Nhưng là y hiểu được thì đã quá chậm! Trong khoảnh khắc tử vong, y hồi tưởng lại lúc mình còn trẻ tuổi ở Xạ Nhật Thần Sơn tung hoành, cho đến khi có địa vị cao, trở thành cường giả mạnh nhất của Xạ Nhật Thần Sơn.
Từng tràng cảnh trôi qua trong trí nhớ.
"A!" Thân Công Đồ sắc mặt sợ hãi, điên cuồng gào thét.
Khi kim sắc hỏa diễm vừa chạm vào thân thể y, đồng thời vầng sáng rực rỡ trên Mãn Nguyệt thần Cung theo tiếng kêu thê lương của y mà bay ra. Đây là mũi tên cuối cùng trong đời y.
Véo!
Một đạo tàn ảnh như lưu tinh phá không, mang theo ý niệm cuối cùng của đệ nhất thần tiễn Thân Cung Đồ. Phá Hư Tiễn xuyên qua mười trượng khoảng cách, bắn trúng vào đoàn hỏa diễm Phượng Hoàng mẹ. Chỉ nghe như tiếng va chạm kim thiết vang lên.
"A?" Giờ phút này Đằng Thanh Sơn đang ở trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh nhìn chằm chằm, tuy rằng hắn đối với Phượng Hoàng mẹ tràn ngập tin tưởng, nhưng tựa hồ vẫn có chút lo lắng.
"Phượng Hoàng mẹ né tránh rất nhanh, tuy là Thân Công Đồ trực tiếp ngắm vào đầu, nhưng chỉ bắn trúng cánh trái, sự linh hoạt của nó so với Lục Túc Đao cũng hơn nhiều."
Vài cái lông chim màu đỏ từ giữa không trung rơi xuống, có vài cái vỡ vụn hẳn ra.
Ở trên cánh trái của Phượng Hoàng mẹ không ngờ bị cây Phá Hư Tiễn bắn thủng, cắm vào cánh, trên Phá Hư Tiễn còn có kim sắc huyết dịch chảy quanh.
"Xuy, xuy!"
Phá Hư Tiễn bị gãy thành hai đoạn, từ giữa không trung rơi xuống.
Vết thương trên cánh trái của Phượng Hoàng mẹ bị vây trong kim sắc hỏa diễm, nhìn mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ nhanh chóng được chữa trị.
"Bất Tử Phượng Hoàng, Bất Tử Phượng Hoàng, quả nhiên đáng sợ." Đằng Thanh Sơn vừa kinh ngạc vừa mừng.
"Phá Hư Tiễn bắn thủng, không ngờ có thể chữa trị nhanh như vậy. Khó trách… Cũng chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng mới có thể nuôi dưỡng ra được báu vật nghịch thiên Bất Tử Thảo."
Bất Tử Thảo có thể tăng thêm tuổi thọ, Bất Tử Phượng Hoàng quả nhiên rất thần kỳ.
"Đằng Thanh Sơn, nếu ngươi giết ta, chính là sẽ cùng Vũ Hoàng Môn chân chính đối địch!"
"Vũ Hoàng Môn ta có thể cùng ngươi giảng hòa! Chúng ta có thể trở thành minh hữu." Thanh âm Vũ Đồng Hải vang lên trong đầu Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Tiểu Thanh, nhìn thấy Vũ Đồng Hải chật vật chạy trốn, chỉ lạnh lùng cười:
"Vũ Đồng Hải, Vũ Hoàng Môn của ngươi giết ta, ta lại không thể giết ngươi sao?"
Vừa rồi Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải cùng Liệt Phong Long Chuẩn phân tán ra chạy trốn.
Nếu là cùng nhau trốn, chỉ sợ đều sẽ bị Phượng Hoàng mẹ tận diệt.
Phân tán trốn, tỷ lệ sinh cơ lớn hơn nhiều.
Vốn Phượng Hoàng mẹ không nghĩ muốn giết Thân Công Đồ, nhưng là do Thân Công Đồ giương cung chọc giận, vì thế Phượng Hoàng mẹ trực tiếp tiêu diệt. Đằng Thanh Sơn trên lưng Tiểu Thanh lựa chọn cũng lựa chọn đuổi giết Vũ Đồng Hải.
"Trốn thật nhanh."
"Mục Đào trên lưng Lục Túc Đao Trì cũng gấp đến độ ánh mắt đỏ lên, trơ mắt nhìn Liệt Phong Long Chuẩn cùng Liễu Hạ đào tẩu. Lão không có cách nào truy đuổi bởi vì Lục Túc Đao đã bị thương, mà Mục Đào cũng chưa phi hành được."
"Thanh Sơn lão đệ, giết tên mi dài." Mục Đào truyền âm kêu lên, chính mình giết không được, chứng kiến Đằng Thanh Sơn giết cũng là thống khoái rồi.
"Được!"
Đằng Thanh Sơn vui sướng cười to, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh liền đuổi theo Vũ Đồng Hải.
"Vù, vù, một đạo tử diễm bay ra, Phượng Hoàng mẹ phun ra kim sắc hỏa diễm mà Tiểu Thanh thực lực yếu chỉ có thể phun ra tử diễm. Mà tử diễm lúc trước cũng dễ dàng đem Thiên Phong Chiến Thần thiêu sống.
"Không!"
Vũ Đồng Hải tránh không kịp, trực tiếp bị tử diễm bao phủ.
"Không, ta không thể chết được."
Vũ Đồng Hải vừa rồi cũng nhìn thấy tình cảnh Thân Công Đồ bị thiêu chết.
"Xuy xuy." Tử diễm thiêu đốt bên ngoài thân Vũ Đồng Hải.
"A." Vũ Đồng Hải rùng mình.
"Ha ha… Ta không chết. Hỏa diễm này tựa hồ không đáng sợ."
Mười thành thiên địa chi lực bên ngoài thân Vũ Đồng Hải điên cuồng vận chuyển, tuy rằng không ngừng bị tiêu hao nhưng là tốc độ bổ sung cũng rất nhanh, không ngờ có thể kháng trụ được tử diễm.
"Chạy mau! Không thể để con Bất Tử Phượng Hoàng kia tới."
Vũ Đồng Hải cưỡng chế sự hưng phấn, điên cuồng hướng phía trước bay.
Ở trên lưng Tiểu Thanh, Đằng Thanh Sơn cũng âm thầm gật đầu:
"Quả nhiên, hỏa diễm của Tiểu Thanh còn không thể thiêu đốt Hư Cảnh đại thành. Chỉ là không biết, trong một năm vừa qua, Tiểu Thanh rốt cuộc đã học được tuyệt chiêu gì của mẫu thân nó."
Giờ phút này Tiểu Thanh tựa hồ đối với công kích không hiệu quả của mình mà tức giận.
"U…"
Một tiếng kêu cao vút vang vọng khắp bầu trời, hỏa diễm bên ngoài thân Tiểu Thanh bắt đầu thu nhỏ lại, Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được hỏa hành chi lực chấn động, chỉ thấy Tiểu Thanh hé miệng ra, một đạo tử diễm ẩn chứa kim sắc hỏa diễm bay ra, phảng phất như mũi tên bap phủ lây Vũ Đồng Hải.
"Không đúng!" Vốn đang liều mạng chạy trốn, không để ý đến hỏa diễm, trong khoảnh khắc này Vũ Đồng Hải cảm thấy không ổn.
Đáng tiếc, quá chậm.
Đạo hỏa diễm đã làm cả người Vũ Đồng Hải bốc cháy, một khi bị thiêu đốt, Vũ Đồng Hải căn bản không thể dập tắt được.
"Không!" Vũ Đồng Hải lập tức chui xuống đất.
"Oanh!"
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh theo sát phía sau, tiến vào trong lòng đất.
Ở trong tông phái có lưu truyền, Vũ Đồng Hải cũng biết Bất Tử Phượng Hoàng tốc độ trên không lẫn dưới đất cũng cực kỳ kinh người.
Nhưng giờ phút này y không để ý, không còn lòng dạ nào quan tâm, bởi vì y đã cảm giác được mùi vị của tử vong.
"Xuy, xuy." Đạo hỏa diễm kim sắc không ngừng thiêu đốt thiên địa chi lực xung quanh thân Vũ Đồng Hải.
Sau khi va chạm, hai chân Vũ Đồng Hải nhanh chóng bị hỏa diễm bao phủ, trong khoảnh khắc hai chân y bốc cháy, khoảng từ đầu gối trở xuống hóa thành tro bụi, đồng thời còn hường phía trên lan tới rất nhanh.
"Vèo." Không chút do dự, một đạo ánh đao xẹt qua.
Hai chân Vũ Đồng Hải từ bắp đùi trở xuống hoàn toàn bị chặt đứt. Hai đoạn chân kia vừa rơi xuống lập tức hóa thành tro bụi.
"Trốn là chết, quay lại chiến đấu mới có thể sống. Bất Tử Phượng Hoàng này so với con kia yếu hơn một chút."
Sau khi Vũ Đồng Hải chặt đứt hai chân, ngăn cản hỏa diễm lan truyền, không ngờ y liều lĩnh, cắn răng chuyển thân, hóa thành lưu quang hướng phía Tiểu Thanh đánh tới.
"Không để cho ta con đường sống sao?" Vũ Đồng Hải sắc mặt dữ tợn, y cảm ứng được Phượng Hoàng mẹ cũng phun ra một luồng kim sắc hỏa diễm hướng xuống đất.
Xuy! Xuy!
Đất cát dưới kim sắc hỏa diễm cũng giống như không khí, kim sắc hỏa diễm xuyên qua hơn trăm trượng khoảng cách bao phủ Vũ Đồng Hải.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi thắng mà không vinh." Một tiếng thét thê lương, cả người Vũ Đồng Hải lập tức hóa thành tro bụi.
"Thắng mà không vinh?" Đằng Thanh Sơn đáy lòng cười lạnh, "Vũ Hoàng Môn của người dựa vào phi cầm yêu thú, lại dựa vào đào đất yêu thú. Còn mời thiên hạ đệ nhất thần tiễn Thân Công Đồ hợp lực giết ta, thắng mà không vinh?"
Vũ Đồng Hải thật âm hiểm độc ác, trong đám người Vũ Hoàng Môn, Đằng Thanh Sơn muốn giết nhất chính là người này.
Oanh!
Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh lao ra khỏi mặt đất.
"Hống." Tiểu Thanh bay đến bên cạnh Phượng Hoàng mẹ, Phượng Hoàng mẹ tựa hồ có chút bất mãn nhìn nó. Hiển nhiên Phượng Hoàng mẹ đối với biểu hiện của hài tử thì rất không hài lòng.
Dù sao, một năm trước Tiểu Thanh cũng học rất nhiều tuyệt chiêu của nó.
Vừa rồi có thể phun ra hỏa diễm uy lực mạnh, chính là một chiêu trong đó.
"Thật đáng tiếc, để cho hai tên khác chạy thoát." Đằng Thanh Sơn không cảm ứng được Liễu Hạ và Liệt Phong Long Chuẩn.
Dù sao đối phương phi hành cực nhanh, bốn phía chạy trốn. Đằng Thanh Sơn lo đối phó Vũ Đồng Hải, bọn họ đương nhiên trốn xa.
"Thanh Sơn lão đệ." Mục Đào ở trên lưng Lục Túc đao bay tới gần.
"Hống, hống." Lục Túc Đao Trì nhìn Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt cũng có một tia hưng phấn, hiển nhiên hắn cũng bị người của Vũ Hoàng Môn truy đuổi thê thảm, rốt cuộc cũng trả được thù. Miệng vết thương trên chân so với lúc trước tốt hơn một ít. Hư Cảnh yêu thú khôi phục vết thương so với nhân loại mạnh hơn nhiều.
"Mục Đào lão ca." Đằng Thanh Sơn cười to.
"Chậc, chậc… Hai hư cảnh, hơn nữa còn là hư cảnh đại thành bị giết như vậy. Thật sự là…" Nét mặt già nua của Mục Đào kích động, ẩn hiện ánh hồng, "Đoan Mộc đại lục rất khó có hư cảnh, không thể cùng Cửu Châu so được."
"Ha ha, thống khoái, thống khoái. Cửu Châu mới là nơi thích hợp cho hư cảnh chúng ta."
"Ô, ô." Phượng Hoàng mẹ hướng Đằng Thanh Sơn kêu to mấy tiếng.
"Ách?" Đằng Thanh Sơn cười khổ.
Chính mình không biết thú ngữ.
Phượng Hoàng mẹ bất mãn nhìn Đằng Thanh Sơn.
Cuối cùng Phượng Hoàng mẹ đành phải theo Đằng Thanh Sơn đi Dương Châu. Dù sao tới Dương Châu mới có thể nhờ Lý Quân giải thích, lúc đó Phượng Hoàng mẹ mới có thể nói chuyện cùng Đằng Thanh Sơn.
Liền đó năm hư cảnh hướng về phía Dương Châu bay đi.
Dưới chân Thiên Vân Sơn.
"Đằng Thanh Sơn? Kinh Ý chính là Đằng Thanh Sơn?"
"Nguyên lai Kinh Ý là Đằng Thống Lĩnh."
Vài tên hán tử xem tràng cảnh Hư Cảnh đại chiến chính là người của Quy Nguyên Tông an bài tại đây.
"Thì ra là Đằng Thống Lĩnh."
"Ha ha, nhanh báo cho tông chủ tin tức này."
Mấy tên thám tử hưng phấn vô cùng, thậm chí có người còn kích động rơi lệ.
"Đằng Thống Lĩnh là người của Quy Nguyên Tông."
Dưới chân Thiên Vân Sơn, ngoại trừ Quy Nguyên Tông còn có thám tử Thiên Thần Cung. Lúc trước là do Lý Quân khi còn làm giáo chủ Tuyết Liên Giáo đã phân phó bọn họ tại đây. Một khi Thiên Vân Sơn bị hỏa thiêu lập tức báo tin, cho nên Thiên Thần Cung cũng biết được chuyện này.
Ngoại trừ thám tử của hai phái, bở vì sự kiện hỏa thiêu Thiên Vân Sơn quá mức kinh khủng cho nên cũng có không ít dân bản xứ chứng kiến.
Bởi vậy, tin tức trận chiến ở Thiên Vân Sơn nhanh chóng lan truyền.
Trong đó tin tức làm cho người ta sợ hãi nhất: Kinh Ý chính là Đằng Thanh Sơn. Người mà lúc trước bị Thanh Hồ Đảo truy sát khắp thiên hạ.
Không ngờ Đằng Thanh Sơn giờ đã là hư cảnh cường giả.
Trên Cửu Châu đại lục không ngờ đã sinh ra được một hư cảnh cường giả hai mươi mốt tuổi. Đây đúng là chuyện chấn động thiên địa, chưa từng thấy. Tin tức đủ để làm cho hư cảnh của bất kỳ tông phái nào kinh ngạc.
Một hồi phong ba bởi vì vậy mà sắp nổi lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Đỉnh Ký
Chương 522: Phong bạo khởi
Chương 522: Phong bạo khởi