- Sư thúc!
Tăng nhân thiếu niên Phàm Không hơi run lên.
- Sư tổ!
Nhìn thấy cái đầu trong tay Bùi Tam, các trưởng lão hư cảnh trong Trưởng Lão điện của Ma Ni tự đều lộ ra vẻ phẫn nộ và hoảng sợ. Sư tổ vốn luôn bế quan ở Phật Đà sơn bị chết, các trưởng lão trong Trưởng Lão điện đều bi thống, nhưng cũng rất hoảng sợ, vì bọn họ biết, sư tổ chết có nghĩa là kết quả cuộc chiến giữa Thiên Thần cung và Ma Ni tự gần như đã rõ ràng.
- Các vị, hãy phân tán nhau chạy trốn đi, đợi đến ngày khác, nhất định phải xây lại Ma Ni tự!
Lão tăng tóc bạc vội truyền âm cho bốn tăng nhân khác.
- Đi!
- Các vị hãy đi trước! Ta còn cách đại hạn không xa, sẽ cùng tồn vong với chùa.
Một lão tăng đầu trọc có cặp lông mày dài lạnh lùng nói.
Nhất thời năm vị trưởng lão trong Trưởng Lão điện đều đưa ra lựa chọn của mình. Có ba vị chia ra lao về ba phía khác nhau, còn có hai vị thì ở trên giữa sườn núi Ma Ni tự, lạnh lùng nhìn xuống đại quân Thiên Thần cung đang xông lên.
- Toàn bộ giết chết, không cho một kẻ nào chạy trốn!
Thanh âm điên cuồng của Bùi Tam lại vang lên.
Chỉ thấy Bùi Tam chân đạp Lôi Điện Thần Ưng, bắn nhanh về phía một vị lão tăng tóc đen đang chạy trốn. Vị lão tăng tóc đen kia lập tức lao xuống đất, muốn xuyên đất chạy trốn. Còn tam đại hư cảnh đại thành Lý Triều, Thiên Thần Tô Mông Đặc và Bùi Hạo cũng nhanh chóng bay ra xa.
Trên mặt đất chợt xuất hiện một con yêu thú hư cảnh, chính là "Lục Nhĩ Toản Địa Thử".
Trước trận này, Bùi Tam đã đặc biệt đi tìm Lục Nhĩ Toản Địa Thử, qua quá trình dụ dỗ, còn dùng thực lực chấn nhiếp, Lục Nhĩ Toản Địa Thử đã ngoan ngoãn đáp ứng hỗ trợ hắn một lần.
"Xoẹt"!
Lão tăng tóc đen vừa chui vào lòng đất chợt cảm thấy phía sau có một luồng khí tức sắc bén nhanh chóng bắn nhanh về phía mình.
Căn bản không kịp né tránh!
"Vèo!"
Trên đầu lão tăng tóc đen chợt xuất hiện một lỗ thủng to đùng, máu tươi ồ ồ chảy ra. Nhất thời hắn cảm thấy sinh cơ nhanh chóng xói mòn, tốc độ rất nhanh.
- Muốn chết!
Bùi Tam một cước đá thẳng vào đầu lão tăng tóc đen, làm cả đầu lão nổ tung ra.
- Hừ!
Trong mắt Bùi Tam lóe ra hung quang rùng rợn.
Đám người Đằng Thanh Sơn đang xem cuộc chiến cũng thất kinh vì sự hung dữ của Bùi Tam.
- Đằng huynh đệ, ngươi nói xem Bùi Tam và Ma Ni tự rốt cuộc có thù oán gì mà điên cuồng như vậy, không để cho Ma Ni tự một con đường sống nào cả?
Lý Hàng đứng cạnh Đằng Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Nhưng mấy năm nay những gì Bùi Tam làm, hiển nhiên là chuẩn bị để diệt Ma Ni tự. Hao phí bao nhiêu nghị lực, tuyệt đối không phải là thù oán nhỏ.
- Ừm!
Lý Hàng gật gật đầu:
- Đáng tiếc, chùa cổ ngàn năm thế mà hôm nay lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy.
- Thịnh cực thì suy, mệnh đến phải đến thôi.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười.
Còn cảnh tượng trên chiến trường lại càng điên cuồng.
Khí thế của Thiên Thần cung lên đến tận đỉnh, còn bên phía Ma Ni tự thì toàn là ai binh. Các tăng nhân rất nhiều người đều không sợ chết, tình nguyện sống chết với chùa. Trong lúc nhất thời, trên núi Ma Ni tự khắp nơi đều là giết chóc, làm cho cả ngọn núi đều nhiễm máu đỏ rực. Phật môn thánh địa lúc trước bây giờ lại thành a tỳ địa ngục.
Hơn nữa có sự trợ giúp của cường giả động hư Bùi Tam, trong trận chiến cường giả hư cảnh, Thiên Thần cung có ưu thế tuyệt đối.
Năm đại cường giả hư cảnh của Ma Ni tự chỉ có một người chạy thoát.
- Phàm Không!
Bùi Tam tay cầm lấy đầu tăng nhân áo vàng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lóe ra lại hung quang, phát ra thanh âm vang vọng khắp thiên địa:
- Bây giờ cả Ma Ni tự chỉ còn lại có một hư cảnh là ngươi thôi. Ta nhất định phải diệt trừ Ma Ni tự, nhưng Phật tông do Thích Đà tổ sư truyền lại thì ta sẽ không để nó đoạn tuyệt. Nếu như ngươi nguyện ý, ngươi có thể gia nhập vào Thiên Thần cung của ta. Ta sẽ cho ngươi thống lĩnh Thiền tông nhất mạch dưới trướng Thiên Thần cung ta.
Thanh âm không ngừng lan ra khắp nơi...
- Cái gì?
- Bùi Tam rốt cuộc muốn làm gì?
Những cường giả hư cảnh xa xa còn đang thầm than cho việc sụp đổ của Ma Ni tự, nhưng nghe Bùi Tam nói thế, ai cũng kinh ngạc đến ngây người.
Cho cừu nhân là Phàm Không gia nhập vào Thiên Thần cung? Lại còn thống lĩnh Thiền tông nhất mạch dưới trướng Thiên Thần cung sao?
"Bùi Tam này rốt cuộc muốn làm gì? Hủy diệt Ma Ni tự, rồi lại không để đoạn tuyệt truyền thừa của Phật tông, ngược lại đặt vào Thiền tông dưới trướng mình?" - Đằng Thanh Sơn vô cùng nghi hoặc.
- Thiền tông?
Lý Hàng bên cạnh nở nụ cười:
- Nghe nói trên đại thảo nguyên, Thiên Thần sơn được gọi là Mật tông. Bây giờ hắn lại đem Phật tông truyền thừa sửa thành Thiền tông, xem ra muốn đem Thiền tông và Mật tông đặt ngang hàng, làm hai mạch dưới trướng Thiên Thần cung. Thật là tự đại, dám đặt Mật tông của hắn ngang với truyền thừa do Thích Già tổ sư lưu lại.
Lão già mập mạp của Vạn Tượng Môn bên cạnh cười nói:
- Lý huynh! Thích Già tổ sư cực mạnh thì đã sao? Đó đã là quá khứ rồi. Bây giờ Bùi Tam chính là nhân vật số một số hai trên Cửu Châu đại địa. Hắn diệt Ma Ni tự, còn muốn lưu lại truyền thừa cho Phật tông nhất mạch, nhất định là nghĩ cho Thiền tông. Cho dù việc này hơi khác thường, nhưng có ai dám phản kháng đây?
Lý Hàng vuốt mũi, cười hà hà:
- Đúng vậy, nắm đấm ai to, lời người đó là hữu hiệu nhất.
"Hả? Bùi Tam đã giết tăng nhân áo vàng rồi, sao vẫn còn xách cái đầu của hắn?" - Đằng Thanh Sơn nhíu mày. Giết chết một người thì thôi, hà tất còn phải xách đầu người ta?
Vừa rồi Bùi Tam triển lộ thực lực, quả thật đã làm cho hắn cảm thấy áp lực trước đó chưa từng có: "Ta và Bùi Tam còn có chênh lệch không ít. Thực lực tăng nhân áo vàng mạnh hơn ta, thế mà cũng bị giết chết."
"Ta nhất định phải sớm ngộ thông sinh và tử, đạt tới động hư đại thành."
Lúc này Bùi Tam xách đầu tăng nhân áo vàng, đứng trên lưng Lôi Điện Thần Ưng, chỉ về hướng Ma Ni tự, quát lên:
- Mọi người Thiên Thần cung nghe lệnh! Nhân mã của Ma Ni tự ai đầu hàng thì miễn chết, nếu ngoan cố chống lại, giết không tha!
Nhất thời quân sĩ của Thiên Thần cung khí thế càng mạnh hơn, tiếng tuân lệnh vang lên rung trời.
Một đám lính mặc chiến giáp, như hồng thủy mãnh liệt tiến thẳng vào ngọn núi của Ma Ni tự. Trăm vạn nhân mã Ma Ni tự dù sao không phải ai cũng đều liều chết, vẫn có một bộ phận lựa chọn đầu hàng, nhưng tỉ lệ liều chết cũng chiếm hơn một nửa. Dưới tình huống chắc chắn phải chết, tất cả đều liều mạng đánh một trận, có thể thấy được mức độ trung thành của tăng nhân Ma Ni tự ra sao.
"Vèo!"
"Rắc!"
Huyết nhục bay tán loạn, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, bắn vào vách tường của chùa. Không chỉ riêng Ma Ni tự tử vong thảm trọng, mà bên phía Thiên Thần cung cũng tổn thất cũng rất lớn. Vì vậy cường giả hư cảnh của Thiên Thần cung cũng vội hỗ trợ, giải quyết những mũi nhọn của Ma Ni tự, giúp cho tổn thất của Thiên Thần cung giảm xuống thấp nhất.
Lúc này, Bùi Tam bay đến chỗ đám người Đằng Thanh Sơn.
- Các vị!
Bùi Tam đáp xuống mặt đất, nhìn quanh.
- Bùi cung chủ!
Không ít người chắp tay hành lễ.
Bùi Tam mỉm cười gật đầu, cười cười với Đằng Thanh Sơn, sau đó nhìn về phía hai người Hoàng Thiên Cần và Liễu Hạ của Vũ Hoàng môn.
- Vũ Hoàng môn, còn cả Doanh Thị gia tộc nữa.
Ánh mắt Bùi Tam cũng nhìn vào Tần Thập Thất.
- Thiên Thần cung ta cũng không có hứng thú với địa bàn của Ma Ni tự. Sau khi trận chiến này chấm dứt, đại quân của Thiên Thần Cung ta sẽ hội binh chia làm hai đường. Một đường mượn đường Vũ châu tiến về Thanh châu và U châu. Còn một đường khác là muốn mượn Ung châu của Doanh Thị gia tộc tiến về bắc bộ đại thảo nguyên. Không biết, Hoàng Thiên Cần, Tần Thập Thất, các ngươi có đáp ứng không?
"Cái gì?"
Đằng Thanh Sơn và những người khác đều giật mình.
Không có hứng thú với địa bàn của Ma Ni tự?
Khổ cực chết biết bao nhiêu người, đánh tới đây chỉ để diệt Ma Ni tự thôi sao?
Hoàng Thiên Cần và Tần Thập Thất liếc mắt nhìn nhau.
- Bùi cung chủ yên tâm! Chỉ cần trên đường không gây rối cho dân chúng Vũ châu thì không thành vấn đề.
Hoàng Thiên Cần mỉm cười gật đầu.
- Có thể.
Tần Thập Thất chỉ gật đầu nói hai chữ.
Lúc trước khi Thiên Thần cung muốn tấn công Ma Ni tự, khi đó Vũ Hoàng môn và Doanh Thị gia tộc đều không thể giúp Thiên Thần cung, như vậy sẽ đắc tội với Ma Ni tự. Nhưng bây giờ Ma Ni tự đã bị diệt, Thiên Thần cung có mượn đường rời đi thì bọn họ cũng không có gì phải lo lắng.
Hơn nữa.
Họ tự tin, Thiên Thần cung sẽ không ngu xuẩn tới mức vừa khó khăn tiêu diệt được Ma Ni tự lại trêu vào Vũ Hoàng môn và Doanh Thị gia tộc.
- Địa bàn Lương châu và Nhung châu ở sát biên giới với Quy Nguyên tông, Vũ Hoàng môn và Doanh Thị gia tộc, các ngươi ai có bổn sự thì cứ việc tranh đi!
Bùi Tam nói xong, liền quay đầu rời đi.
Trong lúc nhất thời, cường giả hư cảnh của các đại tông phái ở đây đều nhìn nhau.
Lương châu và Nhung châu?
Đây là hai châu, Vũ Hoàng môn và Doanh Thị gia tộc tự nhiên là sáng mắt lên. Bây giờ Quy Nguyên tông đã chiếm được Viêm châu, có thể nói là ở gần nhất, nhưng thực lực thì lại yếu hơn rất nhiều.
"Ừm!" - Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, thầm nghĩ: "Sau khi trở về, mở những Thanh Sơn hội quán ở hai châu này, để cho mọi người ở đây học tập Nội Gia quyền."
Hắn cũng không muốn tranh bá. Dù sao Ma Ni tự cho dù đã diệt vong, nhưng Lương châu và Nhung châu vẫn còn rất nhiều tăng nhân.
Muốn chinh phục hai nơi này thì khó khăn không nhỏ.
Ngày mười ba tháng sáu, một trận máu tanh.
Cho dù có ưu thế tuyệt đối, nhân mã Thiên Thần cung vẫn chết gần bốn mươi vạn, còn Ma Ni tự thì chết gần trăm vạn, còn lại trở thành hàng binh. Trận chiến máu me này cũng làm cho một khoảng Phật tông thánh địa của Ma Ni tự quanh năm đều nồng nặc mùi máu, cho dù vài chục năm sau thì trên núi vẫn có không ít tảng đá còn những vết máu màu nâu.
Mười bốn tháng sáu, trời chiều ngả về phía tây.
Ở Thanh châu, trong hậu viên một tòa phủ đệ bình thường, nhưng lại có một lăng mộ chiếm diện tích cực lớn. Lúc này Bùi Tam một mình xách đầu của Liễu Nguyên đứng trước bia mộ.
"Sột!"
Bùi Tam vuốt ve tấm bia đá, thanh âm rất nhu hòa:
- Nhiều năm như vậy, ta cũng đã quên là bao lâu rồi. Ta nói rồi, ta sẽ đi tiếp con đường của nàng, nhưng năm đó ta làm chưa xong. Ta đã thề trước bia mộ nàng, ta sẽ tiêu diệt Ma Ni tự, tự cắt đầu của Liễu Nguyên đặt trước bia mộ nàng. Ta đã làm được. Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi...
Bùi Tam đặt chiếc đầu sang một bên, ngồi bên cạnh bia mộ, dựa sát vào bia mộ, thấp giọng thì thào nói rất nhiều.
Bất giác, nước mắt của hắn chảy xuống.
Mặt trời lên rồi lại lặn.
Suốt chín ngày, Bùi Tam vẫn ở bên cạnh bia mộ.
Lăng mộ này chính là cấm địa của Bùi Tam. Cho dù là con gái Tuyết Liên, cho dù là thân truyền đệ tử, hắn cũng tuyệt đối không cho đến. Bất cứ kẻ nào dám tiến vào lăng mộ, thậm chí năm đó có một thủ hạ trọng yếu, cũng bị Bùi Tam phát cuồng lên tự mình giết chết. Từ đó không ai dám vào nữa.
Việc giữ gìn lăng mộ này đều do Bùi Tam tự mình làm.
Ngày thứ mười, Bùi Tam rời khỏi lăng mộ, bắt đầu một việc mà hắn đã lâu chưa từng làm, đó là bế quan.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Đỉnh Ký
Chương 601: Bùi Tam lột xác
Chương 601: Bùi Tam lột xác